Chương 41: Gọi chú là ba
“Nhiệm vụ tiêu diệt Nam Lân Bang đã hoàn thành.” Hoắc Uyển Ngưng đứng trên một bục sắt, tay còn cầm một cây súng ống màu đen, kính bảo hộ bị dở ra một bên, thản nhiên gọi về cho Vincent. Trước vẻ mặt khinh khích của những kẻ bị cô nả đạn cho trọng thương không thể đứng lên, cô vẫn hết sức bình thường, như một cuộc dạo chơi. Những kẻ yếu đuối nằm rạp dưới sàn nghiến răng anh ách, mọi sự căm phẫn đều hiện rõ lên mặt.
Hoắc Uyển Ngưng nhẽ nhếch môi cười, kiêu kiêu ngạo ngạo. Bên tai phone truyền tới giọng nói trầm ấm của Vincent:“Làm tốt.”
“Tất nhiên…”
Vừa định ngắt liên lạc để trở về thì Vincent đã xổ một tràn:“Cô đấy, về mà nói với tên khốn Jonh kia! Cái căn cứ của tôi cậu ta ỷ mình ra vào được, lén lút tự ý duyệt phép cho cô đấy.”
Hoắc Uyển Ngưng giật mình, ngượng ngùng. Nhớ lại cái ngữ điệu đắc ý kia của Lục Tư Nại cô không ngờ anh lại giở cái trò tiểu xảo mất liêm sỉ như vậy. Khoé môi nhấp nháy, cô tính nói đỡ Lục Tư Nại mấy câu thì Vincent đã thở dài, hạ giọng xuống trước:“Thôi thì cũng đã lở ấn duyệt rồi, coi như cô nghỉ giải lao một thời gian. Đằng nào cô cũng có sự nghiệp cho riêng mình mà.”
Hoắc Uyển Ngưng tự nhiên thấy cảm động, “Vậy cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Ừ, không phải khách sáo. Tôi không nhỏ nhen như tên kia đâu.”
Ngắt kết nối, cô cười gượng một cái. Lục Tư Nại ơi là Lục Tư Nại!!!
Cô lao ra ngoài, ngồi trên chiếc xe đặc vụ phóng đi, trở về nhà.
Về nhà vốn dĩ đã muốn giả vờ giận dỗi, lườm liếc Lục Tư Nại nhưng bị anh ta cười mấy cái ngu ngơ cô cũng không đành lòng trách cứ. Ngồi phách chân trên sô pha, anh thì ngoan ngoãn biết điều chạy đôn chạy đáo rót nước mát, mang hoa quả cho cô ăn.
Vì ở lại đến nửa năm, mà ở khách sạn hoài không tiện và thoải mái nên cả cô và con trai dọn đến biệt thự mini ở đất Trung của Lục Tư Nại ở. Không nói sẽ không biết, ban đầu cô không muốn phiền anh nên muốn thuê nhà khác nhưng là anh không cho, nhất quyết muốn cô ở cùng. Hoắc Uyển Ngưng thấy người ta cũng có lòng rồi, mình cũng không câu nệ mà dọn vali đi đến nhà anh.
Ở đây dường như cô còn chẳng phải khách, là bà chủ thì đúng hơn. Mọi thứ Lục Tư Nại đều tùy ý thích cô mà sắp xếp, còn chuẩn bị sẵn một phòng ngủ, phòng chơi cho Danny. Người làm trong nhà còn thấy lạ kì, đại thiếu gia cứng đầu cứng cổ chống đối cha mẹ về việc kết hôn mai mối, cũng không yêu đương giờ dẫn về một cô gái trẻ, còn có cả một đứa bé nữa. Bọn họ không khỏi sốc óc, khi anh cung phụng và nuông chiều Hoắc Uyển Ngưng như vậy, có người còn tính gọi báo cho hai lão nhân gia nhưng bị Lục Tư Nại nghiêm cấm.
Hoắc Uyển Ngưng lật qua lật lại cuốn tạp chí siêu mẫu thời trang, một bên là nhóc con Danny đang loay hoay cục rubik trên tay.
Một hồi lâu thằng bé không hứng thú nữa liền ném đồ chơi sang một bên, ôm lấy tay mẹ nũng nịu:“Mẹ ơi.”
“Gì vậy cục cưng?”
“Nghỉ cũng đã hơn một tuần rồi, con nhớ bạn bè quá.”
Cô tiện tay bốc múi quýt ngọt bỏ vào miệng nhai, nước ngọt thơm từ múi quýt ngập tràn khoan miệng, cô cười cười:“Nhớ hả? Vậy là bạn nhỏ nào đã rất vui mừng khi nghe tin sẽ ở đây nửa năm vậy?”
Cậu bé ngồi thẳng dậy, khoanh tay ưỡng ngực như một ông cụ non, “Thì vui, nhưng có chút nhớ bạn bè. Sang đây cũng không có Buddy.”
