Chương 53: Cứu giúp cô bé kì lạ
Một buổi tối trước ngày diễn ra Tuần lễ thời trang, Hoắc Uyển Ngưng đang vi vu lượn lờ trong phố đêm ở Paris, đây là một con phố nhỏ mới được xây dựng, chủ yếu bán đồ lưu niệm và ẩm thực của Pháp.
Cô nàng hôm nay trông tươi tắn hơn thường ngày, trang điểm nhẹ nhàng để đi dạo. Vừa kết thúc cuộc gọi với Danny, cô chỉ thấy thật tiếc khi không đưa con trai đến được. Cô nghĩ tính chất công việc đợt này bận rộn nên sẽ không có thời gian trông chừng thằng bé được, vậy mới quyết định để nó ở biệt thự Lục Tư Nại.
Len lỏi qua từng dòng người tấp nập, hiện tại mới đứng tại một quầy bán móc khóa hoạt hình, bỗng có một cô bé khoảng 8, 9 tuổi chạy vội chạy vàng đến đụng trúng người Hoắc Uyển Ngưng. Cô quay lại nhìn, con bé bị choáng nên lùi vài bước về sau, “Này em nhỏ à, có làm sao không?”
“Em ổn.”
Hoắc Uyển Ngưng bất giác nhận ra, cô nói tiếng Anh, không ngờ cô bé người Pháp này lại lanh lợi và giỏi như vậy. Thiết nghĩ, trẻ con bây giờ đều như siêu nhân vậy á.
“Có chuyện gì gấp hay sao? Trông em rất vội vã.”
Cô bé không vội trả lời, đôi mắt trong veo đáng yêu cảnh giác nhìn xung quanh, hệt như đang đề phòng ai đó. Nó rụt rè nép sau lưng Hoắc Uyển Ngưng rồi ló mắt nhìn. Cô nhìn hành động kì lạ của nó mà thắc mắc, thử nhìn theo hướng mắt của đứa nhỏ, từ xa xa trong đám người vóc dáng cao lớn thấp thoáng hai ba tên đàn ông rất khả nghi. Bọn chúng nhìn bặm trợn, đảo mắt dáo dác tìm kiếm. Kinh nghiệm huấn luyện lâu năm giúp Hoắc Uyển Ngưng nhận ra gì đó, biết đứa nhỏ gặp nguy hiểm nên cũng không vội đẩy nó đi.
Hoắc Uyển Ngưng nói nhỏ:“Cô bé, em gặp nguy hiểm sao?”
Con bé bấu chặt gấu váy cô, trong ánh mắt là sự hoảng sợ và lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn cố bình tĩnh, “Phải, mấy người kia đột nhiên truy lùng em.”
Cô lấy tay đẩy nhẹ đầu đứa trẻ vào sau lưng mình, cố gắng che giấu nó đi.
Một tên trong số đó hình như phát giác ra, hắn ta nhìn đăm đăm vào hai người, đôi mắt xanh ngọc đùng đục của gã dò xét, sau đó huých vai đồng bọn, chúng chỉ trỏ về phía họ.
Không kịp để hai người nhanh chân rời đi chúng đã hùng hổ kéo đến, đứng cao hơn Hoắc Uyển Ngưng hai cái đầu, tên mắt xanh đục kia nở nụ cười giả tạo nói tiếng Pháp:“Cô gái à, đứa bé này là người nhà chúng tôi.”
Hoắc Uyển Ngưng nhíu mày, đáp trả bằng tiếng Anh:“Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Pháp.”
Bọn chúng ngớ người ra, nhìn nhau một cách đầy bối rối, tên mắt xanh kia thẳng tay kéo cô bé về phía mình, ngoắc ngoắc tay ý biểu thị con bé là người của hắn.
Đứa nhỏ càng sợ hãi, muốn thoát khỏi cái nắm tay chặt như gọng kìm của gã ta, nhưng với cái sức người nhỏ bé đó không thể làm gì được gã.
