Chương 59
Sau một hồi lâu ra vào anh khẽ “hừ” một cái đem tất cả b.ắ.n vào bên trong cô, Ninh An Tuyết ưỡn người đón nhận tất cả tinh hoa của anh. Cô thở phào một hơi định ngồi dậy rời khỏi giường thì bị anh giữ lại: “Em định đi đâu”
“Em đi tắm”, cô ngơ ngác trả lời
“Chưa xong mà tắm cái gì”, anh thản nhiên nói
“Nhưng…”, chẳng để cô nói thêm, anh kéo cô lại lật úp người cô xuống rồi dứt khoát đẩy v.ậ.t bên dưới của mình tiến vào, cô kinh hãi hét lên “a”, và rồi đâu lại vào đấy, người đàn ông thì đẩy người nhiệt huyết còn cô thì rên rỉ hưởng thụ, bất chợt ánh mắt cô va phải chấm đỏ gần đó, cô ngại ngùng quay đi nơi khác không dám nhìn qua đó, Vương Bắc Thiên quan sát thấy cử chỉ của cô thì nhếch môi lên tiếng: “Em thấy nó có đẹp không”
“Cái gì cơ”, cô vừa thở hồng hộc vừa đáp
“Dấu vết em vừa nhìn đấy, rất đẹp phải không, đó còn là minh chứng cho thấy em đã thuộc về anh rồi bé cưng”, anh đáp
“Anh…xấu xa đừng nói nữa”, cô ngượng ngùng đáp trả
Nghe thế Vương Bắc Thiên lại cười thoả mãn rồi tiếp tục công việc của mình. Tiếp đến anh dừng lại kéo cô ngồi lên người mình rồi vuốt ve khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cô: “Em có muốn n.h.ú.n thử trên người anh không”
“Em…em…không biết làm…”, cô mím môi ngại ngùng
“Để anh chỉ cho, em cứ làm từ từ theo là được”, anh mỉm cười hài lòng
Theo như lời anh chỉ dẫn, Ninh An Tuyết cầm lấy c.ự v.ậ.t rồi từ từ cho vào c.ô b.é của mình rồi bắt đầu di chuyển, Vương Bắc Thiên thấy vậy thì thoả mãn khen cô: “Bé cưng giỏi lắm, từ từ mạnh lên nào”, vừa nói anh vừa vuốt ve tấm lưng trần của cô
“Bắc Thiên…aa…”, cô cảm thấy cơn khoái cảm đang tuôn trào bên trong
“Anh đây, sao nào bé yêu”, anh s.ư.ớ.n.g đ.i.ê.n d.ạ.i lên tiếng
“Em…yêu anh”, Ninh An Tuyết thở gấp
Anh bất ngờ xen lẫn hạnh phúc, cuối cùng cô cũng thừa nhận tình cảm với anh rồi, giây phút này anh cứ ngỡ sẽ chỉ có trong mơ thôi nhưng giờ đây nó đã trở thành hiện thực, anh hạnh phúc muốn cô ôm vào lòng mãi mãi. Bỗng nhiên anh lật người cô xuống lấy lại thế chủ động tiếp tục ra chuyển động, anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập chân thành và yêu thương: “An Tuyết lấy anh nhé”
“Anh sao lại cầu hôn người ta trên trường chứ”, An Tuyết ngượng đỏ mặt đáp
Bắc Thiên cười một tràn rồi nói: “Đương nhiên là không, anh phải có màn cầu hôn long trọng để rước em về chứ”
Hai người cứ vận động như vậy mãi cho đến khi cả hai mệt lả rồi ôm nhau đi ngủ
Cho đến vài ngày sau, tại một bãi biển vào buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, Vương Bắc Thiên cầu hôn Ninh An Tuyết, anh cầm bó hoa hồng xinh đẹp cùng chiếc nhẫn Dior quỳ một chân xuống bãi cát trắng: “An Tuyết hãy để anh trở thành chồng của em nhé”
“Vâng, em đồng ý”, cô mỉm cười hạnh phúc nhận lời
Vương Bắc Thiên cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn xinh đẹp vào rồi đứng lên, hai người xúc động ôm chầm lấy đối phương, họ bật khóc, khóc cho những tháng ngày sóng gió đã qua, khóc cho sự cố gắng vì nhau của cả hai, không ai sinh ra mãi mãi đã là của nhau cả, ta phải biết cố gắng vì nhau, cố gắng để giữ tay nhau trên đường đời đầy gian lao, khó khăn, thử thách để rồi về bên nhau với cái kết viên mãn hạnh phúc sau những chặng đường đầy chông gai, nó sẽ trở thành những hoài niệm đẹp đẽ của thời thanh xuân trong tim mỗi người, đến sau này về già khi nhớ lại những điều đẹp đẽ ấy chúng ta lại mỉm cười hạnh phúc bên nhau
