Chương 41: Có vẻ như cô thật sự là đặc biệt trong lòng cậu ấy
Tới nhà ăn ( căn tin trong trường), cô bắt gặp cô gái Chi Hạ lần trước cô gặp đang bị bắt nạt bởi đám con gái trong trường. Vì bị bao vây xung quanh nên có vẻ cô ấy rất sợ hãi cúi gặm mặt xuống. Tiêu Dao thấy vậy liền tiến tới.
Một người trong đám học sinh đó với thái độ ngang ngược, cầm cốc nước cam đổ dọc vào đầu Chi Hạ rồi cả đám ở đó cười lớn. Mọi người xung quanh chỉ biết im lặng coi như không thấy gì, có người còn giễu cợt và tỏ ra khinh thường với Chi Hạ.
Tiêu Dao từ đâu cầm cốc nước cam đổ lên đầu học sinh nữ đã đổ lên đầu của Chi Hạ khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn đến. Ai cũng bàn tán rằng Hạ Dao bị điên rồi mới dám động đến Tiểu Thư Thẩm gia.
Chi Hạ đang cúi gặm chịu đựng thì ngước thấy hành động đó của Hạ Dao cô cũng vừa vui vừa sợ, sợ rằng Hạ Dao sẽ thay bản thân chịu trận, đụng tới Thẩm Nhã Kỳ sẽ không có cái kết đẹp gì cả. Vì bản thân Chi Hạ luôn sợ liên lụy tới gia đình lên cô luôn chịu đựng một mình. Cô đã bị bọn Thẩm Nhã Kỳ không những bắt nạt còn bị bạo lực suốt từ hồi cấp hai vì bản thân cô xấu xí, ngoài hình giống cục mỡ di động, gia đình cũng chỉ bình thường. Đó là những lời phỉ báng của những người cô từng coi là bạn.
" Đứa nào dám…hả?", Thẩm Nhã Kỳ nổi khùng lên, tức giận đến bừng đỏ mặt, quay ngoắt về phía Hạ Dao, nói lớn:" Con chó, mày chán sống rồi sao?"
Tiêu Dao chẳng mảy may quan tâm những lời cô ta nói, nhìn Thẩm Nhã Kỳ bằng nửa con mắt, khinh khỉnh nói:" Ha…hà…Đó chỉ là ăn miếng chả miếng thôi. Có lẽ một tiểu thư như cô chưa được dạy bảo đàng hoàng nên hay đi cắn người lung tung lắm nhỉ?"
" Liên quan đ** gì đến mày.", vừa nói Thẩm Nhã kỳ định vung tay về phía mặt của Tiêu Dao.
Từ đâu, một bàn tay khác giữ Thẩm Nhã Kỳ lại khiến cô ta không thể nhúc nhích được. Đó là Dạ Hàn, cậu ta xuất hiện từ phía sau của Hạ Dao, cậu lạnh lùng nhìn Nhã Kỳ với ánh mắt hung tợn, tối sầm đến đáng sợ khiến cô ta sợ hãi đến chảy mô hôi hột.
" Cô định làm gì vậy hả? Chắc là cô không cần cánh tay này nữa đúng không?", khí chất toả ra từ người cậu khiến cô ta sợ hãi vô cùng lắp bắp nói:"… Dạ Thiếu,…tôi…tôi xin lỗi!"
" Hửm? Nhưng người cô xin lỗi đâu phải là tôi…", Dạ Hàn thả tay cô ta ra rồi lấy khăn tay như rằng nhã kỳ còn bẩn hơn cả rác.
Nhã Kỳ run sợ, mặt tái mép lại, vì cô biết hậu quả động đến Dạ Hàn sẽ rất thảm, đầu cô cúi xuống một cách nhục nhã rồi nói lời xin lỗi với Tiêu Dao.