Chúng định bỏ đi bị, Hoắc Uyển Ngưng lao đến túm tay cô bé lại, “Dừng lại.”
Tên mắt xanh đục nhíu mày đầu mày rậm rạp, hoàn toàn không hài lòng với hành vi của cô. Hắn không nói được tiếng Anh, chỉ có thể hiểu qua loa đại loại cơ bản. Gã ta rất kiệm lời, từ đầu đến cuối đều hé miệng chỉ có một lần. Gã tính gỡ cánh tay Hoắc Uyển Ngưng ra, cô thuận theo ý, rất buôn lỏng. Một khắc gã mất cảnh giác, cô liền ôm lấy bé gái che chắn đằng sau lưng mình.
“Mày định làm gì?”
Hoắc Uyển Ngưng vẫn giả lơ, đã nói là không hiểu tiếng Pháp rồi mà còn cãi cố.
“Tôi đã nói, tôi không hiểu tiếng Pháp được.”
Đồng bọn:"…" Hai người này thực sự là muốn biểu đạt cái gì cho đối phương vậy?
Đám đông đi xung quanh bắt đầu tò mò, bu lại xem có chuyện gì. Mấy kẻ to cao đàn áp một người phụ nữ và một bé gái, hiển nhiên người được bênh vực sẽ là bên phía người phụ nữ với bé gái.
Hoắc Uyển Ngưng ôm cô bé lên, chớp thời cơ mọi người cản trở bọn kia mà chạy, sức lực của cô gái bế một đứa nhỏ cũng không chạy quá nhanh được. Sau đuôi là mấy gã đàn ông truy sát cũng không khiến cô biến sắc chút nào, đến đoạn mấy ngã rẽ cô liền chen vào chỗ đông rồi vào một ngã, bọn chúng theo sau, bị vướn víu bởi người đi đường nên chúng cũng chả chạy nhanh được, đến mấy ngã rẽ thì dừng lại. Mấy gã chia nhau ra, mà lại không có ai đi vào tìm cái ngõ chật hẹp nhất.
Cô ôm đứa nhỏ trấn an, bảo sẽ không sao đâu. Lại liếc mắt nhìn xem bọn kia đã tản xa chưa.
Cô bé thấp giọng nói:“Cảm ơn chị đã cứu em.”
Hoắc Uyển Ngưng mỉm cười, “Không có gì.”
Con bé lại hỏi:“Chị không sợ chúng hay sao?”
Sợ à? Tuyết đối không!
Sợ đứa nhỏ thắc mắc lung tung nên cô cũng phải giả vờ nói:“À, có hơi sợ, nhưng mà không sao, chị phải giúp đỡ em chứ.”
Đứa nhỏ cúi mặt vùi đầu vào ngực cô, thều thào:“Thật tốt quá…”
Trong không gian kín còn hẹp như vậy nếu ở lại lâu sẽ ngợp thở, Hoắc Uyển Ngưng đang cật lực suy nghĩ cách để đi ra mà không bị đám người kia bắt gặp.
Cô bé như nhận ra ý định của cô, giương mắt nhìn, lúc sau mới nói:“Chị ơi, có thể đi ra. Nếu đưa em được đến đoạn đầu của cảng thì sẽ có vệ sĩ nhà em ở đó, họ sẽ bảo vệ chúng ta.”
Hoắc Uyển Ngưng nở nụ cười mừng rỡ:“Vậy thì được, chị sẽ đưa em tới đó.”
“Ưm! Nhưng mà phải cẩn thận một chút, nếu bọn chúng bắt được nhất định sẽ nguy to.”
Hoắc Uyển Ngưng:"…" Cô bé này…
Cô thấy có hơi lạ, lúc nãy nhìn nó sợ đám người kia, điều này có thể khẳng định khi nhìn vào đôi mắt của nó, ấy vậy mà giờ lại bình tĩnh quá, thậm chí là ngang nhiên còn có sắc bén.
