Chương 39: Vượt Qua Nỗi Sợ Hãi
Hiểu Tâm bước vào cổng trường, cảm giác bối rối và lúng túng vẫn còn hiện rõ trên khuôn mặt. Cô cố gắng tập trung vào những bước đi của mình, nhưng tâm trí lại không ngừng nghĩ về những hành động táo bạo của Mộ Hàn. Mỗi lần nhớ lại cái hôn nhẹ lên trán và má, tim cô lại đập nhanh hơn, má càng thêm ửng đỏ.
Cô bước vào lớp học, tìm một chỗ ngồi quen thuộc gần cửa sổ. Ngồi xuống, cô cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Hiểu Tâm để ý đến những cành cây rung rinh trong gió và ánh nắng vàng rực rỡ. Tâm trí cô như lạc vào một thế giới riêng, nơi chỉ có cô và những cảm xúc lẫn lộn.
Hiểu Tâm tự hỏi tại sao mình lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy trước những hành động của Mộ Hàn. Dù cô trách móc cậu vì hành động táo bạo, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô lại cảm thấy một chút vui sướng và hạnh phúc. “Mình có nên thừa nhận tình cảm của mình dành cho Mộ Hàn không?”, cô tự hỏi. Ý nghĩ này khiến cô càng thêm bối rối.
Trong suốt giờ học, Hiểu Tâm không thể tập trung vào bài giảng. Những suy nghĩ về Mộ Hàn cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Cô nhớ lại những lần cậu quan tâm, giúp đỡ mình, và những khoảnh khắc ngọt ngào mà hai người đã trải qua cùng nhau. Dường như Mộ Hàn luôn biết cách làm cô cảm thấy đặc biệt và quan trọng.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, Hiểu Tâm quyết định đi ra ngoài hít thở không khí. Cô bước ra sân trường, tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ. Ngồi xuống ghế đá, cô cảm nhận được gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của hoa cỏ.
Hiểu Tâm nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe tiếng lòng mình. Cô nhận ra rằng, từ khi Mộ Hàn bước vào cuộc sống của mình, mọi thứ đã thay đổi. Cậu đã mang đến cho cô những cảm xúc mà trước đây cô chưa từng trải qua. Cô không thể phủ nhận rằng, bên cạnh Mộ Hàn, cô cảm thấy an toàn và ấm áp.
Hiểu Tâm ngồi trên ghế đá, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ về tương lai. Cô biết rằng tình cảm của mình dành cho Mộ Hàn ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn còn đó những nỗi lo về sự chấp nhận từ gia đình cậu.
Hiểu Tâm tự hỏi liệu gia đình của Mộ Hàn có thể chấp nhận một người con dâu như cô hay không. Những lo lắng này khiến cô cảm thấy mâu thuẫn, vừa muốn tiến tới nhưng lại sợ hãi bị từ chối và tổn thương. Cô biết rằng tình yêu không chỉ là chuyện của hai người, mà còn liên quan đến gia đình và xã hội xung quanh.
Nhưng Hiểu Tâm cũng không muốn chối bỏ tình cảm của chính mình. Mộ Hàn đã mang đến cho cô những cảm xúc đặc biệt mà cô chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Cô tin rằng, tình yêu chân thành có thể vượt qua mọi rào cản.
Nghĩ đến đây, Cô thở dài, nhìn lên bầu trời xanh, tự nhủ rằng mình không thể mãi trốn tránh thực tại. Tối nay, cô sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Mộ Hàn, bất chấp những lo lắng và sợ hãi.
Tan học, Hiểu Tâm vội vã lên xe buýt về nhà để chuẩn bị tài liệu cho buổi dạy kèm tại nhà Mộ Hàn, đồng thời cũng là cơ hội để cô bày tỏ tình cảm của mình.
Tuy nhiên, khi về đến trước cổng nhà, Hiểu Tâm bỗng chùn bước. Tim cô đập thình thịch lo âu khi nhìn thấy cánh cửa nhà mình đã bị mở hé.
Một cảm giác sợ hãi ập đến, bao trùm lấy cô. Lúc này, Hiểu Tâm chỉ mong rằng đó chỉ là do trộm đột nhập chứ không phải điều tồi tệ hơn mà cô đang lo lắng.
Run rẩy từng bước, Hiểu Tâm đẩy cửa bước vào nhà. Bóng tối bao trùm căn phòng khiến cô càng thêm lo lắng. Hiểu Tâm khẽ gọi lên ai đó, nhưng không có tiếng trả lời nào.
