Chương 37: Bảo Vệ Người Thương
Ba người Mộ Hàn, Vương Triều và Khương Khải vừa đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi quán thịt nướng thì một nhóm thanh niên khác ồn ào bước vào. Tiếng cười nói của họ vang vọng khắp quán, nhưng ngay khi nhìn thấy nhóm Mộ Hàn, nụ cười trên môi họ tắt lịm. Nhóm thanh niên này không ai khác chính là đàn em của Hổ Rừng, kẻ thù không đội trời chung của Mộ Hàn.
Tuy nhiên, thay vì gây hấn như trước, họ im lặng đi về một góc quán và ngồi xuống. Có lẽ là vì lần trước bị Ngạn Thanh dạy dỗ một trận nhớ đời, bọn chúng không dám manh động trước Mộ Hàn nữa.
Khi ngồi xuống, đám thanh niên lập tức gọi phục vụ đến. Hiểu Tâm, đang làm việc gần đó, nghe thấy tiếng gọi liền vội chạy lại hỏi họ cần gì. Tuy nhiên, thay vì gọi món bình thường, bọn họ bắt đầu gây khó dễ cho cô. Điều này khiến Mộ Hàn vô cùng khó chịu.
Vương Triều và Khương Khải cũng nhận thấy sự căng thẳng này, nhưng họ vẫn cố gắng trấn an Mộ Hàn để tránh gây chuyện trong quán, có thể ảnh hưởng đến Hiểu Tâm.
Nhóm thanh niên bắt đầu yêu cầu Hiểu Tâm ngồi xuống phục vụ rượu cho họ, nhưng cô từ chối, nhấn mạnh rằng “Đây là quán thịt nướng bình thường, nếu muốn những dịch vụ khác thì hãy đi quán khác.” Nghe vậy, một trong số họ liền tức giận, nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Bất chấp lời khuyên của bạn bè, Mộ Hàn không thể kiềm chế được cơn giận dữ. Nhìn thấy Hiểu Tâm bị quấy rối, Mộ Hàn đứng dậy, xông đến bàn của nhóm thanh niên, kéo Hiểu Tâm ra khỏi tay chúng và đấm thẳng vào mặt một tên trong nhóm. Hành động bất ngờ của Mộ Hàn khiến cả quán thịt nướng náo loạn. Mọi người đều quay lại nhìn họ với vẻ ngạc nhiên. Hiểu Tâm cũng hoảng sợ, vội vàng kéo Mộ Hàn lại, không muốn anh tiếp tục đánh nhau.
Nhóm thanh niên bị Mộ Hàn đấm choáng váng, đứng dậy định lao vào tấn công. Tuy nhiên, Vương Triều và Khương Khải đã nhanh chóng lao đến ngăn cản. Một cuộc ẩu đả suýt xảy ra giữa hai nhóm thanh niên.
Nhân viên quán thịt nướng vội vàng chạy đến can thiệp, yêu cầu tất cả mọi người bình tĩnh và rời khỏi quán.
Mộ Hàn cũng kéo theo Hiểu Tâm ra ngoài, bất chấp cô liên tục bảo rằng mình chưa lấy đồ và chưa thay quần áo. Cậu nắm chặt tay cô, tức giận lôi cô đi mà không để ý đến những lời phản đối. Hiểu Tâm cố gắng gỡ tay ra, nhưng càng chống cự, Mộ Hàn càng nắm chặt hơn.
Khi cô không thể chịu nổi nữa, cô hét lên: “Mộ Hàn, cậu làm tôi đau đấy! Thả ra đi!”
Nghe cô kêu đau, Mộ Hàn mới chợt tỉnh lại một chút, liền buông tay cô ra. Vừa buông tay, Hiểu Tâm liền lấy tay mình xoa xoa, ánh mắt tràn đầy bối rối và đau đớn.
“Mộ Hàn, cậu bị làm sao vậy hả?” Cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Mộ Hàn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Hiểu Tâm, ánh mắt dường như muốn nói lên bao điều. Sau một lúc, cậu mới lên tiếng, giọng trầm xuống: “Cô nghỉ làm ở đó đi.”
Hiểu Tâm bất ngờ với lời nói của cậu, cô hỏi lại: “Tại sao chứ? Tôi làm việc ở đó cũng rất tốt mà.”
