Chương 36: Nhà là nơi họ chưa muốn về
Ba năm sau.
Một ngày đẹp trời tại Los Angeles, căn cứ địa của Mộ Long bang. Hoắc Uyển Ngưng đang trầm ngâm nhìn lên bảng nhiệm vụ, liếc mắt chỉ thấy Vincent cười cười. Hai đầu lông mày cô nhíu chặt, đắn đo một hồi mới đồng ý.
[Nhiệm vụ đề: Diệt sạch Nam Lân bang.]
Bước ra ngoài và thật chẳng hiểu nổi sao mình đồng ý được, chả phải đang yên lành ở Mỹ sao quyết định về Trung Quốc làm gì?
Là về thẳng Trung Quốc Đại Lục, không phải nấn ná bên biên giới hay khu vực lân cận nữa.
Mà cớ sao còn là Tây Ngụy của Đại Hải Ngụy Thành vậy?
Vạn câu hỏi vì sao trong đầu cô nhảy nhót như điệu Tango, thật là náo loạn mà.
Đứng ở một mái hiên hóng gió, cô vẫn tiếp tục trầm tư và đắm mình trong biển mơ hồ. Cô có chút không muốn về Trung Quốc, cô cảm thấy hiện tại sống ở đây rất tốt, không phải hoàn toàn không về mà là cô muốn chờ đợi đến khi nào tâm cô luyến nhớ quê hương sẽ về. Về nơi đó không nơi nào ấm áp đón chào cô mỗi khi tối tầm trở về nhà, không ai hỏi thăm khi cô mệt mỏi, không ai chuẩn bị và sẵn sàng nấu cho cô những món cô thích ăn nhất. Còn có cả, Lục Tư Nại… Mấy năm qua hình như cô đã phụ thuộc tinh thần vào anh ấy rồi, thực sự xem anh ấy là người thân ruột thịt, Lục Tư Nại cứ như anh trai của cô vậy, người anh trai cô hằng ao ước. Anh quá đỗi ấm áp, là chỗ dựa vững chắc, chỉ có điều cô không hiểu. Tại sao cô chỉ cô thể xem anh ấy là người thân gia đình mà không hề có chút tỉnh cảm yêu đương…?
Như vậy có quá phụ bạc với anh ấy không?
“…”
“Helen, làm sao đấy?”
Dã Nhiên Hoài từ xa thấy cô liền lao đến bá vai, hứng khởi gọi một tiếng Helen thân thương.
Phải, cái tên này từ lúc vào tổ chức đã có, cô nghe mấy năm đã sớm quen. Những người khác ở đây đều có mật danh, có một vài người cô biết tên thật của họ nhưng vì tính chất và quy định của tổ chức nên phải gọi bằng mật danh, ví dụ như Dã Nhiên Hoài tên Andrea. Còn tên Helen của cô là Vincent đặt cho, đơn giản là vì cô không biết tên gì thôi.
“Nhiệm vụ kế tiếp của em là diệt Nam Lân bang phải không?”
Hoắc Uyển Ngưng chậm rãi gật đầu.
“Nhưng mà sao thế, trông em có vẻ lo lắng gì đó. Về nhiệm vụ sao? Nam Lân bang chỉ là bang phái nhỏ, em thừa sức mà.”
Dã Nhiên Hoài hiểu lầm cô lo lắng về nhiệm vụ, dịu dàng trấn an.
Hoắc Uyển Ngưng bóp nhẹ sống mũi, hướng về phía đội lính đánh thuê ở trường bắn súng. Bỗng chốc cô nảy ra một ý, đề nghị Dã Nhiên Hoài:“Vào bắn súng với em một chút được không chị Andrea?”
Dã Nhiên Hoài vẫn còn ngơ ngác lắm, đành gật đầu chiều theo ý cô em gái nhỏ.
