Chương 42: Chuyện ngày đầu Danny đi học
Vì ước muốn đi đến trường gặp gỡ bạn bè của con trai mà Hoắc Uyển Ngưng cũng phải chịu lết thân xác đi đăng ký nhập học cho thằng bé. Có một đứa con hướng ngoại, hoạt bát đúng thật là đôi khi rất cực cho bà mẹ trẻ Hoắc Uyển Ngưng.
…
Hôm nay là ngày đầu tiên Danny đi học ở trường Mẫu giáo Quốc tế Lập Hựu của Đại Hải Ngụy Thành. Cậu nhóc vô cùng hứng khởi, dậy từ sớm đã tự vệ sinh cá nhân, lên một outfits bảnh bao và trang nhã. Cậu ngồi sô pha đợi mẹ sẵn, đến hơn bảy giờ rưỡi sáng Hoắc Uyển Ngưng mới lọ mò ngủ dậy, đi xuống lầu còn ngáp ngắn ngáp dài nhìn con trai. Cô hỏi:“Con dậy sớm vậy làm gì?”
Danny ngồi thong thả, đặt chiếc nĩa ngay ngắn lên bàn rồi lấy khăn giấy lau miệng. Động tác vô cùng nho nhã, không nhìn mẹ cậu trả lời:“Phải dậy sớm mới thành công.”
Đầu lông mày Hoắc Uyển Ngưng giật giật, cô xua tay:“Ui trời, mẹ dậy trễ hơn con mà còn kiếm ra được tiền cho con đi học đấy nhóc thúi.”
Cậu bé không muốn đôi co nữa, đứng dậy khoác chiếc balo nhỏ đã được chuẩn bị sẵn lên vai rồi chạy ra cửa. “Con đi đây, tạm biệt mẹ.”
“Này, mới có hơn bảy rưỡi con gấp gáp như vậy làm gì?”
Chưa dứt lời thì bóng dáng đã mất hút, Hoắc Uyển Ngưng thở dài, thằng nhóc thật năng nổ mà.
Sau khi được cấp dưới Lục Tư Nại đưa đến trường, trong ngôi biệt thự trở nên yên tĩnh. Không còn tiếng nói cười của Danny thì cũng thật vắng, nhưng nó đi học rồi Hoắc Uyển Ngưng mới thấy khoẻ người. Ở nhà suốt ngày nghiên cứu mấy trò quái dị rồi hỏi một vạn câu hỏi vì sao, cô thì không thông thạo nhiều thứ như nhà khoa học như vậy nên hỏi không biết trả lời thế nào. Chỉ nước biết bảo cậu bé tự đi tra mạng xem hoặc sách báo.
“Tiểu Ngưng, chào buổi sáng.”
Từ trên lầu truyền xuống một giọng nói ấm áp và thanh mảnh như sớm mai của Lục Tư Nại. Nắng ấm dịu dàng ngoài cửa sổ được vén màn lên chiếu thẳng vào nhà, hắt nhẹ lên mặt Hoắc Uyển Ngưng. Đến cả nắng cũng không cản được cô xinh đẹp thì Lục Tư Nại làm sao cưỡng nổi.
“Chào buổi sáng.”
Anh đi đến, đưa ngón tay lên lau đi vết mứt quả mọng đỏ ngọt bên khoé môi cô, bị cái chạm bất ngờ ấy làm cô ngượng ngùng. Anh thì bật cười đầy sản khoái.
“Đáng yêu ghê.”
Hoắc Uyển Ngưng ôm mặt, “Anh đừng có nói bừa…Mau chóng ăn sáng rồi đi công ty thôi.”
Lục Tư Nại cũng thôi chọc cô nữa, đi vào phòng bếp bưng ra một ly cà phê ấm nóng, mùi thơm cà phê lan toả trong không khí tạo nên một cảm giác thật thư thái cho buổi sáng. Anh nói vọng ra:“Danny đâu rồi hả em?”
“Đi học rồi.”
