Chương 25: Không phải hung thủ
Nhận thấy không thể thoát khỏi tay anh nên Bối Nguyệt Sương dứt khoát xoay người lại, bật đèn flash chiếu thẳng vào người anh.
Đêm nay Thượng Quân Diên Dịch chỉ mặc sơ mi trắng và quần âu đen, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu hiện của sự tức giận.
Bối Nguyệt Sương thấy trên tay anh đang cầm một chiếc áo khoác, giây tiếp theo chiếc áo ấy đã phủ lên người cô, hơi ấm cùng mùi hương đặc trưng của riêng anh cũng vây lấy cơ thể cô.
Khoảnh khắc này Bối Nguyệt Sương thật sự không nói nên lời.
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn cô: “Nói đi, em tìm anh ta làm gì?”
Bối Nguyệt Sương trầm mặt, cô biết trả lời anh thế nào đây?
Thời Mặc Viễn là tài xế của cô, lý do cô tìm anh ta cũng chỉ có một mà thôi, lúc nãy cô muốn nhờ anh ta đưa đến hiện trường năm xưa nơi cha anh đã gặp nạn, vì biết đâu ở đó vẫn còn sót lại manh mối có thể chỉ hung thủ là ai.
Kết quả Thời Mặc Viễn lại không có ở đây, đã vậy còn bị Thượng Quan Diên Dịch phát hiện.
Bối Nguyệt Sương không nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh đã biết rồi sao?”
Dường như Thượng Quan Diên Dịch không muốn hỏi về vấn đề đó, anh nghiêm nghị cất giọng: “Em là con gái, nửa đêm nửa hôm lại chạy đi tìm một người đàn ông, em nói xem tôi nên nghĩ em thế nào đây?”
Bối Nguyệt Sương vẫn muốn giải thích cho anh hiểu: “Em và anh ấy không có gì với nhau hết.”
Thượng Quan Diên Dịch không muốn tiếp tục đôi co với cô, anh vươn tay mở cửa xe rồi nhét cô vào trong. Cửa xe đóng lại, Bối Nguyệt Sương liền cảnh giác lùi về sau một chút.
“Anh làm gì vậy? Đứng bên ngoài nói chuyện không được sao?”
Thượng Quan Diên Dịch vẫn ngồi cách cô một khoảng khá xa, anh không nói gì cô cũng không dám lên tiếng.
Qua một lúc, Bối Nguyệt Sương mới thấy Thượng Quan Diên Dịch bất ngờ vươn tay về phía mình, cô có cảm giác anh không hề có ý đồ bất chính với mình nên cũng không phản kháng.
Đúng thật Thượng Quan Diên Dịch chỉ muốn lấy gói thuốc lá và bật lửa trong túi của chiếc áo mà cô đang khoác trên người.
Trước khi châm thuốc Thượng Quan Diên Dịch đã mở cửa xe ra.
Trong lòng Bối Nguyệt Sương bỗng dâng lên một hồi chua xót, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, vì vậy cô quyết định tắt đèn flash đi, trước mắt chỉ còn lại màn đêm đen kịch.
Thượng Quan Diên Dịch chỉ lặng lẽ hút thuốc, lúc này Bối Nguyệt Sương lại muốn nói chuyện với anh.
"Anh tới đây khi nào?"
"Chuyện đó có quan trọng không?"
Bối Nguyệt Sương khẽ mím môi: "Anh đến đây bắt em về sao?"
Thượng Quan Diên Dịch dập tắt điếu thuốc, thản nhiên đáp: "Ừ."
Bối Nguyệt Sương đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ sớm rồi, cô thở dài một tiếng xem như đã chấp nhận số phận.
Thực ra Bối Nguyệt Sương luôn muốn hỏi anh một câu này: “Có phải anh cũng cho rằng cha mẹ em không phải là hung thủ đã hại chết cha anh hay không?”
Thượng Quan Diên Dịch nhàn nhạt đáp: “Tôi chưa từng xem cha mẹ em là hung thủ.”
Trong lòng Bối Nguyệt Sương như có trăm ngàn đóa hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này, ngày mà anh chính miệng thừa nhận cha mẹ cô vô tội.
“Cảm ơn anh.” Bối Nguyệt Sương nghẹn ngào cất giọng, nếu cha mẹ cô ở trên trời nghe được câu này của anh chắc chắn sẽ rất vui mừng, khi còn sống họ vô cùng xem trọng anh.
“Em đã biết như vậy thì từ nay phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Trong bóng tối, Bối Nguyệt Sương dùng sức gật đầu, đối với cô đây không phải là nghe lời mà tin tưởng: “Em biết rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch vươn tay đóng cửa xe lại: “Qua đây.”
Bối Nguyệt Sương chợt cảm thấy có hơi căng thẳng, anh nói chuyện gì cứ nói đóng cửa lại làm gì? Nhưng mà vừa rồi cô đã nói sẽ nghe lời anh, vì vậy Bối Nguyệt Sương không do dự nữa, bắt đầu dịch người qua.