" Người cần cô xin lỗi đâu phải tôi. ", trong thâm tâm của Tiêu Dao cũng ngầm hiểu ra gì đó: Mới vài giây trước cô ta vênh váo như vậy mà vài giây sau khi cậu ta xuất hiện lại sợ như thể gặp khủng bố vậy. Có lẽ, địa vị của tên này không tầm thường. Nhưng mà nhắc mới nhớ bây giờ mình mớ để ý, hình như ai cũng gọi cậu ta là Dạ Thiếu gì đó… Không lẽ…
Rồi Nhã Kỳ quay sang phía Chi Hạ, cúi đầu xin lỗi trước những ánh mắt đang khinh khỉnh nhìn chằm chằm về phía cô, cảm giác đó thật nhục nhã làm sao…Sau đó, Nhã Kỳ cùng mấy học sinh nữ có lẽ là đám bạn của cô ta rời đi.
Dạ Hàn thay đổi thái đổ, quay sang nhìn Tiêu Dao, hởn hở vẫy đuôi nói:" Em làm có tốt không? "
Tiêu Dao hồi thần lại, ngước nhìn Dạ với nhiều sự nghi hoặc, nói:" Ừ… Cảm ơn."
Dạ bất ngờ vì thấy tự nhiên Tiêu Dao lại khách sáo như vậy, không lẽ cô đã cảm động trước sự bảo vệ của Dạ, cậu mỉm cười vui vẻ:" Vậy chị…"
Chưa kịp dứt hết lời, cô liền nói:" Im lặng đi. Bọn họ đang nhìn kìa!", rồi cô tiến đến chỗ của Chi Hạ
Dạ nhanh chóng bịp miệng lại, rồi quay sang trừng mắt với những người học sinh xung quanh như thể ám thị ’ cất cái mắt đi. '. Bọn họ liền sợ hãi ai về việc lấy không đứng hóng chuyện nữa không tự rước hoạ vào thân.
Tiêu Dao lấy một quận khăn lau rồi đưa cho Chi Hạ, nói:" Này, lau đi. Lần sau bọn họ bắt nạt cứ đáp trả lại là được. Dù sao đi nữa nếu cậu cứ mãi sợ hãi như vậy thì bọn họ sẽ càng được nước lấn tới. "
Chi Hạ vui trong lòng lắm, bởi vì lần đầu có ai đó là người đứng ra bảo vệ cô, cô nhận lấy quận khăn lau, nhẹ giọng nói:" Cảm ơn cậu. "
"…Không có gì. Tôi phải lên lớp rồi nên hẹn gặp lại. "
" Um…"
Trong lúc lên lớp học, Tiêu Dao và Dạ Hàn đi cùng nhau khiến tất cả mọi người xôn xao bàn tán, có vẻ ai cùng ngầm hiểu rằng Dạ Thiếu đang ngầm công khai chủ quyền. Nhưng đương nhiên là không dám hó hé gì rồi, nhỡ đâu bản thân tự chuốc lấy hoạ thì không phải là chết chắc sao.
Còn Tiêu Dao bây giờ nghĩ vấn đề mà dính líu tới Dạ không còn quan trọng nữa, mà vấn đề cô đang nhắm tới chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô là theo dõi hành tung của tên này. Thật sự cô rất rối trí, bởi ngoài bám theo cô thì hắn còn làm gì nữa chứ, cũng chỉ là đi học. Nhưng mà để moi móc thông tin trước hết là cứ để như vậy.
Còn một vấn đề nữa đó là cậu ta có chấp niệm vô cùng lớn đối với cô. Thật sự những ký ức trước năm 16 tuổi của cô đã hoàn toàn không còn nữa rồi, cô thật sự không nhớ rằng mình đã từng là ai và sống hay có những mối quan hệ gì. Và cả tên này nữa ( Dạ Hàn), bản thân cô còn chẳng cảm giác được có thật sự quen biết nữa không.
Cô cảm thấy rất trống rỗng, suy nghĩ: Nếu vậy, mình có thể lợi dụng cậu ta để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có thể cậu ta sẽ không đơn giản như mình nghĩ, bởi chỉ nhìn cái vẻ bề ngoài đó, ai lại nghĩ rằng cậu ta là một thành phần khủng bố lớn khiến cho SA- SD phải sợ hãi đến vậy.
