Chương 54
Khi lên đến trên phòng, Doãn Khiêm gọi lại cho Vương Bắc Thiên: ‘- Chủ tịch, cửa phòng đã bị khoá, tôi có thể phá cửa để đi vào không’
‘- Phá cửa nhanh lên’, Vương Bắc Thiên đáp. Biết tin trợ lý của mình đã đến thì anh nhanh chóng rời khỏi bồn tắm lau sơ lại người rồi mặc quần áo vào
Doãn Khiêm sau khi nhận được lệnh thì nhanh chóng dùng người phá cửa, do là cửa khá chất lượng nên mất một lúc đẩy vào thì cửa mới mở được. Khi vào đến phòng Vương Bắc Thiên đã đi ra và ngồi trên sofa, thấy họ đã vào được anh quay sang nói với Khẩm Lệ Nhu: “Em về phòng mình đi”
Cô nghe thế thì lặng lẽ về phòng, còn vị bác sĩ thì đi đến hỏi: “Chủ tịch Vương đã đỡ hơn chưa”
“Mau làm gì đó để thứ quái quỷ này biến mất cho tôi, nhanh lên”, anh nhíu mày vẻ mặt không vui cất tiếng
“Vâng, vâng”, vị bác sĩ hoảng sợ nhanh chóng lấy từ trong hộp thuốc một cái kiêm tiêm rồi nhanh chóng thực hiện quá trình tiêm thuốc giải cho anh. May mắn là do loại thuốc này khá nhẹ nên sau khi tiêm xong chừng 5 phút là đã khỏi hoàn toàn. Sau khi thực hiện xong nhiệm vụ của mình Doãn Khiêm cùng vị bác sĩ già rời đi. Vương Bắc Thiên cũng đi xuống lầu sau ít phút ngồi mệt mỏi trên sofa. Anh đi xuống lầu gọi người lên dọn mớ hỗn độn trên phòng, đang uống nước thì mẹ anh đi ra, hai người nhìn nhau chẳng nói câu nào. Lần này Vương Bắc Thiên lên tiếng trước: “Mẹ là người đã bỏ thuốc vào trong bát cháo sao”
“Mẹ làm thế vì muốn tốt cho con và Lệ Nhu”, bà bình tĩnh ngồi xuống ghế đáp
Vương Bắc Thiên tức giận nhưng vẫn kìm chế cảm xúc của mình: “Từ ngày mai con sẽ dọn đi khỏi đây”
“Con muốn làm ta tức chết sao, sao lúc nào con cũng phải làm trái ý mẹ hết vậy”, tới đây bà Diệp đã không còn có thể đè nén cơn giận của mình được nữa
“Từ đầu mẹ đã sai rồi, đây là kết quả mẹ tạo ra không thể trách ai được cả mẹ à”, anh đặt ly nước xuống bàn rồi đi lên phòng
Bà Diệp quát lớn: “Con đứng lại cho mẹ”
Đến nước này anh cũng chẳng còn hơi sức quan tâm bà nữa mà đi thẳng một mạch lên phòng của mình luôn
Sáng hôm sau anh thức dậy rất sớm thu dọn hành lý rời đi đến căn nhà lúc trước của mình. Đến khoảng vài tiếng sau, Khẩm Lệ Nhu cũng soạn hành lý đi xuống nhà, mới đến phòng khách, cô gặp bà Diệp đang ngồi uống cà phê một mình trên ghế, cô mở lời: “Mẹ à, con về đây ạ”
“Sao con không ở đây nữa, qua đây nói chuyện với mẹ”, vừa nói bà vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý muốn cô đến đây
Thấy thế Khẩm Lệ Nhu cũng để hành lý gọn gàng vào một chỗ rồi bước đến ngồi xuống chỗ bên cạnh bà Diệp, bà liền nói: “Xin lỗi con, nếu mẹ không tự ý làm thế thì con và Bắc Thiên cũng sẽ không thành ra như vậy”
“Không sao mẹ à, dù gì thì đây cũng là chuyện sớm muộn, ngay từ đầu anh ấy đã nói rõ là sẽ không yêu con, là con cố chấp bám lấy anh ấy nên đây hoàn toàn là lỗi của con”, cô cuối đầu ngậm ngùi trả lời
