Chương 53: Một bé gái xinh xắn
Đây là lần thứ hai Bối Nguyệt Sương đặt chân đến Thiên Thời, lần này cô đến với tâm thế vô cùng tự tin bởi vì đã có sự cho phép của Thượng Quan Diên Dịch.
Nhưng trước khi gặp anh, Bối Nguyệt Sương phải gặp qua thư ký của anh, cô đứng trước bàn làm việc của thư ký, thái độ ngoan ngoãn như đang xin phép giảng viên để được vào lớp: “Em là Bối Nguyệt Sương, em có hẹn trước với chủ tịch ạ.”
Trong ấn tượng của người thư ký, Bối Nguyệt Sương là một cô bé rất lễ phép và cực kỳ đáng yêu.
“Mau vào đi, ngài ấy đang đợi em.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu rồi tiến lại gõ cửa, Thượng Quan Diên Dịch lên tiếng cho phép cô vào.
Phía sau cánh cửa là không gian vô cùng rộng lớn, Bối Nguyệt Sương đảo mắt hết một vòng lớn mới xác định được vị trí bàn làm việc của anh.
Thấy anh đang tập trung đọc văn kiện nên cô cũng không nỡ lên tiếng làm ảnh hưởng đến anh, cẩn thận bước từng bước về phía bàn bàn việc.
Lúc này Thượng Quan Diên Dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, anh có chút buồn cười khi thấy điệu bộ rón rén của cô: “Làm gì vậy? Định ám sát chồng em à?”
Bước chân của Bối Nguyệt Sương thoáng dừng lại, ngước mặt lên mỉm cười giải thích: “Anh đang làm việc mà.”
Thượng Quan Diên Dịch khoát tay bảo cô tới gần rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện. Bối Nguyệt Sương chầm chậm bước về phía anh, sau một hồi quan sát cô quyết định ngồi vào chiếc ghế trống ở trước bàn làm việc.
Ngửa đầu hít vào một hơi, chẳng biết do được ở cạnh anh hay do chất lượng của chiếc ghế mà Bối Nguyệt Sương cảm thấy nơi này vô cùng êm ái.
Có lẽ phải mất một lúc nữa Thượng Quan Diên Dịch mới duyệt xong văn kiện, Bối Nguyệt Sương kiên nhẫn chờ đợi, mà cũng không hẳn là chờ đợi, trên người anh lúc nào cũng toả ra một sức hấp dẫn rất khó cưỡng lại, đến từng cái chớp mắt cũng khiến người ta không nỡ bỏ qua.
Bối Nguyệt Sương có thể ngồi đây ngắm anh cả ngày, ánh mắt của cô không quá lộ liễu nhưng lại làm anh phân tâm.
"Có đợi được không?"
Theo sau câu hỏi của anh là một nụ cười có phần trêu chọc, Bối Nguyệt Sương không nhận ra điều đó, cô đáp lại anh bằng một cái gật đầu không thể chắc chắn hơn.
Ý cười trong mắt vẫn không hề giảm đi, anh nâng khoé môi nói với cô gái nhỏ ở trước mặt: "Phòng làm việc của anh có thể cho em chơi đùa thoả thích."
Bối Nguyệt Sương không cảm thấy buồn chán nhưng khi nghe anh nói như vậy cũng đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, tiếp tục ngồi đó chỉ sợ anh sẽ không thể tập trung xử lý công việc.
Phòng làm việc của anh có rất nhiều thứ mới mẻ đối với Bối Nguyệt Sương, mà thứ làm cô cảm thấy thích nhất có lẽ là khung cảnh phía sau bàn làm việc của anh.
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng áp tay lên mặt kính trong suốt, buông hạ tầm mắt thưởng thức vẻ đẹp toàn cảnh của thành phố dưới chân, ở độ cao này cô có thể thấy được đỉnh của toà nhà mang tên Bối Thị.
Bối Thị dưới sự tiếp quản của Bối Kính Vũ đã không còn hưng thịnh như xưa nữa, cô thực sự rất lấy làm tiếc, tiếc cho một cơ ngơi đồ sộ mà cha cô đã vất vả gầy dựng.
