Chương 57
Vương Bắc Thiên thấy thế thì hoang mang hỏi: “An Tuyết em bị sao vậy”, anh lo lắng nắm lấy tay của cô ân cần hỏi han
Ninh An Tuyết nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Vương Bắc Thiên khẽ đưa tay lên vuốt ve rồi hôn nhẹ vào môi anh nói nhỏ: “Bắc Thiên em…em khó chịu quá, phải làm sao đây”
“Em bị làm sao nói anh nghe, anh kêu người đưa em đến bệnh viện được không”, anh gấp gáp nắm chặt tay cô
“Em cảm thấy cả người ngứa ngáy nóng ran khó chịu lắm”, vừa nói cô vừa nức nở nắm tay anh
Nghe đến đây Vương Bắc Thiên đã hơi ngờ ngợ rồi anh khẽ chửi: “Mẹ kiếp là kẻ nào dám”
Rồi anh nhìn lại An Tuyết, giờ đây gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt đẫm lệ ướt át tạo nên khung cảnh quyến rũ vô cùng. Anh nuốt khan một ngụm nước bọt thở hắt ra rồi nhắm mắt lại tự nhủ, không được lợi dụng thời cơ để làm những chuyện cô chưa sẵn sàng, phải đợi cả hai cùng thống nhất mới có thể thực hiện. Nghĩ rồi anh mở mắt ra nhìn cô rồi lên tiếng: “Đợi anh một chút anh sẽ kêu…”
Chưa kịp nói hết câu Ninh An Tuyết đã thở hổn hển cựa quậy: “Bắc Thiên à em khó chịu quá”, vừa nói cô vừa dùng tay sờ soạng khắp người mình. Vương Bắc Thiên thấy cảnh tượng đó thì ánh mắt trở nên đục ngầu, dù gì anh cũng là một người đàn ông bình thường, chứng kiến toàn bộ cảnh này khó giữ được lý trí nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén dục vọng nguyên thủy của mình lại vì không muốn sau lúc này cô sẽ hận anh vì anh đã tự ý đi quá giới hạn mà chưa thống nhất với cô. Vương Bắc Thiên quay rời định rời đi để mong dập tắt cơn kích thích trong cơ thể mình đến tới cửa thì nghe thấy âm thanh rên rỉ khẽ khàn của Ninh An Tuyết thì anh khẽ liếm môi quay lại đập vào mắt anh là hình ảnh Ninh An Tuyết đang tự xoa nắn n.g.ự.c mình, giờ đây chiếc váy đã được cô kéo xuống để lộ ra b.ầ.u n.g.ự.c trắng trẻo đẩy đà. Cơ thể anh trở nên căng trướng, anh đỡ trán day day thái dương bước đến bên chỗ Ninh An Tuyết cuối xuống hôn vào trán cô khẽ hỏi: “An Tuyết để anh giúp em nhé”
“Ưm…hưm…Bắc Thiên em…khó chịu…”, nghe thấy giọng nói của anh cô mở to đôi mắt ướt át nhìn anh
“Sau này em không được trách anh đâu đó, anh chỉ đang giúp em thôi, An Tuyết”, nói rồi anh cuối xuống ngậm lấy môi cô mút mát rồi từ từ đưa l.ư.ỡ.i của mình vào khuấy đảo khoang miệng ngọt ngào của cô tạo nên âm thanh ái muội. Đến lúc khi nghe hơi thở gấp gáp của cô vang lên anh mới buông ra, sợi chỉ bạc đẹp mắt xuất hiện. Anh lấy tay vuốt những lọn tóc dính vào mặt cô cho gọn lại rồi thì thầm vào tai cô: “An Tuyết sẵn sàng chưa, anh sẽ bắt đầu ngay nhé”
Ninh An Tuyết chỉ biết hít lấy hít để bầu không khí sau nụ hôn dài vừa rồi, anh thấy vậy thì công môi tiếp tục thực hiện quá trình giải độc. Tiếp đến anh cởi hết những thứ vướng víu trên người của mình và cô. Đến khi cả hai đều trần trụi hết, anh miết tay theo đương cong cơ thể của Ninh An Tuyết rồi cảm thán: “Em đẹp thật đấy, từ giây phút này em sẽ thuộc về anh, anh đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi An Tuyết, cho anh nhé”, nói rồi anh cuối người xuống dịu dàng hôn lên trán cô rồi chuyển dần xuống tai, cổ, xương quai xanh đến bầu ngực mềm mại anh chậm lại rồi đánh dấu vào đó một vệt đỏ thẫm, rồi anh ngậm lấy đỉnh hồng của b.