Chương 64
“Anh Kiên, người của Phúc Tâm không tìm được bọn Thái Phong theo địa chỉ anh gửi em.”
“Vậy sao? Có lẽ bọn chúng đã bỏ trốn vì sợ bị cảnh sát tóm. Sau khi tìm được bọn chúng anh có việc phải đi gấp nên không biết tình hình.”
Vậy là… Mạnh Kiên không để Hoàng Duy tìm được lũ người khốn nạn kia. Tôi còn có thể tin anh được nữa không?
“Khó khăn lắm mới tìm được bọn chúng, tại sao anh để bọn chúng thoát dễ dàng như vậy?”
“Là sơ suất của anh nhưng chúng ta đâu còn cần bọn chúng nữa. Kẻ đứng đằng sau đã rõ rồi mà Vân.”
“Nếu em không tìm được bọn chúng, kẻ em nghi ngờ chính là anh đấy.”
Tôi lạnh lùng nhắn một tin, mặc kệ Mạnh Kiên nhắn lại khuyên tôi hãy tin anh thế nào. Dù việc nghi ngờ Mạnh Kiên với tôi là một cú sốc nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, có phải vì… tôi có thể tin tưởng hơn ở Hoàng Duy? Trấn tĩnh trái tim đang đập rộn tôi bấm số gọi Hoàng Duy:
– Anh Duy, Kiên nói bọn Thái Phong đã bỏ trốn vì sợ cảnh sát tóm… chuyện này…
– Đúng như tôi phán đoán, không sao vì tôi đã lần ra được manh mối…
Chưa kịp nghe Hoàng Duy nói hết câu, cửa phòng bỗng vang lên âm thanh hốt hoảng vọng vào của mẹ tôi:
– Vân ơi… mẹ con mình phải đưa ba con đi viện thôi, ông ấy vừa tỉnh lại, cả người cứ run lên bần bật vì uất ức… Con xuống giúp mẹ một tay nhanh đi! Mẹ gọi cấp cứu mà mãi không gọi được!
Những lời của mẹ tôi vào lọt cả vào tai Hoàng Duy, anh lập tức hỏi:
– Ba em bị làm sao?
– Chiều nay có đứa mất dạy nào gọi điện nói linh tinh về chuyện ở Phúc Tâm làm ba uất quá… lâu nay mọi chuyện tôi đều giấu ba. Giờ tôi phải đưa ba vào viện…
– Để Thiện đưa ba em đi, cậu ta đang ở gần nhà em. Yên tâm, cậu ta sẽ không nhắc gì đến tôi.
Tôi nghẹn lại, hai mắt trân trân về khoảng không phía trước. Tôi không ngờ Thiện còn theo tôi về tận đây. Hoàng Duy vẫn quan tâm lo lắng cho tôi từng chút, không chỉ lo cho tôi, anh còn lo cho ba mẹ tôi. Lần trước ở nhà anh, anh để mẹ tôi đánh đã tay rồi chiều lòng mẹ tôi mà để mẹ đưa tôi đi, còn lúc này, anh hiểu ba tôi uất ức vì điều gì mà trấn an tôi về Thiện. Hốc mắt cay xè tôi trầm giọng, niềm cảm kích dâng lên từ tận đáy lòng:
– Cảm ơn anh…
– Không cần cảm ơn… Chỉ cần em tin… tôi yêu em.
Bao nghi ngờ bất chợt tan biến… một lần nữa Hoàng Duy khẳng định với tôi… anh yêu tôi. Cảm giác vỡ òa, tôi bỗng sáng suốt hơn bao giờ hết! Lâu nay anh đối với tôi thế nào… có thể vì âm mưu gì mà anh sẵn sàng hi sinh bản thân vì tôi… Không, chẳng có âm mưu nào có thể lớn hơn chính bản thân anh… nếu không phải vì… anh yêu tôi! Tôi sợ hãi, tôi tự ti mà không dám đặt niềm tin vào tình yêu anh dành cho tôi, nhưng niềm tin ấy anh đưa đến tôi mỗi lúc như những giọt nước nhỏ tí tách trên đá tảng. Nước chảy đá mòn… Trái tim tôi, tâm trí tôi đã bị từng chút quan tâm, từng chút tin tưởng từ anh phá vỡ lớp vỏ đá cứng chắc bao bọc, để lúc này đây, tôi chỉ có thể gạt giọt nước mắt lăn dài trong hạnh phúc, hít một hơi, sụt sịt gật đầu nói nhỏ:
– Vâng… em tin…
Nghe có tiếng thở phào nhẹ nhõm bên tai, đôi môi khô khốc của tôi vô thức nở một nụ cười. Không còn thời gian cà kê tôi liền nói:
– Em phải đưa ba vào viện bây giờ. Nói chuyện với anh sau!