Tâm tình của một đứa trẻ có thể thay đổi trong tích tắc như vậy ư? E là có gì ẩn khuất.
Cô nàng hôm nay trông tươi tắn hơn thường ngày, trang điểm nhẹ nhàng để đi dạo. Vừa kết thúc cuộc gọi với Danny, cô chỉ thấy thật tiếc khi không đưa con trai đến được. Cô nghĩ tính chất công việc đợt này bận rộn nên sẽ không có thời gian trông chừng thằng bé được, vậy mới quyết định để nó ở biệt thự Lục Tư Nại.
Len lỏi qua từng dòng người tấp nập, hiện tại mới đứng tại một quầy bán móc khóa hoạt hình, bỗng có một cô bé khoảng 8, 9 tuổi chạy vội chạy vàng đến đụng trúng người Hoắc Uyển Ngưng. Cô quay lại nhìn, con bé bị choáng nên lùi vài bước về sau, “Này em nhỏ à, có làm sao không?”
“Em ổn.”
Hoắc Uyển Ngưng bất giác nhận ra, cô nói tiếng Anh, không ngờ cô bé người Pháp này lại lanh lợi và giỏi như vậy. Thiết nghĩ, trẻ con bây giờ đều như siêu nhân vậy á.
“Có chuyện gì gấp hay sao? Trông em rất vội vã.”
Cô bé không vội trả lời, đôi mắt trong veo đáng yêu cảnh giác nhìn xung quanh, hệt như đang đề phòng ai đó. Nó rụt rè nép sau lưng Hoắc Uyển Ngưng rồi ló mắt nhìn. Cô nhìn hành động kì lạ của nó mà thắc mắc, thử nhìn theo hướng mắt của đứa nhỏ, từ xa xa trong đám người vóc dáng cao lớn thấp thoáng hai ba tên đàn ông rất khả nghi. Bọn chúng nhìn bặm trợn, đảo mắt dáo dác tìm kiếm. Kinh nghiệm huấn luyện lâu năm giúp Hoắc Uyển Ngưng nhận ra gì đó, biết đứa nhỏ gặp nguy hiểm nên cũng không vội đẩy nó đi.
Hoắc Uyển Ngưng nói nhỏ:“Cô bé, em gặp nguy hiểm sao?”
Con bé bấu chặt gấu váy cô, trong ánh mắt là sự hoảng sợ và lo lắng, nhưng sắc mặt vẫn cố bình tĩnh, “Phải, mấy người kia đột nhiên truy lùng em.”
Cô lấy tay đẩy nhẹ đầu đứa trẻ vào sau lưng mình, cố gắng che giấu nó đi.
Một tên trong số đó hình như phát giác ra, hắn ta nhìn đăm đăm vào hai người, đôi mắt xanh ngọc đùng đục của gã dò xét, sau đó huých vai đồng bọn, chúng chỉ trỏ về phía họ.
Không kịp để hai người nhanh chân rời đi chúng đã hùng hổ kéo đến, đứng cao hơn Hoắc Uyển Ngưng hai cái đầu, tên mắt xanh đục kia nở nụ cười giả tạo nói tiếng Pháp:“Cô gái à, đứa bé này là người nhà chúng tôi.”
Hoắc Uyển Ngưng nhíu mày, đáp trả bằng tiếng Anh:“Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Pháp.”
Bọn chúng ngớ người ra, nhìn nhau một cách đầy bối rối, tên mắt xanh kia thẳng tay kéo cô bé về phía mình, ngoắc ngoắc tay ý biểu thị con bé là người của hắn.
Đứa nhỏ càng sợ hãi, muốn thoát khỏi cái nắm tay chặt như gọng kìm của gã ta, nhưng với cái sức người nhỏ bé đó không thể làm gì được gã.
Chúng định bỏ đi bị, Hoắc Uyển Ngưng lao đến túm tay cô bé lại, “Dừng lại.”
