Chương 56
Lúc cô đang đi xung quanh buổi tiệc thì bị Vương Bắc Thiên bắt lại, anh cười nham nhở rồi nói: “Nãy giờ chạy đi đâu vậy, anh đi tìm em mãi đó”
“Mặc kệ tôi đi, anh tránh ra”, Ninh An Tuyết phụng phịu đáp trả mãnh liệt
Giữa lúc đôi trai gái đang đùa qua giỡn lại thì Dịch Điềm Điềm từ đằng xa trông thấy cảnh đó thì cay cú đến nổ đom đóm mắt liền đi đến nói với một người phục vụ đem các ly rượu này mang đến cho Vương Bắc Thiên và bỏ thuốc vào trong đó. Đến chỗ sau khi nhận lấy ly rượu từ phục vụ thì Ninh An Tuyết hỏi: “Anh không uống sao”
“Không uống”, anh cười đáp
“Tại sao vậy”, An Tuyết thắc mắc
“Nãy giờ anh uống cũng nhiều rồi, uống nữa lát say ai chở em về”, anh cười nửa miệng trêu chọc
“Ai cần anh chở về chứ”, nói rồi Ninh An Tuyết tức giận uống hết ly rượu đang cầm trên tay
“Uống từ từ thôi, rượu này khá mạnh đấy, yếu như em uống một lần như vậy sẽ bị rát cổ đó”, Vương Bắc Thiên không chừa một cơ hội nào để châm chọc cô
Vừa nói xong cô buông ly rượu xuống định đấu vỏ mồm với anh thì cổ họng có cảm giác rát rát làm cho cô ho sặc sụa, thấy thế Vương Bắc Thiên vừa cười nhạo vừa vỗ vỗ lưng cô: “Đó thấy chưa, rồi có sao không đấy”
“Ai cho anh cười hả”, cô nhíu mày nói
“Sợ anh cười đẹp quá lại mê hay sao mà không cho anh cười”, Vương Bắc Thiên vênh váo nhìn cô đáp
“Mắc ói quá đi”, rồi cô nói tiếp: “Haizz chết rồi phải dặm lại phấn thôi, ho chảy nước mắt làm nhem nhuốc lớp trang điểm mất tiêu rồi”, cô phụng phịu
“Sắp về rồi dặm gì nữa”, anh véo véo má cô nói
“Thôi lỡ để ai nhìn thấy thì họ sẽ cười em mất không được đâu”, Ninh An Tuyết bĩu môi
“Để anh giúp em không bị người khác nhìn nhé, đây, chui vào lòng anh này để anh ôm em thì người khác sẽ không thấy đâu”, anh cười tươi rói đưa ra ý kiến
“Bớt bớt đi nhé, em đi vào nhà vệ sinh đây”, nói rồi cô quay đi vào hướng nhà vệ sinh
“Đi nhanh nhé anh đợi em ở đây đó”, anh nói với theo
Khi đi vào nhà vệ sinh dặm phấn lại cô thấy trong người có cảm giác lạ lạ cứ nóng ran lại ngứa ngáy, cô nhanh chóng cất đồ trang điểm lại để ra ngoài nhờ Bắc Thiên chở về vì cô nghĩ cô không khoẻ, vừa đi ra vài bước trước mắt cô bỗng tối sầm lại, từ đằng sau Dịch Điềm Điềm cầm một cái khay đựng nước bước ra, cô ta quăng cái khay vào một góc rồi gọi nhân viên nói dối rằng Ninh An Tuyết bị say nên giúp cô ta đưa An Tuyết vào một phòng khách nghỉ ngơi. Xong xuôi cô kêu người nhân viên rời đi, cô bước đến vuốt ve gương mặt Ninh An Tuyết rồi lẩm bẩm: “Ai kêu mày dám quyến rũ Bắc Thiên của tao, mày sẽ phải trả giá cho việc mày đã làm, nhóc con”
Nói rồi Dịch Điềm Điềm gọi cho ai đó rồi nhìn Ninh An Tuyết đang nằm trên giường cười một cách nham hiểm. Còn ở chỗ Vương Bắc Thiên sau khi đợi hơn 15 phút mà chưa thấy An Tuyết đi ra thì sốt ruột đi vào khu nhà vệ sinh, anh bắt gặp cô nhân viên đang lau dọn thì hỏi: “Cho tôi hỏi nãy giờ cô có thấy người phụ nữ nào rất xinh đẹp mặc một chiếc đầm trễ vai màu trắng đi vào đây không”
Vừa hay đó là người nhân viên khi nãy đã cùng Dịch Điềm Điềm đưa Ninh An Tuyết vào phòng, cô nhân viên ngẫm nghĩ nhớ lại một lúc rồi trả lời: “Hình như tôi có thấy nhưng cô ấy đã được một cô gái đưa vào phòng nghỉ rồi thưa ngài”
