Chương 27: Bức ảnh cũ
Tiệc sinh nhật sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối.
Mới năm giờ chiều Bối Quân Ninh đã gọi Bối Nguyệt Sương đến phòng của mình để thử váy, cô ta đưa cho Bối Nguyệt Sương bộ váy mà mình đã mặc trong tiệc sinh nhật năm ngoái.
Khi đó Tần Khuê cũng có mặt, thấy Bối Nguyệt Sương đã khoác lên người bộ váy của Bối Quân Ninh, Tần Khuê kinh ngạc thốt lên: “Ái chà, con bé này sao mặc gì cũng xinh đẹp thế hả?”
Bối Nguyệt Sương cố nặn ra một nụ cười: “Bác gái quá khen rồi.”
Bối Quân Ninh đứng khoanh tay ở trước ngực nhìn cô thật lâu, cảm thấy chỗ thắt eo có vẻ hơi rộng một chút nhưng cô ta cũng mặc kệ.
“Được rồi, tối nay em mặc bộ này đi.”
“Vâng.”
Tần Khuê thắc mắc: “Vậy còn phụ kiện và kiểu tóc thì sao?”
Bối Nguyệt Sương nói: “Không cần đâu ạ.”
Cô không dám làm phiền bọn họ.
Tần Khuê nhíu mày, sau đó bước về phía cô: “Như vậy đâu có được, hay là sang phòng bác đi, bác có nhiều phụ kiện lắm.”
Bối Nguyệt Sương nhất thời chưa nghĩ ra cách để từ chối bà ta nên chỉ có thể đi theo, lần đầu đặt chân vào phòng của bà ta, Bối Nguyệt Sương thực sự choáng ngợp với số lượng túi xách và giày cao gót đang được trưng bày trên kệ, đa dạng từ màu sắc đến kiểu dáng, hiện tại cô có cảm giác mình đang đứng giữa một cửa hàng thời trang cao cấp chứ không đơn thuần là một căn phòng ngủ.
“Để bác xem bộ váy này của con sẽ hợp với kiểu túi gì đây?”
“Lấy cái này đi.”
“Cái này cũng không tồi.”
“Khoan đã.”
Bối Nguyệt Sương khẽ hỏi: “Sao vậy bác?”
Tần Khuê vội nói: “Hôm qua bác vừa mua được một cái túi xách rất đẹp, rất hợp với lứa tuổi của con, con đứng đây đợi bác một lát nhé.”
Dứt lời, bà ta lập tức rời khỏi phòng, Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn lại hai cái túi xách mà bà ta đã chọn cho cô trước đó, cô cảm thấy chiếc túi màu đen có vẻ rất hợp với bộ váy mình đang mặc, trong lúc chờ đợi cô chẳng biết làm gì nên mở chiếc túi ấy ra xem bên trong thế nào.
Chiếc túi này vẫn còn rất mới, thông thường bà ta chỉ đeo một lần rồi sẽ trưng lên kệ.
Mở chiếc túi ra, những tưởng bên trong sẽ trống rỗng cho đến khi có một bức ảnh vô tình rơi ra. Hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, cô cúi người nhặt bức ảnh lên.
Trên đời này có nhiều thứ tình cờ đến mức khiến chúng ta phải hoài nghi.
Thời điểm Tần Khuê mang theo một chiếc túi mới toanh trở lại thì sắc mặt của Bối Nguyệt Sương đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như mọi khi, Tần Khuê đeo chiếc túi lên người cho cô: “Hợp thật đấy.”
Bối Nguyệt Sương giơ cái túi màu đen lên: “Không hiểu sao con vẫn thích cái này hơn.”
“Không sao, con thích là được rồi.”
Về đến phòng của mình, Bối Nguyệt Sương vội vàng đem cửa phòng khóa trái lại rồi mang chiếc túi kia đến ngồi trước bàn học.
Lấy bức ảnh ra, một bức ảnh đã có dấu vết của thời gian, người đàn ông trong ảnh mặc vest trắng, tay cầm một đóa tú cầu, Bối Nguyệt Sương nhận ra đây chính là ảnh cưới của cha mẹ cô, thế nhưng bức ảnh này đã bị người ta xé mất một nửa, mà một nửa đã mất kia chính là mẹ của cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô dần siết chặt lại, tại sao bà ta lại có được bức ảnh này?
...
Bảy giờ kém năm, khách khứa đều đã có mặt đông đủ tại khu vực hồ bơi.
Bối Nguyệt Sương khoát tay Bối Tư Thành xuất hiện giữa bữa tiệc, có vài quý cô phát hiện chiếc váy cô đang mặc trên người là của chị họ mình nhưng cũng chỉ cười thầm trong bụng.