Hai cô gái ung dung sóng vai đi vào trường bắn súng, chọn một vị trí thoải mái nhất, cùng lên đạn. Khẩu súng lục hạng thường Hoắc Uyển Ngưng cầm quen tay từ lâu, nó luôn vươn vấn hơi ấm nhỏ nhoi từ cô, trông nó cũng bạc màu rồi.
Tùy tiện bắn ba phát, hai phát ngay hồng tâm một phát ở vòng kế tâm.
Đám lính nhìn thì ngưỡng mộ lắm, vì bọn họ là tay mới, vừa vào tập mà đứng vị trí bốn mươi mét với bia đạn đường kính ba mươi kia bắn nhất định không trúng được như vậy.
Riêng Dã Nhiên Hoài nhìn cô cau mày, hoài nghi và lo lắng. Có cô ấy mới biết, chỉ nhiêu đây không làm khó được Helen của đội súng tập kích đâu. Hoắc Uyển Ngưng đang mất bình tĩnh thì phải.
Là tâm thái đang dao động!
Hoắc Uyển Ngưng không hề nhắm bắn một cách nghiêm túc, hai mươi viên đạn được xả ra toàn là bắn đại. Mỗi viên đạn đồng cứng nhắc mang tính tàn phá ấy đều theo từng cảm giác bức rức trong người Hoắc Uyển Ngưng tuôn ra, ghim chặt vào bia đỡ.
Không hiểu không lâu không bắn chay như vậy, còn không nhắm bắn mà tầm mắt của cô có hơi nhoè đi.
Hoắc Uyển Ngưng khó chịu đưa tay dụi mắt, tháo băng đạn ra thay vào cái mới. Nhưng chưa kịp bắn đã bị cánh tay của Dã Nhiên Hoài ngăn lại.
“Chị Andrea?”
“Dừng lại chút đi Helen.” Cô đạm bạc trả lời.
Sau đó Hoắc Uyển Ngưng bị Dã Nhiên Hoài kéo đi đến bia đỡ nhìn, “Em xem đi, bao nhiêu viên đạn trúng vậy?”
Cô nhẩm tính, tổng cộng mười một trên số hai mươi trúng hồng tâm, chín viên đạn còn lại rải rác đều đều trên mặt bia.
“Mười một viên trúng hồng tâm.”
Dã Nhiên Hoài khoanh tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô nói:“Bình thường đều bách phát bách trúng, không lệch dù một viên, hôm nay đột nhiên lại trượt vậy?”
“Ngày thường thi thoảng bắn em cũng đâu có nhắm, vẫn trúng hết.”
Hoắc Uyển Ngưng gãi gãi đầu, không biết nói như thế nào. “Hôm nay tâm trạng em không tốt cho lắm, đại khái là bắn loạn xạ để giải toả thôi…”
Dã Nhiên Hoài nghe xong đoạt cây súng từ tay Hoắc Uyển Ngưng, huơ huơ mấy cái rồi đặt vào chỗ để. “Tâm trạng không tốt, vậy hôm nay đi uống mấy ly. Ngày mai em về Trung Quốc làm nhiệm vụ rồi.”
Bị cô nàng nhí nhảnh cao một mét bảy mươi ba kéo đi trong vô thức, lúc hồi thần lại thì hai cô nàng đã đứng trước mặt tâm phúc của lão đại là Vincent rồi.
Nghe tin Dã Nhiên Hoài muốn đi uống rượu, Vincent đã biến sắc, đôi mắt sắc lạnh thường ngày nay đã thêm băng tuyết vào. Khí tức lạnh lẽo đến sững gai óc, tiếp xúc với Vincent lâu như vậy nhưng Hoắc Uyển Ngưng vẫn chưa tài nào quen được khí tức áp bức này.
Anh chàng Vincent này hiện tại chắc cũng đã hơn ba mươi mà nói rồi, nhưng mà nhìn chung vẫn rất trẻ, cỡ đâu mới hai mươi lăm.
“Nếu anh không đồng ý duyệt phép cho em đi thì sao? Lý do không chính đáng gì cả.”
“Thì…” Câm nín chứ sao, cãi được gia gia anh sao?