“Em đi tắm”, cô ngơ ngác trả lời
“Chưa xong mà tắm cái gì”, anh thản nhiên nói
“Nhưng…”, chẳng để cô nói thêm, anh kéo cô lại lật úp người cô xuống rồi dứt khoát đẩy v.ậ.t bên dưới của mình tiến vào, cô kinh hãi hét lên “a”, và rồi đâu lại vào đấy, người đàn ông thì đẩy người nhiệt huyết còn cô thì rên rỉ hưởng thụ, bất chợt ánh mắt cô va phải chấm đỏ gần đó, cô ngại ngùng quay đi nơi khác không dám nhìn qua đó, Vương Bắc Thiên quan sát thấy cử chỉ của cô thì nhếch môi lên tiếng: “Em thấy nó có đẹp không”
“Cái gì cơ”, cô vừa thở hồng hộc vừa đáp
“Dấu vết em vừa nhìn đấy, rất đẹp phải không, đó còn là minh chứng cho thấy em đã thuộc về anh rồi bé cưng”, anh đáp
“Anh…xấu xa đừng nói nữa”, cô ngượng ngùng đáp trả
Nghe thế Vương Bắc Thiên lại cười thoả mãn rồi tiếp tục công việc của mình. Tiếp đến anh dừng lại kéo cô ngồi lên người mình rồi vuốt ve khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của cô: “Em có muốn n.h.ú.n thử trên người anh không”
“Em…em…không biết làm…”, cô mím môi ngại ngùng
“Để anh chỉ cho, em cứ làm từ từ theo là được”, anh mỉm cười hài lòng
Theo như lời anh chỉ dẫn, Ninh An Tuyết cầm lấy c.ự v.ậ.t rồi từ từ cho vào c.ô b.é của mình rồi bắt đầu di chuyển, Vương Bắc Thiên thấy vậy thì thoả mãn khen cô: “Bé cưng giỏi lắm, từ từ mạnh lên nào”, vừa nói anh vừa vuốt ve tấm lưng trần của cô
“Bắc Thiên…aa…”, cô cảm thấy cơn khoái cảm đang tuôn trào bên trong
“Anh đây, sao nào bé yêu”, anh s.ư.ớ.n.g đ.i.ê.n d.ạ.i lên tiếng
“Em…yêu anh”, Ninh An Tuyết thở gấp
Anh bất ngờ xen lẫn hạnh phúc, cuối cùng cô cũng thừa nhận tình cảm với anh rồi, giây phút này anh cứ ngỡ sẽ chỉ có trong mơ thôi nhưng giờ đây nó đã trở thành hiện thực, anh hạnh phúc muốn cô ôm vào lòng mãi mãi. Bỗng nhiên anh lật người cô xuống lấy lại thế chủ động tiếp tục ra chuyển động, anh nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập chân thành và yêu thương: “An Tuyết lấy anh nhé”
“Anh sao lại cầu hôn người ta trên trường chứ”, An Tuyết ngượng đỏ mặt đáp
Bắc Thiên cười một tràn rồi nói: “Đương nhiên là không, anh phải có màn cầu hôn long trọng để rước em về chứ”
Hai người cứ vận động như vậy mãi cho đến khi cả hai mệt lả rồi ôm nhau đi ngủ
Cho đến vài ngày sau, tại một bãi biển vào buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, Vương Bắc Thiên cầu hôn Ninh An Tuyết, anh cầm bó hoa hồng xinh đẹp cùng chiếc nhẫn Dior quỳ một chân xuống bãi cát trắng: “An Tuyết hãy để anh trở thành chồng của em nhé”
“Vâng, em đồng ý”, cô mỉm cười hạnh phúc nhận lời
Vương Bắc Thiên cầm lấy tay cô đeo chiếc nhẫn xinh đẹp vào rồi đứng lên, hai người xúc động ôm chầm lấy đối phương, họ bật khóc, khóc cho những tháng ngày sóng gió đã qua, khóc cho sự cố gắng vì nhau của cả hai, không ai sinh ra mãi mãi đã là của nhau cả, ta phải biết cố gắng vì nhau, cố gắng để giữ tay nhau trên đường đời đầy gian lao, khó khăn, thử thách để rồi về bên nhau với cái kết viên mãn hạnh phúc sau những chặng đường đầy chông gai, nó sẽ trở thành những hoài niệm đẹp đẽ của thời thanh xuân trong tim mỗi người, đến sau này về già khi nhớ lại những điều đẹp đẽ ấy chúng ta lại mỉm cười hạnh phúc bên nhau