Chương 62
Tôi bực bội nghiêm giọng:
– Mẹ đừng vu oan cho người khác như thế! Mà thôi… con mệt lắm rồi, con lên phòng đây!
Tôi không muốn đôi co thêm, mặc kệ đôi môi há hốc, khuôn mặt tức đến đỏ ửng của mẹ mà bước lên phòng. Phòng Khánh Ngân bên cạnh sáng đèn, con bé cũng đã về rồi. Chẳng muốn nói gì với ai, tôi đóng sập cửa, chán nản chẳng muốn ăn gì dù cơm canh bên dưới đã sẵn sàng.
Nằm vật ra giường, mười lăm phút sau tôi nghe tiếng mẹ bên ngoài, nói gì thì nói mẹ vẫn cưng chiều tôi nhất.
– Vân, thôi không nghĩ gì nữa, xuống nhà ăn cơm đi con!
– Con nghe rồi mẹ… con xuống ngay đây ạ.
Tôi chưa kịp nhỏm dậy mẹ đã mở cửa đi vào. Mẹ nhỏ giọng dặn dò:
– Ba con chưa biết gì đâu đấy, dạo này mắt ông ấy kém, thần kinh lại không ổn định nên mẹ không cho xem điện thoại, có tin gì mới là mẹ kể cho ông ấy nghe thôi! Liệu liệu mà giữ mồm giữ miệng!
– Vâng… may mà ba chưa biết gì. Mẹ con mình xuống nhà thôi kẻo ba chờ.
Xuống dưới phòng ăn Khánh Ngân đã nhanh tay dọn mâm, nhìn hai mẹ con tôi con bé nhoẻn miệng cười:
– Lâu rồi chị Vân mới về, mẹ biết chị về nên làm toàn món chị thích đấy!
Ba tôi cười hiền giơ tay về phía tôi như chào đón con gái bé bỏng. Lướt nhìn con gái ông chau mày trách:
– Ở một mình chăm sóc bản thân thế nào mà lại gầy đi thế! Mẹ con nói từ giờ về nhà mẹ con chăm cho, thôi nghe mẹ con đi không lại điếc tai!
– Vâng… giờ con ở nhà với ba mẹ thôi ạ.
Ít nhất lúc này ở nhà với ba mẹ tôi Hoàng Duy sẽ không thể làm tôi phân tâm. Tôi quá sức mệt mỏi, tôi chẳng hiểu con người anh, động cơ của anh, cũng chẳng tin tưởng lời yêu của anh, quả thực mọi điều đều khiến đầu óc tôi muốn nổ tung.
Sáng hôm sau, khi tôi đang làm việc, bất chợt nhận tôi được tin nhắn của Mạnh Kiên. Những gì đọc được làm cơ thể tôi cứng đờ, toàn thân lạnh toát, hai mắt hoa lên cảm giác thở cũng không thở nổi.
“Người của anh đã tìm được bọn Thái Phong. Bọn chúng khai lúc trước chính Trần Hoàng Duy sai chúng cung cấp vải kém chất lượng cho Phúc Tâm. Loại vải này chỉ Trần Gia mới có thể sản xuất nhưng bọn họ không làm thường xuyên, nếu có đơn hàng quần áo mặc một lần bọn họ mới sản xuất theo đơn. Lão Phong giám đốc Thái Phong đã khai toàn bộ, mọi thứ chúng làm đều theo lệnh của Trần Hoàng Duy, cái tên công ty Thái Phong cũng chỉ là danh nghĩa lập ra nhằm mục đích lừa Phúc Tâm. Tiếc là hiện tại chúng ta không có bằng chứng để giải bọn chúng về Việt Nam, họ tên chúng sử dụng lúc trước cũng là tên giả, còn tiền thì… chúng đã nướng sạch vào casino nên không thể đòi được. Em xem video anh gửi kèm sẽ rõ.”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má… Chút niềm tin cuối cùng tôi dành cho Hoàng Duy… cũng đã sụp đổ rồi sao? Kẻ đứng sau mọi chuyện… lại là anh sao? Tại sao? Tại sao anh lại độc ác như vậy? Anh hại tôi sống dở chết dở không đủ hay sao mà chính anh còn dìm cả gia đình tôi vào biển lửa, ép ba tôi đau đớn đến lú lẫn mà gặp tai nạn, đến tận lúc này vẫn còn di chứng nặng nề? Kẻ thù của chúng tôi… sau tất cả… hóa ra lại là anh sao?
