Chương 52: Ngọt ngào nơi đất Pháp
Sau hai tuần lên ý tưởng thì Hoắc Uyển Ngưng cũng đã sắp hoàn thành xong bản thiết kế mới của mình, thời gian như chó chạy ngoài đồng, thoắt cái cô đã cùng Lục Tư Nại có mặt tại đại hội trình diễn Tuần lễ thời trang ở Paris rồi.
Nơi đây là một quảng trường rộng lớn với phong cách hiện đại phá lẫn nét âu cổ, nguy nga tráng lệ như lâu đài dàng cho công chúa ở. Mà người đứng đầu tập đoàn thời trang Yurika này là một quý cô xinh đẹp, quý phái tuổi 45, tên là Adeline. Trong một cuộc phỏng vấn thì cô cho biết rằng, con gái Jourdan của mình thích kiểu dáng như vậy nên mới cho xây chiều theo sở thích của con.
Nghe tin này Hoắc Uyển Ngưng chấp chấp miệng, cạn lời, người ta giàu thì thích làm gì cũng được, đó là một đạo lý đúng đắn và thực tế nhất mà cô biết.
“…”
Tám giờ tối ngày đầu tiên khai mạc, Hoắc Uyển Ngưng cũng chỉ đi loanh quanh tới lui quảng trường, nếu không thì phụ giúp gì đó cho người mẫu, có chút nhàm chán hơn cô nghĩ.
Ngồi ngắm bầu trời đêm ở một bậc thềm vắng vẻ sau quảng trường, ánh đèn neon lập loè nhấp nháy, gần đây có một chuỗi quán bar rất lớn, không gian ồn ào huyên náo lấn át sang đây. Cô chỉ cau mày, ngồi chống chằm hoà mình vào biển đèn hào nhoáng.
Từ xa Lục Tư Nại đã thấy cô ngồi ở đây, đi chầm chậm tới vỗ vai cô một cái, “Tiểu Ngưng.”
Hoắc Uyển Ngưng quay lại nhìn, cười cười, “Bị phát hiện rồi.”
Lục Tư Nại ngồi xuống bên cạnh cô, chen chúc trên một bậc thềm xi măng cứng cáp, ánh mắt luôn mang theo ý cười này luôn trao trọn cho cô, trong màn đêm vẫn sáng suốt, khôi ngô.
“Sao lại ra đây ngồi vậy?”
Cô hơi trầm mặc, cúi cúi mặt vặt mấy cành khô mảnh dẻ dưới đất, “Buồn chán nên đi ngắm sao một chút.”
Lục Tư Nại dường như nhớ ra gì đó, liên kết lại các lần sự kiện, sau đó kết luận:“Hình như lúc nào em cũng trốn một mình đi ngắm sao nhỉ?”
Cô gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng từ tín dễ nghe, như một người lồng tiếng kịch truyền thanh vậy, “Em không biết nữa, chắc từ nhỏ đã luôn giữ thói quen này.”
“Lúc nhỏ, em học bị bắt học đàn violin, thường học từ tám đến chín giờ tối, sau khi kết thúc thường len lén trốn ra sau nhà ngồi ngắm trăng sao.” Vừa nói cô vừa vuốt vuốt mái tóc dài mượt mà của mình trong vô thức, cô nàng ngốc nghếch này đâu có biết rằng mình bây giờ vô cùng gợi cảm đâu, đẹp đến mức điên người, cứ vô vô tình tình, cá tính mà ấm áp. Lục Tư Nại còn không biết đây là thể loại đẹp gì mà anh ta tim đập mạnh như sắp bức ra ngoài, mặt đỏ cồn cào. Cô còn mặc một cái đầm xẻ tà, trễ vai lộ ra da thịt trắng trẻo khoẻ khoắn, dù trong bóng tối không thấy quá rõ nhưng sự cuốn hút từ cô nàng không thể bị che đậy được.
Lục Tư Nại âm thầm nuốt ực mốt ngụm nước bọt, tự thân mình kiềm chế thú tính đang trỗi dậy. Bỗng dưng thấy mình thật giống một thằng biến thái. Bây giờ làm một tên khốn nạn bế cô về giường giấu luôn có được không?
“…”
Cuối cùng suy nghĩ của Lục háo sắc tất nhiên bị bãi bỏ.
Hai người ngồi trầm tư nhìn trời, nhìn sao, điệu nhạc du dương từ không quản trường vọng ra với tiếng nhạc sôi động từ quán bar cứ dung hợp lại, tạo nên tiết tấu kì quái gì cũng chẳng biết nữa. Hai bên đối lập nhưng bản chất hay vẫn cứ hay.
