Chương 34: Yếu điểm duy nhất của nu9
" Thôi được rồi! Nhanh lên còn cho tôi còn về " - Tiêu Dao thở dài bởi vì cô không thể điều khiển cảm giác xúc bản thân theo ý mình khi đứng trước cậu ta.
" Ok nè, đợi tí trời đang nắng để tôi đi mua cái gì cho cậu ăn nha. Cậu muốn ăn gì? " - Dạ Hàn
" Ăn gì cũng được "
" Ò được …"
Tài xế thấy vậy liền nhanh chóng lên tiếng " Thiếu gia, hay cậu cứ ngồi trong xe đợi đi ạ! Tôi sẽ ghé mấy quán gần đây mua…", vừa dứt tự nhiên tài xế thấy ớn lạnh rồi đến xanh mặt khi nhìn vào gương đang phản chiếu hình ảnh gương mặt khó chịu của Dạ.
" Éc…" - Tài xế kiểu " SOS"
Mặt Dạ tối sầm mỉm cười đáng sợ nói " Chắc không cần đâu. Cô ấy bảo tôi mua mà ", rồi cậu bóp chặt vai tài xế nói " Sao? Anh muốn đi thay tôi hả?"
Tài xế mồ hôi dòng dã, sợ hãi nói lắp bắp " Không…không có…Tôi chỉ thuận miệng thôi ạ! Nếu tiểu thư đã nhờ thiếu gia thì tôi sẽ không dám rời đi nửa bước "
Dạ Hàn cười rạng rỡ nói " Um, vậy dừng lại ở quán đắng kia nhé. Tôi sẽ vô mua "
" Vâng…"
Tiêu Dao nhàn nhạt cười " Hà…hà…"
Dạ xuống xe rồi vào quán gà rán KFC gần đó. Tại xế xe vẫn còn chút sợ hãi ban nãy nghĩ " Ôi m*, tưởng tụt huyết áp đến nơi rồi chứ! "
Bầu không khí trong xe bỗng im lặng, dù cũng cảm giác có chút ngượng nghịu và để dập tắt sự ngượng ngùng đó thì tài xế xe lên tiếng:" Tiểu Thư, cô có nóng không để tôi tăng nhiệt độ điều hoà xe ", rồi Tài xế xe liếc nhìn vào gương chiếu hậu đang phản chiếu gương mặt Tiêu Dao …
" Thôi không cần đâu, mùi nó khó chịu nắm ", mặt cô đang dần trở nên xanh xao và dù đang ngồi trong điều hòa cũng chảy mồ hôi nhìn có vẻ như cô đang say xe.
Cô nghĩ thầm " Đ*, vì không uống thuốc say xe nên bây giờ mình cảm thấy khó chịu vcl. Hzz…mệt thật! Chịu đựng thêm lúc nữa là được "
" Vâng "
Tài xế nghĩ thầm" Đúng là một người kì lạ, rõ ràng nóng mới chảy mồ hôi sao cứ đeo khẩu trang hoài vậy "
Tiêu Dao lại nhìn ra phía cửa kính nói " Không phải dùng kính ngữ vậy đâu. Gọi tôi là Tiêu Dao là được … "
"À vâng ", Tài xế xe nói có chút ngượng nghịu
10 phút sau
Tiêu Dao cảm thấy mềm nhũn người, đau đầu khó chịu đến mức buồn nôn nghĩ " Cái thằng đó định ở trong đó bao lâu vậy …Mình sắp đến giới hạn rồi ". Không đợi được nữa cô định xuống xe và tự đi về …
* mở cửa *
" Ế, cô Tiêu Dao hay chờ Thiếu gia thêm một lúc nữa đi …", Tài xế xe lúng túng và có chút sợ hãi nghĩ " Cô mà đi thì hôm nay tôi sống không nổi mất "
" Tôi … phải ", Tiêu Dao mới đứng xuống đất thôi cô bắt đầu mơ hồ ngã nhào về phía trước …
Đột nhiên Dạ đang cầm hai bọc túi to toàn đồ ăn vặt, đứng trước mặt cô. Tiêu Dao ngả về lồng ngực của Dạ " Ui.."