Lúc này, Mộ Hàn mới bộc lộ hết cảm xúc trong lòng ra: “Cô nghỉ làm ở đó đi. Tôi không thích cô phải chịu những chuyện như vừa rồi. Tôi cũng không muốn cô phải làm những công việc tay chân nặng nhọc như thế, càng không muốn để người khác làm hại đến cô. Nếu như cô gặp khó khăn gì thì cứ tìm đến tôi, tôi sẽ giúp cô. Nên là cô đừng làm việc ở đó nữa, được không? Tôi xin…”
Mộ Hàn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hiểu Tâm chặn lại bằng một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn ấy khiến mọi lời nói của cậu tan biến trong phút chốc. Hiểu Tâm rời khỏi đôi môi của cậu, nhìn vào mắt cậu, nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu, Mộ Hàn. Nhưng cậu phải hiểu rằng, tôi cần công việc này. Hôm nay cũng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, được chứ?”
Mộ Hàn vẫn còn bất ngờ và bối rối vì nụ hôn, nhưng ánh mắt của cậu dịu lại, hiểu rằng không thể ép buộc Hiểu Tâm từ bỏ công việc mà cô cần. Cậu gật đầu, thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi. Nhưng cô phải hứa với tôi là sẽ luôn cẩn thận.”
Hiểu Tâm mỉm cười, gật đầu đáp lại. “Tôi hứa”
Mộ Hàn ôm Hiểu Tâm vào lòng, sự lo lắng trong lòng vẫn còn nhưng pha lẫn với đó là hạnh phúc vì nụ hôn bất ngờ của cô. Hiểu Tâm ôm đáp lại Mộ Hàn, cảm thấy an toàn và ấm áp trong vòng tay của cậu. Cô biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Mộ Hàn sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Cả hai đứng lặng yên một lúc trong vòng tay của nhau, để mặc cho những cảm xúc dịu dàng và sự bình yên lan tỏa. Mộ Hàn khẽ vuốt ve mái tóc của Hiểu Tâm, nhịp tim đập nhanh nhưng cảm giác lo lắng đã dần tan biến. Cậu thì thầm bên tai cô: “Hiểu Tâm, xin lỗi vì đã làm cô sợ.”
Hiểu Tâm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Không sao đâu, Mộ Hàn. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi”
Mộ Hàn gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu buông Hiểu Tâm ra, cả hai nhìn vào mắt nhau một lần nữa trước khi cùng nhau bước ra khỏi con ngõ nhỏ phía sau quán thịt nướng. Họ đi dọc theo con phố đêm, ánh đèn đường le lói chiếu rọi lên những bước chân của họ.
Tuy nhiên, thay vì gây hấn như trước, họ im lặng đi về một góc quán và ngồi xuống. Có lẽ là vì lần trước bị Ngạn Thanh dạy dỗ một trận nhớ đời, bọn chúng không dám manh động trước Mộ Hàn nữa.
Khi ngồi xuống, đám thanh niên lập tức gọi phục vụ đến. Hiểu Tâm, đang làm việc gần đó, nghe thấy tiếng gọi liền vội chạy lại hỏi họ cần gì. Tuy nhiên, thay vì gọi món bình thường, bọn họ bắt đầu gây khó dễ cho cô. Điều này khiến Mộ Hàn vô cùng khó chịu.
Vương Triều và Khương Khải cũng nhận thấy sự căng thẳng này, nhưng họ vẫn cố gắng trấn an Mộ Hàn để tránh gây chuyện trong quán, có thể ảnh hưởng đến Hiểu Tâm.
Nhóm thanh niên bắt đầu yêu cầu Hiểu Tâm ngồi xuống phục vụ rượu cho họ, nhưng cô từ chối, nhấn mạnh rằng “Đây là quán thịt nướng bình thường, nếu muốn những dịch vụ khác thì hãy đi quán khác.” Nghe vậy, một trong số họ liền tức giận, nắm lấy tay cô kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
Bất chấp lời khuyên của bạn bè, Mộ Hàn không thể kiềm chế được cơn giận dữ. Nhìn thấy Hiểu Tâm bị quấy rối, Mộ Hàn đứng dậy, xông đến bàn của nhóm thanh niên, kéo Hiểu Tâm ra khỏi tay chúng và đấm thẳng vào mặt một tên trong nhóm. Hành động bất ngờ của Mộ Hàn khiến cả quán thịt nướng náo loạn. Mọi người đều quay lại nhìn họ với vẻ ngạc nhiên. Hiểu Tâm cũng hoảng sợ, vội vàng kéo Mộ Hàn lại, không muốn anh tiếp tục đánh nhau.