Mấy lời sau bị Dã Nhiên Hoài nuốt xuống họng hết rồi, một chữ cũng không dám nói ra.
“Thôi thì tùy anh, không duyệt kệ anh đi. Em đưa tiểu Hoắc đi giải sầu đây, bye.”
“Này, con bé này thật là…”
Cửa bị đóng một cái rầm, Vincent tha hương nhìn, muốn đâm thủng cả cửa sắt.
___
“Đi như vậy có được không chị? Anh ấy sẽ giận đùng đùng cho coi.”
Dã Nhiên Hoài vô tư phất tay, cầm vô lăng xe chắc chắn rồi lái phắt đi. Tốc độ thần sầu đã đến Boardner’s - một trong những quán bar nổi tiếng nhất Los Angeles, nơi buôn thả người của những cậu ấm cô chiêu đốt tiền và rong chơi.
Hoắc Uyển Ngưng đã bị Dã Nhiên Hoài ấn ngồi cho yên vị tại một chỗ rồi, rượu cũng đã được phục vụ cho, chỉ việc nhâm nhi một chút. Còn bóng dáng Dã Nhiên Hoài thoắt đi đâu thì cô không biết.
Năm phút sau đã thấy người trở lại, kèm theo đó là một tiếng đàn piano dịu êm cất lên.
“Tiểu Hoắc, cho em đấy. Giải toả muộn phiền đi chứ.”
Cô khẽ mỉm cười, nổi buồn khó tả từ nơi đáy mắt đã hiện lên, đưa tay bưng ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm. Mùi rượu say nồng hắc vào cổ càng làm cho cô tỉnh táo hơn và chiễm ngưỡng được mùi vị ấy.
“Ngẫu hứng ba nốt nhạc, của Châu Kiệt Luân?”
“Biết sao? Rất thích hợp với em phải em phải không?”
Cô gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu:“Phải, em biết. Có điều người Mỹ cũng biết bài này hả?”
Dã Nhiên Hoài nhìn về phía người đàn nhạc, nhúng vai một cái:“Ừ có vẻ những người chơi piano tại quán này chỉ có vài người biết, còn lại ở ngoài chị không rõ. Mà hình như người đang đàn là người gốc Trung đấy.”
“Vâng…” Hoắc Uyển Ngưng ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp, men say đỏ hồng đã ẩn ẩn hiện hiện trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô. “Chị biết chọn nhạc thật, buồn chết em.”
Dã Nhiên Hoài bị câu này chọc cười, “Không buồn chết được, trông em chỉ là nỗi bâng quơ gì đó khó tả thôi đúng không? Chứ không phải gì đó buồn bã.”
Đôi mắt trong veo của Hoắc Uyển Ngưng bây giờ mờ ảo, như bị vén thêm một màn sương mù. Giọng nói cũng nhạt đi, mang theo hương rượu thơm:“Chị hiểu em thật đấy Andrea, người nhà em ở Trung còn chẳng được một phần như vậy…”
Dã Nhiên Hoài đau lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô em gái nhỏ đang gục mặt xuống bàn. Hai cô gái lặng lẽ nghe tiếng đàn tha thiết vang vảng xung quanh mình, thả hồn bay theo những nốt nhạc nhẹ nhàng rồi trầm vang.
Gia đình sao, người nhà của Dã Nhiên Hoài cũng ở Trung, cũng chẳng ai hiểu cô được bằng một phần những người trong tổ chức.
Hai người có nhiều điểm tương đồng, cả về gia đình cũng vậy. Chẳng phải là nơi hạnh phúc, ấm êm cho họ trở về. Điều khiến họ bịn rịn và chẳng muốn rời khỏi tổ chức này là nơi đây có rất nhiều người cũng như họ, những người đó có thể gắn bó với họ như gia đình thực sự. Dù cực nhọc, hiểm nguy, tính mạng có thể mang ra treo trước lưỡi hái của tử thần thì họ cũng không lo ngại điều gì hết.