“Tội cho con, mẹ xin lỗi, mẹ không biết sẽ phải đối diện với ông bà sui sao nữa, mẹ có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp lỗi lầm với gia đình con được”, bà rầu rĩ nắm tay cô nói
“Không sao, mẹ yên tâm, con sẽ lựa lời nói với gia đình con mà”, cô thấy bà quan tâm mình vậy cũng hơi xúc động nắm chặt tay bà đáp
“Bây giờ mẹ không biết nói gì ngoài xin lỗi con cả Lệ Nhu à”, bà buồn bã nhìn vào mắt cô trải lòng
“Mẹ à, con sẽ không sao đâu mà, giờ con về nhé, tài xế đã đến ngoài cửa rồi”, Khẩm Lệ Nhu cũng đứng lên ôm bà một cái để tạm biệt. Bà nói thêm: “Để mẹ tiễn con”
“Vâng, cảm ơn mẹ”, cô mỉm cười đáp
Khi ra đến cổng trong xe còn có ba mẹ của Khẩm Lệ Nhu nữa nhưng trái với suy nghĩ của bà Diệp thì hai người họ không có gì tức giận hay gay gắt cả, bà Khẩm cười mỉm đi ra đón con gái rồi nhìn về phía bà Diệp lên tiếng: “Cảm ơn chị mấy ngày qua đã chăm sóc tiểu Nhu nhé”
“Chị Khẩm à, tôi thành thật xin lỗi về chuyện của hai đứa nhỏ”, bà Diệp thở dài cất tiếng
“Không sao chị à, cũng do con bé nhà tôi thôi, mọi chuyện sẽ ổn mà chị”, bà Khẩm vẫn đáp vui vẻ
Ông Khẩm thấy thế cũng bước ra chào hỏi r nói: “Chị Vương à, chuyện tình cảm rất khó nói, không yêu nhau thì không ở bên nhau lâu được, chuyện này cứ để nó trôi qua thôi”
“Vâng, nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi, tôi xin lỗi gia đình anh chị rất nhiều”, Vương phu nhân nét mặt rũ rượi nói
“Chị à, sẽ không sao mà chị đừng như vậy”, bà Khẩm an ủi
Sau một lúc nói qua nói lại thì hai bên cũng chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy
‘- Phá cửa nhanh lên’, Vương Bắc Thiên đáp. Biết tin trợ lý của mình đã đến thì anh nhanh chóng rời khỏi bồn tắm lau sơ lại người rồi mặc quần áo vào
Doãn Khiêm sau khi nhận được lệnh thì nhanh chóng dùng người phá cửa, do là cửa khá chất lượng nên mất một lúc đẩy vào thì cửa mới mở được. Khi vào đến phòng Vương Bắc Thiên đã đi ra và ngồi trên sofa, thấy họ đã vào được anh quay sang nói với Khẩm Lệ Nhu: “Em về phòng mình đi”
Cô nghe thế thì lặng lẽ về phòng, còn vị bác sĩ thì đi đến hỏi: “Chủ tịch Vương đã đỡ hơn chưa”
“Mau làm gì đó để thứ quái quỷ này biến mất cho tôi, nhanh lên”, anh nhíu mày vẻ mặt không vui cất tiếng
“Vâng, vâng”, vị bác sĩ hoảng sợ nhanh chóng lấy từ trong hộp thuốc một cái kiêm tiêm rồi nhanh chóng thực hiện quá trình tiêm thuốc giải cho anh. May mắn là do loại thuốc này khá nhẹ nên sau khi tiêm xong chừng 5 phút là đã khỏi hoàn toàn. Sau khi thực hiện xong nhiệm vụ của mình Doãn Khiêm cùng vị bác sĩ già rời đi. Vương Bắc Thiên cũng đi xuống lầu sau ít phút ngồi mệt mỏi trên sofa. Anh đi xuống lầu gọi người lên dọn mớ hỗn độn trên phòng, đang uống nước thì mẹ anh đi ra, hai người nhìn nhau chẳng nói câu nào. Lần này Vương Bắc Thiên lên tiếng trước: “Mẹ là người đã bỏ thuốc vào trong bát cháo sao”
“Mẹ làm thế vì muốn tốt cho con và Lệ Nhu”, bà bình tĩnh ngồi xuống ghế đáp