Nhóm thanh niên bị Mộ Hàn đấm choáng váng, đứng dậy định lao vào tấn công. Tuy nhiên, Vương Triều và Khương Khải đã nhanh chóng lao đến ngăn cản. Một cuộc ẩu đả suýt xảy ra giữa hai nhóm thanh niên.
Nhân viên quán thịt nướng vội vàng chạy đến can thiệp, yêu cầu tất cả mọi người bình tĩnh và rời khỏi quán.
Mộ Hàn cũng kéo theo Hiểu Tâm ra ngoài, bất chấp cô liên tục bảo rằng mình chưa lấy đồ và chưa thay quần áo. Cậu nắm chặt tay cô, tức giận lôi cô đi mà không để ý đến những lời phản đối. Hiểu Tâm cố gắng gỡ tay ra, nhưng càng chống cự, Mộ Hàn càng nắm chặt hơn.
Khi cô không thể chịu nổi nữa, cô hét lên: “Mộ Hàn, cậu làm tôi đau đấy! Thả ra đi!”
Nghe cô kêu đau, Mộ Hàn mới chợt tỉnh lại một chút, liền buông tay cô ra. Vừa buông tay, Hiểu Tâm liền lấy tay mình xoa xoa, ánh mắt tràn đầy bối rối và đau đớn.
“Mộ Hàn, cậu bị làm sao vậy hả?” Cô hỏi, giọng đầy lo lắng.
Mộ Hàn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn Hiểu Tâm, ánh mắt dường như muốn nói lên bao điều. Sau một lúc, cậu mới lên tiếng, giọng trầm xuống: “Cô nghỉ làm ở đó đi.”
Hiểu Tâm bất ngờ với lời nói của cậu, cô hỏi lại: “Tại sao chứ? Tôi làm việc ở đó cũng rất tốt mà.”
Lúc này, Mộ Hàn mới bộc lộ hết cảm xúc trong lòng ra: “Cô nghỉ làm ở đó đi. Tôi không thích cô phải chịu những chuyện như vừa rồi. Tôi cũng không muốn cô phải làm những công việc tay chân nặng nhọc như thế, càng không muốn để người khác làm hại đến cô. Nếu như cô gặp khó khăn gì thì cứ tìm đến tôi, tôi sẽ giúp cô. Nên là cô đừng làm việc ở đó nữa, được không? Tôi xin…”
Mộ Hàn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hiểu Tâm chặn lại bằng một nụ hôn ngọt ngào. Nụ hôn ấy khiến mọi lời nói của cậu tan biến trong phút chốc. Hiểu Tâm rời khỏi đôi môi của cậu, nhìn vào mắt cậu, nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn cậu, Mộ Hàn. Nhưng cậu phải hiểu rằng, tôi cần công việc này. Hôm nay cũng là chuyện xảy ra ngoài ý muốn thôi. Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, được chứ?”
Mộ Hàn vẫn còn bất ngờ và bối rối vì nụ hôn, nhưng ánh mắt của cậu dịu lại, hiểu rằng không thể ép buộc Hiểu Tâm từ bỏ công việc mà cô cần. Cậu gật đầu, thở dài một tiếng rồi nói: “Được rồi. Nhưng cô phải hứa với tôi là sẽ luôn cẩn thận.”
Hiểu Tâm mỉm cười, gật đầu đáp lại. “Tôi hứa”
Mộ Hàn ôm Hiểu Tâm vào lòng, sự lo lắng trong lòng vẫn còn nhưng pha lẫn với đó là hạnh phúc vì nụ hôn bất ngờ của cô. Hiểu Tâm ôm đáp lại Mộ Hàn, cảm thấy an toàn và ấm áp trong vòng tay của cậu. Cô biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Mộ Hàn sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Cả hai đứng lặng yên một lúc trong vòng tay của nhau, để mặc cho những cảm xúc dịu dàng và sự bình yên lan tỏa. Mộ Hàn khẽ vuốt ve mái tóc của Hiểu Tâm, nhịp tim đập nhanh nhưng cảm giác lo lắng đã dần tan biến. Cậu thì thầm bên tai cô: “Hiểu Tâm, xin lỗi vì đã làm cô sợ.”
Hiểu Tâm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: "Không sao đâu, Mộ Hàn. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi”
Mộ Hàn gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Cậu buông Hiểu Tâm ra, cả hai nhìn vào mắt nhau một lần nữa trước khi cùng nhau bước ra khỏi con ngõ nhỏ phía sau quán thịt nướng. Họ đi dọc theo con phố đêm, ánh đèn đường le lói chiếu rọi lên những bước chân của họ.