Cứ vậy thẫn thờ ngồi lặng, nước mắt tôi lăn dài trong đau đớn đến cùng cực. Tôi không muốn tin, không muốn tin như vậy một chút nào, trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi “Tại sao?” nhưng câu trả lời có lẽ chỉ anh hiểu rõ, mà anh sẽ chẳng bao giờ thẳng thắn nói cho tôi có phải không?
Tôi sụt sịt lau nước mắt khi nghe có tiếng gõ cửa, chỉ kịp nhắn cho Mạnh Kiên một tin: “Anh đừng nói chuyện này với ai vội!” rồi úp điện thoại xuống bàn. Dù thế nào… cuộc sống vẫn tiếp diễn…
– Chị Vân, em pha cho chị tách trà bạc hà. Em nghe dưới kho báo bên Trần Gia đã đem đủ số hàng chuẩn sang rồi chị ạ, chính lão Duy đi theo xe hàng, đúng là… lộ rồi mới tìm cách chữa cháy.
Tôi không trả lời, chỉ mím môi gật đầu. Nhìn thái độ của tôi, Khánh Ngân tò mò hỏi:
– Anh Kiên sang Sing đã báo gì về chưa chị? Em nghe anh ấy nói anh ấy đã biết bọn Thái Phong ở chỗ nào mới đích thân sang đó mà.
– Ừm… chị chưa thấy. Em ra ngoài đi.
Con bé còn muốn nói gì đó trước vẻ thất thần của tôi nhưng cũng chịu ra khỏi phòng. Đừng vội vàng tin ngay… lúc này tôi cần có thời gian để bình tĩnh đối diện, để kiểm chứng những gì Mạnh Kiên báo về. Rất có thể Thái Phong muốn đổ oan cho Hoàng Duy khi bọn chúng có thể kiếm thêm một mớ tiền từ lũ người đứng sau. Công nghệ đứng đầu của Trần Gia thì không có gì phải bàn nhưng không thể chỉ vài lời đổ oan không bằng cớ rõ ràng của Thái Phong mà tôi tin hết những gì chúng nói được. Tại sao… sâu trong lòng tôi vẫn không tin những gì vừa nhận được, dù Mạnh Kiên có đưa bằng chứng rõ ràng đi chăng nữa, trừ khi… chính Hoàng Duy thừa nhận với tôi, bằng không, tôi sẽ không nhắm mắt tin!
– Mẹ đừng vu oan cho người khác như thế! Mà thôi… con mệt lắm rồi, con lên phòng đây!
Tôi không muốn đôi co thêm, mặc kệ đôi môi há hốc, khuôn mặt tức đến đỏ ửng của mẹ mà bước lên phòng. Phòng Khánh Ngân bên cạnh sáng đèn, con bé cũng đã về rồi. Chẳng muốn nói gì với ai, tôi đóng sập cửa, chán nản chẳng muốn ăn gì dù cơm canh bên dưới đã sẵn sàng.
Nằm vật ra giường, mười lăm phút sau tôi nghe tiếng mẹ bên ngoài, nói gì thì nói mẹ vẫn cưng chiều tôi nhất.
– Vân, thôi không nghĩ gì nữa, xuống nhà ăn cơm đi con!
– Con nghe rồi mẹ… con xuống ngay đây ạ.
Tôi chưa kịp nhỏm dậy mẹ đã mở cửa đi vào. Mẹ nhỏ giọng dặn dò:
– Ba con chưa biết gì đâu đấy, dạo này mắt ông ấy kém, thần kinh lại không ổn định nên mẹ không cho xem điện thoại, có tin gì mới là mẹ kể cho ông ấy nghe thôi! Liệu liệu mà giữ mồm giữ miệng!
– Vâng… may mà ba chưa biết gì. Mẹ con mình xuống nhà thôi kẻo ba chờ.
Xuống dưới phòng ăn Khánh Ngân đã nhanh tay dọn mâm, nhìn hai mẹ con tôi con bé nhoẻn miệng cười:
– Lâu rồi chị Vân mới về, mẹ biết chị về nên làm toàn món chị thích đấy!
Ba tôi cười hiền giơ tay về phía tôi như chào đón con gái bé bỏng. Lướt nhìn con gái ông chau mày trách:
– Ở một mình chăm sóc bản thân thế nào mà lại gầy đi thế! Mẹ con nói từ giờ về nhà mẹ con chăm cho, thôi nghe mẹ con đi không lại điếc tai!
– Vâng… giờ con ở nhà với ba mẹ thôi ạ.
