Chương 42
Kết thúc một ngày học, lúc ra về Tiêu Dao bước những bước chân dài và nhanh chóng dường như đang muốn tránh né ai đó. Bỗng chốc, một tiếng gọi to tên cô vang vọng từ đằng sau:" Chị, đợi em với!!"
Vừa gọi lớn tên cô xong cậu liền nhanh chân chạy về phía Tiêu Dao với những ánh mắt hướng về phía hai người chứa đầy sự ngạc nhiên từ những người xung quanh. Mọi người xung quanh đều bàn tán tích cực…
" Ê…này chúng mày có phải tao nhìn nhầm không?"
" Mày không nhìn nhầm đâu. Người thật hàng thật đó. "
" Đẹp trai thật đó, hình như tao từng thấy xuất hiện trên tv thì phải…Không lẽ ngôi sao mới nổi sao??"
" Ngốc vừa… Người ta là Thái Tử Dạ Gia đó bà. "
" Ah…Nhớ rồi…Đúng là ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa…"
Ba, bốn nữ sinh nhìn theo hướng của Dạ Tiêu đang chạy về phía Tiêu Dao đều có chút khó hiểu.
" Không phải Dạ Thiếu nổi tiếng là không thíc phụ nữ sao? Rồi đi cùng con nhỏ đó là ai vậy!"
" Đúng là con người không theo kịp xu hướng. Không phải là không thíc phụ nữ mà nghe nói là có bạch nguyệt quang rùi đó. Còn về người đang đi cùng với Dạ Thiếu kia thì tôi cũng không rõ nữa.."
" Bạch nguyệt quang của Dạ Thiếu không phải là khoa khôi An Kỳ…"
" Không chắc nữa nhưng hình như là không phải…"
Tất cả mọi thứ đều được thu vào tầm mắt của An Kỳ, cô nghiến răng rồi lại mím chặt môi như thể đang rất phẫn nộ. Cô giả vờ không nghe hay hiểu điều gì, cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng để coi như rằng bản thân ổn. Nhưng bên trong nổi tâm cô đang bừng bừng sự tức giận không thèm đếm xỉa tới những lời nói quan tâm an ủi của những bạn học xung quang.
Một chiếc oto trắng đi tới, An Kỳ liền vui vẻ chào tạm biệt với những bạn học rồi bước vào trong xe. Bây giờ gương mặt cô đang tức giận đến mức méo mó, nổi cả những đường gân ra trông thật dữ tợn và đáng sợ. Cô cắn vào phần mòng tay liên tục rồi suy nghĩ như thể lo sợ, bất an điều gì đó, nghĩ: Ả tiện nhân đó là ai? Chưa bao giờ Dạ đối xử với mình như vậy. Chết tiệt.
Dường như cô đang thấy địa vị phu nhân nhà họ Dạ bị lung lay và sắp bị cướp đi bởi một con ả nghĩ rằng sẽ chẳng đáng bận tâm. Ánh mắt trợn trừng, liên tục nói ra hai từ ’ chết tiệt ’
Có lẽ cũng là phụ nữ lên An Kỳ hiểu được rằng ánh mắt mà Dạ Hàn nhìn cô gái đó vô cùng dịu dàng, trìu mến nhưng đối với cô thì dù là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng cô chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mắt ấy của Dạ mà luôn là thái độ thờ ơ lạnh lùng đến mức đáng sợ.
******
Sau khi cùng Tiêu Dao trở về nhà cô, thì Dạ đột nhiên có một cuộc gọi khẩn cấp lên cậu không thể nán lại một chút với Tiêu Dao nhưng trước khi đi, cậu nhẹ nhàng mỉm cười với cô, nói:" Xin lỗi!! Em có việc đột xuất lên phải rời đi. Lần sau nhất định chị nhớ cho em vào nhà nha."
Cô cũng bất giác gật đầu rồi nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên đang gấp gáp chạy, rồi thở dài quay vào nhà.
Trong bữa ăn, Tiêu Dao nhắc đến nhiệm vụ mà tổ chức giao cho khiến hai người đang ngồi đối diện có chút bất ngờ vì lần đầu thấy cô để tâm đến một nhiệm vụ mà do tổ chức ép buộc. Thẩm Kỳ thì rơi miếng thịt đang dần đến tận miệng, còn Dương cũng ngạc nhiên há hốc mồm…
" Tôi đã tìm thấy mục tiêu rồi…"
" Tìm thấy thật rồi sao??’.
