Chương 33: Cùng về
Vừa rời khỏi cổng trường, cô đột nhiên nhận ra bản thân không mang tiền để bắt xe bus về, nhìn có vẻ cô khá chật vật. Vì cũng không muốn làm phiền đến Dương Trì và Thẩm Kỳ lên cô đã quyết định tự đi bộ về nhà. Cô lê thê bước những bước chân chậm chạp và than thở một cách chán chường …
" Ashhh…Sáng nay đi bằng cái gì nhỉ? À hình như là được thằng nhóc Dương Trì đèo bằng xe đạp đi với tốc độ con rùa nó đang bò. Mà nghĩ lại thì thằng nhóc bị đấm đến thân xác tồi tàn nếu mà bảo nó tới đón nghĩ cũng tội …"
" Còn Thẩm Kỳ thì đang đi tìm việc làm cũng không tiện làm phiền … Hzz… nhà thì xa, đi từ cái trường này về chắc mai qué dò mất!! Mà cũng kệ có lý do ở nhà ngủ đỡ phải đi học "
" Nghĩ lại thì hết tháng này là phải xả thân đi kiếm tiền rồi "
" Lý do là vì…"
Từ nhà cửa đến phí sinh hoạt đều được Tiêu Doãn trợ cấp nhưng chỉ trong một tháng còn đâu những ngày tháng sau này cô và những người đồng đội phải tự thân vận động…
Tiêu Dao mệt mỏi suy nghĩ " Đ*, đúng là có câu không sai gừng càng già càng cay. Sắp xuống lỗ rồi mà vẫn còn muốn gây khó dễ cho người khác. Phí sinh hoạt chỉ giới hạn 1 vạn mà toàn mồm heo với nhau, có mà âm chứ dư cái chó gì?", cô thở dài mệt mỏi lẩm bẩm …
" Còn tiền học và đủ loại tiền. M* kiếp không làm thì sau này cạp đất mà ăn "
Trong lúc cô ngẩn ngơ suy nghĩ, một chiếc xe oto đang đi phía sau đang dần tiền lên và đi một cách chậm dãi bằng với những bước chân cô đi. Kính của oto dần hạ xuống, một thiếu niên ngước ra nhìn cô và tỏ lời hỏi:
" Có muốn lên xe không, bạn học? "
Thì ra đó chính là Dạ Hàn, cậu mỉm cười mời mọc Tiêu Dao một cách chân thành.
Vừa nghe thấy giọng nói này Tiêu Dao đã phát giác ra điều gì chẳng lành rồi ngoái đầu nhìn Dạ nghĩ " Mày làm bà bực đó, bám tao zai zậy trời ". Cô khó chịu ra nói: " Cảm ơn à! Nhưng không cần đâu, tôi tự đi về được ".
Tiêu Dao bước những bước đi nhanh hơn và xe của Dạ cũng theo sau Tiêu Dao …
Tài xế trên xe kiểu vô cùng hoang mang nghĩ ngợi về nhân sinh " Ha…hà…sao mà như vờn mèo chuột vậy trời. Hừm… không phải thiếu gia rất ghéc phụ nữ sao? ", lẩm bẩm " Thiếu gia không cần lên tiếng mà cũng có hàng dài phụ nữ xếp hàng hay sao? "
Anh tài xế lái xe chầm chậm rồi nhìn Tiêu Dao khó hiểu nghĩ " Tự nhiên lại đi với hứng thú với cô gái nhìn không bình thường như vậy. Gu của những người giàu đúng là mặn mà thật "
Tác giả đáp " Ay ay không bình thường là sao hả? Chị nhà hơi bị xinh lun nhó. Đừng đánh giá qua vẻ bề ngoài "
Tiêu Dao nhướng mày lên dừng chân nói: " Này! Tôi bảo là không đi mà …"
Dạ mỉm cười nói: "Tôi biết, tôi có ép đâu. Mà cả chúng ta đang mỗi người đi một làn đường mà "
Tiêu Dao phụng phịu khó chịu vì không phản bác lại được quay phắt đi " Hứ …"
Dạ Hàn nhìn Tiêu Dao cười ngốc nghĩ " Chị ấy dễ thương ghê "
Tài xế thấy Dạ cười tủm tỉm mà ớn lạnh toát mồ hôi hột nghĩ " Lần đầu chứng kiến thiếu gia cười mà không ra tay giết người luôn …Vãi đạn thật! ", lẩm bẩm " Cười thôi đã thấy rùng mình rồi ".
