Chương 28: Em tin anh
Ba ngày sau…
Đến tập đoàn KING, Lâm Phù Dung bước vào phòng làm việc của anh, đến trước mặt anh.
- Anh Thiên tối nay anh với em đến nhà hàng Lavender mở tiệc chia tay thời độc thân của anh được không?_ cô ta dùng giọng điệu chân thành nói nhưng anh không biết mắt ả hiện lên tia gian xảo.
- Được để anh rủ cả Kỳ nhi và bọn người Vương Tư Đạt_ Tống Sở Thiên không nghi ngờ, nhẹ giọng nói.
- Không được đâu anh Thiên, Tử Kỳ cô ấy sắp làm cô dâu rồi cô ấy phải chuẩn bị rất nhiều thứ sẽ rất mệt mỏi vì vậy không nên rủ cô ấy đi cùng_ cô ta vội vàng đưa ra lí do thích đáng với anh.
- Ừ. Vậy anh gọi bọn người Vương Tư Đạt_ suy nghĩ một lúc về lời nói của Lâm Phù Dung, anh nói.
- Anh Thiên, em chỉ muốn có em và anh thôi, anh biết em yêu anh mà nên em chỉ muốn sau bữa tiệc này sẽ chuyên tâm làm một đứa em gái của nh thôi_ cô ta khẩn cầu nói.
- Được vậy tối nay 8h anh sẽ đến_ nghe nói chỉ muốn xem mình như một người anh trai Tống Sở Thiên như trút được gánh nặng trong lòng.
- Nhất chí như vậy đi, hẹn gặp lại anh vào tối nay_ quay lưng bước đi cô ta nhếch mép xảo trá.
****************************************
Ra khỏi tập đoàn King, Lâm Phù Dung rút điện thoại nhắn cho Diệp Tử Kỳ. Rồi cô ta lên một chiếc taxi đi mất. Ting, ting đang đọc báo thì cô nhận được tin nhắn từ số lạ
‘’ Tối nay hẹn gặp cô ở nhà hàng Lavender lúc 8h30 phòng 308. Lâm Phù Dung.’’ đọc tin nhắn Diệp Tử Kỳ cảm thấy có điều bất thường, trong lòng cô thầm nghĩ’’ Lâm Phù Dung rốt cuộc cô ta muốn dở trò gì’’ rồi cô quay lại nói với dì Trần:
- Dì Trần phiền người nói với Thiên là tối nay con ra ngoài ăn cơm với bạn
- Được rồi, con nhớ về sớm đó_ dì Trần cười vui vẻ nói với cô, rồi quay lại tiếp tục công việc trong bếp của mình.
***************************************
Tại nhà hàng Lavender lúc 8h tối Lâm Phù Dung mặc một chiếc váy đỏ trễ vai, dài qua mông một chút nhìn cô ta như vậy không khác gì một người phụ nữ chững chạc quyến rũ ngồi đợi Tống Sở Thiên.
- Anh Thiên em ở đây_ nhìn thấy anh cô ta vui vẻ gọi to. Bước đến bàn Lâm Phù Dung, Tống Sở Thiên ngồi xuống
- Chúng ta gọi món thôi_ nhìn ả ta anh lạnh lùng nói
- Em đã gọi món rồi, phục vụ đang mang đồ ăn lên_ chỉ vào người phục vụ đang bưng thức ăn đến nói.
Trên bàn Tống Sở Thiên chỉ chuyên tâm ăn không để ý đến Lâm Phù Dung, thấy vậy cô ta liền nhẹ giọng lên tiếng:
- Anh Thiên uống ly rượu này em chúc anh mãi hạnh phúc bên Tử Kỳ_ cầm ly rượu đưa cho Tống Sở Thiên, cô ta giả bộ như một đứa em gái chúc phúc cho anh trai mình.
- Phù Dung, cám ơn em, anh tin em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh_ nhân ly rượu của Lâm Phù Dung không chút nghi ngờ mà uống sạch.
- Anh ăn món này đi_ thấy Tống Sở Thiên uống cạn ly rượu cô ta nhếch môi rồi gắp đồ ăn cho anh.
- Anh cảm thấy hơi đau đầu anh vào nhà vệ sinh chút_ nói với Lâm Phù Dung nhưng vừa đứng dậy Tống Sở Thiên liền ngất lịm.