Ít nhất lúc này ở nhà với ba mẹ tôi Hoàng Duy sẽ không thể làm tôi phân tâm. Tôi quá sức mệt mỏi, tôi chẳng hiểu con người anh, động cơ của anh, cũng chẳng tin tưởng lời yêu của anh, quả thực mọi điều đều khiến đầu óc tôi muốn nổ tung.
Sáng hôm sau, khi tôi đang làm việc, bất chợt nhận tôi được tin nhắn của Mạnh Kiên. Những gì đọc được làm cơ thể tôi cứng đờ, toàn thân lạnh toát, hai mắt hoa lên cảm giác thở cũng không thở nổi.
“Người của anh đã tìm được bọn Thái Phong. Bọn chúng khai lúc trước chính Trần Hoàng Duy sai chúng cung cấp vải kém chất lượng cho Phúc Tâm. Loại vải này chỉ Trần Gia mới có thể sản xuất nhưng bọn họ không làm thường xuyên, nếu có đơn hàng quần áo mặc một lần bọn họ mới sản xuất theo đơn. Lão Phong giám đốc Thái Phong đã khai toàn bộ, mọi thứ chúng làm đều theo lệnh của Trần Hoàng Duy, cái tên công ty Thái Phong cũng chỉ là danh nghĩa lập ra nhằm mục đích lừa Phúc Tâm. Tiếc là hiện tại chúng ta không có bằng chứng để giải bọn chúng về Việt Nam, họ tên chúng sử dụng lúc trước cũng là tên giả, còn tiền thì… chúng đã nướng sạch vào casino nên không thể đòi được. Em xem video anh gửi kèm sẽ rõ.”
Những giọt nước mắt lăn dài trên má… Chút niềm tin cuối cùng tôi dành cho Hoàng Duy… cũng đã sụp đổ rồi sao? Kẻ đứng sau mọi chuyện… lại là anh sao? Tại sao? Tại sao anh lại độc ác như vậy? Anh hại tôi sống dở chết dở không đủ hay sao mà chính anh còn dìm cả gia đình tôi vào biển lửa, ép ba tôi đau đớn đến lú lẫn mà gặp tai nạn, đến tận lúc này vẫn còn di chứng nặng nề? Kẻ thù của chúng tôi… sau tất cả… hóa ra lại là anh sao?
Cứ vậy thẫn thờ ngồi lặng, nước mắt tôi lăn dài trong đau đớn đến cùng cực. Tôi không muốn tin, không muốn tin như vậy một chút nào, trong đầu không ngừng vang lên câu hỏi “Tại sao?” nhưng câu trả lời có lẽ chỉ anh hiểu rõ, mà anh sẽ chẳng bao giờ thẳng thắn nói cho tôi có phải không?
Tôi sụt sịt lau nước mắt khi nghe có tiếng gõ cửa, chỉ kịp nhắn cho Mạnh Kiên một tin: “Anh đừng nói chuyện này với ai vội!” rồi úp điện thoại xuống bàn. Dù thế nào… cuộc sống vẫn tiếp diễn…
– Chị Vân, em pha cho chị tách trà bạc hà. Em nghe dưới kho báo bên Trần Gia đã đem đủ số hàng chuẩn sang rồi chị ạ, chính lão Duy đi theo xe hàng, đúng là… lộ rồi mới tìm cách chữa cháy.
Tôi không trả lời, chỉ mím môi gật đầu. Nhìn thái độ của tôi, Khánh Ngân tò mò hỏi:
– Anh Kiên sang Sing đã báo gì về chưa chị? Em nghe anh ấy nói anh ấy đã biết bọn Thái Phong ở chỗ nào mới đích thân sang đó mà.
– Ừm… chị chưa thấy. Em ra ngoài đi.
Con bé còn muốn nói gì đó trước vẻ thất thần của tôi nhưng cũng chịu ra khỏi phòng. Đừng vội vàng tin ngay… lúc này tôi cần có thời gian để bình tĩnh đối diện, để kiểm chứng những gì Mạnh Kiên báo về. Rất có thể Thái Phong muốn đổ oan cho Hoàng Duy khi bọn chúng có thể kiếm thêm một mớ tiền từ lũ người đứng sau. Công nghệ đứng đầu của Trần Gia thì không có gì phải bàn nhưng không thể chỉ vài lời đổ oan không bằng cớ rõ ràng của Thái Phong mà tôi tin hết những gì chúng nói được. Tại sao… sâu trong lòng tôi vẫn không tin những gì vừa nhận được, dù Mạnh Kiên có đưa bằng chứng rõ ràng đi chăng nữa, trừ khi… chính Hoàng Duy thừa nhận với tôi, bằng không, tôi sẽ không nhắm mắt tin!