Chương 29: Lựa chọn tin tưởng
- Phù Dung, chuyện này?_ anh lạnh lùng dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Phù Dung hỏi.
- Hức…hức anh Thiên em nói đều là sự thật hức… hức lúc đó anh say quá nếu đưa anh về em sợ Tử Kỳ sẽ hiểu lầm nên mới đưa lên đây hức… hức nhưng anh lại tưởng em là Tử Kỳ nên mới hức…_ Lâm Phù Dung khóc lóc oan ức kể nể, sau đó cô ta tiếp tục nói:
- Anh Thiên, anh yên tâm việc này là em cam tâm tình nguyện em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm với em đâu nên anh hãy giống như trước kia xem em là em gái mình được không?_ cô ta giả bộ dùng những lời nói đáng thương chân thật nói với anh.
- Được, anh mong là như những gì em nói_ lạnh lùng nói rồi Tống Sở Thiên bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh bỏ đi làm Lâm Phù Dung vô cùng tức giận, cô ta cầm chiếc gối ném mạnh vào tường để trút hết cơn giận trong lòng. " Diệp Tử Kỳ cô được lắm, cho dù như vậy cô vẫn tin tưởng Tống Sở Thiên, vậy thì để lần tiếp theo tôi xem anh ta có tin cô như cách cô tin tưởng anh ta không" cô ta nhếch môi cười rồi đứng dậy nhặt quần áo mặc vào rồi bỏ đi.
********************************************
Chạy về nhà anh vội hỏi dì Trần:
- Tử Kỳ cô ấy về chưa?
- Dạ chưa thưa thiếu gia, Diệp tiểu thư nói ra ngoài ăn cơm với một người bạn_ dì Trần trả lời anh về việc cô nhờ bà nói lại với anh.
- Được vậy con lên phòng nếu cô ấy về dì nói cho con biết_ anh dặn dò dì Trần rồi bước lên phòng
- Thiếu gia cậu không ăn tối sao?_ thấy Tống Sở Thiên về lập tức lên phòng không ăn cơm dì Trần lên tiếng hỏi.
- Con ăn rồi_ nói xong anh tiếp tục bước lên phòng " Kỳ nhi thật sự tin mình sao? Vậy sao cô ấy chưa về nhà? Rốt cuộc Kỳ nhi đã đi đâu" vừa đi anh vừa lo lắng
*******************************************
- Tử Kỳ em gọi anh ra đây có chuyện gì sao?_ ngồi nãy giờ thấy Tử Kỳ vẫn im lặng uống rượu Lâm Trác lo lắng hỏi.
- Hức…hức …Lâm Trác à tôi phải làm sao đây, hức… hức… còn nửa tháng nữa là chúng tôi kết hôn mà hôm nay tôi thấy anh ấy trên giường với Lâm Phù Dung hức…hức…_ ngã vào lòng Lâm Trác, Diệp Tử Kỳ tiếp tục uống rượu kể cho Lâm Trác nghe.
- Ngoan nghe anh đừng uống nữa, anh đưa em về được không?_ lấy ly rượu trên tay cô ra Lâm Trác nói
- Không, em không muốn về_ giật lại ly rượu trên tay Lâm Trác, Diệp Tử Kỳ tiếp tục uống.
- Vậy em có tin đó là sự thật không?_ Lâm Trác khuyên nhủ cô.
- Em không tin và em tin tưởng anh ấy nhưng em rất sợ hức rất sợ mất anh ấy_ Diệp Tử Kỳ thành thật nói cho Lâm Trác nghe tâm tư của mình.
- Vậy em phải tin vào bản thân mình chứ ngoan giờ anh đưa em về_ bỏ ly rượu trên tay cô xuống Lâm Trác bế cô trên tay đưa cô ra khỏi quán bar.
Không hiểu sao Lâm Trác rất muốn bảo vệ Diệp Tử Kỳ nhìn cô tổn thương anh rất đau lòng " không thể nào mình yêu Y Bình, nếu yêu Tử Kỳ thì tại sao cô ấy ở bên Tống Sở Thiên mình lại không đau lòng hay ghen tị chứ?" bế cô trên tay, ra xe Lâm Trác chạy thẳng đến Tống gia.
***************************************
Ting ting
Nghe tiếng chuông cổng dì Trần định chạy ra mở cửa nhưng Tống Sở Thiên lên tiếng:
- Dì tiếp tục công việc đi để con_ đặt tờ báo trên tay xuống anh bước ra mở cổng. Thấy Diệp Tử Kỳ nằm trong vòng tay Lâm Trác, Tống Sở Thiên lập tức giành lại cô, ôm cô vào lòng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Trác:
- Tại sao cô ấy lại về cùng anh?_ anh lạnh lùng hỏi.
- Cô ấy uống say_ Lâm Trác không để ý ánh mắt của Tống Sở Thiên nhìn mình thản nhiên trả lời anh. Không nói gì Tống Sở Thiên quay đầu bế Diệp Tử Kỳ vào nhà thì nghe được giọng nói của Lâm Trác anh dừng lại.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Tống Sở Thiên tốt nhất anh đừng làm tổn thương Tử Kỳ_ Lâm Trác lạnh lùng nói với Tống Sở Thiên rồi lên xe bỏ đi. Nghe xong câu nói của Lâm Trác, anh tiếp tục bế cô vào nhà.
- Thiếu gia Tử Kỳ cô ấy làm sao vậy?_ thấy Tử Kỳ nằm trên tay anh dì Trần hỏi.
- Dì chuẩn bị trà giải rượu đem lên phòng cho tôi_ bỏ qua câu hỏi của dì Trần, anh trực tiếp bế cô lên phòng.
___________________________________
Có thể chương sau sẽ có H nhẹ nha mọi người thông báo trước cho cả nhà đỡ bỡ ngỡ.