“Sớm vậy sao? Mẫu giáo Quốc tế cho tụi trẻ vào lớp sớm như vậy à?”
“Ài ài không có, giờ vào lớp là tám giờ ba mươi lận nhưng nó hào hứng quá chịu không nổi nên đã co chân chạy đi từ sớm.”
Lục Tư Nại đặt ly cà phê xuống bàn thủy tinh rồi ngồi xuống cùng Hoắc Uyển Ngưng, khoảng cách chỉ một gang tay thật gần gũi. Họ Như cặp vợ chồng son vậy, ngọt ngào từng phút giây.
“Ai đưa thằng bé đi vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng đang bận xem ti vi, miệng vẫn đáp:“Giang Ưng.”
Người này là một trong những cấp dưới thân cận nhất của Lục Tư Nại.
Anh gật đầu yên tâm, sau đó vớ lấy một cuốn tạp chí thời đại mà lật lật xem.
Một nam một nữ ngồi sofa, người xem sách người xem ti vi. Không khí hài hòa và ấm cúng đến lạ thường.
…----------------…
Tuy nhiên…
Mọi việc đâu có thanh bình như thế được.
Danny ngày đầu đi học mẫu giáo ở Trung Quốc đã được cô giáo gọi về cho phụ huynh nói rằng đánh nhau với bạn học. Hoắc Uyển Ngưng nghe thì bất lực không tả xiết, cấp tốc lái xe đến trường của con. Từ công ty Lục Tư Nại đến trường Danny có chút xa, không biết lúc cô vắng bóng lại thêm chuyện.
Công Tôn Dạ Uý từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, tâm thế cao lãnh bước đi, vào đến phòng giáo viên. Cô giáo trẻ tên Lili đang sốt sắng nhìn hai cậu bé trước mặt, hay tin người nhà tụi nhóc đến thì cũng vô cùng mừng rỡ. Khoảnh khắc chạm mặt với anh cô Lili đã hỏi một câu:“Anh là ba của bé Hoắc Bảo An Tín phải không ạ?”
Người lớn và hai đứa nhỏ ngơ ngác, chưa kịp định hình chuyên gì.
“…”
Ơ chú này…
Thằng bé này…
…
Hôm nay là ngày đầu tiên Danny đi học ở trường Mẫu giáo Quốc tế Lập Hựu của Đại Hải Ngụy Thành. Cậu nhóc vô cùng hứng khởi, dậy từ sớm đã tự vệ sinh cá nhân, lên một outfits bảnh bao và trang nhã. Cậu ngồi sô pha đợi mẹ sẵn, đến hơn bảy giờ rưỡi sáng Hoắc Uyển Ngưng mới lọ mò ngủ dậy, đi xuống lầu còn ngáp ngắn ngáp dài nhìn con trai. Cô hỏi:“Con dậy sớm vậy làm gì?”
Danny ngồi thong thả, đặt chiếc nĩa ngay ngắn lên bàn rồi lấy khăn giấy lau miệng. Động tác vô cùng nho nhã, không nhìn mẹ cậu trả lời:“Phải dậy sớm mới thành công.”
Đầu lông mày Hoắc Uyển Ngưng giật giật, cô xua tay:“Ui trời, mẹ dậy trễ hơn con mà còn kiếm ra được tiền cho con đi học đấy nhóc thúi.”
Cậu bé không muốn đôi co nữa, đứng dậy khoác chiếc balo nhỏ đã được chuẩn bị sẵn lên vai rồi chạy ra cửa. “Con đi đây, tạm biệt mẹ.”
“Này, mới có hơn bảy rưỡi con gấp gáp như vậy làm gì?”
Chưa dứt lời thì bóng dáng đã mất hút, Hoắc Uyển Ngưng thở dài, thằng nhóc thật năng nổ mà.