Nghe đến đây cổ họng anh trở nên khô khốc vội hỏi: “Cô có biết cô gái đã đưa cô ấy đi là ai không”
“Hình như là Dịch tiểu thư thì phải tôi nhớ mang máng là vậy”, cô nhân viên đáp
“Cô có biết cô ta đưa cô gái kia đi đến phòng nào không”, anh gấp gáp
“Là căn phòng cuối cùng ở tầng trên”, chỉ nghe tới đó Vương Bắc Thiên vội vã chạy như điên đi đến chỗ căn phòng đó, sau khi lên tầng 3 ra khỏi thang máy anh chạy một mạch đến phòng cuối cùng, Vương Bắc Thiên thở hồng hộc đứng trước cửa phòng, phát hiện cửa phòng bị phá, anh dùng hết sức đạp cửa ra. Bên trong là một người đàn ông béo ú đang cởi đồ, trên giường là Ninh An Tuyết đang nằm ngủ. Nghe tiếng phá cửa người đàn ông quay người lại chửi rủa: “Tên nào đấy mau cút ra để ông đây…”, chưa nói hết câu gã nhận ra đó là Vương Bắc Thiên, gã liền vội kéo quần lên chỉnh lại áo rồi giọng điệu nịnh nọt cười cười nói: “Ơ tôi xin lỗi, cho hỏi chủ tịch Vương đến đây làm gì ạ”
Vương Bắc Thiên không nói không rằng đi đến đấm vào mặt ông ta rồi nói: “Ông đã đụng vào người cô ấy sao”
Gã mập đau đớn nằm trên sàn: “Tôi…tôi chỉ mới nhìn thôi chưa chạm vào ngài tha cho tôi đi”
Nghe thế Vương Bắc Thiên tức giận tiến đến nắm lấy cổ áo ông ta lôi ra cửa ném qua một bên lạnh giọng: “Mau cút đi cho khuất mắt tôi”
“Vâng vâng, tôi sẽ đi ngay đây ạ”, lão hoảng sợ vắt chân lên cổ chạy đi mất hút
Vương Bắc Thiên thở phào đóng cửa lại quay vào trong, do tiếng quát tháo của Vương Bắc Thiên hơi lớn nên đánh thức Ninh An Tuyết, anh đến bên giường nói: “Haizz mới thả em đi một chút lại có chuyện xảy ra, mai mốt anh sẽ trói em bên người luôn cho an tâm mới được”, anh lại dở giọng điệu trêu ghẹo cô. Nhưng lần này cô không trả lời anh mà chỉ thở gấp nhìn anh
“Mặc kệ tôi đi, anh tránh ra”, Ninh An Tuyết phụng phịu đáp trả mãnh liệt
Giữa lúc đôi trai gái đang đùa qua giỡn lại thì Dịch Điềm Điềm từ đằng xa trông thấy cảnh đó thì cay cú đến nổ đom đóm mắt liền đi đến nói với một người phục vụ đem các ly rượu này mang đến cho Vương Bắc Thiên và bỏ thuốc vào trong đó. Đến chỗ sau khi nhận lấy ly rượu từ phục vụ thì Ninh An Tuyết hỏi: “Anh không uống sao”
“Không uống”, anh cười đáp
“Tại sao vậy”, An Tuyết thắc mắc
“Nãy giờ anh uống cũng nhiều rồi, uống nữa lát say ai chở em về”, anh cười nửa miệng trêu chọc
“Ai cần anh chở về chứ”, nói rồi Ninh An Tuyết tức giận uống hết ly rượu đang cầm trên tay
“Uống từ từ thôi, rượu này khá mạnh đấy, yếu như em uống một lần như vậy sẽ bị rát cổ đó”, Vương Bắc Thiên không chừa một cơ hội nào để châm chọc cô
Vừa nói xong cô buông ly rượu xuống định đấu vỏ mồm với anh thì cổ họng có cảm giác rát rát làm cho cô ho sặc sụa, thấy thế Vương Bắc Thiên vừa cười nhạo vừa vỗ vỗ lưng cô: “Đó thấy chưa, rồi có sao không đấy”
“Ai cho anh cười hả”, cô nhíu mày nói
“Sợ anh cười đẹp quá lại mê hay sao mà không cho anh cười”, Vương Bắc Thiên vênh váo nhìn cô đáp
“Mắc ói quá đi”, rồi cô nói tiếp: “Haizz chết rồi phải dặm lại phấn thôi, ho chảy nước mắt làm nhem nhuốc lớp trang điểm mất tiêu rồi”, cô phụng phịu
“Sắp về rồi dặm gì nữa”, anh véo véo má cô nói
“Thôi lỡ để ai nhìn thấy thì họ sẽ cười em mất không được đâu”, Ninh An Tuyết bĩu môi
“Để anh giúp em không bị người khác nhìn nhé, đây, chui vào lòng anh này để anh ôm em thì người khác sẽ không thấy đâu”, anh cười tươi rói đưa ra ý kiến