’ Nhưng mà thật sự mình cũng không muốn lợi dụng cậu ta bởi vì …, cô chầm chậm nhìn Dạ Hạ thấy cậu ấy luôn mỉm cười rất tươi khi gặp cô hay dù có nói chuyện với cô. Có vẻ như cô thật sự là đặc biệt trong lòng cậu ấy nhưng…
Một người trong đám học sinh đó với thái độ ngang ngược, cầm cốc nước cam đổ dọc vào đầu Chi Hạ rồi cả đám ở đó cười lớn. Mọi người xung quanh chỉ biết im lặng coi như không thấy gì, có người còn giễu cợt và tỏ ra khinh thường với Chi Hạ.
Tiêu Dao từ đâu cầm cốc nước cam đổ lên đầu học sinh nữ đã đổ lên đầu của Chi Hạ khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn đến. Ai cũng bàn tán rằng Hạ Dao bị điên rồi mới dám động đến Tiểu Thư Thẩm gia.
Chi Hạ đang cúi gặm chịu đựng thì ngước thấy hành động đó của Hạ Dao cô cũng vừa vui vừa sợ, sợ rằng Hạ Dao sẽ thay bản thân chịu trận, đụng tới Thẩm Nhã Kỳ sẽ không có cái kết đẹp gì cả. Vì bản thân Chi Hạ luôn sợ liên lụy tới gia đình lên cô luôn chịu đựng một mình. Cô đã bị bọn Thẩm Nhã Kỳ không những bắt nạt còn bị bạo lực suốt từ hồi cấp hai vì bản thân cô xấu xí, ngoài hình giống cục mỡ di động, gia đình cũng chỉ bình thường. Đó là những lời phỉ báng của những người cô từng coi là bạn.
" Đứa nào dám…hả?", Thẩm Nhã Kỳ nổi khùng lên, tức giận đến bừng đỏ mặt, quay ngoắt về phía Hạ Dao, nói lớn:" Con chó, mày chán sống rồi sao?"
Tiêu Dao chẳng mảy may quan tâm những lời cô ta nói, nhìn Thẩm Nhã Kỳ bằng nửa con mắt, khinh khỉnh nói:" Ha…hà…Đó chỉ là ăn miếng chả miếng thôi. Có lẽ một tiểu thư như cô chưa được dạy bảo đàng hoàng nên hay đi cắn người lung tung lắm nhỉ?"
" Liên quan đ** gì đến mày.", vừa nói Thẩm Nhã kỳ định vung tay về phía mặt của Tiêu Dao.
Từ đâu, một bàn tay khác giữ Thẩm Nhã Kỳ lại khiến cô ta không thể nhúc nhích được. Đó là Dạ Hàn, cậu ta xuất hiện từ phía sau của Hạ Dao, cậu lạnh lùng nhìn Nhã Kỳ với ánh mắt hung tợn, tối sầm đến đáng sợ khiến cô ta sợ hãi đến chảy mô hôi hột.
" Cô định làm gì vậy hả? Chắc là cô không cần cánh tay này nữa đúng không?", khí chất toả ra từ người cậu khiến cô ta sợ hãi vô cùng lắp bắp nói:"… Dạ Thiếu,…tôi…tôi xin lỗi!"
" Hửm? Nhưng người cô xin lỗi đâu phải là tôi…", Dạ Hàn thả tay cô ta ra rồi lấy khăn tay như rằng nhã kỳ còn bẩn hơn cả rác.
Nhã Kỳ run sợ, mặt tái mép lại, vì cô biết hậu quả động đến Dạ Hàn sẽ rất thảm, đầu cô cúi xuống một cách nhục nhã rồi nói lời xin lỗi với Tiêu Dao.
" Người cần cô xin lỗi đâu phải tôi. ", trong thâm tâm của Tiêu Dao cũng ngầm hiểu ra gì đó: Mới vài giây trước cô ta vênh váo như vậy mà vài giây sau khi cậu ta xuất hiện lại sợ như thể gặp khủng bố vậy. Có lẽ, địa vị của tên này không tầm thường. Nhưng mà nhắc mới nhớ bây giờ mình mớ để ý, hình như ai cũng gọi cậu ta là Dạ Thiếu gì đó… Không lẽ…
Rồi Nhã Kỳ quay sang phía Chi Hạ, cúi đầu xin lỗi trước những ánh mắt đang khinh khỉnh nhìn chằm chằm về phía cô, cảm giác đó thật nhục nhã làm sao…Sau đó, Nhã Kỳ cùng mấy học sinh nữ có lẽ là đám bạn của cô ta rời đi.