Vương Bắc Thiên tức giận nhưng vẫn kìm chế cảm xúc của mình: “Từ ngày mai con sẽ dọn đi khỏi đây”
“Con muốn làm ta tức chết sao, sao lúc nào con cũng phải làm trái ý mẹ hết vậy”, tới đây bà Diệp đã không còn có thể đè nén cơn giận của mình được nữa
“Từ đầu mẹ đã sai rồi, đây là kết quả mẹ tạo ra không thể trách ai được cả mẹ à”, anh đặt ly nước xuống bàn rồi đi lên phòng
Bà Diệp quát lớn: “Con đứng lại cho mẹ”
Đến nước này anh cũng chẳng còn hơi sức quan tâm bà nữa mà đi thẳng một mạch lên phòng của mình luôn
Sáng hôm sau anh thức dậy rất sớm thu dọn hành lý rời đi đến căn nhà lúc trước của mình. Đến khoảng vài tiếng sau, Khẩm Lệ Nhu cũng soạn hành lý đi xuống nhà, mới đến phòng khách, cô gặp bà Diệp đang ngồi uống cà phê một mình trên ghế, cô mở lời: “Mẹ à, con về đây ạ”
“Sao con không ở đây nữa, qua đây nói chuyện với mẹ”, vừa nói bà vừa vỗ vỗ chỗ bên cạnh ý muốn cô đến đây
Thấy thế Khẩm Lệ Nhu cũng để hành lý gọn gàng vào một chỗ rồi bước đến ngồi xuống chỗ bên cạnh bà Diệp, bà liền nói: “Xin lỗi con, nếu mẹ không tự ý làm thế thì con và Bắc Thiên cũng sẽ không thành ra như vậy”
“Không sao mẹ à, dù gì thì đây cũng là chuyện sớm muộn, ngay từ đầu anh ấy đã nói rõ là sẽ không yêu con, là con cố chấp bám lấy anh ấy nên đây hoàn toàn là lỗi của con”, cô cuối đầu ngậm ngùi trả lời
“Tội cho con, mẹ xin lỗi, mẹ không biết sẽ phải đối diện với ông bà sui sao nữa, mẹ có xin lỗi bao nhiêu lần cũng không thể bù đắp lỗi lầm với gia đình con được”, bà rầu rĩ nắm tay cô nói
“Không sao, mẹ yên tâm, con sẽ lựa lời nói với gia đình con mà”, cô thấy bà quan tâm mình vậy cũng hơi xúc động nắm chặt tay bà đáp
“Bây giờ mẹ không biết nói gì ngoài xin lỗi con cả Lệ Nhu à”, bà buồn bã nhìn vào mắt cô trải lòng
“Mẹ à, con sẽ không sao đâu mà, giờ con về nhé, tài xế đã đến ngoài cửa rồi”, Khẩm Lệ Nhu cũng đứng lên ôm bà một cái để tạm biệt. Bà nói thêm: “Để mẹ tiễn con”
“Vâng, cảm ơn mẹ”, cô mỉm cười đáp
Khi ra đến cổng trong xe còn có ba mẹ của Khẩm Lệ Nhu nữa nhưng trái với suy nghĩ của bà Diệp thì hai người họ không có gì tức giận hay gay gắt cả, bà Khẩm cười mỉm đi ra đón con gái rồi nhìn về phía bà Diệp lên tiếng: “Cảm ơn chị mấy ngày qua đã chăm sóc tiểu Nhu nhé”
“Chị Khẩm à, tôi thành thật xin lỗi về chuyện của hai đứa nhỏ”, bà Diệp thở dài cất tiếng
“Không sao chị à, cũng do con bé nhà tôi thôi, mọi chuyện sẽ ổn mà chị”, bà Khẩm vẫn đáp vui vẻ
Ông Khẩm thấy thế cũng bước ra chào hỏi r nói: “Chị Vương à, chuyện tình cảm rất khó nói, không yêu nhau thì không ở bên nhau lâu được, chuyện này cứ để nó trôi qua thôi”
“Vâng, nhưng tôi vẫn thấy mình có lỗi, tôi xin lỗi gia đình anh chị rất nhiều”, Vương phu nhân nét mặt rũ rượi nói
“Chị à, sẽ không sao mà chị đừng như vậy”, bà Khẩm an ủi
Sau một lúc nói qua nói lại thì hai bên cũng chào tạm biệt nhau, ai về nhà nấy