Thượng Quan Diên Dịch khẽ ôm cô vào lòng, Bối Nguyệt Sương nằm ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, hơi ấm từ lòng bàn tay anh sưởi ấm tấm lưng nhỏ nhắn của cô.
Bối Nguyệt Sương chợt gọi anh: “Thượng Quan tiên sinh..”
Thượng Quan Diên Dịch nhíu mày không vui: “Gọi lại.”
Bối Nguyệt Sương mím chặt môi: “Anh Diên Dịch.”
Lần này anh không nói gì, chắc là vui rồi.
Khi còn nhỏ cô đã muốn gọi anh như thế, chỉ là cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, Bối Nguyệt Sương muốn gọi cũng không có cơ hội.
“Khi nào em sẽ quay về?”
Thượng Quan Diên Dịch: “Ngày mai.”
Bối Nguyệt Sương rất lưu luyến chuyến đi này, cô không trả lời.
Thượng Quan Diên Dịch cất giọng hỏi: “Em không muốn về?”
Bối Nguyệt Sương thấp giọng đáp: “Ngày mai em sẽ thu xếp hành lý.”
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới sực nhớ ra một chuyện: "Vậy đêm nay anh sẽ ngủ ở đâu?”
“Xe tôi đỗ ở gần đây.”
Có nghĩa là anh sẽ ngủ ở trên xe sao?
Bối Nguyệt Sương lại hỏi: “Khi nào anh mới về nhà?”
“Không thể nói cụ thể được.”
Bối Nguyệt Sương còn muốn hỏi anh thêm vài câu thì bên tai chợt vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa xe bên cạnh cô bất thình lình mở ra, xung quanh tối đen như mực khiến cô không thể nhìn rõ người bên ngoài là ai, theo phản xạ tự nhiên Bối Nguyệt Sương ôm chặt lấy người anh: “Ai đó?”
Thượng Quan Diên Dịch xoa đầu cô trấn an: “Không sao, là tài xế của em.”
Ngay sau đó giọng nói của Thời Mặc Viễn cất lên: “Tiểu thư, cô đi ngủ đi.”
Bối Nguyệt Sương thở ra một hơi, thì ra là anh ta, làm cô sợ hết hồn.
“Tôi chưa buồn ngủ.” Cô vẫn muốn ở cạnh anh thêm một lúc nữa.
Nào ngờ Thượng Quan Diên Dịch lại nói: “Em nghỉ sớm đi.”
Đêm nay Thượng Quân Diên Dịch chỉ mặc sơ mi trắng và quần âu đen, trên khuôn mặt anh tuấn không có biểu hiện của sự tức giận.
Bối Nguyệt Sương thấy trên tay anh đang cầm một chiếc áo khoác, giây tiếp theo chiếc áo ấy đã phủ lên người cô, hơi ấm cùng mùi hương đặc trưng của riêng anh cũng vây lấy cơ thể cô.
Khoảnh khắc này Bối Nguyệt Sương thật sự không nói nên lời.
Thượng Quan Diên Dịch rũ mắt nhìn cô: “Nói đi, em tìm anh ta làm gì?”
Bối Nguyệt Sương trầm mặt, cô biết trả lời anh thế nào đây?
Thời Mặc Viễn là tài xế của cô, lý do cô tìm anh ta cũng chỉ có một mà thôi, lúc nãy cô muốn nhờ anh ta đưa đến hiện trường năm xưa nơi cha anh đã gặp nạn, vì biết đâu ở đó vẫn còn sót lại manh mối có thể chỉ hung thủ là ai.
Kết quả Thời Mặc Viễn lại không có ở đây, đã vậy còn bị Thượng Quan Diên Dịch phát hiện.
Bối Nguyệt Sương không nhìn thẳng vào anh, nhỏ giọng hỏi: “Không phải anh đã biết rồi sao?”
Dường như Thượng Quan Diên Dịch không muốn hỏi về vấn đề đó, anh nghiêm nghị cất giọng: “Em là con gái, nửa đêm nửa hôm lại chạy đi tìm một người đàn ông, em nói xem tôi nên nghĩ em thế nào đây?”
Bối Nguyệt Sương vẫn muốn giải thích cho anh hiểu: “Em và anh ấy không có gì với nhau hết.”
Thượng Quan Diên Dịch không muốn tiếp tục đôi co với cô, anh vươn tay mở cửa xe rồi nhét cô vào trong. Cửa xe đóng lại, Bối Nguyệt Sương liền cảnh giác lùi về sau một chút.
“Anh làm gì vậy? Đứng bên ngoài nói chuyện không được sao?”
Thượng Quan Diên Dịch vẫn ngồi cách cô một khoảng khá xa, anh không nói gì cô cũng không dám lên tiếng.
Qua một lúc, Bối Nguyệt Sương mới thấy Thượng Quan Diên Dịch bất ngờ vươn tay về phía mình, cô có cảm giác anh không hề có ý đồ bất chính với mình nên cũng không phản kháng.
