Chương 55
Cứ như thế cuộc sống cứ âm trầm trôi qua, đến hôm nay ở công ty V&T có tổ chức một buổi tiệc nhằm ăn mừng dự án thành công lớn. Và đương nhiên sẽ có sự xuất hiện của kha khá gương mặt quen thuộc
Buổi tối tại bữa tiệc ăn mừng, Châu Thuận Trì cùng Trình Như Nguyệt và Ninh An Tuyết đang tụ lại tám chuyện rôm rả thì Bách Nhuận đi tới vỗ vai cậu trai: “Bố con tìm con kìa”
“Haizz, lại sao nữa đây”, Châu Thuận Trì đỡ trán tiếc nuối rời đi, Bách Nhuận cũng sẵn chào An Tuyết và Như Nguyệt rồi cũng lượn đi chỗ khác
“Nè, sao nãy giờ thấy cậu vui lắm mà giờ sao mặt cậu bí xị vậy”, Ninh An Tuyết nói
“Ờm…thì tại chỉ còn hai chúng ta cũng chán nên bớt vui thôi”, Trình Như Nguyệt vẻ mặt mất tự nhiên lấp liếm cho qua chuyện
“Nè nha đừng hòng qua mặt được mình, mau khai ra ngay cho mình”, cô kề sát mặt ra vẻ bí hiểm uy hiếp Như Nguyệt
“Thật…sự là không có gì mà…”, Như Nguyệt lại càng bối rối đáp
“Dạo này mình để ý thấy cậu với…”, Ninh An Tuyết kéo dài chữ cuối thăm dò
“Mình với Thuận Trì là trong sạch đó, cậu đừng ăn nói lung tung”, đúng là cái miệng hại cái thân, trong vô thức cô gái đã tự khai sạch bí mật của mình
“Á à mình có nhắc gì về cậu ta đâu sao cậu lại nói vậy, hay là có tật giật mình phải không”, Ninh An Tuyết cười đắc ý vì đã lừa được cô bạn khai ra chuyện bí mật
“Mình không có… à mình nhớ rồi, mình phải đi đây một chút, ờm…tạm biệt”, nói rồi cô chuồng đi mất tiêu bỏ lại Ninh An Tuyết đứng bất lực tại chỗ
Bỗng từ xa Vương Bắc Thiên từ đâu bước đến, Ninh An Tuyết thấy vậy liền co giò định bỏ chạy thì bị một bàn tay bắt lấy cánh tay cô giữ lại, tiếp theo là giọng nói trầm thấp nhưng xen nét dịu dàng vang lên: “An Tuyết đừng chạy trốn anh nữa mà”
Ninh An Tuyết vội rụt tay ra quay lại nhíu mày đáp: “Ai bỏ chạy chứ, chẳng qua là tôi đi tìm bạn tôi thôi đừng tưởng bở”
“Được, được không nói về chuyện đó nữa”, ngưng một lát anh nói tiếp: “Em đã suy nghĩ gì về lời đề nghị của anh chưa”
“Đề nghị gì chứ, tôi không nhớ gì cả”, ngoài mặt cố tỏ ra là bình thường vậy thôi chứ bên trong Ninh An Tuyết sắp bùng nổ rồi không lẽ anh ta định nhắc lại chuyện đó ở đây nữa sao, lỡ ai nghe được lại đi đồn bậy ba là chết dở
“Haizz, đến bao giờ em mới tha thứ cho anh đây, anh đã hủy hôn với Khẩm Lệ Nhu rồi mà, sao em còn chưa suy xét về việc chúng ta sẽ quay lại bên nhau”, anh thẳng thừng đáp
Cô thấy anh ăn nói lung tung ở nơi đông người như vậy thì vội lấy tay che miệng anh lại nói khẽ: “Anh nói nhỏ thôi, người khác nghe được lại nghĩ vì tôi nên anh với Khẩm Lệ Nhu mới chia tay đấy”
“Thì đúng là vậy mà”, anh nắm tay cô đưa khỏi miệng mình
“Anh điên rồi sao, ý tôi là người khác sẽ nghĩ tôi là bé ba đó”, cô nhíu mày tức giận
Vương Bắc Thiên nghe vậy thì cười không ngớt mồm, cầm tay cô hôn nhẹ một cái lên đó rồi ngọt ngào nói: “Ai dám nói xấu em, anh xử hết đừng lo”
Ninh An Tuyết ngại đến nỗi đầu như bốc khói vội nhìn xung quanh xem coi có bị chú ý không nhưng may mắn đây cũng là chỗ hơi khuất tầm nhìn nên ít bị chú ý nhìn dáo dác xung quanh cảm thấy ổn cô liền rụt tay lại rồi nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi bận rồi”, nói rồi cô chạy đi như một chú thỏ đang sợ sẽ bị anh bắt lại vậy. Thấy vậy Vương Bắc Thiên cũng chỉ biết cười trừ lắc đầu rồi tiếp tục đi loanh quanh trò chuyện làm ăn cùng các đối tác
