Chương 54: Con là con của một mình em
Được ở cạnh người đàn ông mình yêu là một cảm giác không thể mãn nguyện hơn, Bối Nguyệt Sương cũng không biết mình đã ngủ trên chiếc giường êm ái này được bao lâu, lúc cô mở mắt ra thì thành phố dưới chân đã chìm trong màn đêm.
Nghĩ về Bối Quân Ninh, cô lại có chút lo lắng, lát nữa về nhà cô phải giải thích với cô thế nào đây?
Thở dài một tiếng rồi vào trong vệ sinh cá nhân, Bối Nguyệt Sương đứng trước gương lớn, bàn tay vô thức đặt tay lên chiếc bụng trống rỗng của mình: “Con gái à, mẹ đợi tin tốt từ con.”
Lúc này cửa phòng tắm bất thình lình mở ra làm Bối Nguyệt Sương giật mình lùi về sau, ở nơi này thì chỉ có thể là Thượng Quan Diên Dịch, vậy những lời cô vừa nói anh có nghe được hay không?
Nếu đã nghe rồi thì sao?
Cũng chẳng sao cả.
Bối Nguyệt Sương vội vàng đưa mắt nhìn anh, tâm trạng chỉ vừa khá lên được một chút thì đã bị dáng vẻ tức giận của anh làm chùng xuống không ít, cô không tìm thấy sự dịu dàng trong mắt anh nữa rồi.
Vì sao thế? Anh đang tức giận với cô sao?
Trái tim của Bối Nguyệt Sương đập mạnh liên hồi, trong đầu vô thức nghĩ đến một khả năng, có lẽ anh đã biết được kế hoạch của cô.
Nhưng chẳng phải Thời Mặc Viễn đã hứa với cô rồi sao, tại sao anh ta lại không giữ lời chứ?
Bối Nguyệt Sương cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, chỉ là sự thấp thỏm trong ánh mắt vẫn không tài nào che giấu được, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận kết cục này nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.
Bàn tay siết chặt lấy góc áo, Bối Nguyệt Sương còn chưa kịp hé môi nói nửa lời thì Thượng Quan Diên Dịch đã lạnh lùng cất giọng: “Ra ngoài.”
Cánh cửa đóng sầm lại trước sự khiếp sợ của người ở lại.
Bối Nguyệt Sương đứng chôn chân ở đó như một người mất hồn, dường như cơn ác mộng của cô sắp trở thành sự thật rồi.
Nếu ông trời thương tình ban cho cô một điều ước, cô chỉ ước mình có thể trốn ở đây lâu hơn một chút, bởi hiện tại cô vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với cơn thịnh nộ của anh.
Cô không dám trách Thời Mặc Viễn không giữ lời hứa, vì anh ta không có nghĩa vụ phải che giấu giúp cô. Chẳng qua là cô chỉ muốn được ở cạnh anh đến hết hôm nay rồi những ngày sau anh muốn đối xử với cô thế nào cũng được.
Lúc này Bối Nguyệt Sương chợt nghe được tiếng bước chân đang ngày càng gần hơn, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng vì nghĩ rằng Thượng Quan Diên Dịch đã quay lại, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy cánh cửa mở ra mà chỉ có giọng nói của Thời Mặc Viễn vang lên: “Bối tiểu thư, cô ra đây đi, không sao đâu."
Bối Nguyệt Sương vội đưa tay đỡ trán, hàng lông mày thanh tú gắt gao nhíu chặt, cô phải làm sao mới phải đây?
Giọng nói của Thời Mặc Viễn vẫn tiếp tục vang lên: “Bối tiểu thư, ngoan nào."
Câu nói của Thời Mặc Viễn bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa, Bối Nguyệt Sương ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Thượng Quan Diên Dịch đã sừng sững đứng trước mặt cô, ấn đường của anh tối đen, ánh mắt sắc lạnh, từ đầu đến chân đều là sát khí: “Bối Nguyệt Sương, em sợ cái gì mà không dám ra ngoài gặp anh?”
