Chương 58
Qua một màn dạo đầu đầy kích thích, Vương Bắc Thiên cuối cùng cũng dừng lại, Ninh An Tuyết thở hổn hển với gương mặt phiếm hồng quyến rũ, nhưng cô cảm thấy bên dưới của mình bỗng trống trải nên vô thức khép hai chân chà sát vào nhau. Vương Bắc Thiên thấy thế thì nở một nụ cười nham hiểm xoa xoa ngực cô cuối xuống thủ thỉ bên tai An Tuyết: “Muốn tới vậy rồi sao tiểu Tuyết”, vừa nói anh vừa cắn nhẹ vành tai đỏ ửng của cô
Thấy anh cứ trêu chọc mình cô phụng phịu lên tiếng: “Bắc Thiên…em…muốn”
“Muốn gì cơ”, đến giờ phút này anh vẫn muốn đùa giỡn cô nên bày ra giọng điệu trêu ghẹo
“Anh…anh xấu lắm”, cô nói rồi khóc nấc lên
Vương Bắc Thiên thấy vậy liền bật cười thoả mãn rồi hôn cô một cái nói: “Không trêu em nữa, được không”
Ninh An Tuyết nghe vậy thì hơi ngưng khóc rồi ngại ngùng gật đầu. Tiếp theo người đàn ông cho tay vào khe đùi cô lần nữa tách ra rồi từ từ đưa một ngón tay vào bên trong để thăm dò. Ninh An Tuyết đột nhiên bị xâm nhập như vậy thì không khỏi giật mình kêu lên, bàn tay nắm vào bắp tay anh bấu víu, Vương Bắc Thiên lại cho thêm một ngón vào tiếp tục. Ninh An Tuyết cảm nhận một tràn khoái lạc kéo đến, cơ thể co lại trước cảm thấy lạ lẫm mà s.u.n.g s.ư.ớ.n.g ấy, cô không kìm được tiếng rên của mình nữa rồi, cứ thế cô lại rên nhiều hơn nữa. Thấy cô âm thanh kiều mị của cô cứ vang lên như vậy, giờ đây lòng của Vương Bắc Thiên cũng không kìm nỗi nữa, c.ự v.ậ.t c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g nãy giờ cũng cần được an ủi. Anh dừng tay lại rồi cầm lấy vật nam tính của mình đưa đến trước hoa huy*t của cô ma sát bên ngoài. Ninh An Tuyết cảm giác có gì đó cọ xát với c.ô b.é của mình thì theo phản xạ nhìn xuống, cô trợn tròn mắt: “Anh định đưa thứ đó vào bên trong sao”
“Đương nhiên rồi, không phải em rất muốn nó sao, sao giờ lại hỏi như vậy”, vừa cọ xát anh vừa nhìn cô hỏi
“Nhưng…nó…to hơn em nghĩ nên là…”, cô ngượng ngùng không biết nói như thế nào
Vương Bắc Thiên nghe vậy thì cười lớn đầy sảng khoái: “Anh sẽ xem đó là một lời khen nhé”
Ninh An Tuyết ngại ngùng quay mặt sang hướng khác, thấy vậy Vương Bắc Thiên cong môi nhìn cô xoay mặt cô lại: “Em nhìn thẳng vào anh này, hãy lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này đi, An Tuyết”, nói rồi anh cắm thẳng c.ô.n t.h.ị.t vào bên trong cô. Ninh An Tuyết tức thời chưa thích ứng kịp liền cong người lên như con tôm hứng lấy c.ự v.ậ.t