Sau một hồi chạy trốn, Ninh An Tuyết đi đến chỗ của Bách Nhuận cùng anh trò chuyện cùng đối tác mới của công ty. Đến gần cuối buổi tiệc Ninh An Tuyết đang đứng thưởng thức một vài món tráng miệng cùng Trình Như Nguyệt. An Tuyết vừa nhai một mẫu bánh tart trứng vừa hỏi: “Sao cậu không kể với mình chuyện động trời như vậy hả”
“Thì chỉ mới hơi hơi thôi mà, mình định đợi khi nào chắc chắn hơn sẽ nói với cậu”, Như Nguyệt bĩu môi đáp
“Thật vậy không đó hay định giấu tôi luôn hả”, An Tuyết hậm hực nói
“Đâu có cậu là người bạn tuyệt vời nhất của mình đó sao lại giấu cậu được chứ”, Như Nguyệt dùng lời nói ngọt ngào dỗ dành cô bạn của mình
Vừa dứt câu giọng nói ôn nhu cất lên: “Như Nguyệt cậu ở đây sao”
Trình Như Nguyệt vui vẻ ra mặt giọng điệu tươi rói đáp: “Ừm, có gì sao”
Lúc hai con người kia đang vui vẻ thì Ninh An Tuyết hắn giọng một cái rồi nói: “Đừng cho tôi làm không khí như vậy chứ”
Châu Thuận Trì cười ngại nhìn cô: “Sao có thể”
“Mong là vậy”, nói rồi cô cười điểu nhìn Trình Như Nguyệt và Châu Thuận Trì
Hai con người ấy như bị ánh mắt cô quét qua lắp ba lắp bắp: “Mình ra ngoài nói chuyện với Như Nguyệt một chút nhé”
“Được, được hai người mau phắn khỏi tầm mắt tôi đi, tôi không làm bóng đèn cản trở hai vị nữa, vậy nhé”, nói rồi cô quay người rời đi để không gian riêng tư lại cho đôi trẻ. Châu Thuận Trì cùng Trình Như Nguyệt nhìn nhau cùng ngại ngùng nhưng rồi cũng cùng nhau đi dạo tán gẫu chuyện đời…
Buổi tối tại bữa tiệc ăn mừng, Châu Thuận Trì cùng Trình Như Nguyệt và Ninh An Tuyết đang tụ lại tám chuyện rôm rả thì Bách Nhuận đi tới vỗ vai cậu trai: “Bố con tìm con kìa”
“Haizz, lại sao nữa đây”, Châu Thuận Trì đỡ trán tiếc nuối rời đi, Bách Nhuận cũng sẵn chào An Tuyết và Như Nguyệt rồi cũng lượn đi chỗ khác
“Nè, sao nãy giờ thấy cậu vui lắm mà giờ sao mặt cậu bí xị vậy”, Ninh An Tuyết nói
“Ờm…thì tại chỉ còn hai chúng ta cũng chán nên bớt vui thôi”, Trình Như Nguyệt vẻ mặt mất tự nhiên lấp liếm cho qua chuyện
“Nè nha đừng hòng qua mặt được mình, mau khai ra ngay cho mình”, cô kề sát mặt ra vẻ bí hiểm uy hiếp Như Nguyệt
“Thật…sự là không có gì mà…”, Như Nguyệt lại càng bối rối đáp
“Dạo này mình để ý thấy cậu với…”, Ninh An Tuyết kéo dài chữ cuối thăm dò
“Mình với Thuận Trì là trong sạch đó, cậu đừng ăn nói lung tung”, đúng là cái miệng hại cái thân, trong vô thức cô gái đã tự khai sạch bí mật của mình
“Á à mình có nhắc gì về cậu ta đâu sao cậu lại nói vậy, hay là có tật giật mình phải không”, Ninh An Tuyết cười đắc ý vì đã lừa được cô bạn khai ra chuyện bí mật
“Mình không có… à mình nhớ rồi, mình phải đi đây một chút, ờm…tạm biệt”, nói rồi cô chuồng đi mất tiêu bỏ lại Ninh An Tuyết đứng bất lực tại chỗ
Bỗng từ xa Vương Bắc Thiên từ đâu bước đến, Ninh An Tuyết thấy vậy liền co giò định bỏ chạy thì bị một bàn tay bắt lấy cánh tay cô giữ lại, tiếp theo là giọng nói trầm thấp nhưng xen nét dịu dàng vang lên: “An Tuyết đừng chạy trốn anh nữa mà”
