Chương 1310
Lực đạo cực lớn khiến thân con dao vẫn đang lay động.
Nhan Dịch Phi trực tiếp bị dọa ngu luôn, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch một tiếng xuống đất, vẻ mặt ngây dại.
“Dịch Phi!”
Thấy một màn này, Nhan Cẩm Lai cũng rất sửng sốt, ánh mắt nhìn sang Lãnh Nhan có thêm một tia kinh sợ.
Lúc này, ông ta cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lãnh Nhan, dù là ông ta, đối đầu với Lãnh Nhan cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Sau đó, ánh mắt của ông ta không nhịn được mà dừng trên người Vương Nhất từ đầu tới cuối chỉ đứng ở một bên lạnh lùng quan sát.
Lãnh Nhan là hộ vệ của anh, vậy thực lực của anh sẽ mạnh mẽ nào?
Lý Tinh Sở và Vương Lâm cũng bị thực lực của Lãnh Nhan dọa, đặc biệt nơi này là Thiên An, không phải Yên Kinh.
Ngay lập tức mặc kệ Nhan Dịch Phi vẫn ở bên ngoài, cách một cái đóng cửa lại.
Lúc này Nhan Dịch Phi cũng hoàn hồn, liều mạng đập cửa.
“Mở cửa, mở cửa!”
Nhưng bất luận anh ta gõ thế nào, không có ai mở cửa.
“Chúng tôi muốn gặp Thúy Như!”
Vừa đi vào, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nói với nữ giúp việc của nhà họ Kim.
Nữ giúp việc mặt mày lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cô chủ đang nghỉ ngơi, không gặp ai cả.”
Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn nhau, vô thức liếc nhìn trần nhà.
Sân sau của nhà họ Kim, nhà tổ.
Kim Thúy Như xõa tóc ra, để mặc mái tóc dài suôn mượt đó tõa tung.
Cô ta tự mình trang điểm, còn thoa son môi diễm lệ.
Trong gương, cô ta rất giống cô dâu đợi gả đi.
Bên ngoài phòng loạn thành một mớ, mà người đầu trò như cô ta lại giống như không cảm nhận được, hai tai không nghe chuyện ở bên ngoài.
Ầm!
Lãnh Nhan một cước phế đi cao thủ cuối cùng của nhà họ Nhan, ánh mắt lạnh lùng cùng dừng ở trên người Nhan Cẩm Lai và Nhan Dịch Phi.
Lúc này, hai ba con như rơi vào hầm băng.
Nhan Cẩm Lai bỗng nhìn sang Vương Nhất: “Cậu rốt cuộc là ai, tại sao lại có cường giả như này đi theo cậu?”
Vương Nhất căn bản không đếm xỉa, Lãnh Nhan bật cười một tiếng: “Thân phận của anh ấy, một con kiến như ông sao có thể hiểu được.”
Nhan Cẩm Lai nổi giận, nói thế nào thì ông ta cũng là hội trưởng nội môn của hiệp hội võ đạo, vậy mà bị xem thường như này.
Tút tút!
Vào lúc này, điện thoại của Nhan Cẩm Lai đổ chuông.
Nghe thấy nội dung trong điện thoại, trên mặt của ông ta cuối cùng cũng nở nụ cười, tâm thần yên tâm không ít.
Nhan Dịch Phi trực tiếp bị dọa ngu luôn, hai chân mềm nhũn, ngồi phịch một tiếng xuống đất, vẻ mặt ngây dại.
“Dịch Phi!”
Thấy một màn này, Nhan Cẩm Lai cũng rất sửng sốt, ánh mắt nhìn sang Lãnh Nhan có thêm một tia kinh sợ.
Lúc này, ông ta cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Lãnh Nhan, dù là ông ta, đối đầu với Lãnh Nhan cũng không có bao nhiêu phần thắng.
Sau đó, ánh mắt của ông ta không nhịn được mà dừng trên người Vương Nhất từ đầu tới cuối chỉ đứng ở một bên lạnh lùng quan sát.
Lãnh Nhan là hộ vệ của anh, vậy thực lực của anh sẽ mạnh mẽ nào?
Lý Tinh Sở và Vương Lâm cũng bị thực lực của Lãnh Nhan dọa, đặc biệt nơi này là Thiên An, không phải Yên Kinh.
Ngay lập tức mặc kệ Nhan Dịch Phi vẫn ở bên ngoài, cách một cái đóng cửa lại.
Lúc này Nhan Dịch Phi cũng hoàn hồn, liều mạng đập cửa.
“Mở cửa, mở cửa!”
Nhưng bất luận anh ta gõ thế nào, không có ai mở cửa.
“Chúng tôi muốn gặp Thúy Như!”
Vừa đi vào, Lý Tinh Sở và Vương Lâm nói với nữ giúp việc của nhà họ Kim.
Nữ giúp việc mặt mày lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cô chủ đang nghỉ ngơi, không gặp ai cả.”
Lý Tinh Sở và Vương Lâm nhìn nhau, vô thức liếc nhìn trần nhà.
Sân sau của nhà họ Kim, nhà tổ.
Kim Thúy Như xõa tóc ra, để mặc mái tóc dài suôn mượt đó tõa tung.
Cô ta tự mình trang điểm, còn thoa son môi diễm lệ.
Trong gương, cô ta rất giống cô dâu đợi gả đi.
Bên ngoài phòng loạn thành một mớ, mà người đầu trò như cô ta lại giống như không cảm nhận được, hai tai không nghe chuyện ở bên ngoài.
Ầm!
Lãnh Nhan một cước phế đi cao thủ cuối cùng của nhà họ Nhan, ánh mắt lạnh lùng cùng dừng ở trên người Nhan Cẩm Lai và Nhan Dịch Phi.
Lúc này, hai ba con như rơi vào hầm băng.
Nhan Cẩm Lai bỗng nhìn sang Vương Nhất: “Cậu rốt cuộc là ai, tại sao lại có cường giả như này đi theo cậu?”
Vương Nhất căn bản không đếm xỉa, Lãnh Nhan bật cười một tiếng: “Thân phận của anh ấy, một con kiến như ông sao có thể hiểu được.”
Nhan Cẩm Lai nổi giận, nói thế nào thì ông ta cũng là hội trưởng nội môn của hiệp hội võ đạo, vậy mà bị xem thường như này.
Tút tút!
Vào lúc này, điện thoại của Nhan Cẩm Lai đổ chuông.
Nghe thấy nội dung trong điện thoại, trên mặt của ông ta cuối cùng cũng nở nụ cười, tâm thần yên tâm không ít.