Chương 52: Đầu hàng
Nỗi khiếp sợ trong mắt Trần Mạc ngày càng lan rộng đến mức sắp nổ tung, rõ ràng vợ con ông ta đang ở ngay bên cạnh nhưng ông ta lại chẳng thể cầu cứu một ai.
Họng súng đen ngòm trong tay Thượng Quan Diên Dịch vẫn bất di bất dịch nằm ngay bên thái dương của ông ta, chỉ cần anh cử động nhẹ ngón tay thì ở đây có một người đi chầu Diêm Vương.
Lúc này đây, Thượng Quan Diên Dịch lại nở nụ cười với ông ta: “Cảnh sát Trần đã nhớ lại hay chưa? Ông có nhớ phát súng thứ ba là dành cho ai không?”
Trần Mạc đau đớn lắc đầu, ông ta không muốn tiếp tục chìm đắm trong cái quá khứ đẫm máu ấy nữa, một cái lắc đầu nhưng lại khẳng định toàn bộ tội ác không thể dung thứ.
“Giả sử người đang ở dưới súng của tôi là đồng nghiệp của ông.” Ngón tay của anh miết nhẹ vào cò súng, giọng nói ấy có phần hờ hững nhưng Trần Mạc lại chẳng dám xem thường: "Cảnh sát Trần, lúc đó ông đã bóp cò như thế này.”
Lời anh vừa dứt, dưới sự tác động của lực ngón tay, cò súng cũng bắt đầu dịch chuyển.
Một giây, hai giây, rồi ba giây...
Trần Mạc nhắm nghiền mắt lại để chờ cái chết đến với mình nhưng khẩu súng trong tay Thượng Quan Diên Dịch chỉ phát ra một tiếng 'tách' nhỏ rồi im lìm.
Mở mắt ra, họng súng đen ngòm và khuôn mặt lạnh tanh của Thượng Quan Diên Dịch là hai thứ đã nói cho Trần Mạc biết rằng ông ta vẫn còn tồn tại.
“Tôi chỉ mô phỏng thôi mà, súng không có đạn.” Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn khẩu súng trong tay mình, nơi đáy mắt tản ra ý cười nhàn nhạt, giọng nói của anh nhẹ tênh: “Bốn viên đạn đang ở trên người tôi.”
Bốn viên đạn tượng trưng cho bốn cái mạng của cả nhà ông ta, không thừa cũng chẳng thiếu.
Trần Mạc thở hắt ra một hơi, tự nhủ với lòng còn giữ được cái mạng là tốt rồi, thế nhưng cơn ác mộng kia vẫn chưa chấm dứt, lời nói của Thượng Quan Diên Dịch tựa như từng tảng đá lớn đè nặng lên lồng ngực, tuy chưa đặt chân đến địa ngục nhưng ở nơi này cũng chẳng khá hơn là bao.
"Sau khi giết chết đồng nghiệp của mình, cảnh sát Trần vội vàng đeo găng tay vào, để tạo chứng minh rằng Bối Hoàng Sâm có hành vi chống đối người thi hành công vụ, ông đã lấy súng của đồng nghiệp bắn một viên vào không trung và một viên vào cánh tay của chính mình, việc còn lại là nhét khẩu súng đó vào trong tay Bối Hoàng Sâm, thành công đổ hết tội lỗi lên đầu của ông ấy. Vậy còn ba viên đạn mà ông đã bắn ra thì sao? Ông chỉ cần khai với cảnh sát rằng mình đã bắn trượt một viên, năm đó ở hiện trường chỉ còn mỗi ông sống sót, ông muốn thêu muốn dệt thế nào mà chẳng được.”
Trải qua một hồi kinh hoàng như thế, mồ hôi toát ra thấm ướt cả chiếc áo sơ mi mà Trần Mạc đang mặc trên người.
“Năm đó cậu có mặt ở hiện trường sao?”
Câu hỏi này của ông ta có giá trị ngang bằng với một lời thú tội.