Bối Nguyệt Sương nặng nề trút một tiếng thở dài, điều này vô tình tạo thành một tầng hơi nước mỏng trên mặt kính, đột nhiên cô muốn viết chữ lên đó.
Đầu tiên cô viết tên của anh lên, tiếp theo là tên của cô, trong lúc đang phân vân không biết viết gì ở giữa thì cô cảm giác được có người đang ôm mình từ phía sau.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai rồi.
Bối Nguyệt Sương giống như có tật giật mình, vội đưa tay muốn xóa đi dấu vết trên cửa kính, nhưng Thượng Quan Diên Dịch lại nhanh hơn cô một bước, anh tóm lấy cổ tay cô, trầm giọng ra lệnh: “Không được xóa.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu, hơi thở nam tính của anh cận kề bên tai, cô không dám động đậy. Thượng Quan Diên Dịch cầm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô vẽ một hình trái tim vào khoảng trống giữa tên của bọn họ.
Bối Nguyệt Sương nhìn dòng chữ ấy trên mặt kính thật lâu, bên tai vẫn là giọng nói quen thuộc của chồng cô: “Bối Nguyệt Sương là của anh.”
Đôi môi anh đào của cô nhẹ nhàng cong lên, nụ cười ngọt ngào đến khó tả: “Em có thể nói ngược lại không?”
Thượng Quan Diên Dịch phả nơi nóng lên cổ cô: “Nói thế nào?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh, lời còn chưa kịp nói thì Thượng Quan Diên Dịch đã cúi xuống trao cô một nụ hôn sâu, quấn quýt triền miên, Bối Nguyệt Sương bị chiếc lưỡi ấm nóng của anh trêu đùa đến mức toàn thân đều run rẩy.
Bàn tay anh giữ lấy chiếc bụng phẳng lì của cô rồi dùng lực áp chặt vào cơ thể mình.
Bối Nguyệt Sương không dám mở mắt ra, hô hấp của cô đã trở nên gấp gáp, lúc này đôi môi mềm của Thượng Quan Diên Dịch đã di chuyển đến vành tai cô, âm thanh của sự ướt át và hơi thở đầy nam tính của anh cô đều cảm nhận được: “Thượng Quan phu nhân, em mau nói đi chứ.”
Bối Nguyệt Sương không muốn nói nữa, chỉ khe khẽ gọi tên anh. Thượng Quan Diên Dịch dứt khoát kéo chiếc áo sơ mi của cô lệch hẳn sang một bên rồi hôn lên bờ vai mảnh khảnh ấy.
Bối Nguyệt Sương siết chặt lấy tay anh, hốt hoảng nói: “Anh Diên Dịch, ở đây là nơi làm việc.”
Thượng Quan Diên Dịch xoay người cô lại, tiếp tục hôn lên xương quai xanh của cô, giọng anh hơi khàn: “Vậy chúng ta vào phòng nghỉ nhé?”
Bối Nguyệt Sương đồng ý với lời đề nghị này.
Thượng Quan Diên Dịch cẩn thận đặt cô lên sofa, tay anh khẩn trương nới lỏng cà vạt trên cổ đồng thời vẫn không quên trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, Bối Nguyệt Sương quả thực không theo kịp tiết tấu của anh.
Qua một lúc, cô chợt nghiêng mặt né tránh nụ hôn của anh, vừa thở dốc vừa nói: “Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Lồng ngực của Thượng Quan Diên Dịch cũng nhấp nhô lên xuống như cơn sóng, sự nhẫn nại cuối cùng cho phép anh cười khổ một tiếng: “Khi khác nói không được à?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu, nơi đáy mắt thoáng qua một tia do dự nhưng rất nhanh đã tiêu biến: “Em chỉ muốn nói, hôm nay chúng ta đừng dùng biện pháp gì cả.”
Cô muốn sinh cho anh một đứa con.
Thượng Quan Diên Dịch nâng cằm cô lên, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Việc này không chỉ cô mà cả anh cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Thật ra Bối Nguyệt Sương đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, cô đáp lại câu hỏi của anh bằng một nụ cười cùng một cái gật đầu: “Em muốn có một bé gái thật xinh xắn.”
Thượng Quan Diên Dịch hôn xuống chiếc cằm tinh tế của cô: “Vậy chúng ta sẽ có một bé gái thật xinh xắn.”
