Chương 26: Bao nhiêu cũng được
Ngày hôm sau, Bối Nguyệt Sương buộc phải thông báo với mọi người việc cô không thể tiếp tục chuyến hành trình này, lý do mà cô đưa ra là vì ở nhà có việc gấp.
Lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Bối Nguyệt Sương cũng đã thu dọn hành lý xong, Thời Mặc Viễn kéo vali theo sau cô.
Đường Hảo không giấu nỗi xúc động, ôm chầm lấy cô: “Tiểu bảo bối, chiến dịch này là do em đề xuất vậy mà bây giờ em lại bỏ rơi nó.”
Bối Nguyệt Sương vô cùng bất đắc dĩ, cô cũng không nỡ rời đi như vậy.
Cố Kiều và Doãn Tranh Tranh cũng tiến lại ôm cô, mọi người ở trên xe đều đang vẫy tay chào tạm biệt cô, Bối Nguyệt Sương cũng mỉm cười vẫy tay chào họ.
Thời khắc đoàn xe khởi hành, Bối Nguyệt Sương quay đầu nói với Thời Mặc Viễn: “Anh có luyến tiếc không?”
Người nào đó lạnh giọng đáp: “Không.”
Bối Nguyệt Sương không muốn hỏi gì thêm. Sau đó hai người cũng lên xe, lúc nãy cô đã gọi điện thông báo việc này cho Bối Quân Ninh, cô nói mình không thích nghi được với điều kiện thời tiết ở trên núi nên phải trở về.
Về đến Bối gia là tám giờ sáng, Bối Tư Thành hay tin Bối Nguyệt Sương sắp về tới nên đã đứng chờ ở trước sảnh, thấy xe vừa dừng lại cậu vội vàng tiến đến mở cửa xe cho chị gái.
“Chị, nhớ em không?”
Bối Nguyệt Sương nhàn nhạt đáp: “Nhớ em rất nhiều.”
Bối Tư Thành có vẻ không hài lòng với câu trả lời của chị gái, cậu nhìn sang Thời Mặc Viễn: “Anh kia, anh có chăm sóc tốt cho chị tôi không đấy?”
Thời Mặc Viễn đang bận mở cốp xe lấy hành lý cho cô nên không tiện trả lời. Bối Nguyệt Sương đi vào trước: “Vào đây, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Khoảng thời gian này mọi người đều đang vắng nhà nên Bối Nguyệt Sương có thể nói chuyện đêm qua cho cậu biết.
Bối Tư Thành nghe xong thì vui mừng khôn siết, cậu nắm chặt lấy cô và hỏi bằng giọng điệu hơi khó tin: “Vậy là anh ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi lắc đầu: “Không, anh ấy muốn tìm ra kẻ đã hại chết cha mình, không phải vì chúng ta nên anh ấy mới làm như thế.”
Bối Tư Thành cũng hiểu được đôi chút: “Nghĩa là sau này chúng ta chỉ việc ngồi chờ anh ấy tìm ra hung thủ có đúng không?"
Bối Nguyệt Sương gật đầu nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như vậy, cô muốn từ nay Bối Tư Thành sẽ không can dự vào chuyện này nữa.
...
Sau khi Bối Nguyệt Sương trở về từ Vân Tô, Bối Quân Ninh có vẻ đã an tâm hơn phần nào, vì vậy khi Bối Nguyệt Sương nói rằng cô muốn ra ngoài làm thêm thì cô ta cũng không phản ứng quá gay gắt.
Bối Nguyệt Sương được phép ra ngoài làm thêm, nhưng làm việc gì, làm ở đâu phải do cô ta quyết định.
Hôm đó Bối Quân Ninh bảo Thời Mặc Viễn đưa Bối Nguyệt Suơng đến chỗ làm thêm mà cô ta đã sắp xếp cho cô, vừa xem qua địa chỉ Thời Mặc Viễn đã hừ lạnh một tiếng.
Anh ta vẫn đưa cô đến đó.
Trước mắt Bối Nguyệt Sương lúc này là một cửa tiệm bán đồ nướng, khách khứa ngồi san sát nhau, bầu không khí có phần hỗn loạn, khói từ các vĩ nướng bốc lên nghi ngút, các nhân viên đang miệt mài phục vụ thức ăn hết bàn này đến bàn khác.
Thấy cảnh tượng này Bối Nguyệt Sương chỉ biết cười, Bối Quân Ninh đúng là Bối Quân Ninh.
Nhưng nghĩ đến số tiền mà cô đã mượn của Thời Mặc Viễn, Bối Nguyệt Sương tự nói với lòng sẽ làm ở đây một tháng rồi thôi.
Thời Mặc Viễn thấy cô định đi vào trong thì níu tay cô lại: “Cô cần tiền tiêu vặt thì cứ nói, tôi cho cô, bao nhiêu cũng được.”