Đúng thật Thượng Quan Diên Dịch chỉ muốn lấy gói thuốc lá và bật lửa trong túi của chiếc áo mà cô đang khoác trên người.
Trước khi châm thuốc Thượng Quan Diên Dịch đã mở cửa xe ra.
Trong lòng Bối Nguyệt Sương bỗng dâng lên một hồi chua xót, cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của anh, vì vậy cô quyết định tắt đèn flash đi, trước mắt chỉ còn lại màn đêm đen kịch.
Thượng Quan Diên Dịch chỉ lặng lẽ hút thuốc, lúc này Bối Nguyệt Sương lại muốn nói chuyện với anh.
"Anh tới đây khi nào?"
"Chuyện đó có quan trọng không?"
Bối Nguyệt Sương khẽ mím môi: "Anh đến đây bắt em về sao?"
Thượng Quan Diên Dịch dập tắt điếu thuốc, thản nhiên đáp: "Ừ."
Bối Nguyệt Sương đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này từ sớm rồi, cô thở dài một tiếng xem như đã chấp nhận số phận.
Thực ra Bối Nguyệt Sương luôn muốn hỏi anh một câu này: “Có phải anh cũng cho rằng cha mẹ em không phải là hung thủ đã hại chết cha anh hay không?”
Thượng Quan Diên Dịch nhàn nhạt đáp: “Tôi chưa từng xem cha mẹ em là hung thủ.”
Trong lòng Bối Nguyệt Sương như có trăm ngàn đóa hoa đang nở rộ dưới ánh mặt trời, cuối cùng cô cũng đợi được ngày này, ngày mà anh chính miệng thừa nhận cha mẹ cô vô tội.
“Cảm ơn anh.” Bối Nguyệt Sương nghẹn ngào cất giọng, nếu cha mẹ cô ở trên trời nghe được câu này của anh chắc chắn sẽ rất vui mừng, khi còn sống họ vô cùng xem trọng anh.
“Em đã biết như vậy thì từ nay phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.”
Trong bóng tối, Bối Nguyệt Sương dùng sức gật đầu, đối với cô đây không phải là nghe lời mà tin tưởng: “Em biết rồi.”
Thượng Quan Diên Dịch vươn tay đóng cửa xe lại: “Qua đây.”
Bối Nguyệt Sương chợt cảm thấy có hơi căng thẳng, anh nói chuyện gì cứ nói đóng cửa lại làm gì? Nhưng mà vừa rồi cô đã nói sẽ nghe lời anh, vì vậy Bối Nguyệt Sương không do dự nữa, bắt đầu dịch người qua.
Thượng Quan Diên Dịch khẽ ôm cô vào lòng, Bối Nguyệt Sương nằm ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ, hơi ấm từ lòng bàn tay anh sưởi ấm tấm lưng nhỏ nhắn của cô.
Bối Nguyệt Sương chợt gọi anh: “Thượng Quan tiên sinh..”
Thượng Quan Diên Dịch nhíu mày không vui: “Gọi lại.”
Bối Nguyệt Sương mím chặt môi: “Anh Diên Dịch.”
Lần này anh không nói gì, chắc là vui rồi.
Khi còn nhỏ cô đã muốn gọi anh như thế, chỉ là cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, Bối Nguyệt Sương muốn gọi cũng không có cơ hội.
“Khi nào em sẽ quay về?”
Thượng Quan Diên Dịch: “Ngày mai.”
Bối Nguyệt Sương rất lưu luyến chuyến đi này, cô không trả lời.
Thượng Quan Diên Dịch cất giọng hỏi: “Em không muốn về?”
Bối Nguyệt Sương thấp giọng đáp: “Ngày mai em sẽ thu xếp hành lý.”
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới sực nhớ ra một chuyện: "Vậy đêm nay anh sẽ ngủ ở đâu?”
“Xe tôi đỗ ở gần đây.”
Có nghĩa là anh sẽ ngủ ở trên xe sao?
Bối Nguyệt Sương lại hỏi: “Khi nào anh mới về nhà?”
“Không thể nói cụ thể được.”
Bối Nguyệt Sương còn muốn hỏi anh thêm vài câu thì bên tai chợt vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa xe bên cạnh cô bất thình lình mở ra, xung quanh tối đen như mực khiến cô không thể nhìn rõ người bên ngoài là ai, theo phản xạ tự nhiên Bối Nguyệt Sương ôm chặt lấy người anh: “Ai đó?”
Thượng Quan Diên Dịch xoa đầu cô trấn an: “Không sao, là tài xế của em.”
Ngay sau đó giọng nói của Thời Mặc Viễn cất lên: “Tiểu thư, cô đi ngủ đi.”
Bối Nguyệt Sương thở ra một hơi, thì ra là anh ta, làm cô sợ hết hồn.
“Tôi chưa buồn ngủ.” Cô vẫn muốn ở cạnh anh thêm một lúc nữa.
Nào ngờ Thượng Quan Diên Dịch lại nói: “Em nghỉ sớm đi.”