Nhưng trước khi gặp anh, Bối Nguyệt Sương phải gặp qua thư ký của anh, cô đứng trước bàn làm việc của thư ký, thái độ ngoan ngoãn như đang xin phép giảng viên để được vào lớp: “Em là Bối Nguyệt Sương, em có hẹn trước với chủ tịch ạ.”
Trong ấn tượng của người thư ký, Bối Nguyệt Sương là một cô bé rất lễ phép và cực kỳ đáng yêu.
“Mau vào đi, ngài ấy đang đợi em.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu rồi tiến lại gõ cửa, Thượng Quan Diên Dịch lên tiếng cho phép cô vào.
Phía sau cánh cửa là không gian vô cùng rộng lớn, Bối Nguyệt Sương đảo mắt hết một vòng lớn mới xác định được vị trí bàn làm việc của anh.
Thấy anh đang tập trung đọc văn kiện nên cô cũng không nỡ lên tiếng làm ảnh hưởng đến anh, cẩn thận bước từng bước về phía bàn bàn việc.
Lúc này Thượng Quan Diên Dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, anh có chút buồn cười khi thấy điệu bộ rón rén của cô: “Làm gì vậy? Định ám sát chồng em à?”
Bước chân của Bối Nguyệt Sương thoáng dừng lại, ngước mặt lên mỉm cười giải thích: “Anh đang làm việc mà.”
Thượng Quan Diên Dịch khoát tay bảo cô tới gần rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện. Bối Nguyệt Sương chầm chậm bước về phía anh, sau một hồi quan sát cô quyết định ngồi vào chiếc ghế trống ở trước bàn làm việc.
Ngửa đầu hít vào một hơi, chẳng biết do được ở cạnh anh hay do chất lượng của chiếc ghế mà Bối Nguyệt Sương cảm thấy nơi này vô cùng êm ái.
Có lẽ phải mất một lúc nữa Thượng Quan Diên Dịch mới duyệt xong văn kiện, Bối Nguyệt Sương kiên nhẫn chờ đợi, mà cũng không hẳn là chờ đợi, trên người anh lúc nào cũng toả ra một sức hấp dẫn rất khó cưỡng lại, đến từng cái chớp mắt cũng khiến người ta không nỡ bỏ qua.
Bối Nguyệt Sương có thể ngồi đây ngắm anh cả ngày, ánh mắt của cô không quá lộ liễu nhưng lại làm anh phân tâm.
"Có đợi được không?"
Theo sau câu hỏi của anh là một nụ cười có phần trêu chọc, Bối Nguyệt Sương không nhận ra điều đó, cô đáp lại anh bằng một cái gật đầu không thể chắc chắn hơn.
Ý cười trong mắt vẫn không hề giảm đi, anh nâng khoé môi nói với cô gái nhỏ ở trước mặt: "Phòng làm việc của anh có thể cho em chơi đùa thoả thích."
Bối Nguyệt Sương không cảm thấy buồn chán nhưng khi nghe anh nói như vậy cũng đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, tiếp tục ngồi đó chỉ sợ anh sẽ không thể tập trung xử lý công việc.
Phòng làm việc của anh có rất nhiều thứ mới mẻ đối với Bối Nguyệt Sương, mà thứ làm cô cảm thấy thích nhất có lẽ là khung cảnh phía sau bàn làm việc của anh.
Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng áp tay lên mặt kính trong suốt, buông hạ tầm mắt thưởng thức vẻ đẹp toàn cảnh của thành phố dưới chân, ở độ cao này cô có thể thấy được đỉnh của toà nhà mang tên Bối Thị.
Bối Thị dưới sự tiếp quản của Bối Kính Vũ đã không còn hưng thịnh như xưa nữa, cô thực sự rất lấy làm tiếc, tiếc cho một cơ ngơi đồ sộ mà cha cô đã vất vả gầy dựng.
Bối Nguyệt Sương nặng nề trút một tiếng thở dài, điều này vô tình tạo thành một tầng hơi nước mỏng trên mặt kính, đột nhiên cô muốn viết chữ lên đó.