" Vậy em định làm thế nào?"
Vừa gọi lớn tên cô xong cậu liền nhanh chân chạy về phía Tiêu Dao với những ánh mắt hướng về phía hai người chứa đầy sự ngạc nhiên từ những người xung quanh. Mọi người xung quanh đều bàn tán tích cực…
" Ê…này chúng mày có phải tao nhìn nhầm không?"
" Mày không nhìn nhầm đâu. Người thật hàng thật đó. "
" Đẹp trai thật đó, hình như tao từng thấy xuất hiện trên tv thì phải…Không lẽ ngôi sao mới nổi sao??"
" Ngốc vừa… Người ta là Thái Tử Dạ Gia đó bà. "
" Ah…Nhớ rồi…Đúng là ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa…"
Ba, bốn nữ sinh nhìn theo hướng của Dạ Tiêu đang chạy về phía Tiêu Dao đều có chút khó hiểu.
" Không phải Dạ Thiếu nổi tiếng là không thíc phụ nữ sao? Rồi đi cùng con nhỏ đó là ai vậy!"
" Đúng là con người không theo kịp xu hướng. Không phải là không thíc phụ nữ mà nghe nói là có bạch nguyệt quang rùi đó. Còn về người đang đi cùng với Dạ Thiếu kia thì tôi cũng không rõ nữa.."
" Bạch nguyệt quang của Dạ Thiếu không phải là khoa khôi An Kỳ…"
" Không chắc nữa nhưng hình như là không phải…"
Tất cả mọi thứ đều được thu vào tầm mắt của An Kỳ, cô nghiến răng rồi lại mím chặt môi như thể đang rất phẫn nộ. Cô giả vờ không nghe hay hiểu điều gì, cố gắng mỉm cười nhẹ nhàng để coi như rằng bản thân ổn. Nhưng bên trong nổi tâm cô đang bừng bừng sự tức giận không thèm đếm xỉa tới những lời nói quan tâm an ủi của những bạn học xung quang.
Một chiếc oto trắng đi tới, An Kỳ liền vui vẻ chào tạm biệt với những bạn học rồi bước vào trong xe. Bây giờ gương mặt cô đang tức giận đến mức méo mó, nổi cả những đường gân ra trông thật dữ tợn và đáng sợ. Cô cắn vào phần mòng tay liên tục rồi suy nghĩ như thể lo sợ, bất an điều gì đó, nghĩ: Ả tiện nhân đó là ai? Chưa bao giờ Dạ đối xử với mình như vậy. Chết tiệt.
Dường như cô đang thấy địa vị phu nhân nhà họ Dạ bị lung lay và sắp bị cướp đi bởi một con ả nghĩ rằng sẽ chẳng đáng bận tâm. Ánh mắt trợn trừng, liên tục nói ra hai từ ’ chết tiệt ’
Có lẽ cũng là phụ nữ lên An Kỳ hiểu được rằng ánh mắt mà Dạ Hàn nhìn cô gái đó vô cùng dịu dàng, trìu mến nhưng đối với cô thì dù là thanh mai trúc mã từ nhỏ nhưng cô chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mắt ấy của Dạ mà luôn là thái độ thờ ơ lạnh lùng đến mức đáng sợ.
******
Sau khi cùng Tiêu Dao trở về nhà cô, thì Dạ đột nhiên có một cuộc gọi khẩn cấp lên cậu không thể nán lại một chút với Tiêu Dao nhưng trước khi đi, cậu nhẹ nhàng mỉm cười với cô, nói:" Xin lỗi!! Em có việc đột xuất lên phải rời đi. Lần sau nhất định chị nhớ cho em vào nhà nha."
Cô cũng bất giác gật đầu rồi nhìn bóng lưng của cậu thiếu niên đang gấp gáp chạy, rồi thở dài quay vào nhà.
Trong bữa ăn, Tiêu Dao nhắc đến nhiệm vụ mà tổ chức giao cho khiến hai người đang ngồi đối diện có chút bất ngờ vì lần đầu thấy cô để tâm đến một nhiệm vụ mà do tổ chức ép buộc. Thẩm Kỳ thì rơi miếng thịt đang dần đến tận miệng, còn Dương cũng ngạc nhiên há hốc mồm…
" Tôi đã tìm thấy mục tiêu rồi…"
" Tìm thấy thật rồi sao??’.
" Vậy em định làm thế nào?"