Trong đôi mắt đen dài của Thượng Quan Diên Dịch chỉ còn lại sát khí, ở trước mặt kẻ thù anh vẫn luôn giữ thái độ hoà nhã tưởng chừng như vô hại ấy: “Trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối cả, năm đó cảnh sát Trần đã lợi dụng tình tiết dấu vân tay để đổi trắng thành đen, thế nhưng ông không thể ngờ thứ vạch trần tội ác của ông lại chính là dấu vân tay. Khi tôi xem qua hồ sơ vụ án, xem qua đặc điểm dấu vân tay của Bối Hoàng Sâm trên khẩu súng, cảnh sát Trần có biết tôi đã phát hiện được gì không? Nhìn vào đó tôi có thể hình dung được cảnh tượng ông di chuyển từng ngón tay của ông ấy ấn mạnh lên khẩu súng, cả năm dấu vân tay đều nằm cố định ở một vị trí, cảnh sát là người thường xuyên dùng súng vậy mà ông lại bỏ sót chi tiết ấy, để rồi hôm nay ông đã bại dưới tay của Thượng Quan Diên Dịch này.”
Sự thật đã rành rành ra trước mắt, cảnh sát Trần chẳng còn gì để bào chữa cho chính mình. Có thể bào chữa như thế nào trong khi bản thân nó đã là một tội ác?
Cười lạnh một tiếng, Thượng Quan Diên Dịch bắt đầu lắp đạn vào súng, động tác cực kỳ thông thạo, nét mặt anh bình thản như đang chơi trò lắp ghép thông thường: “Nói đi, người đứng sau ông là ai?”
Cảm giác lạnh buốt từ giữa trán khiến Trần Mạc dựng cả tóc gáy, ông ta biết lần này Thượng Quan Diên Dịch không đùa với mình nữa.
“Nếu tôi khai ra thì cậu có đảm mạng sống cho cả nhà của tôi không?”
“Đó là điều hiển nhiên.”
“Được, tôi sẽ nói.”
...
Thời điểm chuyến bay của Thượng Quan Diên Dịch hạ cánh cũng là lúc kế hoạch của Bối Nguyệt Sương và Thời Mặc Viễn thành công tốt đẹp.
“Anh có thể hứa với tôi không?”
Đây là lần thứ ba cô thỉnh cầu Thời Mặc Viễn về việc giữ kín bí mật này.
Thời Mặc Viễn sắp thuộc hết lời thoại của cô rồi, cô yêu cầu anh ta tạm thời đừng để Thượng Quan Diên Dịch biết được chuyện này, dù anh ta không khai ra trước thì với tính cách của anh nhất định sẽ đoán được là cô làm, cô thật sự không biết anh sẽ mang dáng vẻ gì sau khi biết chuyện.
Ngoài ra, Bối Nguyệt Sương còn có một thỉnh cầu khác: “Khi nào anh ấy về nước anh nhớ thông báo với tôi một tiếng nhé?”
Trước đó Thời Mặc Viễn đã nắm được tin tức, anh ta cũng không ngần ngại nói cho cô biết: “Thượng Quan Diên Dịch đang ở Thiên Thời.”
Nét mặt của Bối Nguyệt Sương lộ rõ sự vui mừng: “Vậy khi nào tôi mới có thể gặp được anh ấy?”.
||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng |||||
Trước khi kế hoạch bị anh phát hiện cô nhất định phải làm xong một việc.
Thời Mặc Viễn nhanh chóng liên lạc với Thượng Quan Diên Dịch để nói về việc Bối Nguyệt Sương muốn gặp anh, anh bảo Thời Mặc Viễn tìm cách đưa cô đến Thiên Thời vào giờ nghỉ trưa.
Bối Nguyệt Sương vui như bắt được vàng, cô khẩn trương trở về phòng thay quần áo, còn Thời Mặc Viễn phải gọi điện thông báo cho Bối Quân Ninh, giờ này cô ta vẫn đang ở Bối Thị.
Sau một hồi tra hỏi, Bối Quân Ninh cũng đồng ý cho Thời Mặc Viễn đưa cô ra ngoài chơi một lát, cô ta chưa bao giờ cãi thắng Thời Mặc Viễn.