Đầu tiên cô viết tên của anh lên, tiếp theo là tên của cô, trong lúc đang phân vân không biết viết gì ở giữa thì cô cảm giác được có người đang ôm mình từ phía sau.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai rồi.
Bối Nguyệt Sương giống như có tật giật mình, vội đưa tay muốn xóa đi dấu vết trên cửa kính, nhưng Thượng Quan Diên Dịch lại nhanh hơn cô một bước, anh tóm lấy cổ tay cô, trầm giọng ra lệnh: “Không được xóa.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu, hơi thở nam tính của anh cận kề bên tai, cô không dám động đậy. Thượng Quan Diên Dịch cầm lấy ngón tay nhỏ nhắn của cô vẽ một hình trái tim vào khoảng trống giữa tên của bọn họ.
Bối Nguyệt Sương nhìn dòng chữ ấy trên mặt kính thật lâu, bên tai vẫn là giọng nói quen thuộc của chồng cô: “Bối Nguyệt Sương là của anh.”
Đôi môi anh đào của cô nhẹ nhàng cong lên, nụ cười ngọt ngào đến khó tả: “Em có thể nói ngược lại không?”
Thượng Quan Diên Dịch phả nơi nóng lên cổ cô: “Nói thế nào?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh, lời còn chưa kịp nói thì Thượng Quan Diên Dịch đã cúi xuống trao cô một nụ hôn sâu, quấn quýt triền miên, Bối Nguyệt Sương bị chiếc lưỡi ấm nóng của anh trêu đùa đến mức toàn thân đều run rẩy.
Bàn tay anh giữ lấy chiếc bụng phẳng lì của cô rồi dùng lực áp chặt vào cơ thể mình.
Bối Nguyệt Sương không dám mở mắt ra, hô hấp của cô đã trở nên gấp gáp, lúc này đôi môi mềm của Thượng Quan Diên Dịch đã di chuyển đến vành tai cô, âm thanh của sự ướt át và hơi thở đầy nam tính của anh cô đều cảm nhận được: “Thượng Quan phu nhân, em mau nói đi chứ.”
Bối Nguyệt Sương không muốn nói nữa, chỉ khe khẽ gọi tên anh. Thượng Quan Diên Dịch dứt khoát kéo chiếc áo sơ mi của cô lệch hẳn sang một bên rồi hôn lên bờ vai mảnh khảnh ấy.
Bối Nguyệt Sương siết chặt lấy tay anh, hốt hoảng nói: “Anh Diên Dịch, ở đây là nơi làm việc.”
Thượng Quan Diên Dịch xoay người cô lại, tiếp tục hôn lên xương quai xanh của cô, giọng anh hơi khàn: “Vậy chúng ta vào phòng nghỉ nhé?”
Bối Nguyệt Sương đồng ý với lời đề nghị này.
Thượng Quan Diên Dịch cẩn thận đặt cô lên sofa, tay anh khẩn trương nới lỏng cà vạt trên cổ đồng thời vẫn không quên trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, Bối Nguyệt Sương quả thực không theo kịp tiết tấu của anh.
Qua một lúc, cô chợt nghiêng mặt né tránh nụ hôn của anh, vừa thở dốc vừa nói: “Em có chuyện này muốn nói với anh.”
Lồng ngực của Thượng Quan Diên Dịch cũng nhấp nhô lên xuống như cơn sóng, sự nhẫn nại cuối cùng cho phép anh cười khổ một tiếng: “Khi khác nói không được à?”
Bối Nguyệt Sương lắc đầu, nơi đáy mắt thoáng qua một tia do dự nhưng rất nhanh đã tiêu biến: “Em chỉ muốn nói, hôm nay chúng ta đừng dùng biện pháp gì cả.”
Cô muốn sinh cho anh một đứa con.
Thượng Quan Diên Dịch nâng cằm cô lên, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”
Việc này không chỉ cô mà cả anh cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Thật ra Bối Nguyệt Sương đã suy nghĩ rất kỹ mới đưa ra quyết định này, cô đáp lại câu hỏi của anh bằng một nụ cười cùng một cái gật đầu: “Em muốn có một bé gái thật xinh xắn.”
Thượng Quan Diên Dịch hôn xuống chiếc cằm tinh tế của cô: “Vậy chúng ta sẽ có một bé gái thật xinh xắn.”