Hàng mi cong vút của cô không giấu được sự run rẩy, cố gắng hít thở thật chậm rãi để lấy lại bình tĩnh, đã đến lúc cô phải thành thật với anh: “Em biết anh lo cho em, nhưng mà em cũng muốn giúp anh mau chóng tìm được chứng cứ.”
Đôi mắt của Thượng Quan Diên Dịch giăng đầy tơ máu, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh cần em giúp sao? Em đã hỏi ý anh chưa?”
Lần này quả thật Bối Nguyệt Sương không hề bàn trước với anh, sáng nay cô đã tự ý cài thiết bị nghe lén trong căn phòng bí mật đó.
Bối Nguyệt Sương không muốn biện minh cho bản thân, chỉ cúi mặt nói ra một câu xin lỗi muộn màng.
Thượng Quan Diên Dịch không có cách nào để chấp nhận lời xin lỗi này của cô, anh nhất thời kích động bóp chặt lấy cằm cô: “Em có biết mình đã suýt chết một lần rồi không?”
Bối Nguyệt Sương nén đau nhìn anh: “Em hứa đây sẽ là lần cuối."
Thượng Quan Diên Dịch không nỡ làm cô đau thêm nữa, anh thu tay về, tuy nhiên lửa giận trong lòng vẫn chưa thể dập tắt hoàn toàn, nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó khiến giọng điệu anh có chút biến đổi, khi lọt vào tai của Bối Nguyệt Sương thì chẳng có câu nào là tốt đẹp cả: “Không sao, em đã tính toán trước rồi mà, hôm nay em đột nhiên muốn sinh con cho anh, Bối Nguyệt Sương em đừng tưởng anh không biết em muốn dùng đứa bé để lấy cớ làm hòa với anh.”
Bối Nguyệt Sương cũng không ngờ anh lại có thể nói ra những lời này, có phải cô đã nghe nhầm rồi không?
Nơi đáy mắt cô hằn lên một tia đau đớn, câu nói ấy cứ quẩn quanh trong đầu làm cô ngột ngạt đến không thở nổi.
Đúng là cô rất muốn có một đứa con trước khi bị anh phát hiện nhưng điều anh vừa nói cô thực sự chưa từng nghĩ tới.
Cô dùng hơi sức cuối cùng để nói cho anh biết suy nghĩ trong mình, đây cũng là lần đầu tiên cô dùng thái độ này để đối đáp với anh: “Hóa ra trong mắt anh em chính là loại người này, nếu anh nghĩ em là một người mẹ tệ hại thì hà cớ gì phải giữ lại một người vợ như em? Nếu anh cho rằng điều mình nói là đúng thì em sẽ tự nuôi con, con là con của một mình em. Sau này anh muốn yêu ai thì yêu, muốn cưới ai thì cưới, em không quan tâm đâu."
Những gì cần nói cô cũng đã nói xong, ở đây không còn chuyện của cô nữa.
Đôi chân cô bước từng bước thật khó khăn, cô biết anh đang rất tức giận, cô cũng biết anh không cố ý, cô biết tất cả nhưng tại sao điều đó lại làm cô đau đến thế?
Cảm giác ngột ngạt ấy một lần nữa tìm đến khiến cô hít vào không tới mà thở ra cũng chẳng xong, quẫn bách vô cùng.
Khung cảnh trước mắt dần tối đi, mặc dù đã cố gắng hết sức để duy trì hô hấp nhưng dường như vẫn không thể, trước ánh nhìn đầy hoảng hốt của Thời Mặc Viễn, cơ thể cô từ từ ngã khụy xuống sàn.
“Sương Sương.”
Thời điểm Thượng Quan Diên Dịch nghe được tiếng gọi thất thanh của Thời Mặc Viễn thì cô gái nhỏ đã hoàn toàn ngất đi trong vòng tay và sự run rẩy của anh ta.