Thấy vậy, Dạ liền bỏ hai túi ăn vặt đó xuống đỡ lấy Tiêu Dao lo lắng hỏi " Chị…Ah Tiêu Dao, cậu bị sao vậy!! "
" Không có gì. …", vì cảm giác trong cô bây giờ đang rất mệt mỏi lên không thể nói to được…
" …?? Cậu nói gì? "
Chưa dứt lời, cô đã bỏ khẩu trang ra oẹ luôn một bãi bảy sắc cầu vòng lên người Dạ *oẹ*
Dạ hoang mang style sau đó nhìn Tiêu Dao với ánh mắt đắm đuối không rời một khoảnh khắc như khẳng định chắc rằng chính xác là người cậu đang tìm kiếm bấy lâu nay …
Tài xế thấy vậy trố mắt nhìn kiểu " Đù, sốc ẻ!! ".
5 phút sau - Tại cửa hàng quần áo Mango ( cửa hàng với các thương hiệu quần áo độc quyền sang trọng)
Tiêu Dao mệt mỏi ngồi ghế chờ, Dạ cũng vừa thay xong một bộ quần áo chất như nước cất đi ra làm cho các nữ nhân viên ở đấy say mê như điếu đổ. Còn Tài xế thì đang đứng thanh toán tiền …
Dạ tiến về phía Tiêu Dao mỉm cười nói " Chị…có ổn không? Vậy để em đưa chị về nha "
" Tôi không muốn đi xe đâu …"
Dạ ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Dao nói " Hay để em cõng chị về được không? "
" Uh …Vậy nên tôi càng không muốn đó "
" Ặc. Sao vậy "
Tiêu Dao quay đầu đi nói " Không thíc "
Còn phía chỗ thanh toán tiền, nhân viên nữ đang xì xào với nhau …
" Tiếc thật, anh ấy đẹp trai như vậy mà đã có ny rùi "
" Cô ấy may mắn thật đó! Có một người bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai còn tinh tế nữa "
" Hết nước chấm, ước gì tôi cũng được như vậy "
Tài xế xe nhàn nhạt cười nghĩ thầm " Trí tưởng tượng phong phú thật. Thiếu gia còn đang theo đuổi nòi lìa cô gái ấy kia kìa "
Dạ vẻ mặt buồn bã nói " Không phải bảo sẽ chịu trách nhiệm với các yêu cầu của em sao? Chị lúc nào cũng nói dối em hết? "
" Trách nhiệm?? ", Tiêu Dao nghiêng đầu rồi đột nhiên nhớ ra 5 phút trước…
5 phút trước
" Xin lỗi. Tôi sẽ đền áo cho cậu sau …"
" Không sao đâu. Cũng chỉ tầm 10 vạn thôi, để em đi mua bộ mới cũng được "
Tiêu Dao ngạc nhiên hỏi " 10 … 10 vạn ", rồi nghĩ " V** 10 vạn. Một con khỉ nghèo đói sắp cạp đất mà ăn rồi lấy đâu ra 10 vạn. Nếu nói là lúc trước đi làm nhiệm vụ 100 vạn đối với với mình còn là con số nhỏ, bây giờ còn mỗi cái xác khô chứ đào đâu ra số tiền đó!! "
" Đúng rồi. Hazz mà tiếc ghế sắp phải vứt 10 vạn đi rồi …" - Dạ Hàn tỏ ra chán nản
" Được rồi. Dù tôi không có số tiền lớn như vậy nhưng đổi lại cậu có bất kì yêu cầu nào thì cứ nói với tôi "
" Oa…Thật sao? ", nghĩ thầm " Đúng là lần sau vẫn lên áp dụng "
" Ừm…"
Kết thúc hồi tưởng
" À… Ha…hà… Được rồi ", Tiêu Dao nghĩ ngợi " Đúng là tự chuốc hoạ vào thân. Chẳng muốn dính líu với tên này mà sao cứ phải hết rắc rối này đến rắc rối khác của mình đều ở tên này vậy "
Sau đó Dạ cõng Tiêu Dao cả dọc đường đi, một thiếu gia từ nhỏ chưa phải bước chân đi một lần như Dạ đây vì một cô gái mà nhọc tâm như vậy chứng tỏ người con gái đó đối với anh rất quan trọng …
[ Đối thoại nhân vật chuyện cùng tác giả nè ]
Dạ Hàn: Thì đương nhiên rùi, còn phải nói là hơn cả mạng sống đó. Đúng không nè, zợ.
Tiêu Dao: Cái cc, cậu chỉ giỏi lừa người thôi à!
Dạ Hàn: Cũng đâu phải do em đâu. Nên hiển nhiên tranh thủ để giữ được chị chứ!!