Một ngày đẹp trời tại Los Angeles, căn cứ địa của Mộ Long bang. Hoắc Uyển Ngưng đang trầm ngâm nhìn lên bảng nhiệm vụ, liếc mắt chỉ thấy Vincent cười cười. Hai đầu lông mày cô nhíu chặt, đắn đo một hồi mới đồng ý.
[Nhiệm vụ đề: Diệt sạch Nam Lân bang.]
Bước ra ngoài và thật chẳng hiểu nổi sao mình đồng ý được, chả phải đang yên lành ở Mỹ sao quyết định về Trung Quốc làm gì?
Là về thẳng Trung Quốc Đại Lục, không phải nấn ná bên biên giới hay khu vực lân cận nữa.
Mà cớ sao còn là Tây Ngụy của Đại Hải Ngụy Thành vậy?
Vạn câu hỏi vì sao trong đầu cô nhảy nhót như điệu Tango, thật là náo loạn mà.
Đứng ở một mái hiên hóng gió, cô vẫn tiếp tục trầm tư và đắm mình trong biển mơ hồ. Cô có chút không muốn về Trung Quốc, cô cảm thấy hiện tại sống ở đây rất tốt, không phải hoàn toàn không về mà là cô muốn chờ đợi đến khi nào tâm cô luyến nhớ quê hương sẽ về. Về nơi đó không nơi nào ấm áp đón chào cô mỗi khi tối tầm trở về nhà, không ai hỏi thăm khi cô mệt mỏi, không ai chuẩn bị và sẵn sàng nấu cho cô những món cô thích ăn nhất. Còn có cả, Lục Tư Nại… Mấy năm qua hình như cô đã phụ thuộc tinh thần vào anh ấy rồi, thực sự xem anh ấy là người thân ruột thịt, Lục Tư Nại cứ như anh trai của cô vậy, người anh trai cô hằng ao ước. Anh quá đỗi ấm áp, là chỗ dựa vững chắc, chỉ có điều cô không hiểu. Tại sao cô chỉ cô thể xem anh ấy là người thân gia đình mà không hề có chút tỉnh cảm yêu đương…?
Như vậy có quá phụ bạc với anh ấy không?
“…”
“Helen, làm sao đấy?”
Dã Nhiên Hoài từ xa thấy cô liền lao đến bá vai, hứng khởi gọi một tiếng Helen thân thương.
Phải, cái tên này từ lúc vào tổ chức đã có, cô nghe mấy năm đã sớm quen. Những người khác ở đây đều có mật danh, có một vài người cô biết tên thật của họ nhưng vì tính chất và quy định của tổ chức nên phải gọi bằng mật danh, ví dụ như Dã Nhiên Hoài tên Andrea. Còn tên Helen của cô là Vincent đặt cho, đơn giản là vì cô không biết tên gì thôi.
“Nhiệm vụ kế tiếp của em là diệt Nam Lân bang phải không?”
Hoắc Uyển Ngưng chậm rãi gật đầu.
“Nhưng mà sao thế, trông em có vẻ lo lắng gì đó. Về nhiệm vụ sao? Nam Lân bang chỉ là bang phái nhỏ, em thừa sức mà.”
Dã Nhiên Hoài hiểu lầm cô lo lắng về nhiệm vụ, dịu dàng trấn an.
Hoắc Uyển Ngưng bóp nhẹ sống mũi, hướng về phía đội lính đánh thuê ở trường bắn súng. Bỗng chốc cô nảy ra một ý, đề nghị Dã Nhiên Hoài:“Vào bắn súng với em một chút được không chị Andrea?”
Dã Nhiên Hoài vẫn còn ngơ ngác lắm, đành gật đầu chiều theo ý cô em gái nhỏ.
Hai cô gái ung dung sóng vai đi vào trường bắn súng, chọn một vị trí thoải mái nhất, cùng lên đạn. Khẩu súng lục hạng thường Hoắc Uyển Ngưng cầm quen tay từ lâu, nó luôn vươn vấn hơi ấm nhỏ nhoi từ cô, trông nó cũng bạc màu rồi.