Anh chưa kịp động thì An Tuyết khó khăn hít thở nói: “Anh…đừng…sâu quá a…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Sâu như vậy mới làm bé con s.u.n.g s.ư.ớ.n.g”, nói rồi anh bắt đầu luân động nhẹ nhàng để cô từ từ thích nghi rồi mới tăng dần tốc độ khiến cho Ninh An Tuyết như được lên chín tầng mây, cô s.u.n.g s.ư.ớ.n.g rên rỉ thoả mãn, cứ thế hai người một trên một dưới thở dốc quấn quýt lấy nhau. Bỗng chuông điện thoại của Ninh An Tuyết vang lên, Vương Bắc Thiên vừa động vừa với người đến với lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách của cô nhìn vào điện thoại rồi nói: “Là bạn của em nè, em có muốn nghe máy không”
“Em…không biết…”, giờ đây cô chỉ biết rên rỉ nằm dưới thân anh chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Vương Bắc Thiên đáp: “Vậy anh kết nối máy nhé, em ráng kìm nén tiếng rên rỉ của mình để trả lời đấy nhé”
“Anh…khoan từ từ…”, chưa đợi cô nói thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trình Như Nguyệt: '- An Tuyết cậu đang ở đâu vậy"
Ninh An Tuyết nghe vậy thì nuốt nước bọt lên tiếng: “Mình…mình về rồi”, nói xong cô lấy tay che miệng lại để ngăn chặn những âm thanh d.â.m d.ụ.c của mình. Vương Bắc Thiên thấy vậy thì giở trò trêu chọc bằng cách đâm vào mạnh và nhanh hơn nữa làm cho Ninh An Tuyết bật ra âm thanh “Ưm”, đầu dây bên kia cô bạn nghe không rõ âm thanh vừa rồi liền hỏi: “Cậu nói gì”
Phải hít thở hai ba hơi cô mới có thể trả lời: “Mình có chút việc về trước rồi…cậu đừng lo”, dứt câu cô vươn tay đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay anh nhấn nút tắt máy. Cô giận dỗi lên tiếng: “Sao…anh dám”
“Anh không biết gì đâu”, Vương Bắc Thiên giả vờ lãng tránh
“Anh…”, không để cho cô kịp trách mắng anh lại đâm mạnh vào làm cho cô đau đớn rên rỉ, anh thấy vậy thì hài lòng tiếp tục ra vào. Hai người s.ư.ớ.n.g t.ê d.ạ.i, anh thì thở dốc ở trên cô thì r.ê.n muốn khàn cả cổ bên dưới
Thấy anh cứ trêu chọc mình cô phụng phịu lên tiếng: “Bắc Thiên…em…muốn”
“Muốn gì cơ”, đến giờ phút này anh vẫn muốn đùa giỡn cô nên bày ra giọng điệu trêu ghẹo
“Anh…anh xấu lắm”, cô nói rồi khóc nấc lên
Vương Bắc Thiên thấy vậy liền bật cười thoả mãn rồi hôn cô một cái nói: “Không trêu em nữa, được không”
Ninh An Tuyết nghe vậy thì hơi ngưng khóc rồi ngại ngùng gật đầu. Tiếp theo người đàn ông cho tay vào khe đùi cô lần nữa tách ra rồi từ từ đưa một ngón tay vào bên trong để thăm dò. Ninh An Tuyết đột nhiên bị xâm nhập như vậy thì không khỏi giật mình kêu lên, bàn tay nắm vào bắp tay anh bấu víu, Vương Bắc Thiên lại cho thêm một ngón vào tiếp tục. Ninh An Tuyết cảm nhận một tràn khoái lạc kéo đến, cơ thể co lại trước cảm thấy lạ lẫm mà s.u.n.g s.ư.ớ.n.g ấy, cô không kìm được tiếng rên của mình nữa rồi, cứ thế cô lại rên nhiều hơn nữa. Thấy cô âm thanh kiều mị của cô cứ vang lên như vậy, giờ đây lòng của Vương Bắc Thiên cũng không kìm nỗi nữa, c.ự v.ậ.t c.ư.ơ.n.g c.ứ.n.g nãy giờ cũng cần được an ủi. Anh dừng tay lại rồi cầm lấy vật nam tính của mình đưa đến trước hoa huy*t của cô ma sát bên ngoài. Ninh An Tuyết cảm giác có gì đó cọ xát với c.ô b.é của mình thì theo phản xạ nhìn xuống, cô trợn tròn mắt: “Anh định đưa thứ đó vào bên trong sao”