Dạ Hàn thay đổi thái đổ, quay sang nhìn Tiêu Dao, hởn hở vẫy đuôi nói:" Em làm có tốt không? "
Tiêu Dao hồi thần lại, ngước nhìn Dạ với nhiều sự nghi hoặc, nói:" Ừ… Cảm ơn."
Dạ bất ngờ vì thấy tự nhiên Tiêu Dao lại khách sáo như vậy, không lẽ cô đã cảm động trước sự bảo vệ của Dạ, cậu mỉm cười vui vẻ:" Vậy chị…"
Chưa kịp dứt hết lời, cô liền nói:" Im lặng đi. Bọn họ đang nhìn kìa!", rồi cô tiến đến chỗ của Chi Hạ
Dạ nhanh chóng bịp miệng lại, rồi quay sang trừng mắt với những người học sinh xung quanh như thể ám thị ’ cất cái mắt đi. '. Bọn họ liền sợ hãi ai về việc lấy không đứng hóng chuyện nữa không tự rước hoạ vào thân.
Tiêu Dao lấy một quận khăn lau rồi đưa cho Chi Hạ, nói:" Này, lau đi. Lần sau bọn họ bắt nạt cứ đáp trả lại là được. Dù sao đi nữa nếu cậu cứ mãi sợ hãi như vậy thì bọn họ sẽ càng được nước lấn tới. "
Chi Hạ vui trong lòng lắm, bởi vì lần đầu có ai đó là người đứng ra bảo vệ cô, cô nhận lấy quận khăn lau, nhẹ giọng nói:" Cảm ơn cậu. "
"…Không có gì. Tôi phải lên lớp rồi nên hẹn gặp lại. "
" Um…"
Trong lúc lên lớp học, Tiêu Dao và Dạ Hàn đi cùng nhau khiến tất cả mọi người xôn xao bàn tán, có vẻ ai cùng ngầm hiểu rằng Dạ Thiếu đang ngầm công khai chủ quyền. Nhưng đương nhiên là không dám hó hé gì rồi, nhỡ đâu bản thân tự chuốc lấy hoạ thì không phải là chết chắc sao.
Còn Tiêu Dao bây giờ nghĩ vấn đề mà dính líu tới Dạ không còn quan trọng nữa, mà vấn đề cô đang nhắm tới chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô là theo dõi hành tung của tên này. Thật sự cô rất rối trí, bởi ngoài bám theo cô thì hắn còn làm gì nữa chứ, cũng chỉ là đi học. Nhưng mà để moi móc thông tin trước hết là cứ để như vậy.
Còn một vấn đề nữa đó là cậu ta có chấp niệm vô cùng lớn đối với cô. Thật sự những ký ức trước năm 16 tuổi của cô đã hoàn toàn không còn nữa rồi, cô thật sự không nhớ rằng mình đã từng là ai và sống hay có những mối quan hệ gì. Và cả tên này nữa ( Dạ Hàn), bản thân cô còn chẳng cảm giác được có thật sự quen biết nữa không.
Cô cảm thấy rất trống rỗng, suy nghĩ: Nếu vậy, mình có thể lợi dụng cậu ta để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng có thể cậu ta sẽ không đơn giản như mình nghĩ, bởi chỉ nhìn cái vẻ bề ngoài đó, ai lại nghĩ rằng cậu ta là một thành phần khủng bố lớn khiến cho SA- SD phải sợ hãi đến vậy.
’ Nhưng mà thật sự mình cũng không muốn lợi dụng cậu ta bởi vì …, cô chầm chậm nhìn Dạ Hạ thấy cậu ấy luôn mỉm cười rất tươi khi gặp cô hay dù có nói chuyện với cô. Có vẻ như cô thật sự là đặc biệt trong lòng cậu ấy nhưng…