Họng súng đen ngòm trong tay Thượng Quan Diên Dịch vẫn bất di bất dịch nằm ngay bên thái dương của ông ta, chỉ cần anh cử động nhẹ ngón tay thì ở đây có một người đi chầu Diêm Vương.
Lúc này đây, Thượng Quan Diên Dịch lại nở nụ cười với ông ta: “Cảnh sát Trần đã nhớ lại hay chưa? Ông có nhớ phát súng thứ ba là dành cho ai không?”
Trần Mạc đau đớn lắc đầu, ông ta không muốn tiếp tục chìm đắm trong cái quá khứ đẫm máu ấy nữa, một cái lắc đầu nhưng lại khẳng định toàn bộ tội ác không thể dung thứ.
“Giả sử người đang ở dưới súng của tôi là đồng nghiệp của ông.” Ngón tay của anh miết nhẹ vào cò súng, giọng nói ấy có phần hờ hững nhưng Trần Mạc lại chẳng dám xem thường: "Cảnh sát Trần, lúc đó ông đã bóp cò như thế này.”
Lời anh vừa dứt, dưới sự tác động của lực ngón tay, cò súng cũng bắt đầu dịch chuyển.
Một giây, hai giây, rồi ba giây...
Trần Mạc nhắm nghiền mắt lại để chờ cái chết đến với mình nhưng khẩu súng trong tay Thượng Quan Diên Dịch chỉ phát ra một tiếng 'tách' nhỏ rồi im lìm.
Mở mắt ra, họng súng đen ngòm và khuôn mặt lạnh tanh của Thượng Quan Diên Dịch là hai thứ đã nói cho Trần Mạc biết rằng ông ta vẫn còn tồn tại.
“Tôi chỉ mô phỏng thôi mà, súng không có đạn.” Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn khẩu súng trong tay mình, nơi đáy mắt tản ra ý cười nhàn nhạt, giọng nói của anh nhẹ tênh: “Bốn viên đạn đang ở trên người tôi.”
Bốn viên đạn tượng trưng cho bốn cái mạng của cả nhà ông ta, không thừa cũng chẳng thiếu.
Trần Mạc thở hắt ra một hơi, tự nhủ với lòng còn giữ được cái mạng là tốt rồi, thế nhưng cơn ác mộng kia vẫn chưa chấm dứt, lời nói của Thượng Quan Diên Dịch tựa như từng tảng đá lớn đè nặng lên lồng ngực, tuy chưa đặt chân đến địa ngục nhưng ở nơi này cũng chẳng khá hơn là bao.
"Sau khi giết chết đồng nghiệp của mình, cảnh sát Trần vội vàng đeo găng tay vào, để tạo chứng minh rằng Bối Hoàng Sâm có hành vi chống đối người thi hành công vụ, ông đã lấy súng của đồng nghiệp bắn một viên vào không trung và một viên vào cánh tay của chính mình, việc còn lại là nhét khẩu súng đó vào trong tay Bối Hoàng Sâm, thành công đổ hết tội lỗi lên đầu của ông ấy. Vậy còn ba viên đạn mà ông đã bắn ra thì sao? Ông chỉ cần khai với cảnh sát rằng mình đã bắn trượt một viên, năm đó ở hiện trường chỉ còn mỗi ông sống sót, ông muốn thêu muốn dệt thế nào mà chẳng được.”
Trải qua một hồi kinh hoàng như thế, mồ hôi toát ra thấm ướt cả chiếc áo sơ mi mà Trần Mạc đang mặc trên người.
“Năm đó cậu có mặt ở hiện trường sao?”
Câu hỏi này của ông ta có giá trị ngang bằng với một lời thú tội.