– Đừng lo lắng quá! Tôi sẽ nhờ bác sĩ tốt chăm sóc cho ba.
Ngắt máy rồi tôi không còn thời gian nghĩ về chuyện với anh, hộc tốc chạy xuống nhà. Mẹ tôi đang tìm cách hạ cơn run rẩy của ba nhưng vô hiệu. Ông rơi vào trạng thái mất kiểm soát như từng bị trước đây. Tối nay Khánh Ngân ra ngoài có việc, nhà chỉ có hai mẹ con tôi. Bấm máy gọi cho Thiện xong tôi trấn an mẹ:
– Con gọi được taxi rồi… Xe đang đến mẹ ạ. Mẹ con mình đưa ba ra cổng thôi!
– Taxi nhìn ba con thế này sợ không chịu chở đi con ạ…
– Không sao, lái xe này con quen. Mình đưa ba đi nhanh đi mẹ!
Tôi và mẹ tìm cách đỡ ba lên vai nhưng xem chừng khó vì ba tôi bị liệt nửa người, cơ thể ba tôi lại khá to béo. Sức hai người phụ nữ khó bề dìu ba tôi ra ngoài cổng được. Một hồi vật lộn ba người cũng chỉ di chuyển được một đoạn ngắn, mồ hôi mẹ con tôi đầm đìa ướt áo, tóc tai xõa xượi.
– Bác và chị để cháu!
Cổng nhà tôi chưa khóa, Thiện vào tận trong nhà, vừa thấy chúng tôi cậu ta bước nhanh lại, một lực vác ba tôi lên vai bước đi băng băng. Sức thanh niên lại to cao vạm vỡ, Thiện làm việc này hết sức nhẹ nhàng. Tôi chỉ biết thầm cảm ơn sự có mặt của cậu ta lúc này… chính xác là nhờ có Hoàng Duy mà ba tôi có thể được đưa đến bệnh viện nhanh chóng, còn được các y bác sĩ tận tình đón tiếp. Vừa thấy cáng cứu thương đẩy đến họ lập tức đưa ba tôi vào phòng cấp cứu.
“Vậy sao? Có lẽ bọn chúng đã bỏ trốn vì sợ bị cảnh sát tóm. Sau khi tìm được bọn chúng anh có việc phải đi gấp nên không biết tình hình.”
Vậy là… Mạnh Kiên không để Hoàng Duy tìm được lũ người khốn nạn kia. Tôi còn có thể tin anh được nữa không?
“Khó khăn lắm mới tìm được bọn chúng, tại sao anh để bọn chúng thoát dễ dàng như vậy?”
“Là sơ suất của anh nhưng chúng ta đâu còn cần bọn chúng nữa. Kẻ đứng đằng sau đã rõ rồi mà Vân.”
“Nếu em không tìm được bọn chúng, kẻ em nghi ngờ chính là anh đấy.”
Tôi lạnh lùng nhắn một tin, mặc kệ Mạnh Kiên nhắn lại khuyên tôi hãy tin anh thế nào. Dù việc nghi ngờ Mạnh Kiên với tôi là một cú sốc nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, có phải vì… tôi có thể tin tưởng hơn ở Hoàng Duy? Trấn tĩnh trái tim đang đập rộn tôi bấm số gọi Hoàng Duy:
– Anh Duy, Kiên nói bọn Thái Phong đã bỏ trốn vì sợ cảnh sát tóm… chuyện này…
– Đúng như tôi phán đoán, không sao vì tôi đã lần ra được manh mối…
Chưa kịp nghe Hoàng Duy nói hết câu, cửa phòng bỗng vang lên âm thanh hốt hoảng vọng vào của mẹ tôi:
– Vân ơi… mẹ con mình phải đưa ba con đi viện thôi, ông ấy vừa tỉnh lại, cả người cứ run lên bần bật vì uất ức… Con xuống giúp mẹ một tay nhanh đi! Mẹ gọi cấp cứu mà mãi không gọi được!
Những lời của mẹ tôi vào lọt cả vào tai Hoàng Duy, anh lập tức hỏi:
– Ba em bị làm sao?
