Chương 32:
Và rồi điều gì đến sẽ đến giấu cũng không thể giấu được mãi, tôi cũng chỉ nghĩ rằng chị ấy sẽ bất ngờ rồi oà lên khóc vui vẻ vì chị ấy nhút nhát và dễ yếu lòng lắm hoặc có thể tiến gần tôi rồi nói như này:
" Là Dạ Hàn thật sao? Chị ngưỡng mộ em lắm… bla bla …"
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mấy đứa con nít không thấu đáo mọi thứ. Rồi tự đổi mọi tội lỗi cho chị ấy, tôi lúc đó rất hoang hoang không hiểu rằng tại sao chị vô cớ giận mình, rồi lại lo sợ rằng có lẽ mối quan hệ này sẽ kết thúc như vậy sao? Tôi tự kiểm điểm nghĩ rằng mình làm sai ở đâu? Tại sao chị ấy lại khóc như vậy …
Lúc đó tôi tự nhiên cảm thấy chị ấy xấu tính vô cùng, nhưng tôi không thể oán trách được bởi tôi sợ chị ấy không còn bên cạnh mình nữa, sợ chị ấy bỏ rơi mình rồi tôi lại cô đơn, lại sống trong một thế giới vô vị …Lúc đó khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngàu của chị tôi đã bật khóc …
Dường như lúc đó, tôi mới cảm nhận được nỗi sợ đến mức đáng sợ mà trước nay tôi chưa từng cảm nhận.
Nỗi sợ đánh mất chị ấy như xâm lấn tâm trí tôi vậy nên tôi càng sợ làm tổn thương chị …
Cảm giác lúc đó mình trở nên vô dụng đến nhường nào chỉ biết khóc để trông đợi vào sự mềm lòng của chị ấy …
Có thể bây giờ tôi mới hiểu tại sao chị ấy lại giận như vậy rồi. Về mọi mặt chị ấy có suy nghĩ trưởng thành hơn tôi rất nhiều nên điều nhảy cảm với những vấn đề tôi chỉ tưởng là nhỏ nhưng hoá ra lại ảnh hưởng đến cảm xúc của chị ấy đến như vậy …
Tôi biết rằng trải qua một quá khứ như vậy chắc rằng chị cũng là một người overthinking, chị có rất nhiều suy nghĩ và tâm sự, một người yếu lòng và rất dễ tổn thương nhưng nhiều lúc lại ngây thơ đến mức tôi còn không hiểu nổi …
Hồi đó vì suy nghĩ không chín chắn nên theo quan điểm của tôi thì " Càng làm người khác tò mò thì càng thú vị và đặc biệt tôi muốn gây bất ngờ lớn cho chị ấy ". Nhưng tôi không biết rằng điều đó dường như đã phản tác dụng ngược lại
" Có vẻ vì tôi đã quá tự tin rồi ".
Nhưng rồi mọi thứ cũng qua và khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tưởng chừng mọi thứ của hiện tại đang rất yên ổn và không cần bận tâm nhưng rồi:
" Đời người không lường trước được điều gì …"
Biến có lại một lần nữa xảy đến và tôi không nghĩ rằng chính vì lần này tôi đã bỏ lỡ chị ấy trong 5 năm. Trong lúc mọi thứ trong tôi dần suy sụp vì cuộc sống xung quanh đang dần đạo lộn đến khó chịu, tôi chỉ muốn đến bên chị ấy nghe những lời an ủi, dỗ dành …
Nhưng rồi, khi tôi thấy chị ấy được người con trai khác ôm ấp. Cảm giác lúc đó máu dồn lên não, sự tức giận đến đỉnh điểm khiến tôi muốn băm thằng khốn nạn đó thành trăm mảnh …
Và rồi chị ấy dứt khoát một lời nói phũ phàng khiến tôi không thể chấp nhận rằng " Cả chị cũng quay lưng với em sao?? ".
Đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy hối hận vì mình đã nghi ngờ chị ấy. Tôi đã không ngờ rằng người con gái nhỏ bé ấy chỉ vì người ngoài như tôi lại làm tất cả mọi thứ không màng bản thân. Tôi thật sự biết đau đớn rồi, biết sợ đến phát điên rồi …
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng rồi sẽ có ngày chị ấy đến tìm mình và hàn gắn lại mối quan hệ này lại. Nhưng lúc đến tìm tôi thì chỉ là người mà tôi muốn băm trăm mảnh thông báo chị đã mất.
