Chương 51: Mỗi người một tình yêu
Hoắc Uyển Ngưng cũng không phải là suốt ngày đi đi lại lại đến E.W, cô nghĩ đến làm cái gì nhiều vậy, làm tượng để trưng sao? Chính vì vậy, thỉnh thoảng có chút trục trặc gì đó mới gặp mặt. Công Tôn Dạ Uý thì như bị ai chọc, kể từ lúc gặp lại cô, hợp tác rồi trò chuyện, cô sau lại không thường xuyên đến hắn cứ bồn chồn, nôn nao. Bình thường có cô tự nhiên tâm tình sẽ cực kỳ tốt, hay cười thêm vài cái, không có cô thì hiện nguyên hình lão tư bản khó ăn khó ở. Suốt ngày hầm hầm, chỉ thiếu điều đem E.W hoá thành động băng nhân tạo. Nhân viên làm gì không vừa ý hắn cũng không nể nan mà trách cứ, có khi một cái tài liệu báo cáo nhỏ cũng phải làm lại hơn chục lần mới được, họ chỉ biết than thầm thôi.
Mười giờ sáng ngày đầu tuần, toàn thể được kết thúc buổi họp bằng sự trầm mặc và nặng nề. Những người đảm đương trình bày y như rằng bị chỉnh cho sắp ngất, cái này không được, cái kia chưa ổn. Nhìn không giống vừa họp xong cho lắm, giống mới bị tra tấn tinh thần hơn.
Công Tôn Dạ Uý ngồi tựa lưng trên ghế, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trên trán còn hiện đôi nét căng thẳng chưa tiêu tán, bỗng chiếc điện thoại di động để trên bàn có tiếng ting ting, là thông báo kết bạn đến tài khoản cá nhân của hắn. Hắn nhíu mày, cầm lên xem, dòng chữ thông báo đề “Mèo lớn đã gửi lời mời kết bạn với bạn.” Là ai? Hắn nhìn thêm mấy giây, phát hiện dòng tiểu sử ghi “Hoắc Uyển Ngưng.” Bất chợt cười một cái, nghĩ nghĩ, cái người phụ nữ này đúng là nhiều cái suy nghĩ lạ, tên lại không đặt chính thức, cứ thích để ở dưới tiểu sử.
“Đồng ý kết bạn.” Bấm xong hắn trực tiếp ném điện thoại lên bàn, chờ chờ đợi đợi.
Ba phút sau có hồi âm, là một tin nhắn ngắn gọn từ Hoắc Uyển Ngưng: “Chào buổi sáng Công Tôn tổng.” Nụ cười trên khoé môi càng sâu hơn, ngón tay cái thoăn thoắt gõ bàn phím, rất nhanh gửi đi:“Chào… Có điều, bây giờ đã sắp trưa rồi.”
Bên kia lại nhắn qua, “Ầy ầy, sao cũng được mà. Cũng chưa trưa lắm.” Theo đó là một cái icon mặt ủy khuất.
Công Tôn Dạ Uý lại khẽ mỉm cười, nhìn thấy loạt biểu tình này đám nhân viên còn lại trong phòng họp há hốc mồm, kinh hãi như nhìn thấy một hiện tượng siêu nhiên.
Ôi trời đất ơi! Boss đại nhân của bọn họ cười kìa!
Một tin tức chấn động trong nội bộ E.W, mấy nhân viên lập tức vào group chat của nhân viên kể lể, to gan hơn là có một người chụp lén cảnh Công Tôn Dạ Uý cười gửi vào cho mọi người xem. Group chat nọ ngày hôm đó chấn động, bàng hoàng. Cả mấy trăm tin nhắn liên tục được gửi, muốn cháy cả máy. Cái người chụp ảnh sếp kia bị sự nháo loạn này làm cho phát khiếp, nhanh tay lẹ chân thu hồi hình ảnh lại.
[Trời ơi, tôi còn chưa lưu ảnh hiếm hoi này, thu hồi làm cái gì vậy?]
[Sếp cười là một loại chiêm ngưỡng gì hả các anh em? Có phải báo hiệu là chúng ta sắp tèo rồi không?]