– Chiều nay có đứa mất dạy nào gọi điện nói linh tinh về chuyện ở Phúc Tâm làm ba uất quá… lâu nay mọi chuyện tôi đều giấu ba. Giờ tôi phải đưa ba vào viện…
– Để Thiện đưa ba em đi, cậu ta đang ở gần nhà em. Yên tâm, cậu ta sẽ không nhắc gì đến tôi.
Tôi nghẹn lại, hai mắt trân trân về khoảng không phía trước. Tôi không ngờ Thiện còn theo tôi về tận đây. Hoàng Duy vẫn quan tâm lo lắng cho tôi từng chút, không chỉ lo cho tôi, anh còn lo cho ba mẹ tôi. Lần trước ở nhà anh, anh để mẹ tôi đánh đã tay rồi chiều lòng mẹ tôi mà để mẹ đưa tôi đi, còn lúc này, anh hiểu ba tôi uất ức vì điều gì mà trấn an tôi về Thiện. Hốc mắt cay xè tôi trầm giọng, niềm cảm kích dâng lên từ tận đáy lòng:
– Cảm ơn anh…
– Không cần cảm ơn… Chỉ cần em tin… tôi yêu em.
Bao nghi ngờ bất chợt tan biến… một lần nữa Hoàng Duy khẳng định với tôi… anh yêu tôi. Cảm giác vỡ òa, tôi bỗng sáng suốt hơn bao giờ hết! Lâu nay anh đối với tôi thế nào… có thể vì âm mưu gì mà anh sẵn sàng hi sinh bản thân vì tôi… Không, chẳng có âm mưu nào có thể lớn hơn chính bản thân anh… nếu không phải vì… anh yêu tôi! Tôi sợ hãi, tôi tự ti mà không dám đặt niềm tin vào tình yêu anh dành cho tôi, nhưng niềm tin ấy anh đưa đến tôi mỗi lúc như những giọt nước nhỏ tí tách trên đá tảng. Nước chảy đá mòn… Trái tim tôi, tâm trí tôi đã bị từng chút quan tâm, từng chút tin tưởng từ anh phá vỡ lớp vỏ đá cứng chắc bao bọc, để lúc này đây, tôi chỉ có thể gạt giọt nước mắt lăn dài trong hạnh phúc, hít một hơi, sụt sịt gật đầu nói nhỏ:
– Vâng… em tin…
Nghe có tiếng thở phào nhẹ nhõm bên tai, đôi môi khô khốc của tôi vô thức nở một nụ cười. Không còn thời gian cà kê tôi liền nói:
– Em phải đưa ba vào viện bây giờ. Nói chuyện với anh sau!
– Đừng lo lắng quá! Tôi sẽ nhờ bác sĩ tốt chăm sóc cho ba.
Ngắt máy rồi tôi không còn thời gian nghĩ về chuyện với anh, hộc tốc chạy xuống nhà. Mẹ tôi đang tìm cách hạ cơn run rẩy của ba nhưng vô hiệu. Ông rơi vào trạng thái mất kiểm soát như từng bị trước đây. Tối nay Khánh Ngân ra ngoài có việc, nhà chỉ có hai mẹ con tôi. Bấm máy gọi cho Thiện xong tôi trấn an mẹ:
– Con gọi được taxi rồi… Xe đang đến mẹ ạ. Mẹ con mình đưa ba ra cổng thôi!
– Taxi nhìn ba con thế này sợ không chịu chở đi con ạ…
– Không sao, lái xe này con quen. Mình đưa ba đi nhanh đi mẹ!
Tôi và mẹ tìm cách đỡ ba lên vai nhưng xem chừng khó vì ba tôi bị liệt nửa người, cơ thể ba tôi lại khá to béo. Sức hai người phụ nữ khó bề dìu ba tôi ra ngoài cổng được. Một hồi vật lộn ba người cũng chỉ di chuyển được một đoạn ngắn, mồ hôi mẹ con tôi đầm đìa ướt áo, tóc tai xõa xượi.
– Bác và chị để cháu!
Cổng nhà tôi chưa khóa, Thiện vào tận trong nhà, vừa thấy chúng tôi cậu ta bước nhanh lại, một lực vác ba tôi lên vai bước đi băng băng. Sức thanh niên lại to cao vạm vỡ, Thiện làm việc này hết sức nhẹ nhàng. Tôi chỉ biết thầm cảm ơn sự có mặt của cậu ta lúc này… chính xác là nhờ có Hoàng Duy mà ba tôi có thể được đưa đến bệnh viện nhanh chóng, còn được các y bác sĩ tận tình đón tiếp. Vừa thấy cáng cứu thương đẩy đến họ lập tức đưa ba tôi vào phòng cấp cứu.