Ninh An Tuyết vội rụt tay ra quay lại nhíu mày đáp: “Ai bỏ chạy chứ, chẳng qua là tôi đi tìm bạn tôi thôi đừng tưởng bở”
“Được, được không nói về chuyện đó nữa”, ngưng một lát anh nói tiếp: “Em đã suy nghĩ gì về lời đề nghị của anh chưa”
“Đề nghị gì chứ, tôi không nhớ gì cả”, ngoài mặt cố tỏ ra là bình thường vậy thôi chứ bên trong Ninh An Tuyết sắp bùng nổ rồi không lẽ anh ta định nhắc lại chuyện đó ở đây nữa sao, lỡ ai nghe được lại đi đồn bậy ba là chết dở
“Haizz, đến bao giờ em mới tha thứ cho anh đây, anh đã hủy hôn với Khẩm Lệ Nhu rồi mà, sao em còn chưa suy xét về việc chúng ta sẽ quay lại bên nhau”, anh thẳng thừng đáp
Cô thấy anh ăn nói lung tung ở nơi đông người như vậy thì vội lấy tay che miệng anh lại nói khẽ: “Anh nói nhỏ thôi, người khác nghe được lại nghĩ vì tôi nên anh với Khẩm Lệ Nhu mới chia tay đấy”
“Thì đúng là vậy mà”, anh nắm tay cô đưa khỏi miệng mình
“Anh điên rồi sao, ý tôi là người khác sẽ nghĩ tôi là bé ba đó”, cô nhíu mày tức giận
Vương Bắc Thiên nghe vậy thì cười không ngớt mồm, cầm tay cô hôn nhẹ một cái lên đó rồi ngọt ngào nói: “Ai dám nói xấu em, anh xử hết đừng lo”
Ninh An Tuyết ngại đến nỗi đầu như bốc khói vội nhìn xung quanh xem coi có bị chú ý không nhưng may mắn đây cũng là chỗ hơi khuất tầm nhìn nên ít bị chú ý nhìn dáo dác xung quanh cảm thấy ổn cô liền rụt tay lại rồi nói: “Đừng nói nhảm nữa, tôi bận rồi”, nói rồi cô chạy đi như một chú thỏ đang sợ sẽ bị anh bắt lại vậy. Thấy vậy Vương Bắc Thiên cũng chỉ biết cười trừ lắc đầu rồi tiếp tục đi loanh quanh trò chuyện làm ăn cùng các đối tác
Sau một hồi chạy trốn, Ninh An Tuyết đi đến chỗ của Bách Nhuận cùng anh trò chuyện cùng đối tác mới của công ty. Đến gần cuối buổi tiệc Ninh An Tuyết đang đứng thưởng thức một vài món tráng miệng cùng Trình Như Nguyệt. An Tuyết vừa nhai một mẫu bánh tart trứng vừa hỏi: “Sao cậu không kể với mình chuyện động trời như vậy hả”
“Thì chỉ mới hơi hơi thôi mà, mình định đợi khi nào chắc chắn hơn sẽ nói với cậu”, Như Nguyệt bĩu môi đáp
“Thật vậy không đó hay định giấu tôi luôn hả”, An Tuyết hậm hực nói
“Đâu có cậu là người bạn tuyệt vời nhất của mình đó sao lại giấu cậu được chứ”, Như Nguyệt dùng lời nói ngọt ngào dỗ dành cô bạn của mình
Vừa dứt câu giọng nói ôn nhu cất lên: “Như Nguyệt cậu ở đây sao”
Trình Như Nguyệt vui vẻ ra mặt giọng điệu tươi rói đáp: “Ừm, có gì sao”
Lúc hai con người kia đang vui vẻ thì Ninh An Tuyết hắn giọng một cái rồi nói: “Đừng cho tôi làm không khí như vậy chứ”
Châu Thuận Trì cười ngại nhìn cô: “Sao có thể”
“Mong là vậy”, nói rồi cô cười điểu nhìn Trình Như Nguyệt và Châu Thuận Trì
Hai con người ấy như bị ánh mắt cô quét qua lắp ba lắp bắp: “Mình ra ngoài nói chuyện với Như Nguyệt một chút nhé”
“Được, được hai người mau phắn khỏi tầm mắt tôi đi, tôi không làm bóng đèn cản trở hai vị nữa, vậy nhé”, nói rồi cô quay người rời đi để không gian riêng tư lại cho đôi trẻ. Châu Thuận Trì cùng Trình Như Nguyệt nhìn nhau cùng ngại ngùng nhưng rồi cũng cùng nhau đi dạo tán gẫu chuyện đời…