Nghĩ về Bối Quân Ninh, cô lại có chút lo lắng, lát nữa về nhà cô phải giải thích với cô thế nào đây?
Thở dài một tiếng rồi vào trong vệ sinh cá nhân, Bối Nguyệt Sương đứng trước gương lớn, bàn tay vô thức đặt tay lên chiếc bụng trống rỗng của mình: “Con gái à, mẹ đợi tin tốt từ con.”
Lúc này cửa phòng tắm bất thình lình mở ra làm Bối Nguyệt Sương giật mình lùi về sau, ở nơi này thì chỉ có thể là Thượng Quan Diên Dịch, vậy những lời cô vừa nói anh có nghe được hay không?
Nếu đã nghe rồi thì sao?
Cũng chẳng sao cả.
Bối Nguyệt Sương vội vàng đưa mắt nhìn anh, tâm trạng chỉ vừa khá lên được một chút thì đã bị dáng vẻ tức giận của anh làm chùng xuống không ít, cô không tìm thấy sự dịu dàng trong mắt anh nữa rồi.
Vì sao thế? Anh đang tức giận với cô sao?
Trái tim của Bối Nguyệt Sương đập mạnh liên hồi, trong đầu vô thức nghĩ đến một khả năng, có lẽ anh đã biết được kế hoạch của cô.
Nhưng chẳng phải Thời Mặc Viễn đã hứa với cô rồi sao, tại sao anh ta lại không giữ lời chứ?
Bối Nguyệt Sương cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, chỉ là sự thấp thỏm trong ánh mắt vẫn không tài nào che giấu được, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận kết cục này nhưng không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.
Bàn tay siết chặt lấy góc áo, Bối Nguyệt Sương còn chưa kịp hé môi nói nửa lời thì Thượng Quan Diên Dịch đã lạnh lùng cất giọng: “Ra ngoài.”
Cánh cửa đóng sầm lại trước sự khiếp sợ của người ở lại.
Bối Nguyệt Sương đứng chôn chân ở đó như một người mất hồn, dường như cơn ác mộng của cô sắp trở thành sự thật rồi.
Nếu ông trời thương tình ban cho cô một điều ước, cô chỉ ước mình có thể trốn ở đây lâu hơn một chút, bởi hiện tại cô vẫn chưa đủ can đảm để đối mặt với cơn thịnh nộ của anh.
Cô không dám trách Thời Mặc Viễn không giữ lời hứa, vì anh ta không có nghĩa vụ phải che giấu giúp cô. Chẳng qua là cô chỉ muốn được ở cạnh anh đến hết hôm nay rồi những ngày sau anh muốn đối xử với cô thế nào cũng được.
Lúc này Bối Nguyệt Sương chợt nghe được tiếng bước chân đang ngày càng gần hơn, cả người cô lập tức trở nên căng thẳng vì nghĩ rằng Thượng Quan Diên Dịch đã quay lại, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy cánh cửa mở ra mà chỉ có giọng nói của Thời Mặc Viễn vang lên: “Bối tiểu thư, cô ra đây đi, không sao đâu."
Bối Nguyệt Sương vội đưa tay đỡ trán, hàng lông mày thanh tú gắt gao nhíu chặt, cô phải làm sao mới phải đây?
Giọng nói của Thời Mặc Viễn vẫn tiếp tục vang lên: “Bối tiểu thư, ngoan nào."
Câu nói của Thời Mặc Viễn bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa, Bối Nguyệt Sương ngay lập tức ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Thượng Quan Diên Dịch đã sừng sững đứng trước mặt cô, ấn đường của anh tối đen, ánh mắt sắc lạnh, từ đầu đến chân đều là sát khí: “Bối Nguyệt Sương, em sợ cái gì mà không dám ra ngoài gặp anh?”