Tiêu Dao: Ha…thằng trẩu tre …
Tác giả kiểu " Được rồi tiếp thoii, cãi hoài thì bao giờ mới thành vợ chồng "
" Ok nè, đợi tí trời đang nắng để tôi đi mua cái gì cho cậu ăn nha. Cậu muốn ăn gì? " - Dạ Hàn
" Ăn gì cũng được "
" Ò được …"
Tài xế thấy vậy liền nhanh chóng lên tiếng " Thiếu gia, hay cậu cứ ngồi trong xe đợi đi ạ! Tôi sẽ ghé mấy quán gần đây mua…", vừa dứt tự nhiên tài xế thấy ớn lạnh rồi đến xanh mặt khi nhìn vào gương đang phản chiếu hình ảnh gương mặt khó chịu của Dạ.
" Éc…" - Tài xế kiểu " SOS"
Mặt Dạ tối sầm mỉm cười đáng sợ nói " Chắc không cần đâu. Cô ấy bảo tôi mua mà ", rồi cậu bóp chặt vai tài xế nói " Sao? Anh muốn đi thay tôi hả?"
Tài xế mồ hôi dòng dã, sợ hãi nói lắp bắp " Không…không có…Tôi chỉ thuận miệng thôi ạ! Nếu tiểu thư đã nhờ thiếu gia thì tôi sẽ không dám rời đi nửa bước "
Dạ Hàn cười rạng rỡ nói " Um, vậy dừng lại ở quán đắng kia nhé. Tôi sẽ vô mua "
" Vâng…"
Tiêu Dao nhàn nhạt cười " Hà…hà…"
Dạ xuống xe rồi vào quán gà rán KFC gần đó. Tại xế xe vẫn còn chút sợ hãi ban nãy nghĩ " Ôi m*, tưởng tụt huyết áp đến nơi rồi chứ! "
Bầu không khí trong xe bỗng im lặng, dù cũng cảm giác có chút ngượng nghịu và để dập tắt sự ngượng ngùng đó thì tài xế xe lên tiếng:" Tiểu Thư, cô có nóng không để tôi tăng nhiệt độ điều hoà xe ", rồi Tài xế xe liếc nhìn vào gương chiếu hậu đang phản chiếu gương mặt Tiêu Dao …
" Thôi không cần đâu, mùi nó khó chịu nắm ", mặt cô đang dần trở nên xanh xao và dù đang ngồi trong điều hòa cũng chảy mồ hôi nhìn có vẻ như cô đang say xe.
Cô nghĩ thầm " Đ*, vì không uống thuốc say xe nên bây giờ mình cảm thấy khó chịu vcl. Hzz…mệt thật! Chịu đựng thêm lúc nữa là được "
" Vâng "
Tài xế nghĩ thầm" Đúng là một người kì lạ, rõ ràng nóng mới chảy mồ hôi sao cứ đeo khẩu trang hoài vậy "
Tiêu Dao lại nhìn ra phía cửa kính nói " Không phải dùng kính ngữ vậy đâu. Gọi tôi là Tiêu Dao là được … "
"À vâng ", Tài xế xe nói có chút ngượng nghịu
10 phút sau
Tiêu Dao cảm thấy mềm nhũn người, đau đầu khó chịu đến mức buồn nôn nghĩ " Cái thằng đó định ở trong đó bao lâu vậy …Mình sắp đến giới hạn rồi ". Không đợi được nữa cô định xuống xe và tự đi về …
* mở cửa *
" Ế, cô Tiêu Dao hay chờ Thiếu gia thêm một lúc nữa đi …", Tài xế xe lúng túng và có chút sợ hãi nghĩ " Cô mà đi thì hôm nay tôi sống không nổi mất "
" Tôi … phải ", Tiêu Dao mới đứng xuống đất thôi cô bắt đầu mơ hồ ngã nhào về phía trước …
Đột nhiên Dạ đang cầm hai bọc túi to toàn đồ ăn vặt, đứng trước mặt cô. Tiêu Dao ngả về lồng ngực của Dạ " Ui.."
Thấy vậy, Dạ liền bỏ hai túi ăn vặt đó xuống đỡ lấy Tiêu Dao lo lắng hỏi " Chị…Ah Tiêu Dao, cậu bị sao vậy!! "
" Không có gì. …", vì cảm giác trong cô bây giờ đang rất mệt mỏi lên không thể nói to được…
" …?? Cậu nói gì? "
Chưa dứt lời, cô đã bỏ khẩu trang ra oẹ luôn một bãi bảy sắc cầu vòng lên người Dạ *oẹ*
Dạ hoang mang style sau đó nhìn Tiêu Dao với ánh mắt đắm đuối không rời một khoảnh khắc như khẳng định chắc rằng chính xác là người cậu đang tìm kiếm bấy lâu nay …
Tài xế thấy vậy trố mắt nhìn kiểu " Đù, sốc ẻ!! ".