[Sếp cười thật đẹp, phải chi lúc họp cũng rạng rỡ như vậy, chúng đã có phải đỡ khổ hơn rồi?]
[Này này anh bạn, chụp khi nào vậy? Thật can đảm nha. Cơ mà sếp hôm nay bị cái gì sao? Nhìn… thật đáng sợ.]
[…]
Những câu hỏi sắc sảo như dao đâm vào mắt người gửi ảnh, hỏi như vậy ai dám trả lời?
Thật may group chat không có những thành viên như các ông lớn của công ty, cũng không có nội gián, nếu không e là tiền lương và tiền thưởng cuối năm của đám buôn dưa lê bán dưa chuột này sẽ bị trừ hai phần ba!
…----------------…
“Cho tôi vào gặp anh ấy!” Lý Nhan hùng hổ chống nạnh nói với Bạch Vận. Một câu yêu cầu này thật hoang đường, Bạch Vận đâu có khùng mà cho cô ta vào để mà làm loạn tung cái công ty này lên.
Một người phụ nữ một người đàn ông đứng ở cửa E.W đôi co không phải khung cảnh gì đáng tự hào, cứ loi nhoi không thôi. Bạch Vận ngày ngày đau đầu khi cứ gặp phải bà cô này, ngàn vạn lần kêu bảo vệ đuổi đi nhưng không khả quan chút nào, cô ta cũng không lo công việc mình, cứ ngày ngày đến đây lớn tiếng đòi gặp Công Tôn Dạ Uý. Đến cả bảo vệ cũng phải chào thua, Lý tiểu thư này thật cứng đầu.
“Cậu có nghe không hả? Cho tôi vào gặp anh ấy!”
Bạch Vận không kiên dè gì, đưa tay mình lên trán Lý Nhan cảm nhận nhiệt độ, thấy bình thường rồi anh mới nói:“Nhiệt độ bình thường, không sốt, vậy cô ăn nói hàm hồ này là sao đây?”
“Con mẹ nó, cậu!?”
Bạch Vận nở nụ cười gian manh đểu cáng, không tức cũng rất uổng phí, Lý Nhan được phen tức xì khói đầu, cay cú hơn cả ăn ớt.
“Được rồi, hôm nay coi như bà đây yếu thế hơn, chờ đấy tôi sẽ quay lại.”
Nói rồi cô ta bỏ đi, Bạch Vận đột nhiên thấy hụt hẫng chỗ nào đó, bình thường Lý Nhan dây dưa cũng phải cả tiếng đồng hồ, hôm nay mới có mười phút đã lui binh rồi, thật khó hiểu. Bạch Vận khôi phục thần sắc nghiêm túc, lãnh đạm nhìn Lý Nhan, kỳ thật là hụt hẫng. Nhìn cô đi nhanh ra khỏi cổng lớn E.W anh ta bần thần, lát sau mới cuốc chân vào lại toà chính công ty.
…----------------…
Ngày đẹp trời nọ…
“Lão Phong, hôm nay đi uống không?” Công Tôn Dạ Uý hôm nay đặc biệt có nhã hứng, sau giờ ăn trưa gọi cho Phong Dực hẹn đi uống.
Bên kia đáp lại:“Từ chối, ngày hôm nay đưa cô bé ở nhà đi chơi rồi.” Sau đó cúp máy.
Công Tôn Dạ Uý:"…"
…
Bên phía Hoắc Uyển Ngưng.
Lâu rồi không gặp, Hoắc lão nương mới liên lạc cho cô bạn bảo bối, Hàn Ly.
“Lâu không gặp, hẹn một bữa đi ăn tối được chứ hả? Danny cũng nhớ cậu rồi.”
Hàn Ly tuyệt tình, cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói:“Từ chối, hôm nay có hẹn với anh yêu nhà mình rồi. Hẹn ngày mai nhé cục cưng!”
Hoắc Uyển Ngưng:"…"
Hai người họ rất có tướng phu thê, càng ngày càng ăn nói giống nhau, tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi đối phương không ít.