ầ.u n.g.ự.c dùng l.ư.ỡ.i chơi đùa với nó hết l.i.ế.m qua l.i.ế.m lại rồi mút mát, bên kia cũng chẳng được nghỉ ngơi mà được anh dùng tay se se lâu lâu lại dùng lực hơi mạnh khiến cô bị kích thích mà kêu lên những âm thanh d.â.m d.ụ.c, điều đó khiến Vương Bắc Thiên rất thích thú. Sau một hồi vân vê chỗ đó đến chán chê thì anh dừng lại và tiếp tục hôn xuống eo rồi đến nụ hoa e ấp của cô. Anh dừng lại dùng tay tách hai đùi cô ra mỉm cười ngắm nhìn nơi tư mật đang rỉ nước của cô
Thấy anh dừng lại và cứ nhìn vào nơi đó, An Tuyết ngại chín mặt rồi lắp bắp: “Anh…đừng nhìn nữa mà”
“Đẹp như vậy không ngắm thì uổng lắm”, nói rồi anh dùng l.ư.ỡ.i liếm hai bên đùi non của cô để thêm sự kích thích rồi liếc mắt qua hoa huy*t của người thiếu nữ giở giọng trêu ghẹo: “Mới chỉ l.i.ế.m ở đùi thôi mà em lại c.h.ả.y đầy nước thế này rồi sao, nhạy cảm thật đấy”
“Bắc Thiên đáng ghét mau im lặng đi, anh cứ trêu em”, cô nức nở xấu hổ đáp trả
“Được được anh sai, không trêu em nữa”, vừa cười vừa dỗ dành, xong anh tiến đến vùi mặt vào nụ hoa mẫn cảm đang rỉ d.ị.c.h m.ậ.t kia để uống hết chúng, anh đẩy l.ư.ỡ.i vào hoa huy*t của cô ra sức trêu đùa làm cho cô kích thích đến nỗi rên lớn một tiếng “Ưm…”, hơi thở Ninh An Tuyết trở nên gấp gáp, cô cất tiếng nói đứt quãng: “Ở…đó bẩn lắm…anh đừng…”
Vương Bắc Thiên chẳng để tâm lời nói ấy mà lại tiếp tục l.i.ế.m l.á.p nơi c.ô b.é đồng thời dùng tay chăm sóc hai viên hồng ngọc ở trên của người thiếu nữ rồi chốc chốc lại cắn nhẹ vào hạt trân châu làm cô gái kinh ngạc hét lên những tiếng đầy damdang
Ninh An Tuyết nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Vương Bắc Thiên khẽ đưa tay lên vuốt ve rồi hôn nhẹ vào môi anh nói nhỏ: “Bắc Thiên em…em khó chịu quá, phải làm sao đây”
“Em bị làm sao nói anh nghe, anh kêu người đưa em đến bệnh viện được không”, anh gấp gáp nắm chặt tay cô
“Em cảm thấy cả người ngứa ngáy nóng ran khó chịu lắm”, vừa nói cô vừa nức nở nắm tay anh
Nghe đến đây Vương Bắc Thiên đã hơi ngờ ngợ rồi anh khẽ chửi: “Mẹ kiếp là kẻ nào dám”
Rồi anh nhìn lại An Tuyết, giờ đây gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt đẫm lệ ướt át tạo nên khung cảnh quyến rũ vô cùng. Anh nuốt khan một ngụm nước bọt thở hắt ra rồi nhắm mắt lại tự nhủ, không được lợi dụng thời cơ để làm những chuyện cô chưa sẵn sàng, phải đợi cả hai cùng thống nhất mới có thể thực hiện. Nghĩ rồi anh mở mắt ra nhìn cô rồi lên tiếng: “Đợi anh một chút anh sẽ kêu…”
Chưa kịp nói hết câu Ninh An Tuyết đã thở hổn hển cựa quậy: “Bắc Thiên à em khó chịu quá”, vừa nói cô vừa dùng tay sờ soạng khắp người mình. Vương Bắc Thiên thấy cảnh tượng đó thì ánh mắt trở nên đục ngầu, dù gì anh cũng là một người đàn ông bình thường, chứng kiến toàn bộ cảnh này khó giữ được lý trí nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén dục vọng nguyên thủy của mình lại vì không muốn sau lúc này cô sẽ hận anh vì anh đã tự ý đi quá giới hạn mà chưa thống nhất với cô. Vương Bắc Thiên quay rời định rời đi để mong dập tắt cơn kích thích trong cơ thể mình đến tới cửa thì nghe thấy âm thanh rên rỉ khẽ khàn của Ninh An Tuyết thì anh khẽ liếm môi quay lại đập vào mắt anh là hình ảnh Ninh An Tuyết đang tự xoa nắn n.g.ự.c mình, giờ đây chiếc váy đã được cô kéo xuống để lộ ra b.ầ.u n.g.ự.c trắng trẻo đẩy đà. Cơ thể anh trở nên căng trướng, anh đỡ trán day day thái dương bước đến bên chỗ Ninh An Tuyết cuối xuống hôn vào trán cô khẽ hỏi: “An Tuyết để anh giúp em nhé”