" Này, định không lên xe thật hả? Đi bộ như vậy mệt lắm đó ", Dạ nói không ngừng …
"… ", Tiêu Dao bất lực suy nghĩ hồi lâu " Mình nhất định không thèm lên xe của cậu ta đâu "
5 phút sau …
Tiêu Dao đã ngồi trong xe Dạ lầm bầm nói " Chỉ tại nhà xa lên tôi mới lên xe cậu thôi đó …Hừ "
Dạ mỉm cười thoả mãn " Um um, tôi biết mà. Vậy nhà chị ở đây zậy "
" Đường ****, số nhà ***"
Tiêu Dao chống cằm nhìn ra phía cửa kính xe nghĩ " Chán thật "
Dạ Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Dao nghĩ " Không biết cảm giác mình có đúng không nhưng thái độ khó chịu như thể vô cùng ghét mình đó rất giống chị ấy "
" Hzz…chứ mình đẹp zai như vậy đúng là ngoài chị ấy chưa ai từng tỏ thái độ như vậy với mình "
Sau đó Dạ chọc chọc vào phía vai Tiêu Dao hỏi " Này, bạn học có muốn ăn chút gì không? "
Tài xế xe bất ngờ đến kiểu sốc tâm lý nghĩ thầm " ** mẹ …Trời ơi đây có phải thiếu gia cao lãnh ngàn tỉ lạnh lùng, máu lạnh đây không vậy?? " * sốc lặng *
Tiêu Dao ngoái đầu lạnh lùng đáp nói " Không muốn ăn gì "
Ánh mắt Dạ trở nên long lanh hơn bao giờ hết nhìn Tiêu Dao như một chú cún đáng thương như kiểu muốn cô đồng ý. Bởi vì hào quang nam chính toả sáng lấp lánh lên khiến cô bất lực 8 phần …
[ Đối thoại riêng giữa dân ăn dưa kiểu ]
Tài xế: Ủa bà tác giả? Hai phần còn lại ở đâu zậy?
Tác giả: À, thì hai phần còn lại là bất lực về cuộc sống đó mà …
Tài xế: Hzz…chứng kiến tụi này,mà nghĩ lại cẩu độc thân như tôi con đang ế dài đây …
Tác giả: Ò, vậy để tui đây tìm…
Tài xế: Định cho tôi zợ à…
Tác giả cười trêu: Mơ hẻ? Tui đây sẽ tìm người cùng đồng hành với ông ế hoặc xem cơm choá dài lun cái tụi nói xấu chị nhà.
Tài xế: Đ** m*. Ác như choá.
Tác giả: Tiếp nề …
" Ashhh…Sáng nay đi bằng cái gì nhỉ? À hình như là được thằng nhóc Dương Trì đèo bằng xe đạp đi với tốc độ con rùa nó đang bò. Mà nghĩ lại thì thằng nhóc bị đấm đến thân xác tồi tàn nếu mà bảo nó tới đón nghĩ cũng tội …"
" Còn Thẩm Kỳ thì đang đi tìm việc làm cũng không tiện làm phiền … Hzz… nhà thì xa, đi từ cái trường này về chắc mai qué dò mất!! Mà cũng kệ có lý do ở nhà ngủ đỡ phải đi học "
" Nghĩ lại thì hết tháng này là phải xả thân đi kiếm tiền rồi "
" Lý do là vì…"
Từ nhà cửa đến phí sinh hoạt đều được Tiêu Doãn trợ cấp nhưng chỉ trong một tháng còn đâu những ngày tháng sau này cô và những người đồng đội phải tự thân vận động…
Tiêu Dao mệt mỏi suy nghĩ " Đ*, đúng là có câu không sai gừng càng già càng cay. Sắp xuống lỗ rồi mà vẫn còn muốn gây khó dễ cho người khác. Phí sinh hoạt chỉ giới hạn 1 vạn mà toàn mồm heo với nhau, có mà âm chứ dư cái chó gì?", cô thở dài mệt mỏi lẩm bẩm …
" Còn tiền học và đủ loại tiền. M* kiếp không làm thì sau này cạp đất mà ăn "
Trong lúc cô ngẩn ngơ suy nghĩ, một chiếc xe oto đang đi phía sau đang dần tiền lên và đi một cách chậm dãi bằng với những bước chân cô đi. Kính của oto dần hạ xuống, một thiếu niên ngước ra nhìn cô và tỏ lời hỏi:
" Có muốn lên xe không, bạn học? "
Thì ra đó chính là Dạ Hàn, cậu mỉm cười mời mọc Tiêu Dao một cách chân thành.
