Chương 24: Màn đêm ở Vân Tô
Điểm dừng chân đầu tiên của chiến dịch là một ngôi trường tiểu học được xây dựng ở giữa hai ngọn đồi, ngay bên dưới là những thửa ruộng bậc thang xanh mướt một màu, Đường Hảo chụp vội một bức ảnh rồi tiếp tục công việc của mình.
Bối Nguyệt Sương và mọi người đang phân phát những bộ sách giáo khoa, những bộ đồng phục cũng như các dụng cụ học tập cần thiết cho các em học sinh, bầu không khí vô cùng ấm áp, không dưới một lần Bối Nguyệt Sương bắt gặp được những ánh mắt long lanh của các em học sinh khi nhận được nhận quà, điều kiện nơi đây quá khó khăn, đối với các em có lẽ đây là những thứ rất xa xỉ.
Đến giây phút chia tay mọi người đều không nỡ rời đi.
“Có đói không?” Thời Mặc Viễn đột nhiên tiến lên nói nhỏ vào tai cô.
Bối Nguyệt Sương quay đầu nhìn anh ta: “Anh có mang theo thức ăn à?”
Thời Mặc Viễn gật đầu: “Tôi sợ cô đói nên đã mua rất nhiều.”
Sau đó Bối Nguyệt Sương lấy toàn bộ số đồ ăn vặt mà anh ta mua chia đều cho các em nhỏ, Thời Mặc Viễn chỉ có thể đứng nhìn, miệng còn lẩm bẩm: “Ừ, em muốn làm gì thì làm.”
Cuối cùng đoàn xe cũng tiếp tục hành trình, lúc đi ngang qua một ngọn đèo, Đường Hảo bỗng hô lên trong sự ngạc nhiên: “Nhìn xem, bên dưới có một công trình đang thi công kìa.”
Mọi người nghe vậy liền đưa mắt nhìn, Trình Húc nói: “Hình như là một khu nghỉ dưỡng kết hợp suối nước nóng.”
Cố Kiều thắc mắc: “Ai lại phát triển du lịch ở nơi thế này chứ?”
Bối Nguyệt Sương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn.
Đường Hảo chợt nảy ra một ý tưởng: “Khi nào khu nghỉ dưỡng này đưa vào hoạt động thì nhóm chúng ta đến đây trải nghiệm thử đi.”
“Được đấy Hảo đại gia.” Cố Kiều giơ ngón cái lên.
“Lúc đó mình sẽ dẫn bạn trai tới.”
Nói đến đây bầu không khí im ắng hẳn đi. Đường Hảo quay sang nhìn Bối Nguyệt Sương: “Tiểu bảo bối, em không phải lo nghĩ đến chuyện tiền nông đâu, mọi chi phí Hảo đại gia đây sẽ chi hết.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu lấy lệ.
Đường Hảo nói tiếp: “Này, em chưa có bạn trai đúng không?”
Bối Nguyệt Sương cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra rồi.
Đường Hảo thì thầm vào tai cô: “Em có biết tại sao bạn trai chị lại chết mê chết mệt chị đến vậy không?"
Bối Nguyệt Sương không muốn lắc đầu một chút nào.
“Vậy hôm nay chị sẽ nói cho em vài bí mật thầm kín của chị nhé, nếu em chăm chỉ học hành chắc chắn bạn trai tương lai của em sẽ chết mê chết mệt em cho mà xem.”
Lần này đến lượt Bối Nguyệt Sương hô lên: “Chị.”
Đường Hảo: “Sao thế?”
Bối Nguyệt Sương: “Chúng ta đi qua khu nghỉ dưỡng rồi.”
“Thì có gì đâu, bây giờ em nghe chị nói nhé...”
Bối Nguyệt Sương đầu hàng rồi.
...
Buổi tối, mọi người được đưa đến một nhà nghỉ nhỏ, do số lượng phòng ở đây có hạn nên hai mươi người chia đều vào bảy phòng, Thời Mặc Viễn vẫn kiên quyết ngủ ở trên xe.
Ăn tối xong, Đường Hảo rủ mọi người ra ngoài ngắm cảnh đêm, nào ngờ thực tế lại không giống như tưởng tượng, tứ bề đều là màn đêm.
Bối Nguyệt Sương đã sớm biết kết quả nhưng vẫn đi cùng mọi người, bởi lẽ nơi này làm gì có nhiều nhà dân, đến cả đèn đường còn không có thì lấy đâu ra cảnh đêm để ngắm chứ.
“Chán thật đấy.”
