Chương 37: Chuyện cũ_ Trở về Tây Ngụy
“Tiểu Hoắc…chị muốn uống nữa, uống một chút nữa…Ức.”
Dã Nhiên Hoài uống say, nằm gật gà gật gù trên vai Hoắc Uyển Ngưng. Cô bất lực, vốn cũng không uống nhiều vì ngồi máy bay đi lâu sẽ rất mệt, cô uống rượu còn hay nôn mửa nữa.
“Chị à, mau tỉnh táo đây một chút.”
Dã Nhiên Hoài trong cơn say mộng mị như con ma men mà. Bộ dạng này đã lâu cô không được thấy lại, bởi vì sau đợt ăn mừng của tổ chức Vincent đã chứng kiến Dã Nhiên Hoài bung xoã như thế nào, nguy cơ sợ mất tình yêu nhà mình nên từ đó quản chặt việc cô ấy đi uống rượu.
Quán bar tầm giờ khuya càng đông, làm Hoắc Uyển Ngưng nhức đầu, cô thích yên bình một chút thôi. Lay lay người Dã Nhiên Hoài, cô hoảng hốt vì nàng ma men này đã ngủ gục. Ngủ một cách ngon lành.
Hoắc Uyển Ngưng đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm rồi. Thấy tay lái mình không ổn nên cô đã gọi cho Vincent, khỏi phải nói anh chàng đến đón với vẻ mặt như thế nào. Đen xì khói lửa, Hoắc Uyển Ngưng chỉ biết cười gượng.
Vincent một phát bế thốc ngang Dã Nhiên Hoài lên, nhìn Hoắc Uyển Ngưng một lượt rồi nói:“Mau ra xe đi, tôi bế cô ấy đi sau.”
Đã yên ổn trên xe Vincent khởi động, chiếc xe băng băng rời khỏi quán bar, trở về căn cứ.
Trong lúc đi Vincent có hỏi Hoắc Uyển Ngưng một câu, “Helen, cô có chuyện gì buồn sao? Tôi nghe tiểu Dã nói.”
Đôi mắt cô lờ đờ nhìn ngắm đường phố, bị giọng nói trầm ấm của Vincent khêu gợi sự chú ý. Cô quay mặt nhìn anh, lắc đầu:“Không hẳn, tự nhiên trở về Tây Ngụy của Trung Quốc tôi lại nhớ đến một vài chuyện cũ.”
Vincent lạnh lùng nhìn vào cửa kính chiếu hậu trong xe, lại tập trung nhìn đường. Giây lát sau mới hỏi tiếp:“Chuyện không vui hay sao?”
“Vâng.”
“Tôi có thể biết hay không.”
Hoắc Uyển Ngưng hơi giật mình, trước đây chưa từng thấy anh hỏi chuyện cá nhân của như vậy bao giờ, cũng chưa nhìn ra anh là người hay quan tâm chuyện của người khác.
Khoé môi cô cử động, khẽ cong lên. Vincent nhìn ra gì đó, vội nói:“Nếu không thì thôi vậy, không ép buộc…”
“Không sao, tôi có thể nói.”
Hoắc Uyển Ngưng hơi đánh lãng tầm mắt đi, bắt đầu hàn huyên:“À thực ra thì, gia đình tôi là Hoắc gia ở Tây Ngụy của Đại Hải Ngụy Thành. Trước đây tôi có một cuộc liên hôn với con trai cả nhà Công Tôn, nhưng vì xung đột quá nhiều và một số chuyện không hợp lý nhau cho nên chúng tôi đã ly hôn. Sau đó phát hiện tôi có thai, sinh ra Danny bây giờ. Khi đó tôi đã ở Mỹ rồi.”
Vincent im lặng nghe, trên khuôn mặt lãnh khốc trải lắm bụi trần dường như không hề có một tia cảm xúc nào, đến cả một hơi ấm cũng không thiết có.
“Gia đình của tôi tôi thấy không thực sự hạnh phúc, còn hôn nhân thì đổ vỡ. Anh thấy thật nhàm chán phải không?”
Đột nhiên anh nở một nụ cười mềm mại rồi nói:“Không đâu, tôi thấy cô không nhàm chán chút nào. Nhưng mà giờ thì ổn rồi đấy cô gái, mấy năm ở Mộ Long bang cô thể hiện rất tốt.”