" Tôi đã không tin nhưng tim tôi nó đau lắm, đau đến mức muốn phát nổl luôn."
Tôi tự chất vấn bản thân rằng:" Tại sao không đi tìm chị ấy… Tại sao mình lại ích kỷ như vậy "
Và thật may khi chị ấy vẫn còn sống và tôi đã thấy có tia hy vọng để mình bắt đầu lại. Trong 5 năm qua tôi đã tìm kiếm chị ấy một cách bạt mạn nhưng không có một chút tung tích gì …
Từ lúc cuộc sống tôi thiếu chị, trong con người tôi dần hình thành một bản năng máu lạnh đến đáng sợ, nhiều lúc tôi lại nghĩ rằng " Nếu có thể tìm thấy chị, tôi có nên giam cầm lại hay…", hoặc chỉ cần tức giận là ra tay giết người không thương tiếc…
" Vậy thì chị ấy sẽ ghét tôi mất… Vậy nên, tôi đã tự tạo nên một bàn cờ trong cuộc sống với những nước đi chỉ có tôi nằm quyền …Phải chăng nó chính là một trò chơi thú vị để tôi tiêu khiển"
" Trò chơi này chỉ được tạo dựng từ những con dối để tôi lợi dụng "
Một bàn cờ với những quân cờ được tôi tiêu khiển như những con dối lợi dụng. Dùng đủ mọi thủ đoạn để tìm được chị ấy.
" Muốn nắm vững từng nước đi của quân cờ cần phải có sự chỉ đạo, giống như một nước cũng phải cần có vua "
Và rồi một lần nữa tôi đã bất ngờ gặp chị ấy như một định mệnh an bài nhưng dù thế nào tôi cũng không thể lắm rõ được nước đi của chị ấy.
Khiến tôi hạ bệ cái tôi chỉ có duy nhất một người và đương nhiên người đó sẽ không nằm trong trò chơi này mà là người sẽ được tôi dâng hiến mình để được lợi dụng …
Tác giả chốt câu " Vậy nên dù có là vua nhưng vợ vẫn là nhất giống như nhà là phải có nóc. Lợi dụng người khác thì được nhưng vợ thì phải lợi dụng mình. Sao mà vợ có thể làm con dối trong bàn cờ được "
" Là Dạ Hàn thật sao? Chị ngưỡng mộ em lắm… bla bla …"
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mấy đứa con nít không thấu đáo mọi thứ. Rồi tự đổi mọi tội lỗi cho chị ấy, tôi lúc đó rất hoang hoang không hiểu rằng tại sao chị vô cớ giận mình, rồi lại lo sợ rằng có lẽ mối quan hệ này sẽ kết thúc như vậy sao? Tôi tự kiểm điểm nghĩ rằng mình làm sai ở đâu? Tại sao chị ấy lại khóc như vậy …
Lúc đó tôi tự nhiên cảm thấy chị ấy xấu tính vô cùng, nhưng tôi không thể oán trách được bởi tôi sợ chị ấy không còn bên cạnh mình nữa, sợ chị ấy bỏ rơi mình rồi tôi lại cô đơn, lại sống trong một thế giới vô vị …Lúc đó khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngàu của chị tôi đã bật khóc …
Dường như lúc đó, tôi mới cảm nhận được nỗi sợ đến mức đáng sợ mà trước nay tôi chưa từng cảm nhận.
Nỗi sợ đánh mất chị ấy như xâm lấn tâm trí tôi vậy nên tôi càng sợ làm tổn thương chị …
Cảm giác lúc đó mình trở nên vô dụng đến nhường nào chỉ biết khóc để trông đợi vào sự mềm lòng của chị ấy …
Có thể bây giờ tôi mới hiểu tại sao chị ấy lại giận như vậy rồi. Về mọi mặt chị ấy có suy nghĩ trưởng thành hơn tôi rất nhiều nên điều nhảy cảm với những vấn đề tôi chỉ tưởng là nhỏ nhưng hoá ra lại ảnh hưởng đến cảm xúc của chị ấy đến như vậy …
Tôi biết rằng trải qua một quá khứ như vậy chắc rằng chị cũng là một người overthinking, chị có rất nhiều suy nghĩ và tâm sự, một người yếu lòng và rất dễ tổn thương nhưng nhiều lúc lại ngây thơ đến mức tôi còn không hiểu nổi …
Hồi đó vì suy nghĩ không chín chắn nên theo quan điểm của tôi thì " Càng làm người khác tò mò thì càng thú vị và đặc biệt tôi muốn gây bất ngờ lớn cho chị ấy ". Nhưng tôi không biết rằng điều đó dường như đã phản tác dụng ngược lại
" Có vẻ vì tôi đã quá tự tin rồi ".