Những bữa tiệc kiểu này là cơ hội tốt để các thương nhân mở rộng mối quan hệ hợp tác, vậy nên Bối Nguyệt Sương chỉ có thể nói chuyện với Bối Tư Thành.
Đúng bảy giờ, người MC bước lên sân khấu trịnh trọng thông báo bữa tiệc chính thức bắt đầu, Bối Quân Ninh xuất hiện, chiếc váy cô ta đang mặc là tác phẩm thời trang mới nhất của một nhà thiết kế người Pháp, vô cùng quý giá.
Trong khi Bối Quân Ninh đang phát biểu trên sân khấu thì Bối Nguyệt Sương lại mở điện thoại lên xem tin tức, thế nhưng trong đầu cô hiện tại chỉ có bức ảnh kia, cô muốn nói chuyện này cho Thượng Quan Diên Dịch biết.
“Chị, chị có nghe em nói gì không?”
Bối Tư Thành thấy chị gái mình có vẻ suy tư nên cũng không luyên thuyên nữa, cậu quyết định lấy thêm một ít bánh ngọt.
Đảo mắt một vòng cuối cùng cũng tìm được món bánh Biscotti yêu thích của chị gái cậu, nhưng ở đây hình như không còn vị chocolate nữa, Bối Tư Thành định di chuyển sang bàn thức ăn bên cạnh xem thế nào.
Thời điểm cậu vô tình đưa mắt về phía cuối hồ bơi thì cũng là lúc Bối Quân Ninh hốt hoảng rời khỏi sân khấu, cả hai đều đã nhìn thấy Thượng Quan Diên Dịch rồi.
Bối Tư Thành có một dự cảm không lành.
Quả nhiên Bối Quân Ninh đang đi tìm chị gái cậu.
Bối Nguyệt Sương vẫn chưa thể thoát khỏi những câu hỏi không có lời giải đáp thì Bối Quân Ninh không biết từ đâu xuất hiện rồi túm lấy cổ tay cô, dáng vẻ của cô ta vô cùng kích động: “Bối Nguyệt Sương, em lập tức về phòng cho chị.”
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới hoàn hồn lại: “Vâng.”
Dù không rõ lý do tại sao Bối Quân Ninh lại muốn mình về phòng nhưng Bối Nguyệt Sương vẫn cực kỳ nghe lời, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
Chỉ là Bối Quân Ninh không đủ kiên nhẫn, ngay sau đó cô ta đã trực tiếp kéo cô đi.
Mới năm giờ chiều Bối Quân Ninh đã gọi Bối Nguyệt Sương đến phòng của mình để thử váy, cô ta đưa cho Bối Nguyệt Sương bộ váy mà mình đã mặc trong tiệc sinh nhật năm ngoái.
Khi đó Tần Khuê cũng có mặt, thấy Bối Nguyệt Sương đã khoác lên người bộ váy của Bối Quân Ninh, Tần Khuê kinh ngạc thốt lên: “Ái chà, con bé này sao mặc gì cũng xinh đẹp thế hả?”
Bối Nguyệt Sương cố nặn ra một nụ cười: “Bác gái quá khen rồi.”
Bối Quân Ninh đứng khoanh tay ở trước ngực nhìn cô thật lâu, cảm thấy chỗ thắt eo có vẻ hơi rộng một chút nhưng cô ta cũng mặc kệ.
“Được rồi, tối nay em mặc bộ này đi.”
“Vâng.”
Tần Khuê thắc mắc: “Vậy còn phụ kiện và kiểu tóc thì sao?”
Bối Nguyệt Sương nói: “Không cần đâu ạ.”
Cô không dám làm phiền bọn họ.
Tần Khuê nhíu mày, sau đó bước về phía cô: “Như vậy đâu có được, hay là sang phòng bác đi, bác có nhiều phụ kiện lắm.”
Bối Nguyệt Sương nhất thời chưa nghĩ ra cách để từ chối bà ta nên chỉ có thể đi theo, lần đầu đặt chân vào phòng của bà ta, Bối Nguyệt Sương thực sự choáng ngợp với số lượng túi xách và giày cao gót đang được trưng bày trên kệ, đa dạng từ màu sắc đến kiểu dáng, hiện tại cô có cảm giác mình đang đứng giữa một cửa hàng thời trang cao cấp chứ không đơn thuần là một căn phòng ngủ.
“Để bác xem bộ váy này của con sẽ hợp với kiểu túi gì đây?”
“Lấy cái này đi.”
“Cái này cũng không tồi.”
“Khoan đã.”
Bối Nguyệt Sương khẽ hỏi: “Sao vậy bác?”
Tần Khuê vội nói: “Hôm qua bác vừa mua được một cái túi xách rất đẹp, rất hợp với lứa tuổi của con, con đứng đây đợi bác một lát nhé.”