Hàng mi cong vút của cô không giấu được sự run rẩy, cố gắng hít thở thật chậm rãi để lấy lại bình tĩnh, đã đến lúc cô phải thành thật với anh: “Em biết anh lo cho em, nhưng mà em cũng muốn giúp anh mau chóng tìm được chứng cứ.”
Đôi mắt của Thượng Quan Diên Dịch giăng đầy tơ máu, anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Anh cần em giúp sao? Em đã hỏi ý anh chưa?”
Lần này quả thật Bối Nguyệt Sương không hề bàn trước với anh, sáng nay cô đã tự ý cài thiết bị nghe lén trong căn phòng bí mật đó.
Bối Nguyệt Sương không muốn biện minh cho bản thân, chỉ cúi mặt nói ra một câu xin lỗi muộn màng.
Thượng Quan Diên Dịch không có cách nào để chấp nhận lời xin lỗi này của cô, anh nhất thời kích động bóp chặt lấy cằm cô: “Em có biết mình đã suýt chết một lần rồi không?”
Bối Nguyệt Sương nén đau nhìn anh: “Em hứa đây sẽ là lần cuối."
Thượng Quan Diên Dịch không nỡ làm cô đau thêm nữa, anh thu tay về, tuy nhiên lửa giận trong lòng vẫn chưa thể dập tắt hoàn toàn, nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó khiến giọng điệu anh có chút biến đổi, khi lọt vào tai của Bối Nguyệt Sương thì chẳng có câu nào là tốt đẹp cả: “Không sao, em đã tính toán trước rồi mà, hôm nay em đột nhiên muốn sinh con cho anh, Bối Nguyệt Sương em đừng tưởng anh không biết em muốn dùng đứa bé để lấy cớ làm hòa với anh.”
Bối Nguyệt Sương cũng không ngờ anh lại có thể nói ra những lời này, có phải cô đã nghe nhầm rồi không?
Nơi đáy mắt cô hằn lên một tia đau đớn, câu nói ấy cứ quẩn quanh trong đầu làm cô ngột ngạt đến không thở nổi.
Đúng là cô rất muốn có một đứa con trước khi bị anh phát hiện nhưng điều anh vừa nói cô thực sự chưa từng nghĩ tới.
Cô dùng hơi sức cuối cùng để nói cho anh biết suy nghĩ trong mình, đây cũng là lần đầu tiên cô dùng thái độ này để đối đáp với anh: “Hóa ra trong mắt anh em chính là loại người này, nếu anh nghĩ em là một người mẹ tệ hại thì hà cớ gì phải giữ lại một người vợ như em? Nếu anh cho rằng điều mình nói là đúng thì em sẽ tự nuôi con, con là con của một mình em. Sau này anh muốn yêu ai thì yêu, muốn cưới ai thì cưới, em không quan tâm đâu."
Những gì cần nói cô cũng đã nói xong, ở đây không còn chuyện của cô nữa.
Đôi chân cô bước từng bước thật khó khăn, cô biết anh đang rất tức giận, cô cũng biết anh không cố ý, cô biết tất cả nhưng tại sao điều đó lại làm cô đau đến thế?
Cảm giác ngột ngạt ấy một lần nữa tìm đến khiến cô hít vào không tới mà thở ra cũng chẳng xong, quẫn bách vô cùng.
Khung cảnh trước mắt dần tối đi, mặc dù đã cố gắng hết sức để duy trì hô hấp nhưng dường như vẫn không thể, trước ánh nhìn đầy hoảng hốt của Thời Mặc Viễn, cơ thể cô từ từ ngã khụy xuống sàn.
“Sương Sương.”
Thời điểm Thượng Quan Diên Dịch nghe được tiếng gọi thất thanh của Thời Mặc Viễn thì cô gái nhỏ đã hoàn toàn ngất đi trong vòng tay và sự run rẩy của anh ta.