Nhắc đến gặp đôi đáng yêu Phong Dực và Hàn Ly thì cả hai người Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng đều có chung cảm nhận, rất mặn nồng! Năm năm yêu nhau, mặn nồng như buổi ban đầu, Phong Dực rước được tình yêu định mệnh bằng một cách dễ dàng, vô tình. Nhưng anh ta không vì thế mau chán mau bỏ, đối với Hàn Ly yêu chiều như mạng. Hai người họ cách năm bảy ngày không gặp nhau lại nhớ đến phát điên, lại sắp xếp mà cùng nhau đi du lịch khắp trời Tây.
Bởi vì Phong Dực thấy Hàn Ly còn vô tư và cô chưa muốn kết hôn lập gia đình nên không yêu cầu cưới vội, tuy đã cầu hôn và thành công mỹ mãn. Thế giới của hai người vô âu vô lo, yêu mạnh mẽ và chân thật nhất. Phong Dực từ một tên lãng tử ăn chơi, giờ đây quy thuận an phận, mỗi ngày ngắm nhìn rồi yêu cô bé nhà mình là đủ.
Hai người vừa đi du lịch Ý về, không ở Đại Hải Ngụy Thành mà ở Hoa Kinh Lệ Thành tham dự lễ hội truyền thống gì đó ở đấy rồi.
Hoắc Uyển Ngưng lâu lâu lại chợt nghĩ, Hàn Ly thật có phúc, tình duyên thuận lợi, cuộc sống an nhàn. Với công việc phóng viên cho những show trương trình tài năng tuổi trẻ, không ngờ Hàn Ly lại nổi danh như cồn, sự nghiệp của cô gái trẻ ham chơi ấy cũng trở nên ổn định, tự thân kiếm được tiền dù nhà mình đã dư tiền. Cô ấy không cần phải nhọc công chạy đôn chạy đáo phỏng vấn như vậy, chỉ là bản cô ấy thích khám phá thế gian.
“…”
Mỗi người một tình yêu, dù là chớm nở sau những lớp gai dày đặc hay là vừa phát sinh sau những lần gặp mặt, cả là tình yêu nồng cháy và mãnh liệt…
Cuộc sống với nhiều điều mới mẻ, họ đều đang cố gắng vì đam mê, ước mơ của bản thân, hơn hết là vì muốn xây ấp nên tình yêu đẹp đẽ. Từng tấc từng tấc thời gian âm trầm trôi qua không nói cho ai biết, họ càng muốn bước đến gần tình yêu của họ, muốn cưỡng cầu rồi chinh phục. Đôi khi họ còn không biết những bước chân của mình đang tiến đến người mình thích, trong vô thức trở nên ấm áp và nâng niu đến lạ.
Mười giờ sáng ngày đầu tuần, toàn thể được kết thúc buổi họp bằng sự trầm mặc và nặng nề. Những người đảm đương trình bày y như rằng bị chỉnh cho sắp ngất, cái này không được, cái kia chưa ổn. Nhìn không giống vừa họp xong cho lắm, giống mới bị tra tấn tinh thần hơn.
Công Tôn Dạ Uý ngồi tựa lưng trên ghế, ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần. Trên trán còn hiện đôi nét căng thẳng chưa tiêu tán, bỗng chiếc điện thoại di động để trên bàn có tiếng ting ting, là thông báo kết bạn đến tài khoản cá nhân của hắn. Hắn nhíu mày, cầm lên xem, dòng chữ thông báo đề “Mèo lớn đã gửi lời mời kết bạn với bạn.” Là ai? Hắn nhìn thêm mấy giây, phát hiện dòng tiểu sử ghi “Hoắc Uyển Ngưng.” Bất chợt cười một cái, nghĩ nghĩ, cái người phụ nữ này đúng là nhiều cái suy nghĩ lạ, tên lại không đặt chính thức, cứ thích để ở dưới tiểu sử.
“Đồng ý kết bạn.” Bấm xong hắn trực tiếp ném điện thoại lên bàn, chờ chờ đợi đợi.
Ba phút sau có hồi âm, là một tin nhắn ngắn gọn từ Hoắc Uyển Ngưng: “Chào buổi sáng Công Tôn tổng.” Nụ cười trên khoé môi càng sâu hơn, ngón tay cái thoăn thoắt gõ bàn phím, rất nhanh gửi đi:“Chào… Có điều, bây giờ đã sắp trưa rồi.”