Sau khi được cấp dưới Lục Tư Nại đưa đến trường, trong ngôi biệt thự trở nên yên tĩnh. Không còn tiếng nói cười của Danny thì cũng thật vắng, nhưng nó đi học rồi Hoắc Uyển Ngưng mới thấy khoẻ người. Ở nhà suốt ngày nghiên cứu mấy trò quái dị rồi hỏi một vạn câu hỏi vì sao, cô thì không thông thạo nhiều thứ như nhà khoa học như vậy nên hỏi không biết trả lời thế nào. Chỉ nước biết bảo cậu bé tự đi tra mạng xem hoặc sách báo.
“Tiểu Ngưng, chào buổi sáng.”
Từ trên lầu truyền xuống một giọng nói ấm áp và thanh mảnh như sớm mai của Lục Tư Nại. Nắng ấm dịu dàng ngoài cửa sổ được vén màn lên chiếu thẳng vào nhà, hắt nhẹ lên mặt Hoắc Uyển Ngưng. Đến cả nắng cũng không cản được cô xinh đẹp thì Lục Tư Nại làm sao cưỡng nổi.
“Chào buổi sáng.”
Anh đi đến, đưa ngón tay lên lau đi vết mứt quả mọng đỏ ngọt bên khoé môi cô, bị cái chạm bất ngờ ấy làm cô ngượng ngùng. Anh thì bật cười đầy sản khoái.
“Đáng yêu ghê.”
Hoắc Uyển Ngưng ôm mặt, “Anh đừng có nói bừa…Mau chóng ăn sáng rồi đi công ty thôi.”
Lục Tư Nại cũng thôi chọc cô nữa, đi vào phòng bếp bưng ra một ly cà phê ấm nóng, mùi thơm cà phê lan toả trong không khí tạo nên một cảm giác thật thư thái cho buổi sáng. Anh nói vọng ra:“Danny đâu rồi hả em?”
“Đi học rồi.”
“Sớm vậy sao? Mẫu giáo Quốc tế cho tụi trẻ vào lớp sớm như vậy à?”
“Ài ài không có, giờ vào lớp là tám giờ ba mươi lận nhưng nó hào hứng quá chịu không nổi nên đã co chân chạy đi từ sớm.”
Lục Tư Nại đặt ly cà phê xuống bàn thủy tinh rồi ngồi xuống cùng Hoắc Uyển Ngưng, khoảng cách chỉ một gang tay thật gần gũi. Họ Như cặp vợ chồng son vậy, ngọt ngào từng phút giây.
“Ai đưa thằng bé đi vậy?”
Hoắc Uyển Ngưng đang bận xem ti vi, miệng vẫn đáp:“Giang Ưng.”
Người này là một trong những cấp dưới thân cận nhất của Lục Tư Nại.
Anh gật đầu yên tâm, sau đó vớ lấy một cuốn tạp chí thời đại mà lật lật xem.
Một nam một nữ ngồi sofa, người xem sách người xem ti vi. Không khí hài hòa và ấm cúng đến lạ thường.
…----------------…
Tuy nhiên…
Mọi việc đâu có thanh bình như thế được.
Danny ngày đầu đi học mẫu giáo ở Trung Quốc đã được cô giáo gọi về cho phụ huynh nói rằng đánh nhau với bạn học. Hoắc Uyển Ngưng nghe thì bất lực không tả xiết, cấp tốc lái xe đến trường của con. Từ công ty Lục Tư Nại đến trường Danny có chút xa, không biết lúc cô vắng bóng lại thêm chuyện.
Công Tôn Dạ Uý từ trên chiếc xe sang trọng bước xuống, tâm thế cao lãnh bước đi, vào đến phòng giáo viên. Cô giáo trẻ tên Lili đang sốt sắng nhìn hai cậu bé trước mặt, hay tin người nhà tụi nhóc đến thì cũng vô cùng mừng rỡ. Khoảnh khắc chạm mặt với anh cô Lili đã hỏi một câu:“Anh là ba của bé Hoắc Bảo An Tín phải không ạ?”
Người lớn và hai đứa nhỏ ngơ ngác, chưa kịp định hình chuyên gì.
“…”
Ơ chú này…
Thằng bé này…