Thấy khuôn mặt phụng phịu của nhóc Hoắc Uyển Ngưng cũng không nỡ trêu nữa, xoa xoa mái tóc đen mướt của cậu nói:“Đừng buồn mà, muốn đưa Buddy sang thì mẹ nói với chú Lục của con, chú ấy sẽ không từ chối đâu.”
Nghe nhắc tới mình Lục Tư Nại từ đâu đi tới, hớn hở hỏi:“Gọi gì anh đấy?”
Danny nhảy từ ghế xuống, ôm cổ anh. “Chú Lục, đưa Buddy sang đây chơi với con được không ạ?”
“Hửm, chú cún Buddy đó sao?”
“Phải, chú đưa cậu ấy sang đây chơi với con nhé?”
Lục Tư Nại nhìn đôi mắt bồ câu long lanh trong vắt ấy mà xao động, đáy mắt đen láy như sắp trào nước hàng lệ nóng hổi. Anh giả vờ đòi hỏi:“Nếu muốn chú đưa sang cũng được, nhưng phải có điều kiện gì đó chứ…”
“Điều gì ạ?”
Anh chỉ chỉ tay vào bên má phải mình, hất hất cằm. Cậu bé lập tức hiểu ý, chồm lên hôn cái chụt lên má anh.
Lục Tư Nại rất thoả mãn, có điều bản tính thích bông đùa lại đòi hỏi thêm. “Còn một điều nữa, con gọi một tiếng papa đi.”
Hoắc Uyển Ngưng đang uống nước ép bỗng nhiên giật thót mình, phun hết nước ra bàn rồi nhìn Lục Tư Nại đầy ai oán, “Anh bắt con trai em làm bậy.”
Lục Tư Nại ủy khuất, “Làm bậy là gì chứ, gọi một tiếng ba cũng đâu mất mát gì phải không nè?”
Danny do dự không biết nên thế nào. Mẹ dặn cậu không được gọi lung tung người khác là ba.
“Sao nào bé cưng, mau gọi đi.”
“Thật là…” Hoắc Uyển Ngưng chậc lưỡi, không muốn đôi co với anh ta.
“Vì Buddy đi, gọi một tiếng không sao hết.”
Danny khẽ nhìn mẹ mình, Hoắc Uyển Ngưng bá đạo nói với con trai:“Gọi đi con, không sao. Cũng chỉ là một tiếng, con gọi xong đợi chú ta đưa Buddy sang mẹ liền thu phí 100 tệ.”
Lục Tư Nại bật cười, không ngờ cô sẽ xử lý như vậy.
Danny cũng không lưỡng lự nữa, rõ ràng gọi một tiếng ba.
Không biết tại sao dù biết trước điều này nhưng khí nghe cậu bé nói như vậy anh có chút không nhịn được. Trong lòng nụ hoa ngát hương đã nở rộ, đuôi mắt giãn ra, không giấu được vui sướng.
“Ừm…Con trai.”
Hoắc Uyển Ngưng nhẽ nhếch môi cười, kiêu kiêu ngạo ngạo. Bên tai phone truyền tới giọng nói trầm ấm của Vincent:“Làm tốt.”
“Tất nhiên…”
Vừa định ngắt liên lạc để trở về thì Vincent đã xổ một tràn:“Cô đấy, về mà nói với tên khốn Jonh kia! Cái căn cứ của tôi cậu ta ỷ mình ra vào được, lén lút tự ý duyệt phép cho cô đấy.”
Hoắc Uyển Ngưng giật mình, ngượng ngùng. Nhớ lại cái ngữ điệu đắc ý kia của Lục Tư Nại cô không ngờ anh lại giở cái trò tiểu xảo mất liêm sỉ như vậy. Khoé môi nhấp nháy, cô tính nói đỡ Lục Tư Nại mấy câu thì Vincent đã thở dài, hạ giọng xuống trước:“Thôi thì cũng đã lở ấn duyệt rồi, coi như cô nghỉ giải lao một thời gian. Đằng nào cô cũng có sự nghiệp cho riêng mình mà.”
Hoắc Uyển Ngưng tự nhiên thấy cảm động, “Vậy cảm ơn anh nhiều nhé.”
“Ừ, không phải khách sáo. Tôi không nhỏ nhen như tên kia đâu.”
Ngắt kết nối, cô cười gượng một cái. Lục Tư Nại ơi là Lục Tư Nại!!!
Cô lao ra ngoài, ngồi trên chiếc xe đặc vụ phóng đi, trở về nhà.
Về nhà vốn dĩ đã muốn giả vờ giận dỗi, lườm liếc Lục Tư Nại nhưng bị anh ta cười mấy cái ngu ngơ cô cũng không đành lòng trách cứ. Ngồi phách chân trên sô pha, anh thì ngoan ngoãn biết điều chạy đôn chạy đáo rót nước mát, mang hoa quả cho cô ăn.