Cho cô cái gì? Nợ cũ còn chưa trả hết kia mà!
Bối Nguyệt Sương nhíu mày: “Ai cần tiền tiêu vặt chứ? Tôi đi làm để lấy kinh nghiệm cho sau này thôi."
Dứt lời cô đi một mạch đến chỗ của ông chủ. Do Bối Quân Ninh đã thỏa thuận trước với chủ quán nên Bối Nguyệt Sương chỉ việc có mặt và làm việc mà thôi.
Cô học hỏi rất nhanh, thật ra chỉ cần bỏ chút thời gian để quan sát các nhân viên khác một chút là được.
Khi khách đã thưa dần cũng là lúc mọi người bắt đầu lau dọn bàn ghế, rửa sạch các vĩ nướng.
Chín giờ đêm Bối Nguyệt Sương mới về tới nhà, nói không mệt thì là nói dối. Tắm rửa xong cô lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cô chạm mặt Bối Quân Ninh trên bàn ăn, điều cô ta đang trông chờ là Bối Nguyệt Sương sẽ từ bỏ công việc kia vì quá vất vả, nào ngờ cô không hề than vãn một câu nào, ăn sáng xong cô còn có tâm trạng đọc sách.
Công việc ở tiệm đồ nướng bắt đầu lúc ba giờ chiều, Bối Nguyệt Sương vẫn còn cả buổi sáng để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Khoảng vài ngày sau, hôm đó Bối Nguyệt Sương ở lại tăng ca thêm ba mươi phút, khi về đến nhà đã thấy khu vực hồ bơi được bày trí rất hoành tráng, từ sân khấu, đèn led đến băng rôn chúc mừng.
Bối Nguyệt Sương đứng lại một chút.
Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật của Bối Quân Ninh, mọi năm sinh nhật cô ta đều được tổ chức rất lớn.
Cô cũng không quan tâm lắm, nhanh chóng trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Bối Quân Ninh bảo cô xin nghỉ làm một bữa để ở nhà dự tiệc sinh nhật của cô ta, Bối Nguyệt Sương không có ý kiến gì cả.
Năm nay Bối Quân Ninh cũng gửi thiệp mời cho Thượng Quan Diên Dịch, dẫu biết anh sẽ không tới nhưng hằng năm cô ta vẫn đều đặn gửi thiệp.
Lúc mọi người chuẩn bị lên xe, Bối Nguyệt Sương cũng đã thu dọn hành lý xong, Thời Mặc Viễn kéo vali theo sau cô.
Đường Hảo không giấu nỗi xúc động, ôm chầm lấy cô: “Tiểu bảo bối, chiến dịch này là do em đề xuất vậy mà bây giờ em lại bỏ rơi nó.”
Bối Nguyệt Sương vô cùng bất đắc dĩ, cô cũng không nỡ rời đi như vậy.
Cố Kiều và Doãn Tranh Tranh cũng tiến lại ôm cô, mọi người ở trên xe đều đang vẫy tay chào tạm biệt cô, Bối Nguyệt Sương cũng mỉm cười vẫy tay chào họ.
Thời khắc đoàn xe khởi hành, Bối Nguyệt Sương quay đầu nói với Thời Mặc Viễn: “Anh có luyến tiếc không?”
Người nào đó lạnh giọng đáp: “Không.”
Bối Nguyệt Sương không muốn hỏi gì thêm. Sau đó hai người cũng lên xe, lúc nãy cô đã gọi điện thông báo việc này cho Bối Quân Ninh, cô nói mình không thích nghi được với điều kiện thời tiết ở trên núi nên phải trở về.
Về đến Bối gia là tám giờ sáng, Bối Tư Thành hay tin Bối Nguyệt Sương sắp về tới nên đã đứng chờ ở trước sảnh, thấy xe vừa dừng lại cậu vội vàng tiến đến mở cửa xe cho chị gái.
“Chị, nhớ em không?”
Bối Nguyệt Sương nhàn nhạt đáp: “Nhớ em rất nhiều.”
Bối Tư Thành có vẻ không hài lòng với câu trả lời của chị gái, cậu nhìn sang Thời Mặc Viễn: “Anh kia, anh có chăm sóc tốt cho chị tôi không đấy?”
Thời Mặc Viễn đang bận mở cốp xe lấy hành lý cho cô nên không tiện trả lời. Bối Nguyệt Sương đi vào trước: “Vào đây, chị có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Khoảng thời gian này mọi người đều đang vắng nhà nên Bối Nguyệt Sương có thể nói chuyện đêm qua cho cậu biết.