Lúc này bà chủ của nhà nghỉ từ bên trong bước ra, trên tay còn cầm theo một rổ khoai lang, bà vô cùng hiếu khách: “Có ai muốn ăn khoai nướng không?”
Giữa rừng núi hoang vu, mười mấy hai mươi con người vây quanh một đống lửa đỏ rực, vừa trò chuyện vừa đợi khoai chín.
Bối Nguyệt Sương lấy một chiếc đũa tre đâm xuyên qua củ khoai, hai mắt cô tròn xoe, khoai chín rồi.
Thời Mặc Viễn ngồi phía sau quan sát, trên tay anh ta cầm một cây quạt tích điện hướng về phía Bối Nguyệt Sương, bất ngờ cô xoay người lại: “Anh đã ăn món này bao giờ chưa?”
Trong mắt Thời Mặc Viễn thoáng qua một chút kinh ngạc, anh ta gật đầu.
Bối Nguyệt Sương mỉm cười: “Tôi chưa ăn bao giờ.”
Thời Mặc Viễn: “Cô ăn đi.”
Bối Nguyệt Sương đưa củ khoai cho anh ta: “Anh lớn anh ăn trước đi.”
...
Đêm đã khuya, Bối Nguyệt Sương chắc chắn rằng mọi người trong phòng đều ngủ hết rồi mới cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài rất tối nên cô phải dùng đến đèn flash của điện thoại mới có thể tìm đến xe của Thời Mặc Viễn, cô soi đèn vào bên trong nhưng không thấy anh ta đâu.
Kì lạ, anh ta không ngủ ở trên xe sao?
Bối Nguyệt Sương định xoay người đi vào trong thì phía sau cô chợt truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Nửa đêm nửa hôm em tìm Thời Mặc Viễn làm gì?”
Trong đầu Bối Nguyệt Sương lập tức xuất hiện một cái tên.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, là Thượng Quan Diên Dịch.
Bối Nguyệt Sương cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhanh trí tắt đèn flash trên điện thoại để anh không xác định được vị trí của mình.
Không gian xung quanh tối đen như mực, Bối Nguyệt Sương không dám thở mạnh, tạm thời cô vẫn chưa xác định được phương hướng, đợi đến khi đôi mắt đã thích nghi với bóng tối cô sẽ tìm cách bỏ trốn.
“Bối Nguyệt Sương, em định chơi trò mèo vờn chuột với tôi à?”
Giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch lại vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân đang ngày càng gần hơn.
Bối Nguyệt Sương và mọi người đang phân phát những bộ sách giáo khoa, những bộ đồng phục cũng như các dụng cụ học tập cần thiết cho các em học sinh, bầu không khí vô cùng ấm áp, không dưới một lần Bối Nguyệt Sương bắt gặp được những ánh mắt long lanh của các em học sinh khi nhận được nhận quà, điều kiện nơi đây quá khó khăn, đối với các em có lẽ đây là những thứ rất xa xỉ.
Đến giây phút chia tay mọi người đều không nỡ rời đi.
“Có đói không?” Thời Mặc Viễn đột nhiên tiến lên nói nhỏ vào tai cô.
Bối Nguyệt Sương quay đầu nhìn anh ta: “Anh có mang theo thức ăn à?”
Thời Mặc Viễn gật đầu: “Tôi sợ cô đói nên đã mua rất nhiều.”
Sau đó Bối Nguyệt Sương lấy toàn bộ số đồ ăn vặt mà anh ta mua chia đều cho các em nhỏ, Thời Mặc Viễn chỉ có thể đứng nhìn, miệng còn lẩm bẩm: “Ừ, em muốn làm gì thì làm.”
Cuối cùng đoàn xe cũng tiếp tục hành trình, lúc đi ngang qua một ngọn đèo, Đường Hảo bỗng hô lên trong sự ngạc nhiên: “Nhìn xem, bên dưới có một công trình đang thi công kìa.”
Mọi người nghe vậy liền đưa mắt nhìn, Trình Húc nói: “Hình như là một khu nghỉ dưỡng kết hợp suối nước nóng.”
Cố Kiều thắc mắc: “Ai lại phát triển du lịch ở nơi thế này chứ?”
Bối Nguyệt Sương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn.
Đường Hảo chợt nảy ra một ý tưởng: “Khi nào khu nghỉ dưỡng này đưa vào hoạt động thì nhóm chúng ta đến đây trải nghiệm thử đi.”
“Được đấy Hảo đại gia.” Cố Kiều giơ ngón cái lên.
“Lúc đó mình sẽ dẫn bạn trai tới.”