- Hức…hức anh Thiên em nói đều là sự thật hức… hức lúc đó anh say quá nếu đưa anh về em sợ Tử Kỳ sẽ hiểu lầm nên mới đưa lên đây hức… hức nhưng anh lại tưởng em là Tử Kỳ nên mới hức…_ Lâm Phù Dung khóc lóc oan ức kể nể, sau đó cô ta tiếp tục nói:
- Anh Thiên, anh yên tâm việc này là em cam tâm tình nguyện em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm với em đâu nên anh hãy giống như trước kia xem em là em gái mình được không?_ cô ta giả bộ dùng những lời nói đáng thương chân thật nói với anh.
- Được, anh mong là như những gì em nói_ lạnh lùng nói rồi Tống Sở Thiên bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh bỏ đi làm Lâm Phù Dung vô cùng tức giận, cô ta cầm chiếc gối ném mạnh vào tường để trút hết cơn giận trong lòng. " Diệp Tử Kỳ cô được lắm, cho dù như vậy cô vẫn tin tưởng Tống Sở Thiên, vậy thì để lần tiếp theo tôi xem anh ta có tin cô như cách cô tin tưởng anh ta không" cô ta nhếch môi cười rồi đứng dậy nhặt quần áo mặc vào rồi bỏ đi.
********************************************
Chạy về nhà anh vội hỏi dì Trần:
- Tử Kỳ cô ấy về chưa?
- Dạ chưa thưa thiếu gia, Diệp tiểu thư nói ra ngoài ăn cơm với một người bạn_ dì Trần trả lời anh về việc cô nhờ bà nói lại với anh.
- Được vậy con lên phòng nếu cô ấy về dì nói cho con biết_ anh dặn dò dì Trần rồi bước lên phòng
- Thiếu gia cậu không ăn tối sao?_ thấy Tống Sở Thiên về lập tức lên phòng không ăn cơm dì Trần lên tiếng hỏi.
- Con ăn rồi_ nói xong anh tiếp tục bước lên phòng " Kỳ nhi thật sự tin mình sao? Vậy sao cô ấy chưa về nhà? Rốt cuộc Kỳ nhi đã đi đâu" vừa đi anh vừa lo lắng
*******************************************
- Tử Kỳ em gọi anh ra đây có chuyện gì sao?_ ngồi nãy giờ thấy Tử Kỳ vẫn im lặng uống rượu Lâm Trác lo lắng hỏi.
- Hức…hức …Lâm Trác à tôi phải làm sao đây, hức… hức… còn nửa tháng nữa là chúng tôi kết hôn mà hôm nay tôi thấy anh ấy trên giường với Lâm Phù Dung hức…hức…_ ngã vào lòng Lâm Trác, Diệp Tử Kỳ tiếp tục uống rượu kể cho Lâm Trác nghe.
- Ngoan nghe anh đừng uống nữa, anh đưa em về được không?_ lấy ly rượu trên tay cô ra Lâm Trác nói
- Không, em không muốn về_ giật lại ly rượu trên tay Lâm Trác, Diệp Tử Kỳ tiếp tục uống.
- Vậy em có tin đó là sự thật không?_ Lâm Trác khuyên nhủ cô.
- Em không tin và em tin tưởng anh ấy nhưng em rất sợ hức rất sợ mất anh ấy_ Diệp Tử Kỳ thành thật nói cho Lâm Trác nghe tâm tư của mình.
- Vậy em phải tin vào bản thân mình chứ ngoan giờ anh đưa em về_ bỏ ly rượu trên tay cô xuống Lâm Trác bế cô trên tay đưa cô ra khỏi quán bar.
Không hiểu sao Lâm Trác rất muốn bảo vệ Diệp Tử Kỳ nhìn cô tổn thương anh rất đau lòng " không thể nào mình yêu Y Bình, nếu yêu Tử Kỳ thì tại sao cô ấy ở bên Tống Sở Thiên mình lại không đau lòng hay ghen tị chứ?" bế cô trên tay, ra xe Lâm Trác chạy thẳng đến Tống gia.
***************************************
Ting ting
Nghe tiếng chuông cổng dì Trần định chạy ra mở cửa nhưng Tống Sở Thiên lên tiếng:
- Dì tiếp tục công việc đi để con_ đặt tờ báo trên tay xuống anh bước ra mở cổng. Thấy Diệp Tử Kỳ nằm trong vòng tay Lâm Trác, Tống Sở Thiên lập tức giành lại cô, ôm cô vào lòng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Trác:
- Tại sao cô ấy lại về cùng anh?_ anh lạnh lùng hỏi.
- Cô ấy uống say_ Lâm Trác không để ý ánh mắt của Tống Sở Thiên nhìn mình thản nhiên trả lời anh. Không nói gì Tống Sở Thiên quay đầu bế Diệp Tử Kỳ vào nhà thì nghe được giọng nói của Lâm Trác anh dừng lại.
||||| Truyện đề cử: |||||
- Tống Sở Thiên tốt nhất anh đừng làm tổn thương Tử Kỳ_ Lâm Trác lạnh lùng nói với Tống Sở Thiên rồi lên xe bỏ đi. Nghe xong câu nói của Lâm Trác, anh tiếp tục bế cô vào nhà.
- Thiếu gia Tử Kỳ cô ấy làm sao vậy?_ thấy Tử Kỳ nằm trên tay anh dì Trần hỏi.
- Dì chuẩn bị trà giải rượu đem lên phòng cho tôi_ bỏ qua câu hỏi của dì Trần, anh trực tiếp bế cô lên phòng.
___________________________________
Có thể chương sau sẽ có H nhẹ nha mọi người thông báo trước cho cả nhà đỡ bỡ ngỡ.