Bối Tư Thành nghe xong thì vui mừng khôn siết, cậu nắm chặt lấy cô và hỏi bằng giọng điệu hơi khó tin: “Vậy là anh ấy sẽ giúp chúng ta sao?”
Bối Nguyệt Sương chậm rãi lắc đầu: “Không, anh ấy muốn tìm ra kẻ đã hại chết cha mình, không phải vì chúng ta nên anh ấy mới làm như thế.”
Bối Tư Thành cũng hiểu được đôi chút: “Nghĩa là sau này chúng ta chỉ việc ngồi chờ anh ấy tìm ra hung thủ có đúng không?"
Bối Nguyệt Sương gật đầu nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như vậy, cô muốn từ nay Bối Tư Thành sẽ không can dự vào chuyện này nữa.
...
Sau khi Bối Nguyệt Sương trở về từ Vân Tô, Bối Quân Ninh có vẻ đã an tâm hơn phần nào, vì vậy khi Bối Nguyệt Sương nói rằng cô muốn ra ngoài làm thêm thì cô ta cũng không phản ứng quá gay gắt.
Bối Nguyệt Sương được phép ra ngoài làm thêm, nhưng làm việc gì, làm ở đâu phải do cô ta quyết định.
Hôm đó Bối Quân Ninh bảo Thời Mặc Viễn đưa Bối Nguyệt Suơng đến chỗ làm thêm mà cô ta đã sắp xếp cho cô, vừa xem qua địa chỉ Thời Mặc Viễn đã hừ lạnh một tiếng.
Anh ta vẫn đưa cô đến đó.
Trước mắt Bối Nguyệt Sương lúc này là một cửa tiệm bán đồ nướng, khách khứa ngồi san sát nhau, bầu không khí có phần hỗn loạn, khói từ các vĩ nướng bốc lên nghi ngút, các nhân viên đang miệt mài phục vụ thức ăn hết bàn này đến bàn khác.
Thấy cảnh tượng này Bối Nguyệt Sương chỉ biết cười, Bối Quân Ninh đúng là Bối Quân Ninh.
Nhưng nghĩ đến số tiền mà cô đã mượn của Thời Mặc Viễn, Bối Nguyệt Sương tự nói với lòng sẽ làm ở đây một tháng rồi thôi.
Thời Mặc Viễn thấy cô định đi vào trong thì níu tay cô lại: “Cô cần tiền tiêu vặt thì cứ nói, tôi cho cô, bao nhiêu cũng được.”
Cho cô cái gì? Nợ cũ còn chưa trả hết kia mà!
Bối Nguyệt Sương nhíu mày: “Ai cần tiền tiêu vặt chứ? Tôi đi làm để lấy kinh nghiệm cho sau này thôi."
Dứt lời cô đi một mạch đến chỗ của ông chủ. Do Bối Quân Ninh đã thỏa thuận trước với chủ quán nên Bối Nguyệt Sương chỉ việc có mặt và làm việc mà thôi.
Cô học hỏi rất nhanh, thật ra chỉ cần bỏ chút thời gian để quan sát các nhân viên khác một chút là được.
Khi khách đã thưa dần cũng là lúc mọi người bắt đầu lau dọn bàn ghế, rửa sạch các vĩ nướng.
Chín giờ đêm Bối Nguyệt Sương mới về tới nhà, nói không mệt thì là nói dối. Tắm rửa xong cô lập tức chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau cô chạm mặt Bối Quân Ninh trên bàn ăn, điều cô ta đang trông chờ là Bối Nguyệt Sương sẽ từ bỏ công việc kia vì quá vất vả, nào ngờ cô không hề than vãn một câu nào, ăn sáng xong cô còn có tâm trạng đọc sách.
Công việc ở tiệm đồ nướng bắt đầu lúc ba giờ chiều, Bối Nguyệt Sương vẫn còn cả buổi sáng để nghỉ ngơi lấy lại sức.
Khoảng vài ngày sau, hôm đó Bối Nguyệt Sương ở lại tăng ca thêm ba mươi phút, khi về đến nhà đã thấy khu vực hồ bơi được bày trí rất hoành tráng, từ sân khấu, đèn led đến băng rôn chúc mừng.
Bối Nguyệt Sương đứng lại một chút.
Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật của Bối Quân Ninh, mọi năm sinh nhật cô ta đều được tổ chức rất lớn.
Cô cũng không quan tâm lắm, nhanh chóng trở về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Bối Quân Ninh bảo cô xin nghỉ làm một bữa để ở nhà dự tiệc sinh nhật của cô ta, Bối Nguyệt Sương không có ý kiến gì cả.
Năm nay Bối Quân Ninh cũng gửi thiệp mời cho Thượng Quan Diên Dịch, dẫu biết anh sẽ không tới nhưng hằng năm cô ta vẫn đều đặn gửi thiệp.