“Đương nhiên rồi, không phải em rất muốn nó sao, sao giờ lại hỏi như vậy”, vừa cọ xát anh vừa nhìn cô hỏi
“Nhưng…nó…to hơn em nghĩ nên là…”, cô ngượng ngùng không biết nói như thế nào
Vương Bắc Thiên nghe vậy thì cười lớn đầy sảng khoái: “Anh sẽ xem đó là một lời khen nhé”
Ninh An Tuyết ngại ngùng quay mặt sang hướng khác, thấy vậy Vương Bắc Thiên cong môi nhìn cô xoay mặt cô lại: “Em nhìn thẳng vào anh này, hãy lưu giữ khoảnh khắc tuyệt vời này đi, An Tuyết”, nói rồi anh cắm thẳng c.ô.n t.h.ị.t vào bên trong cô. Ninh An Tuyết tức thời chưa thích ứng kịp liền cong người lên như con tôm hứng lấy c.ự v.ậ.t
Anh chưa kịp động thì An Tuyết khó khăn hít thở nói: “Anh…đừng…sâu quá a…”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Sâu như vậy mới làm bé con s.u.n.g s.ư.ớ.n.g”, nói rồi anh bắt đầu luân động nhẹ nhàng để cô từ từ thích nghi rồi mới tăng dần tốc độ khiến cho Ninh An Tuyết như được lên chín tầng mây, cô s.u.n.g s.ư.ớ.n.g rên rỉ thoả mãn, cứ thế hai người một trên một dưới thở dốc quấn quýt lấy nhau. Bỗng chuông điện thoại của Ninh An Tuyết vang lên, Vương Bắc Thiên vừa động vừa với người đến với lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách của cô nhìn vào điện thoại rồi nói: “Là bạn của em nè, em có muốn nghe máy không”
“Em…không biết…”, giờ đây cô chỉ biết rên rỉ nằm dưới thân anh chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Vương Bắc Thiên đáp: “Vậy anh kết nối máy nhé, em ráng kìm nén tiếng rên rỉ của mình để trả lời đấy nhé”
“Anh…khoan từ từ…”, chưa đợi cô nói thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Trình Như Nguyệt: '- An Tuyết cậu đang ở đâu vậy"
Ninh An Tuyết nghe vậy thì nuốt nước bọt lên tiếng: “Mình…mình về rồi”, nói xong cô lấy tay che miệng lại để ngăn chặn những âm thanh d.â.m d.ụ.c của mình. Vương Bắc Thiên thấy vậy thì giở trò trêu chọc bằng cách đâm vào mạnh và nhanh hơn nữa làm cho Ninh An Tuyết bật ra âm thanh “Ưm”, đầu dây bên kia cô bạn nghe không rõ âm thanh vừa rồi liền hỏi: “Cậu nói gì”
Phải hít thở hai ba hơi cô mới có thể trả lời: “Mình có chút việc về trước rồi…cậu đừng lo”, dứt câu cô vươn tay đoạt lấy chiếc điện thoại từ tay anh nhấn nút tắt máy. Cô giận dỗi lên tiếng: “Sao…anh dám”
“Anh không biết gì đâu”, Vương Bắc Thiên giả vờ lãng tránh
“Anh…”, không để cho cô kịp trách mắng anh lại đâm mạnh vào làm cho cô đau đớn rên rỉ, anh thấy vậy thì hài lòng tiếp tục ra vào. Hai người s.ư.ớ.n.g t.ê d.ạ.i, anh thì thở dốc ở trên cô thì r.ê.n muốn khàn cả cổ bên dưới