“Ưm…hưm…Bắc Thiên em…khó chịu…”, nghe thấy giọng nói của anh cô mở to đôi mắt ướt át nhìn anh
“Sau này em không được trách anh đâu đó, anh chỉ đang giúp em thôi, An Tuyết”, nói rồi anh cuối xuống ngậm lấy môi cô mút mát rồi từ từ đưa l.ư.ỡ.i của mình vào khuấy đảo khoang miệng ngọt ngào của cô tạo nên âm thanh ái muội. Đến lúc khi nghe hơi thở gấp gáp của cô vang lên anh mới buông ra, sợi chỉ bạc đẹp mắt xuất hiện. Anh lấy tay vuốt những lọn tóc dính vào mặt cô cho gọn lại rồi thì thầm vào tai cô: “An Tuyết sẵn sàng chưa, anh sẽ bắt đầu ngay nhé”
Ninh An Tuyết chỉ biết hít lấy hít để bầu không khí sau nụ hôn dài vừa rồi, anh thấy vậy thì công môi tiếp tục thực hiện quá trình giải độc. Tiếp đến anh cởi hết những thứ vướng víu trên người của mình và cô. Đến khi cả hai đều trần trụi hết, anh miết tay theo đương cong cơ thể của Ninh An Tuyết rồi cảm thán: “Em đẹp thật đấy, từ giây phút này em sẽ thuộc về anh, anh đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi An Tuyết, cho anh nhé”, nói rồi anh cuối người xuống dịu dàng hôn lên trán cô rồi chuyển dần xuống tai, cổ, xương quai xanh đến bầu ngực mềm mại anh chậm lại rồi đánh dấu vào đó một vệt đỏ thẫm, rồi anh ngậm lấy đỉnh hồng của b.ầ.u n.g.ự.c dùng l.ư.ỡ.i chơi đùa với nó hết l.i.ế.m qua l.i.ế.m lại rồi mút mát, bên kia cũng chẳng được nghỉ ngơi mà được anh dùng tay se se lâu lâu lại dùng lực hơi mạnh khiến cô bị kích thích mà kêu lên những âm thanh d.â.m d.ụ.c, điều đó khiến Vương Bắc Thiên rất thích thú. Sau một hồi vân vê chỗ đó đến chán chê thì anh dừng lại và tiếp tục hôn xuống eo rồi đến nụ hoa e ấp của cô. Anh dừng lại dùng tay tách hai đùi cô ra mỉm cười ngắm nhìn nơi tư mật đang rỉ nước của cô
Thấy anh dừng lại và cứ nhìn vào nơi đó, An Tuyết ngại chín mặt rồi lắp bắp: “Anh…đừng nhìn nữa mà”
“Đẹp như vậy không ngắm thì uổng lắm”, nói rồi anh dùng l.ư.ỡ.i liếm hai bên đùi non của cô để thêm sự kích thích rồi liếc mắt qua hoa huy*t của người thiếu nữ giở giọng trêu ghẹo: “Mới chỉ l.i.ế.m ở đùi thôi mà em lại c.h.ả.y đầy nước thế này rồi sao, nhạy cảm thật đấy”
“Bắc Thiên đáng ghét mau im lặng đi, anh cứ trêu em”, cô nức nở xấu hổ đáp trả
“Được được anh sai, không trêu em nữa”, vừa cười vừa dỗ dành, xong anh tiến đến vùi mặt vào nụ hoa mẫn cảm đang rỉ d.ị.c.h m.ậ.t kia để uống hết chúng, anh đẩy l.ư.ỡ.i vào hoa huy*t của cô ra sức trêu đùa làm cho cô kích thích đến nỗi rên lớn một tiếng “Ưm…”, hơi thở Ninh An Tuyết trở nên gấp gáp, cô cất tiếng nói đứt quãng: “Ở…đó bẩn lắm…anh đừng…”
Vương Bắc Thiên chẳng để tâm lời nói ấy mà lại tiếp tục l.i.ế.m l.á.p nơi c.ô b.é đồng thời dùng tay chăm sóc hai viên hồng ngọc ở trên của người thiếu nữ rồi chốc chốc lại cắn nhẹ vào hạt trân châu làm cô gái kinh ngạc hét lên những tiếng đầy damdang