5 phút sau - Tại cửa hàng quần áo Mango ( cửa hàng với các thương hiệu quần áo độc quyền sang trọng)
Tiêu Dao mệt mỏi ngồi ghế chờ, Dạ cũng vừa thay xong một bộ quần áo chất như nước cất đi ra làm cho các nữ nhân viên ở đấy say mê như điếu đổ. Còn Tài xế thì đang đứng thanh toán tiền …
Dạ tiến về phía Tiêu Dao mỉm cười nói " Chị…có ổn không? Vậy để em đưa chị về nha "
" Tôi không muốn đi xe đâu …"
Dạ ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Dao nói " Hay để em cõng chị về được không? "
" Uh …Vậy nên tôi càng không muốn đó "
" Ặc. Sao vậy "
Tiêu Dao quay đầu đi nói " Không thíc "
Còn phía chỗ thanh toán tiền, nhân viên nữ đang xì xào với nhau …
" Tiếc thật, anh ấy đẹp trai như vậy mà đã có ny rùi "
" Cô ấy may mắn thật đó! Có một người bạn trai vừa giàu vừa đẹp trai còn tinh tế nữa "
" Hết nước chấm, ước gì tôi cũng được như vậy "
Tài xế xe nhàn nhạt cười nghĩ thầm " Trí tưởng tượng phong phú thật. Thiếu gia còn đang theo đuổi nòi lìa cô gái ấy kia kìa "
Dạ vẻ mặt buồn bã nói " Không phải bảo sẽ chịu trách nhiệm với các yêu cầu của em sao? Chị lúc nào cũng nói dối em hết? "
" Trách nhiệm?? ", Tiêu Dao nghiêng đầu rồi đột nhiên nhớ ra 5 phút trước…
5 phút trước
" Xin lỗi. Tôi sẽ đền áo cho cậu sau …"
" Không sao đâu. Cũng chỉ tầm 10 vạn thôi, để em đi mua bộ mới cũng được "
Tiêu Dao ngạc nhiên hỏi " 10 … 10 vạn ", rồi nghĩ " V** 10 vạn. Một con khỉ nghèo đói sắp cạp đất mà ăn rồi lấy đâu ra 10 vạn. Nếu nói là lúc trước đi làm nhiệm vụ 100 vạn đối với với mình còn là con số nhỏ, bây giờ còn mỗi cái xác khô chứ đào đâu ra số tiền đó!! "
" Đúng rồi. Hazz mà tiếc ghế sắp phải vứt 10 vạn đi rồi …" - Dạ Hàn tỏ ra chán nản
" Được rồi. Dù tôi không có số tiền lớn như vậy nhưng đổi lại cậu có bất kì yêu cầu nào thì cứ nói với tôi "
" Oa…Thật sao? ", nghĩ thầm " Đúng là lần sau vẫn lên áp dụng "
" Ừm…"
Kết thúc hồi tưởng
" À… Ha…hà… Được rồi ", Tiêu Dao nghĩ ngợi " Đúng là tự chuốc hoạ vào thân. Chẳng muốn dính líu với tên này mà sao cứ phải hết rắc rối này đến rắc rối khác của mình đều ở tên này vậy "
Sau đó Dạ cõng Tiêu Dao cả dọc đường đi, một thiếu gia từ nhỏ chưa phải bước chân đi một lần như Dạ đây vì một cô gái mà nhọc tâm như vậy chứng tỏ người con gái đó đối với anh rất quan trọng …
[ Đối thoại nhân vật chuyện cùng tác giả nè ]
Dạ Hàn: Thì đương nhiên rùi, còn phải nói là hơn cả mạng sống đó. Đúng không nè, zợ.
Tiêu Dao: Cái cc, cậu chỉ giỏi lừa người thôi à!
Dạ Hàn: Cũng đâu phải do em đâu. Nên hiển nhiên tranh thủ để giữ được chị chứ!!
Tiêu Dao: Ha…thằng trẩu tre …
Tác giả kiểu " Được rồi tiếp thoii, cãi hoài thì bao giờ mới thành vợ chồng "