…
Gần mười hai giờ đêm tại khách sạn, Hoắc Uyển Ngưng không ngủ được cứ nằm trằn trọc mãi, bấm điện thoại lung tung rồi lại bất tri bất giác ấn vào danh bạ. Nhìn chằm chằm số của người tên “Công Tôn Dạ Uý” kia một lúc, ngón tay nghịch ngợm đã ấn vào, khi hoàn hồn lại thì đã nối được máy. Ngỡ chẳng ai trả lời giữa đêm khuya nhưng không, giọng nói quen thuộc của người đàn ông ấy vang bên tai làm Hoắc Uyển Ngưng chột dạ.
"Alo, chuyện gì vậy?’’
Cô lắp bắp sắp xếp lại ngôn từ, “À… chào buổi tối, tôi… Công Tôn tổng.”
Bên kia Công Tôn Dạ Uý còn đang ngồi trên giường, đeo kính xem tài liệu trên laptop. Một tay gõ bàn phím, một tay cầm điện thoại, nghe ra ý tứ gì đó lạ lẫm của cô thì “hửm” một tiếng đầy vô tư. Hoắc Uyển Ngưng bên Pháp trực tiếp gục ngã, chui vào trong chăn, không biết sao mà ngại chín cả mặt.
Có đến mức như vậy không? Một chữ “hửm” thôi mà?
Hoắc Uyển Ngưng tự nhủ với lòng mình bình tĩnh lại, sao cứ giống lần đầu yêu vậy chứ?
Thanh âm trầm thấp, lạnh lùng, nói cũng vô cùng nhẹ nhàng, không cần phải động khẩu nhiều cũng đánh ngã được đối phương. Đặc biệt là người nào đó họ Hoắc.
“Đêm không ngủ lại cứ xem điện thoại, không tốt.” Hắn gập laptop lại, đồng thời gỡ bỏ kính mắt, hơi xoa nắn nhẹ ấn đường, bộ dạng ảo não mệt mỏi vô cùng. Hoắc Uyển Ngưng chưa bao giờ thấy được cảnh này hết, trước giờ một Công Tôn Dạ Uý chua ngoa, ngạo mạng rạng danh mới là người cô quen biết. Đằng sau hào quang rực rỡ ấy là đánh đổi bằng thời gian và sức khỏe rất nhiều.
“Tôi không ngủ được.”
“Không ngủ được liền tùy tiện gọi cho tôi?” Công Tôn Dạ Uý không suy nghĩ gì, chọc ghẹo một câu. Hoắc Uyển Ngưng cứng họng, không biết nói gì hơn.
“Xem như tôi gọi nhầm cho Công Tôn tổng đi.”
“Gọi nhầm sao?” Hắn giả vờ hỏi lại, vô ý làm càn:“Số điện thoại của tôi trong danh bạ luôn để ở vị trí đầu tiên đi, đảm bảo không nhầm lẫn được.”
“Từ từ đã, sao lại để đầu tiên, há chẳng phải nên để dưới cuối hay sao?”
Công Tôn Dạ Uý khôi phục lại thần sắc, “Để cuối sao?” Em nỡ à?
Hoắc Uyển Ngưng nằm ngoe nguẩy chân, thâm ý nói:“Phải, để ở cuối.”
“Không cho phép em để ở cuối rõ chưa.”
“Ồ vậy sao…”
Chợt nhớ ra, hắn lấy tư cách gì nói câu đó vậy chứ, nụ cười nhạt nhoà trên khoé môi đượm ý buồn.
“Thế thì chiều theo Công Tôn tổng vậy.”
Công Tôn Dạ Uý sững người, trái tim đang bình ổn đập bỗng nhiên giật thoát một cái, tay chân hắn như có dòng điện nhỏ mong manh xẹt qua làm tê tê da thịt. Đôi mắt trong suốt lờ đờ dưới ánh đèn ngủ loé lên một tia sáng, thứ hắn nhìn thấy bây giờ trước mặt… chỉ có màu hồng của tình yêu!
Nói chuyện đôi ba câu, không ngờ mất cả mười lăm phút, hai người hai đất nước cùng nhau tắt máy. Vùi mình trong chăn bông ấm áp đêm sương lạnh, cửa ngỏ trái tim chào đón ánh xuân về, hoa tươi nở rộ. Càng không thể giấu được những cái mỉm cười lặng lẽ.
Hắn lại lần nữa mở điện thoại lên, vào danh bạ, đổi tên gợi nhớ. Đặt xong còn tự mắng mình thật trẻ con, ấu trĩ.