Bên kia lại nhắn qua, “Ầy ầy, sao cũng được mà. Cũng chưa trưa lắm.” Theo đó là một cái icon mặt ủy khuất.
Công Tôn Dạ Uý lại khẽ mỉm cười, nhìn thấy loạt biểu tình này đám nhân viên còn lại trong phòng họp há hốc mồm, kinh hãi như nhìn thấy một hiện tượng siêu nhiên.
Ôi trời đất ơi! Boss đại nhân của bọn họ cười kìa!
Một tin tức chấn động trong nội bộ E.W, mấy nhân viên lập tức vào group chat của nhân viên kể lể, to gan hơn là có một người chụp lén cảnh Công Tôn Dạ Uý cười gửi vào cho mọi người xem. Group chat nọ ngày hôm đó chấn động, bàng hoàng. Cả mấy trăm tin nhắn liên tục được gửi, muốn cháy cả máy. Cái người chụp ảnh sếp kia bị sự nháo loạn này làm cho phát khiếp, nhanh tay lẹ chân thu hồi hình ảnh lại.
[Trời ơi, tôi còn chưa lưu ảnh hiếm hoi này, thu hồi làm cái gì vậy?]
[Sếp cười là một loại chiêm ngưỡng gì hả các anh em? Có phải báo hiệu là chúng ta sắp tèo rồi không?]
[Sếp cười thật đẹp, phải chi lúc họp cũng rạng rỡ như vậy, chúng đã có phải đỡ khổ hơn rồi?]
[Này này anh bạn, chụp khi nào vậy? Thật can đảm nha. Cơ mà sếp hôm nay bị cái gì sao? Nhìn… thật đáng sợ.]
[…]
Những câu hỏi sắc sảo như dao đâm vào mắt người gửi ảnh, hỏi như vậy ai dám trả lời?
Thật may group chat không có những thành viên như các ông lớn của công ty, cũng không có nội gián, nếu không e là tiền lương và tiền thưởng cuối năm của đám buôn dưa lê bán dưa chuột này sẽ bị trừ hai phần ba!
…----------------…
“Cho tôi vào gặp anh ấy!” Lý Nhan hùng hổ chống nạnh nói với Bạch Vận. Một câu yêu cầu này thật hoang đường, Bạch Vận đâu có khùng mà cho cô ta vào để mà làm loạn tung cái công ty này lên.
Một người phụ nữ một người đàn ông đứng ở cửa E.W đôi co không phải khung cảnh gì đáng tự hào, cứ loi nhoi không thôi. Bạch Vận ngày ngày đau đầu khi cứ gặp phải bà cô này, ngàn vạn lần kêu bảo vệ đuổi đi nhưng không khả quan chút nào, cô ta cũng không lo công việc mình, cứ ngày ngày đến đây lớn tiếng đòi gặp Công Tôn Dạ Uý. Đến cả bảo vệ cũng phải chào thua, Lý tiểu thư này thật cứng đầu.
“Cậu có nghe không hả? Cho tôi vào gặp anh ấy!”
Bạch Vận không kiên dè gì, đưa tay mình lên trán Lý Nhan cảm nhận nhiệt độ, thấy bình thường rồi anh mới nói:“Nhiệt độ bình thường, không sốt, vậy cô ăn nói hàm hồ này là sao đây?”
“Con mẹ nó, cậu!?”
Bạch Vận nở nụ cười gian manh đểu cáng, không tức cũng rất uổng phí, Lý Nhan được phen tức xì khói đầu, cay cú hơn cả ăn ớt.
“Được rồi, hôm nay coi như bà đây yếu thế hơn, chờ đấy tôi sẽ quay lại.”
Nói rồi cô ta bỏ đi, Bạch Vận đột nhiên thấy hụt hẫng chỗ nào đó, bình thường Lý Nhan dây dưa cũng phải cả tiếng đồng hồ, hôm nay mới có mười phút đã lui binh rồi, thật khó hiểu. Bạch Vận khôi phục thần sắc nghiêm túc, lãnh đạm nhìn Lý Nhan, kỳ thật là hụt hẫng. Nhìn cô đi nhanh ra khỏi cổng lớn E.W anh ta bần thần, lát sau mới cuốc chân vào lại toà chính công ty.