Tên mắt xanh đục nhíu mày đầu mày rậm rạp, hoàn toàn không hài lòng với hành vi của cô. Hắn không nói được tiếng Anh, chỉ có thể hiểu qua loa đại loại cơ bản. Gã ta rất kiệm lời, từ đầu đến cuối đều hé miệng chỉ có một lần. Gã tính gỡ cánh tay Hoắc Uyển Ngưng ra, cô thuận theo ý, rất buôn lỏng. Một khắc gã mất cảnh giác, cô liền ôm lấy bé gái che chắn đằng sau lưng mình.
“Mày định làm gì?”
Hoắc Uyển Ngưng vẫn giả lơ, đã nói là không hiểu tiếng Pháp rồi mà còn cãi cố.
“Tôi đã nói, tôi không hiểu tiếng Pháp được.”
Đồng bọn:"…" Hai người này thực sự là muốn biểu đạt cái gì cho đối phương vậy?
Đám đông đi xung quanh bắt đầu tò mò, bu lại xem có chuyện gì. Mấy kẻ to cao đàn áp một người phụ nữ và một bé gái, hiển nhiên người được bênh vực sẽ là bên phía người phụ nữ với bé gái.
Hoắc Uyển Ngưng ôm cô bé lên, chớp thời cơ mọi người cản trở bọn kia mà chạy, sức lực của cô gái bế một đứa nhỏ cũng không chạy quá nhanh được. Sau đuôi là mấy gã đàn ông truy sát cũng không khiến cô biến sắc chút nào, đến đoạn mấy ngã rẽ cô liền chen vào chỗ đông rồi vào một ngã, bọn chúng theo sau, bị vướn víu bởi người đi đường nên chúng cũng chả chạy nhanh được, đến mấy ngã rẽ thì dừng lại. Mấy gã chia nhau ra, mà lại không có ai đi vào tìm cái ngõ chật hẹp nhất.
Cô ôm đứa nhỏ trấn an, bảo sẽ không sao đâu. Lại liếc mắt nhìn xem bọn kia đã tản xa chưa.
Cô bé thấp giọng nói:“Cảm ơn chị đã cứu em.”
Hoắc Uyển Ngưng mỉm cười, “Không có gì.”
Con bé lại hỏi:“Chị không sợ chúng hay sao?”
Sợ à? Tuyết đối không!
Sợ đứa nhỏ thắc mắc lung tung nên cô cũng phải giả vờ nói:“À, có hơi sợ, nhưng mà không sao, chị phải giúp đỡ em chứ.”
Đứa nhỏ cúi mặt vùi đầu vào ngực cô, thều thào:“Thật tốt quá…”
Trong không gian kín còn hẹp như vậy nếu ở lại lâu sẽ ngợp thở, Hoắc Uyển Ngưng đang cật lực suy nghĩ cách để đi ra mà không bị đám người kia bắt gặp.
Cô bé như nhận ra ý định của cô, giương mắt nhìn, lúc sau mới nói:“Chị ơi, có thể đi ra. Nếu đưa em được đến đoạn đầu của cảng thì sẽ có vệ sĩ nhà em ở đó, họ sẽ bảo vệ chúng ta.”
Hoắc Uyển Ngưng nở nụ cười mừng rỡ:“Vậy thì được, chị sẽ đưa em tới đó.”
“Ưm! Nhưng mà phải cẩn thận một chút, nếu bọn chúng bắt được nhất định sẽ nguy to.”
Hoắc Uyển Ngưng:"…" Cô bé này…
Cô thấy có hơi lạ, lúc nãy nhìn nó sợ đám người kia, điều này có thể khẳng định khi nhìn vào đôi mắt của nó, ấy vậy mà giờ lại bình tĩnh quá, thậm chí là ngang nhiên còn có sắc bén.
Tâm tình của một đứa trẻ có thể thay đổi trong tích tắc như vậy ư? E là có gì ẩn khuất.