- Anh Thiên, anh Thiên_ gọi không thấy anh trả lời ả ta liền nhanh chóng gọi hai người đàn ông dìu anh lên phòng.
Trong phòng Lâm Phù Dung cởi hết đồ của Tống Sở Thiên ra làm đủ trò trên người anh mà không thấy anh phản ứng cô ta tức giận, cũng sắp đến giờ Diệp Tử Kỳ đến rồi Lâm Phù Dung liền cởi hết đồ của mình ra đến nằm cạnh và ôm lấy eo anh. Vào khách sạn Diệp Tử Kỳ hỏi phòng Lâm Phù Dung đặt rồi cô bước vào thang máy để lên phòng đứng trước cửa phòng. Thấy cánh cửa chỉ khép hờ chứ không khóa cô cảm thấy lo sợ trong lòng, đẩy cửa bước vào cô thấy một cảnh hết sức kinh hoàng. Tống Sở Thiên và cô ta người trần như nhộng ôm nhau thân mật trên một chiếc giường mà ngủ cô quát lên:
- TỐNG SỞ THIÊN, LÂM PHÙ DUNG.
- Kỳ Kỳ em nghe anh giải thích_ giật mình tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm cạnh Lâm Phù Dung anh haongr hốt giải thích
- Anh Thiên, hức… hức… nãy anh uống say hức… anh tưởng em là Tử Kỳ nên đã…đã_ Lâm Phù Dung giả vờ oan ức khóc lóc nói.
- Phù Dung em im đi_ quát cô ta, anh vén chăn vội mặc quần áo chạy đến bên cô.
- Kỳ nhi không như những gì em thấy đâu anh…_ Tống Sở Thiên vội vàng giải thích nhưng bị cô cắt ngang
- Em tin anh_ mặc dù rất đau lòng với tình cảnh trước mắt nhưng Diệp Tử Kỳ vẫn chọn tin tưởng anh vì lúc chiều nhận được tin nhắn cô đã cảm thấy không ổn, rồi cô lập tức bỏ về nhà để lại anh và Lâm Phù Dung ở trên đó.
Đến tập đoàn KING, Lâm Phù Dung bước vào phòng làm việc của anh, đến trước mặt anh.
- Anh Thiên tối nay anh với em đến nhà hàng Lavender mở tiệc chia tay thời độc thân của anh được không?_ cô ta dùng giọng điệu chân thành nói nhưng anh không biết mắt ả hiện lên tia gian xảo.
- Được để anh rủ cả Kỳ nhi và bọn người Vương Tư Đạt_ Tống Sở Thiên không nghi ngờ, nhẹ giọng nói.
- Không được đâu anh Thiên, Tử Kỳ cô ấy sắp làm cô dâu rồi cô ấy phải chuẩn bị rất nhiều thứ sẽ rất mệt mỏi vì vậy không nên rủ cô ấy đi cùng_ cô ta vội vàng đưa ra lí do thích đáng với anh.
- Ừ. Vậy anh gọi bọn người Vương Tư Đạt_ suy nghĩ một lúc về lời nói của Lâm Phù Dung, anh nói.
- Anh Thiên, em chỉ muốn có em và anh thôi, anh biết em yêu anh mà nên em chỉ muốn sau bữa tiệc này sẽ chuyên tâm làm một đứa em gái của nh thôi_ cô ta khẩn cầu nói.
- Được vậy tối nay 8h anh sẽ đến_ nghe nói chỉ muốn xem mình như một người anh trai Tống Sở Thiên như trút được gánh nặng trong lòng.
- Nhất chí như vậy đi, hẹn gặp lại anh vào tối nay_ quay lưng bước đi cô ta nhếch mép xảo trá.
****************************************
Ra khỏi tập đoàn King, Lâm Phù Dung rút điện thoại nhắn cho Diệp Tử Kỳ. Rồi cô ta lên một chiếc taxi đi mất. Ting, ting đang đọc báo thì cô nhận được tin nhắn từ số lạ
‘’ Tối nay hẹn gặp cô ở nhà hàng Lavender lúc 8h30 phòng 308. Lâm Phù Dung.’’ đọc tin nhắn Diệp Tử Kỳ cảm thấy có điều bất thường, trong lòng cô thầm nghĩ’’ Lâm Phù Dung rốt cuộc cô ta muốn dở trò gì’’ rồi cô quay lại nói với dì Trần:
- Dì Trần phiền người nói với Thiên là tối nay con ra ngoài ăn cơm với bạn
- Được rồi, con nhớ về sớm đó_ dì Trần cười vui vẻ nói với cô, rồi quay lại tiếp tục công việc trong bếp của mình.
