Chương 1309
Nhan Cẩm Lai quát to một tiếng: “Giết người của nhà tôi, cô đáng chết!”
“Mẹ ơi!”
Hồng Phật gọi to một tiếng, nhanh chóng chạy ra đằng sau Lãnh Nhan.
“Bọn họ không ra bài theo lẽ thường, cùng nhau tới em đánh không lại.”
“Không thể dựa dẫm!”
Trán của Lãnh Nhan xuất hiện ba vạch đen.
“Cô đi giải quyết đi.”
Vương Nhất cũng nói với Lãnh Nhan.
Anh biết rõ điểm yếu của Hồng Phật, bàng môn tà đạo tới còn được, một khi bị vây đánh, hoặc đánh cận thân thì không có cách gì hết.
“Vâng, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan đáp một tiếng, sau đó ánh mắt hơi lạnh, trong tay có thêm một con dao sắc bén.
“Giết cô ta cho tôi!”
Nhan Cẩm Lai gầm lên.
Ông ta không biết thực lực của Lãnh Nhan, vẫn là Nhan Dịch Phi ở đằng sau nhắc nhở: “Ba cẩn thận, cô gái này rất mạnh!”
Nhan Cẩm Lai lại không hề để tâm: “Người có mạnh nữa, ở trước mặt nội môn chúng ta, cũng không chịu nổi một kích.”
“Con và hai cậu chủ của vương tộc mau về biệt thự tránh đi.”
Nghe vậy, Nhan Dịch Phi quay đầu nhìn Lý Tinh Sở và Vương Lâm, hai người kia đã muốn đi vào từ lâu.
Không biết tại sao, từ sau khi Vương Nhất tới thì trong lòng bọn họ cứ có loại dự cảm không tốt.
“Còn muốn đi sao?”
Lãnh Nhan mặt mày không cảm xúc, chân khẽ di chuyển, đuổi theo về phía ba người Nhan Dịch Phi.
“Đối thủ của cô, là chúng tôi!”
Nhan Cẩm Lai quát to một tiếng: “Giết cô ta cho tôi!”
Xoạt xoạt xoạt!
Bỗng chốc, mấy chục cao thủ của nhà họ Nhan cùng lao về phía Lãnh Nhan.
Tuy nhiên Lãnh Nhan không thèm liếc nhìn bọn họ.
Tốc độ của mấy chục cao thủ nhà họ Nhan đã đủ nhanh, nhưng vẫn không thể chạm vào được góc áo của Lãnh Nhan.
Cô giống như bươm bướm bay trong bụi hoa, xuyên qua mấy chục cao thủ.
Bụp bụp bụp!
Chỉ mấy giây, tất cả cao thủ của nhà họ Nhan đều bị đánh bay.
Vù!
Một giây sau, con dao trong tay vung lên, bụp một tiếng đâm vào bức tượng ở trên đầu Nhan Dịch Phi sắp đi vào nhà.
“Mẹ ơi!”
Hồng Phật gọi to một tiếng, nhanh chóng chạy ra đằng sau Lãnh Nhan.
“Bọn họ không ra bài theo lẽ thường, cùng nhau tới em đánh không lại.”
“Không thể dựa dẫm!”
Trán của Lãnh Nhan xuất hiện ba vạch đen.
“Cô đi giải quyết đi.”
Vương Nhất cũng nói với Lãnh Nhan.
Anh biết rõ điểm yếu của Hồng Phật, bàng môn tà đạo tới còn được, một khi bị vây đánh, hoặc đánh cận thân thì không có cách gì hết.
“Vâng, thiếu chủ.”
Lãnh Nhan đáp một tiếng, sau đó ánh mắt hơi lạnh, trong tay có thêm một con dao sắc bén.
“Giết cô ta cho tôi!”
Nhan Cẩm Lai gầm lên.
Ông ta không biết thực lực của Lãnh Nhan, vẫn là Nhan Dịch Phi ở đằng sau nhắc nhở: “Ba cẩn thận, cô gái này rất mạnh!”
Nhan Cẩm Lai lại không hề để tâm: “Người có mạnh nữa, ở trước mặt nội môn chúng ta, cũng không chịu nổi một kích.”
“Con và hai cậu chủ của vương tộc mau về biệt thự tránh đi.”
Nghe vậy, Nhan Dịch Phi quay đầu nhìn Lý Tinh Sở và Vương Lâm, hai người kia đã muốn đi vào từ lâu.
Không biết tại sao, từ sau khi Vương Nhất tới thì trong lòng bọn họ cứ có loại dự cảm không tốt.
“Còn muốn đi sao?”
Lãnh Nhan mặt mày không cảm xúc, chân khẽ di chuyển, đuổi theo về phía ba người Nhan Dịch Phi.
“Đối thủ của cô, là chúng tôi!”
Nhan Cẩm Lai quát to một tiếng: “Giết cô ta cho tôi!”
Xoạt xoạt xoạt!
Bỗng chốc, mấy chục cao thủ của nhà họ Nhan cùng lao về phía Lãnh Nhan.
Tuy nhiên Lãnh Nhan không thèm liếc nhìn bọn họ.
Tốc độ của mấy chục cao thủ nhà họ Nhan đã đủ nhanh, nhưng vẫn không thể chạm vào được góc áo của Lãnh Nhan.
Cô giống như bươm bướm bay trong bụi hoa, xuyên qua mấy chục cao thủ.
Bụp bụp bụp!
Chỉ mấy giây, tất cả cao thủ của nhà họ Nhan đều bị đánh bay.
Vù!
Một giây sau, con dao trong tay vung lên, bụp một tiếng đâm vào bức tượng ở trên đầu Nhan Dịch Phi sắp đi vào nhà.