Chương 38: Bối Rối
Sáng hôm sau, khi Hiểu Tâm bước ra khỏi nhà, bất ngờ nhìn thấy Mộ Hàn đã đứng trước cửa nhà mình. Nụ cười rạng rỡ trên môi cậu như xua tan đi những tia nắng sớm mai còn ướt át.
“Tại sao cậu lại ở đây? Hôm nay không đi học sao?”, Hiểu Tâm hỏi với giọng điệu trách móc pha lẫn chút ngạc nhiên.
Mộ Hàn nở nụ cười tinh nghịch, “Anh đưa chị đi học.”
Hiểu Tâm nhìn chằm vào Mộ Hàn, “Cậu có thôi ngay đi không hả?”
“Được rồi, được rồi, không trêu chị nữa. Lên xe đi,” Mộ Hàn hùa theo, dẫn Hiểu Tâm ra chiếc xe mô tô quen thuộc.
Nhìn Mộ Hàn, Hiểu Tâm không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù có hơi bực mình vì hành động đột ngột của cậu, nhưng cô cũng không thể giấu được sự vui vẻ.
“Tôi có thể tự đi được mà, không cần cậu phải tốn công đến thế,” Hiểu Tâm cằn nhằn nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên xe.
Nghe cô cằn nhằn, Mộ Hàn không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại thấy cô vô cùng dễ thương. Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, thì thầm: “Ôm chặt vào, lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Hiểu Tâm đánh nhẹ vào vai Mộ Hàn, nhưng rồi vẫn ôm chặt lấy eo cậu. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Mộ Hàn truyền sang khiến cô cảm thấy bình yên và an toàn đến lạ thường.
Mộ Hàn khởi động xe, đưa Hiểu Tâm đi trên con đường quen thuộc. Khung cảnh xung quanh vẫn như mọi ngày nhưng hôm nay dường như mọi thứ đều tươi sáng và rực rỡ hơn. Ánh nắng sớm mai len lỏi qua từng tán cây, tạo nên những mảng sáng lung linh trên mặt đường. Tiếng chim hót líu lo như chào đón một ngày mới đầy hứa hẹn.
Hiểu Tâm cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Bên cạnh Mộ Hàn, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được Mộ Hàn ôm ấp và chở đi trên con đường quen thuộc.
Khi xe chạy đến trước cổng trường, Mộ Hàn dừng xe lại. Đỡ Hiểu Tâm xuống xe, cậu đưa tay lên giúp cô tháo nón bảo hiểm.
“Cảm ơn cậu” Hiểu Tâm mỉm cười và nói lời cảm ơn chân thành.
Đang định quay đi, Hiểu Tâm bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị Mộ Hàn giữ lại. Ngước nhìn lên, cô thấy Mộ Hàn đang nhìn mình với ánh mắt trìu mến.
“Cô không biết là mình quên gì hả?”, Mộ Hàn hỏi với giọng điệu đầy ẩn ý.
Hiểu Tâm ngạc nhiên nhìn Mộ Hàn, cố gắng suy nghĩ xem mình đã quên gì. Mặt cô đỏ ửng, tim đập thình thịch. Mộ Hàn với nụ cười tinh nghịch trên môi, tiếp tục nhìn cô chằm chằm, khiến Hiểu Tâm càng thêm bối rối.
Thì lúc này Mộ Hàn bỗng cúi xuống hôn lên trán Hiểu Tâm, khiến cô bất ngờ và vội đẩy cậu ra. “Cậu bị điên à, đây là trường học đấy!”, Hiểu Tâm trách móc, má ửng đỏ vì sự táo bạo của Mộ Hàn.
Mộ Hàn mỉm cười tinh nghịch, “Thì sao chứ? Tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình thôi mà.”
Hiểu Tâm nhìn xung quanh, lo lắng bị ai đó nhìn thấy. “Nhưng đây là trường học, không nên làm vậy. Lỡ bị ai đó phát hiện thì sao?”
Mộ Hàn không quan tâm đến lời nói của Hiểu Tâm. Cậu lại cúi xuống, lần này hôn nhẹ lên má cô. “Cô ngại gì chứ?”
Hiểu Tâm càng thêm bối rối. Cô cố gắng đẩy Mộ Hàn ra, giọng lo lắng: “Mộ Hàn, thật sự không nên làm thế này.”
Mộ Hàn nhìn cô, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. “Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn.”
Hiểu Tâm mỉm cười, cúi đầu. “Ừm. Tôi vào đây! Cậu cũng đi học đi”
Mộ Hàn nhìn theo Hiểu Tâm bước vào cổng trường, nụ cười dần tắt trên môi. Lời trách móc của Hiểu Tâm khiến cậu cảm thấy hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ của mình.
Đứng đó một lúc, Mộ Hàn tự nhủ mình cần kiềm chế hơn trong những lần tới. Cậu không muốn làm Hiểu Tâm khó xử, đặc biệt là ở nơi công cộng như thế này. Cảm giác hối hận và quyết tâm trong lòng, Mộ Hàn khởi động xe, rời khỏi cổng trường, mang theo trong mình bài học về sự tinh tế và tôn trọng trong mối quan hệ với Hiểu Tâm.