Tùy tiện bắn ba phát, hai phát ngay hồng tâm một phát ở vòng kế tâm.
Đám lính nhìn thì ngưỡng mộ lắm, vì bọn họ là tay mới, vừa vào tập mà đứng vị trí bốn mươi mét với bia đạn đường kính ba mươi kia bắn nhất định không trúng được như vậy.
Riêng Dã Nhiên Hoài nhìn cô cau mày, hoài nghi và lo lắng. Có cô ấy mới biết, chỉ nhiêu đây không làm khó được Helen của đội súng tập kích đâu. Hoắc Uyển Ngưng đang mất bình tĩnh thì phải.
Là tâm thái đang dao động!
Hoắc Uyển Ngưng không hề nhắm bắn một cách nghiêm túc, hai mươi viên đạn được xả ra toàn là bắn đại. Mỗi viên đạn đồng cứng nhắc mang tính tàn phá ấy đều theo từng cảm giác bức rức trong người Hoắc Uyển Ngưng tuôn ra, ghim chặt vào bia đỡ.
Không hiểu không lâu không bắn chay như vậy, còn không nhắm bắn mà tầm mắt của cô có hơi nhoè đi.
Hoắc Uyển Ngưng khó chịu đưa tay dụi mắt, tháo băng đạn ra thay vào cái mới. Nhưng chưa kịp bắn đã bị cánh tay của Dã Nhiên Hoài ngăn lại.
“Chị Andrea?”
“Dừng lại chút đi Helen.” Cô đạm bạc trả lời.
Sau đó Hoắc Uyển Ngưng bị Dã Nhiên Hoài kéo đi đến bia đỡ nhìn, “Em xem đi, bao nhiêu viên đạn trúng vậy?”
Cô nhẩm tính, tổng cộng mười một trên số hai mươi trúng hồng tâm, chín viên đạn còn lại rải rác đều đều trên mặt bia.
“Mười một viên trúng hồng tâm.”
Dã Nhiên Hoài khoanh tay, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô nói:“Bình thường đều bách phát bách trúng, không lệch dù một viên, hôm nay đột nhiên lại trượt vậy?”
“Ngày thường thi thoảng bắn em cũng đâu có nhắm, vẫn trúng hết.”
Hoắc Uyển Ngưng gãi gãi đầu, không biết nói như thế nào. “Hôm nay tâm trạng em không tốt cho lắm, đại khái là bắn loạn xạ để giải toả thôi…”
Dã Nhiên Hoài nghe xong đoạt cây súng từ tay Hoắc Uyển Ngưng, huơ huơ mấy cái rồi đặt vào chỗ để. “Tâm trạng không tốt, vậy hôm nay đi uống mấy ly. Ngày mai em về Trung Quốc làm nhiệm vụ rồi.”
Bị cô nàng nhí nhảnh cao một mét bảy mươi ba kéo đi trong vô thức, lúc hồi thần lại thì hai cô nàng đã đứng trước mặt tâm phúc của lão đại là Vincent rồi.
Nghe tin Dã Nhiên Hoài muốn đi uống rượu, Vincent đã biến sắc, đôi mắt sắc lạnh thường ngày nay đã thêm băng tuyết vào. Khí tức lạnh lẽo đến sững gai óc, tiếp xúc với Vincent lâu như vậy nhưng Hoắc Uyển Ngưng vẫn chưa tài nào quen được khí tức áp bức này.
Anh chàng Vincent này hiện tại chắc cũng đã hơn ba mươi mà nói rồi, nhưng mà nhìn chung vẫn rất trẻ, cỡ đâu mới hai mươi lăm.
“Nếu anh không đồng ý duyệt phép cho em đi thì sao? Lý do không chính đáng gì cả.”
“Thì…” Câm nín chứ sao, cãi được gia gia anh sao?