“Bớt bớt đi nhé, em đi vào nhà vệ sinh đây”, nói rồi cô quay đi vào hướng nhà vệ sinh
“Đi nhanh nhé anh đợi em ở đây đó”, anh nói với theo
Khi đi vào nhà vệ sinh dặm phấn lại cô thấy trong người có cảm giác lạ lạ cứ nóng ran lại ngứa ngáy, cô nhanh chóng cất đồ trang điểm lại để ra ngoài nhờ Bắc Thiên chở về vì cô nghĩ cô không khoẻ, vừa đi ra vài bước trước mắt cô bỗng tối sầm lại, từ đằng sau Dịch Điềm Điềm cầm một cái khay đựng nước bước ra, cô ta quăng cái khay vào một góc rồi gọi nhân viên nói dối rằng Ninh An Tuyết bị say nên giúp cô ta đưa An Tuyết vào một phòng khách nghỉ ngơi. Xong xuôi cô kêu người nhân viên rời đi, cô bước đến vuốt ve gương mặt Ninh An Tuyết rồi lẩm bẩm: “Ai kêu mày dám quyến rũ Bắc Thiên của tao, mày sẽ phải trả giá cho việc mày đã làm, nhóc con”
Nói rồi Dịch Điềm Điềm gọi cho ai đó rồi nhìn Ninh An Tuyết đang nằm trên giường cười một cách nham hiểm. Còn ở chỗ Vương Bắc Thiên sau khi đợi hơn 15 phút mà chưa thấy An Tuyết đi ra thì sốt ruột đi vào khu nhà vệ sinh, anh bắt gặp cô nhân viên đang lau dọn thì hỏi: “Cho tôi hỏi nãy giờ cô có thấy người phụ nữ nào rất xinh đẹp mặc một chiếc đầm trễ vai màu trắng đi vào đây không”
Vừa hay đó là người nhân viên khi nãy đã cùng Dịch Điềm Điềm đưa Ninh An Tuyết vào phòng, cô nhân viên ngẫm nghĩ nhớ lại một lúc rồi trả lời: “Hình như tôi có thấy nhưng cô ấy đã được một cô gái đưa vào phòng nghỉ rồi thưa ngài”
Nghe đến đây cổ họng anh trở nên khô khốc vội hỏi: “Cô có biết cô gái đã đưa cô ấy đi là ai không”
“Hình như là Dịch tiểu thư thì phải tôi nhớ mang máng là vậy”, cô nhân viên đáp
“Cô có biết cô ta đưa cô gái kia đi đến phòng nào không”, anh gấp gáp
“Là căn phòng cuối cùng ở tầng trên”, chỉ nghe tới đó Vương Bắc Thiên vội vã chạy như điên đi đến chỗ căn phòng đó, sau khi lên tầng 3 ra khỏi thang máy anh chạy một mạch đến phòng cuối cùng, Vương Bắc Thiên thở hồng hộc đứng trước cửa phòng, phát hiện cửa phòng bị phá, anh dùng hết sức đạp cửa ra. Bên trong là một người đàn ông béo ú đang cởi đồ, trên giường là Ninh An Tuyết đang nằm ngủ. Nghe tiếng phá cửa người đàn ông quay người lại chửi rủa: “Tên nào đấy mau cút ra để ông đây…”, chưa nói hết câu gã nhận ra đó là Vương Bắc Thiên, gã liền vội kéo quần lên chỉnh lại áo rồi giọng điệu nịnh nọt cười cười nói: “Ơ tôi xin lỗi, cho hỏi chủ tịch Vương đến đây làm gì ạ”
Vương Bắc Thiên không nói không rằng đi đến đấm vào mặt ông ta rồi nói: “Ông đã đụng vào người cô ấy sao”
Gã mập đau đớn nằm trên sàn: “Tôi…tôi chỉ mới nhìn thôi chưa chạm vào ngài tha cho tôi đi”
Nghe thế Vương Bắc Thiên tức giận tiến đến nắm lấy cổ áo ông ta lôi ra cửa ném qua một bên lạnh giọng: “Mau cút đi cho khuất mắt tôi”
“Vâng vâng, tôi sẽ đi ngay đây ạ”, lão hoảng sợ vắt chân lên cổ chạy đi mất hút
Vương Bắc Thiên thở phào đóng cửa lại quay vào trong, do tiếng quát tháo của Vương Bắc Thiên hơi lớn nên đánh thức Ninh An Tuyết, anh đến bên giường nói: “Haizz mới thả em đi một chút lại có chuyện xảy ra, mai mốt anh sẽ trói em bên người luôn cho an tâm mới được”, anh lại dở giọng điệu trêu ghẹo cô. Nhưng lần này cô không trả lời anh mà chỉ thở gấp nhìn anh