“Tại sao cậu lại ở đây? Hôm nay không đi học sao?”, Hiểu Tâm hỏi với giọng điệu trách móc pha lẫn chút ngạc nhiên.
Mộ Hàn nở nụ cười tinh nghịch, “Anh đưa chị đi học.”
Hiểu Tâm nhìn chằm vào Mộ Hàn, “Cậu có thôi ngay đi không hả?”
“Được rồi, được rồi, không trêu chị nữa. Lên xe đi,” Mộ Hàn hùa theo, dẫn Hiểu Tâm ra chiếc xe mô tô quen thuộc.
Nhìn Mộ Hàn, Hiểu Tâm không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù có hơi bực mình vì hành động đột ngột của cậu, nhưng cô cũng không thể giấu được sự vui vẻ.
“Tôi có thể tự đi được mà, không cần cậu phải tốn công đến thế,” Hiểu Tâm cằn nhằn nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên xe.
Nghe cô cằn nhằn, Mộ Hàn không hề cảm thấy khó chịu mà ngược lại thấy cô vô cùng dễ thương. Cậu vòng tay ôm lấy eo cô, thì thầm: “Ôm chặt vào, lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Hiểu Tâm đánh nhẹ vào vai Mộ Hàn, nhưng rồi vẫn ôm chặt lấy eo cậu. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Mộ Hàn truyền sang khiến cô cảm thấy bình yên và an toàn đến lạ thường.
Mộ Hàn khởi động xe, đưa Hiểu Tâm đi trên con đường quen thuộc. Khung cảnh xung quanh vẫn như mọi ngày nhưng hôm nay dường như mọi thứ đều tươi sáng và rực rỡ hơn. Ánh nắng sớm mai len lỏi qua từng tán cây, tạo nên những mảng sáng lung linh trên mặt đường. Tiếng chim hót líu lo như chào đón một ngày mới đầy hứa hẹn.
Hiểu Tâm cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Bên cạnh Mộ Hàn, mọi thứ dường như trở nên nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được Mộ Hàn ôm ấp và chở đi trên con đường quen thuộc.
Khi xe chạy đến trước cổng trường, Mộ Hàn dừng xe lại. Đỡ Hiểu Tâm xuống xe, cậu đưa tay lên giúp cô tháo nón bảo hiểm.
“Cảm ơn cậu” Hiểu Tâm mỉm cười và nói lời cảm ơn chân thành.
Đang định quay đi, Hiểu Tâm bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị Mộ Hàn giữ lại. Ngước nhìn lên, cô thấy Mộ Hàn đang nhìn mình với ánh mắt trìu mến.
“Cô không biết là mình quên gì hả?”, Mộ Hàn hỏi với giọng điệu đầy ẩn ý.
Hiểu Tâm ngạc nhiên nhìn Mộ Hàn, cố gắng suy nghĩ xem mình đã quên gì. Mặt cô đỏ ửng, tim đập thình thịch. Mộ Hàn với nụ cười tinh nghịch trên môi, tiếp tục nhìn cô chằm chằm, khiến Hiểu Tâm càng thêm bối rối.
Thì lúc này Mộ Hàn bỗng cúi xuống hôn lên trán Hiểu Tâm, khiến cô bất ngờ và vội đẩy cậu ra. “Cậu bị điên à, đây là trường học đấy!”, Hiểu Tâm trách móc, má ửng đỏ vì sự táo bạo của Mộ Hàn.
Mộ Hàn mỉm cười tinh nghịch, “Thì sao chứ? Tôi chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình thôi mà.”
Hiểu Tâm nhìn xung quanh, lo lắng bị ai đó nhìn thấy. “Nhưng đây là trường học, không nên làm vậy. Lỡ bị ai đó phát hiện thì sao?”
Mộ Hàn không quan tâm đến lời nói của Hiểu Tâm. Cậu lại cúi xuống, lần này hôn nhẹ lên má cô. “Cô ngại gì chứ?”
Hiểu Tâm càng thêm bối rối. Cô cố gắng đẩy Mộ Hàn ra, giọng lo lắng: “Mộ Hàn, thật sự không nên làm thế này.”
Mộ Hàn nhìn cô, nụ cười vẫn đọng trên môi, nhưng ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. “Được rồi, tôi sẽ chú ý hơn.”
Hiểu Tâm mỉm cười, cúi đầu. “Ừm. Tôi vào đây! Cậu cũng đi học đi”
Mộ Hàn nhìn theo Hiểu Tâm bước vào cổng trường, nụ cười dần tắt trên môi. Lời trách móc của Hiểu Tâm khiến cậu cảm thấy hối hận vì hành động thiếu suy nghĩ của mình.
Đứng đó một lúc, Mộ Hàn tự nhủ mình cần kiềm chế hơn trong những lần tới. Cậu không muốn làm Hiểu Tâm khó xử, đặc biệt là ở nơi công cộng như thế này. Cảm giác hối hận và quyết tâm trong lòng, Mộ Hàn khởi động xe, rời khỏi cổng trường, mang theo trong mình bài học về sự tinh tế và tôn trọng trong mối quan hệ với Hiểu Tâm.