Mấy lời sau bị Dã Nhiên Hoài nuốt xuống họng hết rồi, một chữ cũng không dám nói ra.
“Thôi thì tùy anh, không duyệt kệ anh đi. Em đưa tiểu Hoắc đi giải sầu đây, bye.”
“Này, con bé này thật là…”
Cửa bị đóng một cái rầm, Vincent tha hương nhìn, muốn đâm thủng cả cửa sắt.
___
“Đi như vậy có được không chị? Anh ấy sẽ giận đùng đùng cho coi.”
Dã Nhiên Hoài vô tư phất tay, cầm vô lăng xe chắc chắn rồi lái phắt đi. Tốc độ thần sầu đã đến Boardner’s - một trong những quán bar nổi tiếng nhất Los Angeles, nơi buôn thả người của những cậu ấm cô chiêu đốt tiền và rong chơi.
Hoắc Uyển Ngưng đã bị Dã Nhiên Hoài ấn ngồi cho yên vị tại một chỗ rồi, rượu cũng đã được phục vụ cho, chỉ việc nhâm nhi một chút. Còn bóng dáng Dã Nhiên Hoài thoắt đi đâu thì cô không biết.
Năm phút sau đã thấy người trở lại, kèm theo đó là một tiếng đàn piano dịu êm cất lên.
“Tiểu Hoắc, cho em đấy. Giải toả muộn phiền đi chứ.”
Cô khẽ mỉm cười, nổi buồn khó tả từ nơi đáy mắt đã hiện lên, đưa tay bưng ly rượu vang đỏ nhấp một ngụm. Mùi rượu say nồng hắc vào cổ càng làm cho cô tỉnh táo hơn và chiễm ngưỡng được mùi vị ấy.
“Ngẫu hứng ba nốt nhạc, của Châu Kiệt Luân?”
“Biết sao? Rất thích hợp với em phải em phải không?”
Cô gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu:“Phải, em biết. Có điều người Mỹ cũng biết bài này hả?”
Dã Nhiên Hoài nhìn về phía người đàn nhạc, nhúng vai một cái:“Ừ có vẻ những người chơi piano tại quán này chỉ có vài người biết, còn lại ở ngoài chị không rõ. Mà hình như người đang đàn là người gốc Trung đấy.”
“Vâng…” Hoắc Uyển Ngưng ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp, men say đỏ hồng đã ẩn ẩn hiện hiện trên khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp của cô. “Chị biết chọn nhạc thật, buồn chết em.”
Dã Nhiên Hoài bị câu này chọc cười, “Không buồn chết được, trông em chỉ là nỗi bâng quơ gì đó khó tả thôi đúng không? Chứ không phải gì đó buồn bã.”
Đôi mắt trong veo của Hoắc Uyển Ngưng bây giờ mờ ảo, như bị vén thêm một màn sương mù. Giọng nói cũng nhạt đi, mang theo hương rượu thơm:“Chị hiểu em thật đấy Andrea, người nhà em ở Trung còn chẳng được một phần như vậy…”
Dã Nhiên Hoài đau lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô em gái nhỏ đang gục mặt xuống bàn. Hai cô gái lặng lẽ nghe tiếng đàn tha thiết vang vảng xung quanh mình, thả hồn bay theo những nốt nhạc nhẹ nhàng rồi trầm vang.
Gia đình sao, người nhà của Dã Nhiên Hoài cũng ở Trung, cũng chẳng ai hiểu cô được bằng một phần những người trong tổ chức.
Hai người có nhiều điểm tương đồng, cả về gia đình cũng vậy. Chẳng phải là nơi hạnh phúc, ấm êm cho họ trở về. Điều khiến họ bịn rịn và chẳng muốn rời khỏi tổ chức này là nơi đây có rất nhiều người cũng như họ, những người đó có thể gắn bó với họ như gia đình thực sự. Dù cực nhọc, hiểm nguy, tính mạng có thể mang ra treo trước lưỡi hái của tử thần thì họ cũng không lo ngại điều gì hết.