Nhưng rồi mọi thứ cũng qua và khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Tưởng chừng mọi thứ của hiện tại đang rất yên ổn và không cần bận tâm nhưng rồi:
" Đời người không lường trước được điều gì …"
Biến có lại một lần nữa xảy đến và tôi không nghĩ rằng chính vì lần này tôi đã bỏ lỡ chị ấy trong 5 năm. Trong lúc mọi thứ trong tôi dần suy sụp vì cuộc sống xung quanh đang dần đạo lộn đến khó chịu, tôi chỉ muốn đến bên chị ấy nghe những lời an ủi, dỗ dành …
Nhưng rồi, khi tôi thấy chị ấy được người con trai khác ôm ấp. Cảm giác lúc đó máu dồn lên não, sự tức giận đến đỉnh điểm khiến tôi muốn băm thằng khốn nạn đó thành trăm mảnh …
Và rồi chị ấy dứt khoát một lời nói phũ phàng khiến tôi không thể chấp nhận rằng " Cả chị cũng quay lưng với em sao?? ".
Đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy hối hận vì mình đã nghi ngờ chị ấy. Tôi đã không ngờ rằng người con gái nhỏ bé ấy chỉ vì người ngoài như tôi lại làm tất cả mọi thứ không màng bản thân. Tôi thật sự biết đau đớn rồi, biết sợ đến phát điên rồi …
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ rằng rồi sẽ có ngày chị ấy đến tìm mình và hàn gắn lại mối quan hệ này lại. Nhưng lúc đến tìm tôi thì chỉ là người mà tôi muốn băm trăm mảnh thông báo chị đã mất.
" Tôi đã không tin nhưng tim tôi nó đau lắm, đau đến mức muốn phát nổl luôn."
Tôi tự chất vấn bản thân rằng:" Tại sao không đi tìm chị ấy… Tại sao mình lại ích kỷ như vậy "
Và thật may khi chị ấy vẫn còn sống và tôi đã thấy có tia hy vọng để mình bắt đầu lại. Trong 5 năm qua tôi đã tìm kiếm chị ấy một cách bạt mạn nhưng không có một chút tung tích gì …
Từ lúc cuộc sống tôi thiếu chị, trong con người tôi dần hình thành một bản năng máu lạnh đến đáng sợ, nhiều lúc tôi lại nghĩ rằng " Nếu có thể tìm thấy chị, tôi có nên giam cầm lại hay…", hoặc chỉ cần tức giận là ra tay giết người không thương tiếc…
" Vậy thì chị ấy sẽ ghét tôi mất… Vậy nên, tôi đã tự tạo nên một bàn cờ trong cuộc sống với những nước đi chỉ có tôi nằm quyền …Phải chăng nó chính là một trò chơi thú vị để tôi tiêu khiển"
" Trò chơi này chỉ được tạo dựng từ những con dối để tôi lợi dụng "
Một bàn cờ với những quân cờ được tôi tiêu khiển như những con dối lợi dụng. Dùng đủ mọi thủ đoạn để tìm được chị ấy.
" Muốn nắm vững từng nước đi của quân cờ cần phải có sự chỉ đạo, giống như một nước cũng phải cần có vua "
Và rồi một lần nữa tôi đã bất ngờ gặp chị ấy như một định mệnh an bài nhưng dù thế nào tôi cũng không thể lắm rõ được nước đi của chị ấy.
Khiến tôi hạ bệ cái tôi chỉ có duy nhất một người và đương nhiên người đó sẽ không nằm trong trò chơi này mà là người sẽ được tôi dâng hiến mình để được lợi dụng …
Tác giả chốt câu " Vậy nên dù có là vua nhưng vợ vẫn là nhất giống như nhà là phải có nóc. Lợi dụng người khác thì được nhưng vợ thì phải lợi dụng mình. Sao mà vợ có thể làm con dối trong bàn cờ được "