Giữ tâm thế như vậy vào mộng đẹp, khẽ nói bên điện thoại, “Ngủ ngon.”
“My Love…”
Nơi đây là một quảng trường rộng lớn với phong cách hiện đại phá lẫn nét âu cổ, nguy nga tráng lệ như lâu đài dàng cho công chúa ở. Mà người đứng đầu tập đoàn thời trang Yurika này là một quý cô xinh đẹp, quý phái tuổi 45, tên là Adeline. Trong một cuộc phỏng vấn thì cô cho biết rằng, con gái Jourdan của mình thích kiểu dáng như vậy nên mới cho xây chiều theo sở thích của con.
Nghe tin này Hoắc Uyển Ngưng chấp chấp miệng, cạn lời, người ta giàu thì thích làm gì cũng được, đó là một đạo lý đúng đắn và thực tế nhất mà cô biết.
“…”
Tám giờ tối ngày đầu tiên khai mạc, Hoắc Uyển Ngưng cũng chỉ đi loanh quanh tới lui quảng trường, nếu không thì phụ giúp gì đó cho người mẫu, có chút nhàm chán hơn cô nghĩ.
Ngồi ngắm bầu trời đêm ở một bậc thềm vắng vẻ sau quảng trường, ánh đèn neon lập loè nhấp nháy, gần đây có một chuỗi quán bar rất lớn, không gian ồn ào huyên náo lấn át sang đây. Cô chỉ cau mày, ngồi chống chằm hoà mình vào biển đèn hào nhoáng.
Từ xa Lục Tư Nại đã thấy cô ngồi ở đây, đi chầm chậm tới vỗ vai cô một cái, “Tiểu Ngưng.”
Hoắc Uyển Ngưng quay lại nhìn, cười cười, “Bị phát hiện rồi.”
Lục Tư Nại ngồi xuống bên cạnh cô, chen chúc trên một bậc thềm xi măng cứng cáp, ánh mắt luôn mang theo ý cười này luôn trao trọn cho cô, trong màn đêm vẫn sáng suốt, khôi ngô.
“Sao lại ra đây ngồi vậy?”
Cô hơi trầm mặc, cúi cúi mặt vặt mấy cành khô mảnh dẻ dưới đất, “Buồn chán nên đi ngắm sao một chút.”
Lục Tư Nại dường như nhớ ra gì đó, liên kết lại các lần sự kiện, sau đó kết luận:“Hình như lúc nào em cũng trốn một mình đi ngắm sao nhỉ?”
Cô gật đầu, thanh âm nhẹ nhàng từ tín dễ nghe, như một người lồng tiếng kịch truyền thanh vậy, “Em không biết nữa, chắc từ nhỏ đã luôn giữ thói quen này.”
“Lúc nhỏ, em học bị bắt học đàn violin, thường học từ tám đến chín giờ tối, sau khi kết thúc thường len lén trốn ra sau nhà ngồi ngắm trăng sao.” Vừa nói cô vừa vuốt vuốt mái tóc dài mượt mà của mình trong vô thức, cô nàng ngốc nghếch này đâu có biết rằng mình bây giờ vô cùng gợi cảm đâu, đẹp đến mức điên người, cứ vô vô tình tình, cá tính mà ấm áp. Lục Tư Nại còn không biết đây là thể loại đẹp gì mà anh ta tim đập mạnh như sắp bức ra ngoài, mặt đỏ cồn cào. Cô còn mặc một cái đầm xẻ tà, trễ vai lộ ra da thịt trắng trẻo khoẻ khoắn, dù trong bóng tối không thấy quá rõ nhưng sự cuốn hút từ cô nàng không thể bị che đậy được.
Lục Tư Nại âm thầm nuốt ực mốt ngụm nước bọt, tự thân mình kiềm chế thú tính đang trỗi dậy. Bỗng dưng thấy mình thật giống một thằng biến thái. Bây giờ làm một tên khốn nạn bế cô về giường giấu luôn có được không?
“…”
Cuối cùng suy nghĩ của Lục háo sắc tất nhiên bị bãi bỏ.
Hai người ngồi trầm tư nhìn trời, nhìn sao, điệu nhạc du dương từ không quản trường vọng ra với tiếng nhạc sôi động từ quán bar cứ dung hợp lại, tạo nên tiết tấu kì quái gì cũng chẳng biết nữa. Hai bên đối lập nhưng bản chất hay vẫn cứ hay.