***************************************
Tại nhà hàng Lavender lúc 8h tối Lâm Phù Dung mặc một chiếc váy đỏ trễ vai, dài qua mông một chút nhìn cô ta như vậy không khác gì một người phụ nữ chững chạc quyến rũ ngồi đợi Tống Sở Thiên.
- Anh Thiên em ở đây_ nhìn thấy anh cô ta vui vẻ gọi to. Bước đến bàn Lâm Phù Dung, Tống Sở Thiên ngồi xuống
- Chúng ta gọi món thôi_ nhìn ả ta anh lạnh lùng nói
- Em đã gọi món rồi, phục vụ đang mang đồ ăn lên_ chỉ vào người phục vụ đang bưng thức ăn đến nói.
Trên bàn Tống Sở Thiên chỉ chuyên tâm ăn không để ý đến Lâm Phù Dung, thấy vậy cô ta liền nhẹ giọng lên tiếng:
- Anh Thiên uống ly rượu này em chúc anh mãi hạnh phúc bên Tử Kỳ_ cầm ly rượu đưa cho Tống Sở Thiên, cô ta giả bộ như một đứa em gái chúc phúc cho anh trai mình.
- Phù Dung, cám ơn em, anh tin em sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh_ nhân ly rượu của Lâm Phù Dung không chút nghi ngờ mà uống sạch.
- Anh ăn món này đi_ thấy Tống Sở Thiên uống cạn ly rượu cô ta nhếch môi rồi gắp đồ ăn cho anh.
- Anh cảm thấy hơi đau đầu anh vào nhà vệ sinh chút_ nói với Lâm Phù Dung nhưng vừa đứng dậy Tống Sở Thiên liền ngất lịm.
- Anh Thiên, anh Thiên_ gọi không thấy anh trả lời ả ta liền nhanh chóng gọi hai người đàn ông dìu anh lên phòng.
Trong phòng Lâm Phù Dung cởi hết đồ của Tống Sở Thiên ra làm đủ trò trên người anh mà không thấy anh phản ứng cô ta tức giận, cũng sắp đến giờ Diệp Tử Kỳ đến rồi Lâm Phù Dung liền cởi hết đồ của mình ra đến nằm cạnh và ôm lấy eo anh. Vào khách sạn Diệp Tử Kỳ hỏi phòng Lâm Phù Dung đặt rồi cô bước vào thang máy để lên phòng đứng trước cửa phòng. Thấy cánh cửa chỉ khép hờ chứ không khóa cô cảm thấy lo sợ trong lòng, đẩy cửa bước vào cô thấy một cảnh hết sức kinh hoàng. Tống Sở Thiên và cô ta người trần như nhộng ôm nhau thân mật trên một chiếc giường mà ngủ cô quát lên:
- TỐNG SỞ THIÊN, LÂM PHÙ DUNG.
- Kỳ Kỳ em nghe anh giải thích_ giật mình tỉnh dậy anh thấy mình đang nằm cạnh Lâm Phù Dung anh haongr hốt giải thích
- Anh Thiên, hức… hức… nãy anh uống say hức… anh tưởng em là Tử Kỳ nên đã…đã_ Lâm Phù Dung giả vờ oan ức khóc lóc nói.
- Phù Dung em im đi_ quát cô ta, anh vén chăn vội mặc quần áo chạy đến bên cô.
- Kỳ nhi không như những gì em thấy đâu anh…_ Tống Sở Thiên vội vàng giải thích nhưng bị cô cắt ngang
- Em tin anh_ mặc dù rất đau lòng với tình cảnh trước mắt nhưng Diệp Tử Kỳ vẫn chọn tin tưởng anh vì lúc chiều nhận được tin nhắn cô đã cảm thấy không ổn, rồi cô lập tức bỏ về nhà để lại anh và Lâm Phù Dung ở trên đó.