Dứt lời, bà ta lập tức rời khỏi phòng, Bối Nguyệt Sương nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn lại hai cái túi xách mà bà ta đã chọn cho cô trước đó, cô cảm thấy chiếc túi màu đen có vẻ rất hợp với bộ váy mình đang mặc, trong lúc chờ đợi cô chẳng biết làm gì nên mở chiếc túi ấy ra xem bên trong thế nào.
Chiếc túi này vẫn còn rất mới, thông thường bà ta chỉ đeo một lần rồi sẽ trưng lên kệ.
Mở chiếc túi ra, những tưởng bên trong sẽ trống rỗng cho đến khi có một bức ảnh vô tình rơi ra. Hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, cô cúi người nhặt bức ảnh lên.
Trên đời này có nhiều thứ tình cờ đến mức khiến chúng ta phải hoài nghi.
Thời điểm Tần Khuê mang theo một chiếc túi mới toanh trở lại thì sắc mặt của Bối Nguyệt Sương đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh như mọi khi, Tần Khuê đeo chiếc túi lên người cho cô: “Hợp thật đấy.”
Bối Nguyệt Sương giơ cái túi màu đen lên: “Không hiểu sao con vẫn thích cái này hơn.”
“Không sao, con thích là được rồi.”
Về đến phòng của mình, Bối Nguyệt Sương vội vàng đem cửa phòng khóa trái lại rồi mang chiếc túi kia đến ngồi trước bàn học.
Lấy bức ảnh ra, một bức ảnh đã có dấu vết của thời gian, người đàn ông trong ảnh mặc vest trắng, tay cầm một đóa tú cầu, Bối Nguyệt Sương nhận ra đây chính là ảnh cưới của cha mẹ cô, thế nhưng bức ảnh này đã bị người ta xé mất một nửa, mà một nửa đã mất kia chính là mẹ của cô.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô dần siết chặt lại, tại sao bà ta lại có được bức ảnh này?
...
Bảy giờ kém năm, khách khứa đều đã có mặt đông đủ tại khu vực hồ bơi.
Bối Nguyệt Sương khoát tay Bối Tư Thành xuất hiện giữa bữa tiệc, có vài quý cô phát hiện chiếc váy cô đang mặc trên người là của chị họ mình nhưng cũng chỉ cười thầm trong bụng.
Những bữa tiệc kiểu này là cơ hội tốt để các thương nhân mở rộng mối quan hệ hợp tác, vậy nên Bối Nguyệt Sương chỉ có thể nói chuyện với Bối Tư Thành.
Đúng bảy giờ, người MC bước lên sân khấu trịnh trọng thông báo bữa tiệc chính thức bắt đầu, Bối Quân Ninh xuất hiện, chiếc váy cô ta đang mặc là tác phẩm thời trang mới nhất của một nhà thiết kế người Pháp, vô cùng quý giá.
Trong khi Bối Quân Ninh đang phát biểu trên sân khấu thì Bối Nguyệt Sương lại mở điện thoại lên xem tin tức, thế nhưng trong đầu cô hiện tại chỉ có bức ảnh kia, cô muốn nói chuyện này cho Thượng Quan Diên Dịch biết.
“Chị, chị có nghe em nói gì không?”
Bối Tư Thành thấy chị gái mình có vẻ suy tư nên cũng không luyên thuyên nữa, cậu quyết định lấy thêm một ít bánh ngọt.
Đảo mắt một vòng cuối cùng cũng tìm được món bánh Biscotti yêu thích của chị gái cậu, nhưng ở đây hình như không còn vị chocolate nữa, Bối Tư Thành định di chuyển sang bàn thức ăn bên cạnh xem thế nào.
Thời điểm cậu vô tình đưa mắt về phía cuối hồ bơi thì cũng là lúc Bối Quân Ninh hốt hoảng rời khỏi sân khấu, cả hai đều đã nhìn thấy Thượng Quan Diên Dịch rồi.
Bối Tư Thành có một dự cảm không lành.
Quả nhiên Bối Quân Ninh đang đi tìm chị gái cậu.
Bối Nguyệt Sương vẫn chưa thể thoát khỏi những câu hỏi không có lời giải đáp thì Bối Quân Ninh không biết từ đâu xuất hiện rồi túm lấy cổ tay cô, dáng vẻ của cô ta vô cùng kích động: “Bối Nguyệt Sương, em lập tức về phòng cho chị.”
Lúc này Bối Nguyệt Sương mới hoàn hồn lại: “Vâng.”
Dù không rõ lý do tại sao Bối Quân Ninh lại muốn mình về phòng nhưng Bối Nguyệt Sương vẫn cực kỳ nghe lời, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
Chỉ là Bối Quân Ninh không đủ kiên nhẫn, ngay sau đó cô ta đã trực tiếp kéo cô đi.