…
Gần mười hai giờ đêm tại khách sạn, Hoắc Uyển Ngưng không ngủ được cứ nằm trằn trọc mãi, bấm điện thoại lung tung rồi lại bất tri bất giác ấn vào danh bạ. Nhìn chằm chằm số của người tên “Công Tôn Dạ Uý” kia một lúc, ngón tay nghịch ngợm đã ấn vào, khi hoàn hồn lại thì đã nối được máy. Ngỡ chẳng ai trả lời giữa đêm khuya nhưng không, giọng nói quen thuộc của người đàn ông ấy vang bên tai làm Hoắc Uyển Ngưng chột dạ.
"Alo, chuyện gì vậy?’’
Cô lắp bắp sắp xếp lại ngôn từ, “À… chào buổi tối, tôi… Công Tôn tổng.”
Bên kia Công Tôn Dạ Uý còn đang ngồi trên giường, đeo kính xem tài liệu trên laptop. Một tay gõ bàn phím, một tay cầm điện thoại, nghe ra ý tứ gì đó lạ lẫm của cô thì “hửm” một tiếng đầy vô tư. Hoắc Uyển Ngưng bên Pháp trực tiếp gục ngã, chui vào trong chăn, không biết sao mà ngại chín cả mặt.
Có đến mức như vậy không? Một chữ “hửm” thôi mà?
Hoắc Uyển Ngưng tự nhủ với lòng mình bình tĩnh lại, sao cứ giống lần đầu yêu vậy chứ?
Thanh âm trầm thấp, lạnh lùng, nói cũng vô cùng nhẹ nhàng, không cần phải động khẩu nhiều cũng đánh ngã được đối phương. Đặc biệt là người nào đó họ Hoắc.
“Đêm không ngủ lại cứ xem điện thoại, không tốt.” Hắn gập laptop lại, đồng thời gỡ bỏ kính mắt, hơi xoa nắn nhẹ ấn đường, bộ dạng ảo não mệt mỏi vô cùng. Hoắc Uyển Ngưng chưa bao giờ thấy được cảnh này hết, trước giờ một Công Tôn Dạ Uý chua ngoa, ngạo mạng rạng danh mới là người cô quen biết. Đằng sau hào quang rực rỡ ấy là đánh đổi bằng thời gian và sức khỏe rất nhiều.
“Tôi không ngủ được.”
“Không ngủ được liền tùy tiện gọi cho tôi?” Công Tôn Dạ Uý không suy nghĩ gì, chọc ghẹo một câu. Hoắc Uyển Ngưng cứng họng, không biết nói gì hơn.
“Xem như tôi gọi nhầm cho Công Tôn tổng đi.”
“Gọi nhầm sao?” Hắn giả vờ hỏi lại, vô ý làm càn:“Số điện thoại của tôi trong danh bạ luôn để ở vị trí đầu tiên đi, đảm bảo không nhầm lẫn được.”
“Từ từ đã, sao lại để đầu tiên, há chẳng phải nên để dưới cuối hay sao?”
Công Tôn Dạ Uý khôi phục lại thần sắc, “Để cuối sao?” Em nỡ à?
Hoắc Uyển Ngưng nằm ngoe nguẩy chân, thâm ý nói:“Phải, để ở cuối.”
“Không cho phép em để ở cuối rõ chưa.”
“Ồ vậy sao…”
Chợt nhớ ra, hắn lấy tư cách gì nói câu đó vậy chứ, nụ cười nhạt nhoà trên khoé môi đượm ý buồn.
“Thế thì chiều theo Công Tôn tổng vậy.”
Công Tôn Dạ Uý sững người, trái tim đang bình ổn đập bỗng nhiên giật thoát một cái, tay chân hắn như có dòng điện nhỏ mong manh xẹt qua làm tê tê da thịt. Đôi mắt trong suốt lờ đờ dưới ánh đèn ngủ loé lên một tia sáng, thứ hắn nhìn thấy bây giờ trước mặt… chỉ có màu hồng của tình yêu!
Nói chuyện đôi ba câu, không ngờ mất cả mười lăm phút, hai người hai đất nước cùng nhau tắt máy. Vùi mình trong chăn bông ấm áp đêm sương lạnh, cửa ngỏ trái tim chào đón ánh xuân về, hoa tươi nở rộ. Càng không thể giấu được những cái mỉm cười lặng lẽ.
Hắn lại lần nữa mở điện thoại lên, vào danh bạ, đổi tên gợi nhớ. Đặt xong còn tự mắng mình thật trẻ con, ấu trĩ.
Giữ tâm thế như vậy vào mộng đẹp, khẽ nói bên điện thoại, “Ngủ ngon.”
“My Love…”