Trong đôi mắt đen dài của Thượng Quan Diên Dịch chỉ còn lại sát khí, ở trước mặt kẻ thù anh vẫn luôn giữ thái độ hoà nhã tưởng chừng như vô hại ấy: “Trên đời này chẳng có gì là tuyệt đối cả, năm đó cảnh sát Trần đã lợi dụng tình tiết dấu vân tay để đổi trắng thành đen, thế nhưng ông không thể ngờ thứ vạch trần tội ác của ông lại chính là dấu vân tay. Khi tôi xem qua hồ sơ vụ án, xem qua đặc điểm dấu vân tay của Bối Hoàng Sâm trên khẩu súng, cảnh sát Trần có biết tôi đã phát hiện được gì không? Nhìn vào đó tôi có thể hình dung được cảnh tượng ông di chuyển từng ngón tay của ông ấy ấn mạnh lên khẩu súng, cả năm dấu vân tay đều nằm cố định ở một vị trí, cảnh sát là người thường xuyên dùng súng vậy mà ông lại bỏ sót chi tiết ấy, để rồi hôm nay ông đã bại dưới tay của Thượng Quan Diên Dịch này.”
Sự thật đã rành rành ra trước mắt, cảnh sát Trần chẳng còn gì để bào chữa cho chính mình. Có thể bào chữa như thế nào trong khi bản thân nó đã là một tội ác?
Cười lạnh một tiếng, Thượng Quan Diên Dịch bắt đầu lắp đạn vào súng, động tác cực kỳ thông thạo, nét mặt anh bình thản như đang chơi trò lắp ghép thông thường: “Nói đi, người đứng sau ông là ai?”
Cảm giác lạnh buốt từ giữa trán khiến Trần Mạc dựng cả tóc gáy, ông ta biết lần này Thượng Quan Diên Dịch không đùa với mình nữa.
“Nếu tôi khai ra thì cậu có đảm mạng sống cho cả nhà của tôi không?”
“Đó là điều hiển nhiên.”
“Được, tôi sẽ nói.”
...
Thời điểm chuyến bay của Thượng Quan Diên Dịch hạ cánh cũng là lúc kế hoạch của Bối Nguyệt Sương và Thời Mặc Viễn thành công tốt đẹp.
“Anh có thể hứa với tôi không?”
Đây là lần thứ ba cô thỉnh cầu Thời Mặc Viễn về việc giữ kín bí mật này.
Thời Mặc Viễn sắp thuộc hết lời thoại của cô rồi, cô yêu cầu anh ta tạm thời đừng để Thượng Quan Diên Dịch biết được chuyện này, dù anh ta không khai ra trước thì với tính cách của anh nhất định sẽ đoán được là cô làm, cô thật sự không biết anh sẽ mang dáng vẻ gì sau khi biết chuyện.
Ngoài ra, Bối Nguyệt Sương còn có một thỉnh cầu khác: “Khi nào anh ấy về nước anh nhớ thông báo với tôi một tiếng nhé?”
Trước đó Thời Mặc Viễn đã nắm được tin tức, anh ta cũng không ngần ngại nói cho cô biết: “Thượng Quan Diên Dịch đang ở Thiên Thời.”
Nét mặt của Bối Nguyệt Sương lộ rõ sự vui mừng: “Vậy khi nào tôi mới có thể gặp được anh ấy?”.
||||| Truyện đề cử: Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng |||||
Trước khi kế hoạch bị anh phát hiện cô nhất định phải làm xong một việc.
Thời Mặc Viễn nhanh chóng liên lạc với Thượng Quan Diên Dịch để nói về việc Bối Nguyệt Sương muốn gặp anh, anh bảo Thời Mặc Viễn tìm cách đưa cô đến Thiên Thời vào giờ nghỉ trưa.
Bối Nguyệt Sương vui như bắt được vàng, cô khẩn trương trở về phòng thay quần áo, còn Thời Mặc Viễn phải gọi điện thông báo cho Bối Quân Ninh, giờ này cô ta vẫn đang ở Bối Thị.
Sau một hồi tra hỏi, Bối Quân Ninh cũng đồng ý cho Thời Mặc Viễn đưa cô ra ngoài chơi một lát, cô ta chưa bao giờ cãi thắng Thời Mặc Viễn.