Vì ở lại đến nửa năm, mà ở khách sạn hoài không tiện và thoải mái nên cả cô và con trai dọn đến biệt thự mini ở đất Trung của Lục Tư Nại ở. Không nói sẽ không biết, ban đầu cô không muốn phiền anh nên muốn thuê nhà khác nhưng là anh không cho, nhất quyết muốn cô ở cùng. Hoắc Uyển Ngưng thấy người ta cũng có lòng rồi, mình cũng không câu nệ mà dọn vali đi đến nhà anh.
Ở đây dường như cô còn chẳng phải khách, là bà chủ thì đúng hơn. Mọi thứ Lục Tư Nại đều tùy ý thích cô mà sắp xếp, còn chuẩn bị sẵn một phòng ngủ, phòng chơi cho Danny. Người làm trong nhà còn thấy lạ kì, đại thiếu gia cứng đầu cứng cổ chống đối cha mẹ về việc kết hôn mai mối, cũng không yêu đương giờ dẫn về một cô gái trẻ, còn có cả một đứa bé nữa. Bọn họ không khỏi sốc óc, khi anh cung phụng và nuông chiều Hoắc Uyển Ngưng như vậy, có người còn tính gọi báo cho hai lão nhân gia nhưng bị Lục Tư Nại nghiêm cấm.
Hoắc Uyển Ngưng lật qua lật lại cuốn tạp chí siêu mẫu thời trang, một bên là nhóc con Danny đang loay hoay cục rubik trên tay.
Một hồi lâu thằng bé không hứng thú nữa liền ném đồ chơi sang một bên, ôm lấy tay mẹ nũng nịu:“Mẹ ơi.”
“Gì vậy cục cưng?”
“Nghỉ cũng đã hơn một tuần rồi, con nhớ bạn bè quá.”
Cô tiện tay bốc múi quýt ngọt bỏ vào miệng nhai, nước ngọt thơm từ múi quýt ngập tràn khoan miệng, cô cười cười:“Nhớ hả? Vậy là bạn nhỏ nào đã rất vui mừng khi nghe tin sẽ ở đây nửa năm vậy?”
Cậu bé ngồi thẳng dậy, khoanh tay ưỡng ngực như một ông cụ non, “Thì vui, nhưng có chút nhớ bạn bè. Sang đây cũng không có Buddy.”
Thấy khuôn mặt phụng phịu của nhóc Hoắc Uyển Ngưng cũng không nỡ trêu nữa, xoa xoa mái tóc đen mướt của cậu nói:“Đừng buồn mà, muốn đưa Buddy sang thì mẹ nói với chú Lục của con, chú ấy sẽ không từ chối đâu.”
Nghe nhắc tới mình Lục Tư Nại từ đâu đi tới, hớn hở hỏi:“Gọi gì anh đấy?”
Danny nhảy từ ghế xuống, ôm cổ anh. “Chú Lục, đưa Buddy sang đây chơi với con được không ạ?”
“Hửm, chú cún Buddy đó sao?”
“Phải, chú đưa cậu ấy sang đây chơi với con nhé?”
Lục Tư Nại nhìn đôi mắt bồ câu long lanh trong vắt ấy mà xao động, đáy mắt đen láy như sắp trào nước hàng lệ nóng hổi. Anh giả vờ đòi hỏi:“Nếu muốn chú đưa sang cũng được, nhưng phải có điều kiện gì đó chứ…”
“Điều gì ạ?”
Anh chỉ chỉ tay vào bên má phải mình, hất hất cằm. Cậu bé lập tức hiểu ý, chồm lên hôn cái chụt lên má anh.
Lục Tư Nại rất thoả mãn, có điều bản tính thích bông đùa lại đòi hỏi thêm. “Còn một điều nữa, con gọi một tiếng papa đi.”
Hoắc Uyển Ngưng đang uống nước ép bỗng nhiên giật thót mình, phun hết nước ra bàn rồi nhìn Lục Tư Nại đầy ai oán, “Anh bắt con trai em làm bậy.”
Lục Tư Nại ủy khuất, “Làm bậy là gì chứ, gọi một tiếng ba cũng đâu mất mát gì phải không nè?”
Danny do dự không biết nên thế nào. Mẹ dặn cậu không được gọi lung tung người khác là ba.
“Sao nào bé cưng, mau gọi đi.”
“Thật là…” Hoắc Uyển Ngưng chậc lưỡi, không muốn đôi co với anh ta.
“Vì Buddy đi, gọi một tiếng không sao hết.”
Danny khẽ nhìn mẹ mình, Hoắc Uyển Ngưng bá đạo nói với con trai:“Gọi đi con, không sao. Cũng chỉ là một tiếng, con gọi xong đợi chú ta đưa Buddy sang mẹ liền thu phí 100 tệ.”
Lục Tư Nại bật cười, không ngờ cô sẽ xử lý như vậy.
Danny cũng không lưỡng lự nữa, rõ ràng gọi một tiếng ba.
Không biết tại sao dù biết trước điều này nhưng khí nghe cậu bé nói như vậy anh có chút không nhịn được. Trong lòng nụ hoa ngát hương đã nở rộ, đuôi mắt giãn ra, không giấu được vui sướng.
“Ừm…Con trai.”