Nói đến đây bầu không khí im ắng hẳn đi. Đường Hảo quay sang nhìn Bối Nguyệt Sương: “Tiểu bảo bối, em không phải lo nghĩ đến chuyện tiền nông đâu, mọi chi phí Hảo đại gia đây sẽ chi hết.”
Bối Nguyệt Sương gật đầu lấy lệ.
Đường Hảo nói tiếp: “Này, em chưa có bạn trai đúng không?”
Bối Nguyệt Sương cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra rồi.
Đường Hảo thì thầm vào tai cô: “Em có biết tại sao bạn trai chị lại chết mê chết mệt chị đến vậy không?"
Bối Nguyệt Sương không muốn lắc đầu một chút nào.
“Vậy hôm nay chị sẽ nói cho em vài bí mật thầm kín của chị nhé, nếu em chăm chỉ học hành chắc chắn bạn trai tương lai của em sẽ chết mê chết mệt em cho mà xem.”
Lần này đến lượt Bối Nguyệt Sương hô lên: “Chị.”
Đường Hảo: “Sao thế?”
Bối Nguyệt Sương: “Chúng ta đi qua khu nghỉ dưỡng rồi.”
“Thì có gì đâu, bây giờ em nghe chị nói nhé...”
Bối Nguyệt Sương đầu hàng rồi.
...
Buổi tối, mọi người được đưa đến một nhà nghỉ nhỏ, do số lượng phòng ở đây có hạn nên hai mươi người chia đều vào bảy phòng, Thời Mặc Viễn vẫn kiên quyết ngủ ở trên xe.
Ăn tối xong, Đường Hảo rủ mọi người ra ngoài ngắm cảnh đêm, nào ngờ thực tế lại không giống như tưởng tượng, tứ bề đều là màn đêm.
Bối Nguyệt Sương đã sớm biết kết quả nhưng vẫn đi cùng mọi người, bởi lẽ nơi này làm gì có nhiều nhà dân, đến cả đèn đường còn không có thì lấy đâu ra cảnh đêm để ngắm chứ.
“Chán thật đấy.”
Lúc này bà chủ của nhà nghỉ từ bên trong bước ra, trên tay còn cầm theo một rổ khoai lang, bà vô cùng hiếu khách: “Có ai muốn ăn khoai nướng không?”
Giữa rừng núi hoang vu, mười mấy hai mươi con người vây quanh một đống lửa đỏ rực, vừa trò chuyện vừa đợi khoai chín.
Bối Nguyệt Sương lấy một chiếc đũa tre đâm xuyên qua củ khoai, hai mắt cô tròn xoe, khoai chín rồi.
Thời Mặc Viễn ngồi phía sau quan sát, trên tay anh ta cầm một cây quạt tích điện hướng về phía Bối Nguyệt Sương, bất ngờ cô xoay người lại: “Anh đã ăn món này bao giờ chưa?”
Trong mắt Thời Mặc Viễn thoáng qua một chút kinh ngạc, anh ta gật đầu.
Bối Nguyệt Sương mỉm cười: “Tôi chưa ăn bao giờ.”
Thời Mặc Viễn: “Cô ăn đi.”
Bối Nguyệt Sương đưa củ khoai cho anh ta: “Anh lớn anh ăn trước đi.”
...
Đêm đã khuya, Bối Nguyệt Sương chắc chắn rằng mọi người trong phòng đều ngủ hết rồi mới cẩn thận đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài rất tối nên cô phải dùng đến đèn flash của điện thoại mới có thể tìm đến xe của Thời Mặc Viễn, cô soi đèn vào bên trong nhưng không thấy anh ta đâu.
Kì lạ, anh ta không ngủ ở trên xe sao?
Bối Nguyệt Sương định xoay người đi vào trong thì phía sau cô chợt truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Nửa đêm nửa hôm em tìm Thời Mặc Viễn làm gì?”
Trong đầu Bối Nguyệt Sương lập tức xuất hiện một cái tên.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, là Thượng Quan Diên Dịch.
Bối Nguyệt Sương cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhanh trí tắt đèn flash trên điện thoại để anh không xác định được vị trí của mình.
Không gian xung quanh tối đen như mực, Bối Nguyệt Sương không dám thở mạnh, tạm thời cô vẫn chưa xác định được phương hướng, đợi đến khi đôi mắt đã thích nghi với bóng tối cô sẽ tìm cách bỏ trốn.
“Bối Nguyệt Sương, em định chơi trò mèo vờn chuột với tôi à?”
Giọng nói của Thượng Quan Diên Dịch lại vang lên, cùng với đó là tiếng bước chân đang ngày càng gần hơn.