Vừa nghe thấy giọng nói này Tiêu Dao đã phát giác ra điều gì chẳng lành rồi ngoái đầu nhìn Dạ nghĩ " Mày làm bà bực đó, bám tao zai zậy trời ". Cô khó chịu ra nói: " Cảm ơn à! Nhưng không cần đâu, tôi tự đi về được ".
Tiêu Dao bước những bước đi nhanh hơn và xe của Dạ cũng theo sau Tiêu Dao …
Tài xế trên xe kiểu vô cùng hoang mang nghĩ ngợi về nhân sinh " Ha…hà…sao mà như vờn mèo chuột vậy trời. Hừm… không phải thiếu gia rất ghéc phụ nữ sao? ", lẩm bẩm " Thiếu gia không cần lên tiếng mà cũng có hàng dài phụ nữ xếp hàng hay sao? "
Anh tài xế lái xe chầm chậm rồi nhìn Tiêu Dao khó hiểu nghĩ " Tự nhiên lại đi với hứng thú với cô gái nhìn không bình thường như vậy. Gu của những người giàu đúng là mặn mà thật "
Tác giả đáp " Ay ay không bình thường là sao hả? Chị nhà hơi bị xinh lun nhó. Đừng đánh giá qua vẻ bề ngoài "
Tiêu Dao nhướng mày lên dừng chân nói: " Này! Tôi bảo là không đi mà …"
Dạ mỉm cười nói: "Tôi biết, tôi có ép đâu. Mà cả chúng ta đang mỗi người đi một làn đường mà "
Tiêu Dao phụng phịu khó chịu vì không phản bác lại được quay phắt đi " Hứ …"
Dạ Hàn nhìn Tiêu Dao cười ngốc nghĩ " Chị ấy dễ thương ghê "
Tài xế thấy Dạ cười tủm tỉm mà ớn lạnh toát mồ hôi hột nghĩ " Lần đầu chứng kiến thiếu gia cười mà không ra tay giết người luôn …Vãi đạn thật! ", lẩm bẩm " Cười thôi đã thấy rùng mình rồi ".
" Này, định không lên xe thật hả? Đi bộ như vậy mệt lắm đó ", Dạ nói không ngừng …
"… ", Tiêu Dao bất lực suy nghĩ hồi lâu " Mình nhất định không thèm lên xe của cậu ta đâu "
5 phút sau …
Tiêu Dao đã ngồi trong xe Dạ lầm bầm nói " Chỉ tại nhà xa lên tôi mới lên xe cậu thôi đó …Hừ "
Dạ mỉm cười thoả mãn " Um um, tôi biết mà. Vậy nhà chị ở đây zậy "
" Đường ****, số nhà ***"
Tiêu Dao chống cằm nhìn ra phía cửa kính xe nghĩ " Chán thật "
Dạ Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Dao nghĩ " Không biết cảm giác mình có đúng không nhưng thái độ khó chịu như thể vô cùng ghét mình đó rất giống chị ấy "
" Hzz…chứ mình đẹp zai như vậy đúng là ngoài chị ấy chưa ai từng tỏ thái độ như vậy với mình "
Sau đó Dạ chọc chọc vào phía vai Tiêu Dao hỏi " Này, bạn học có muốn ăn chút gì không? "
Tài xế xe bất ngờ đến kiểu sốc tâm lý nghĩ thầm " ** mẹ …Trời ơi đây có phải thiếu gia cao lãnh ngàn tỉ lạnh lùng, máu lạnh đây không vậy?? " * sốc lặng *
Tiêu Dao ngoái đầu lạnh lùng đáp nói " Không muốn ăn gì "
Ánh mắt Dạ trở nên long lanh hơn bao giờ hết nhìn Tiêu Dao như một chú cún đáng thương như kiểu muốn cô đồng ý. Bởi vì hào quang nam chính toả sáng lấp lánh lên khiến cô bất lực 8 phần …
[ Đối thoại riêng giữa dân ăn dưa kiểu ]
Tài xế: Ủa bà tác giả? Hai phần còn lại ở đâu zậy?
Tác giả: À, thì hai phần còn lại là bất lực về cuộc sống đó mà …
Tài xế: Hzz…chứng kiến tụi này,mà nghĩ lại cẩu độc thân như tôi con đang ế dài đây …
Tác giả: Ò, vậy để tui đây tìm…
Tài xế: Định cho tôi zợ à…
Tác giả cười trêu: Mơ hẻ? Tui đây sẽ tìm người cùng đồng hành với ông ế hoặc xem cơm choá dài lun cái tụi nói xấu chị nhà.
Tài xế: Đ** m*. Ác như choá.
Tác giả: Tiếp nề …