…----------------…
Ngày đẹp trời nọ…
“Lão Phong, hôm nay đi uống không?” Công Tôn Dạ Uý hôm nay đặc biệt có nhã hứng, sau giờ ăn trưa gọi cho Phong Dực hẹn đi uống.
Bên kia đáp lại:“Từ chối, ngày hôm nay đưa cô bé ở nhà đi chơi rồi.” Sau đó cúp máy.
Công Tôn Dạ Uý:"…"
…
Bên phía Hoắc Uyển Ngưng.
Lâu rồi không gặp, Hoắc lão nương mới liên lạc cho cô bạn bảo bối, Hàn Ly.
“Lâu không gặp, hẹn một bữa đi ăn tối được chứ hả? Danny cũng nhớ cậu rồi.”
Hàn Ly tuyệt tình, cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói:“Từ chối, hôm nay có hẹn với anh yêu nhà mình rồi. Hẹn ngày mai nhé cục cưng!”
Hoắc Uyển Ngưng:"…"
Hai người họ rất có tướng phu thê, càng ngày càng ăn nói giống nhau, tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi đối phương không ít.
Nhắc đến gặp đôi đáng yêu Phong Dực và Hàn Ly thì cả hai người Công Tôn Dạ Uý và Hoắc Uyển Ngưng đều có chung cảm nhận, rất mặn nồng! Năm năm yêu nhau, mặn nồng như buổi ban đầu, Phong Dực rước được tình yêu định mệnh bằng một cách dễ dàng, vô tình. Nhưng anh ta không vì thế mau chán mau bỏ, đối với Hàn Ly yêu chiều như mạng. Hai người họ cách năm bảy ngày không gặp nhau lại nhớ đến phát điên, lại sắp xếp mà cùng nhau đi du lịch khắp trời Tây.
Bởi vì Phong Dực thấy Hàn Ly còn vô tư và cô chưa muốn kết hôn lập gia đình nên không yêu cầu cưới vội, tuy đã cầu hôn và thành công mỹ mãn. Thế giới của hai người vô âu vô lo, yêu mạnh mẽ và chân thật nhất. Phong Dực từ một tên lãng tử ăn chơi, giờ đây quy thuận an phận, mỗi ngày ngắm nhìn rồi yêu cô bé nhà mình là đủ.
Hai người vừa đi du lịch Ý về, không ở Đại Hải Ngụy Thành mà ở Hoa Kinh Lệ Thành tham dự lễ hội truyền thống gì đó ở đấy rồi.
Hoắc Uyển Ngưng lâu lâu lại chợt nghĩ, Hàn Ly thật có phúc, tình duyên thuận lợi, cuộc sống an nhàn. Với công việc phóng viên cho những show trương trình tài năng tuổi trẻ, không ngờ Hàn Ly lại nổi danh như cồn, sự nghiệp của cô gái trẻ ham chơi ấy cũng trở nên ổn định, tự thân kiếm được tiền dù nhà mình đã dư tiền. Cô ấy không cần phải nhọc công chạy đôn chạy đáo phỏng vấn như vậy, chỉ là bản cô ấy thích khám phá thế gian.
“…”
Mỗi người một tình yêu, dù là chớm nở sau những lớp gai dày đặc hay là vừa phát sinh sau những lần gặp mặt, cả là tình yêu nồng cháy và mãnh liệt…
Cuộc sống với nhiều điều mới mẻ, họ đều đang cố gắng vì đam mê, ước mơ của bản thân, hơn hết là vì muốn xây ấp nên tình yêu đẹp đẽ. Từng tấc từng tấc thời gian âm trầm trôi qua không nói cho ai biết, họ càng muốn bước đến gần tình yêu của họ, muốn cưỡng cầu rồi chinh phục. Đôi khi họ còn không biết những bước chân của mình đang tiến đến người mình thích, trong vô thức trở nên ấm áp và nâng niu đến lạ.