Bỗng nhiên, từ trong góc tối, một bóng người lao ra, xông thẳng về phía Hiểu Tâm. Tiếng hét thất thanh của cô vang vọng khắp căn nhà.
Cô bước vào lớp học, tìm một chỗ ngồi quen thuộc gần cửa sổ. Ngồi xuống, cô cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Nhìn ra ngoài cửa sổ, Hiểu Tâm để ý đến những cành cây rung rinh trong gió và ánh nắng vàng rực rỡ. Tâm trí cô như lạc vào một thế giới riêng, nơi chỉ có cô và những cảm xúc lẫn lộn.
Hiểu Tâm tự hỏi tại sao mình lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy trước những hành động của Mộ Hàn. Dù cô trách móc cậu vì hành động táo bạo, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô lại cảm thấy một chút vui sướng và hạnh phúc. “Mình có nên thừa nhận tình cảm của mình dành cho Mộ Hàn không?”, cô tự hỏi. Ý nghĩ này khiến cô càng thêm bối rối.
Trong suốt giờ học, Hiểu Tâm không thể tập trung vào bài giảng. Những suy nghĩ về Mộ Hàn cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Cô nhớ lại những lần cậu quan tâm, giúp đỡ mình, và những khoảnh khắc ngọt ngào mà hai người đã trải qua cùng nhau. Dường như Mộ Hàn luôn biết cách làm cô cảm thấy đặc biệt và quan trọng.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên, Hiểu Tâm quyết định đi ra ngoài hít thở không khí. Cô bước ra sân trường, tìm một góc yên tĩnh để suy nghĩ. Ngồi xuống ghế đá, cô cảm nhận được gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của hoa cỏ.
Hiểu Tâm nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe tiếng lòng mình. Cô nhận ra rằng, từ khi Mộ Hàn bước vào cuộc sống của mình, mọi thứ đã thay đổi. Cậu đã mang đến cho cô những cảm xúc mà trước đây cô chưa từng trải qua. Cô không thể phủ nhận rằng, bên cạnh Mộ Hàn, cô cảm thấy an toàn và ấm áp.
Hiểu Tâm ngồi trên ghế đá, lòng trĩu nặng với những suy nghĩ về tương lai. Cô biết rằng tình cảm của mình dành cho Mộ Hàn ngày càng rõ ràng, nhưng vẫn còn đó những nỗi lo về sự chấp nhận từ gia đình cậu.
Hiểu Tâm tự hỏi liệu gia đình của Mộ Hàn có thể chấp nhận một người con dâu như cô hay không. Những lo lắng này khiến cô cảm thấy mâu thuẫn, vừa muốn tiến tới nhưng lại sợ hãi bị từ chối và tổn thương. Cô biết rằng tình yêu không chỉ là chuyện của hai người, mà còn liên quan đến gia đình và xã hội xung quanh.
Nhưng Hiểu Tâm cũng không muốn chối bỏ tình cảm của chính mình. Mộ Hàn đã mang đến cho cô những cảm xúc đặc biệt mà cô chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác. Cô tin rằng, tình yêu chân thành có thể vượt qua mọi rào cản.
Nghĩ đến đây, Cô thở dài, nhìn lên bầu trời xanh, tự nhủ rằng mình không thể mãi trốn tránh thực tại. Tối nay, cô sẽ bày tỏ tình cảm của mình với Mộ Hàn, bất chấp những lo lắng và sợ hãi.
Tan học, Hiểu Tâm vội vã lên xe buýt về nhà để chuẩn bị tài liệu cho buổi dạy kèm tại nhà Mộ Hàn, đồng thời cũng là cơ hội để cô bày tỏ tình cảm của mình.
Tuy nhiên, khi về đến trước cổng nhà, Hiểu Tâm bỗng chùn bước. Tim cô đập thình thịch lo âu khi nhìn thấy cánh cửa nhà mình đã bị mở hé.
Một cảm giác sợ hãi ập đến, bao trùm lấy cô. Lúc này, Hiểu Tâm chỉ mong rằng đó chỉ là do trộm đột nhập chứ không phải điều tồi tệ hơn mà cô đang lo lắng.
Run rẩy từng bước, Hiểu Tâm đẩy cửa bước vào nhà. Bóng tối bao trùm căn phòng khiến cô càng thêm lo lắng. Hiểu Tâm khẽ gọi lên ai đó, nhưng không có tiếng trả lời nào.
Bỗng nhiên, từ trong góc tối, một bóng người lao ra, xông thẳng về phía Hiểu Tâm. Tiếng hét thất thanh của cô vang vọng khắp căn nhà.