“Cảm ơn lời khen, cũng cảm ơn vì thời gian qua anh đã giúp đỡ và chiếu cố tôi rất nhiều.”
Vincent thầm nghĩ, người biết ăn nói và hiểu chuyện như vậy thực sự làm người ta yêu mến. Nhưng mà hoàn cảnh gia đình và hôn nhân trước kia thú thật có phần đáng thương. Anh mấy năm qua nhìn cô huấn luyện ở Mộ Long bang thấy cô mạnh mẽ và ngạo kiều như vậy, không biết cô đã trải qua quãng thời gian non trẻ ở Trung Quốc như nào.
“Nói chuyện thật dễ nghe đó, bảo sao ai cũng quý mến cô.”
Và cả Lục Tư Nại, chọn người không tồi đấy.
–
Vincent đưa cô về ký túc xá riêng của tổ chức, sau khi tạm biệt và dặn dò Vincent chuẩn bị canh giải rượu cho Dã Nhiên Hoài thì cô cũng tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đồ đạc về Trung Quốc làm nhiệm vụ.
Đang ngồi xếp quần áo thì cô có điện thoại gọi đến, Hoắc Uyển Ngưng bắt máy:“Alo, má Vương, giờ này gọi con có chuyện gì vậy?”
“À không có gì, Danny đang ngủ đột nhiên thức giấc, thằng bé khóc oà lên này giờ bảo nhớ mẹ đó.”
Nghe người bảo mẫu nói mà cô bàng hoàng, cảm giác dâng trào từng tấc từng tấc đau lòng. Khoé mắt cay cay.
“Sao thế, Danny có còn thức đó không má đưa cho con, con nói chuyện với đứa nhỏ một chút.”
Má Vương chuyển máy cho Danny, chưa kịp nói gì thì âm thanh đã nhoè đi vì tiếng khóc nấc của thằng bé.
“Sao vậy con trai, sao lại khóc bù lu bù loa thế?”
Đáp lại cô là giọng mũi rụt rè của Danny, vẫn không ngừng sụt sùi. “Hức, mommy, hức…”
“Mẹ ở đây.”
“Danny, Danny nhớ mommy.”
Vừa nói vừa khóc, mũi nhỏ đã bị cậu hít tới hít lui đến đỏ ửng. Nước mắt nước mũi chảy không ngừng, làm má Vương cuống quýt cầm khăn giấy lau cho cậu.
“Được rồi được rồi, nín khóc đi nào. Mẹ nghe ngoại Vương nói con đang ngủ thì dậy khóc, rốt cuộc làm sao thế bé con?”
Danny dụi mắt hai cái, cố lấy lại bình tĩnh nói chuyện với mẹ:“Con ngủ mơ, thấy mẹ đi ra bên ngoài bị người xấu hãm hại, con sợ.”
Hoắc Uyển Ngưng đỡ trán, ôi thật là. Cô vội vàng dỗ dành con trai:“Không sao không sao, mơ chỉ là mơ, không thể nào là sự thật được. Mẹ của con đi huấn luyện rất khoẻ mạnh nha, sẽ chống lại hết người xấu được đó.”
Đứa nhỏ mơ hồ, ậm ừ một hồi lại nói:“Không nha, kẻ xấu này con mơ thấy rất là thâm hiểm. Mẹ vẫn là không chống nổi…Hay, hay mẹ đi tìm một ‘husband’ đi.”
Hoắc Uyển Ngưng thấy thực bất lực,bảo bối nhỏ lại xem những chương trình gì rồi nói được cái này vậy ta. Nhớ cậu mới có 5 tuổi, ay dồ thật là nhọc lòng mà.
“Danny, con lại nói chuyện bằng tiếng Trung đan xen tiếng Anh đấy à?”
Danny hồn nhiên gật đầu, vâng một tiếng.
Hoắc Uyển Ngưng lên giọng, giả vờ mắng yêu:“Con đấy nhóc thúi, mẹ nói con nói một ngôn ngữ thôi mà. Trung thì Trung, Anh thì Anh chứ. Nói như vậy có khi nào con nghĩ mình sẽ bị loạn ngữ không hả?”
“A, con không biết. Chỉ thấy nói hai cái như vậy cũng rất thú vị.”
Cô nhân hai sự bất lực lên, ấn ấn mi tâm, nhẹ nhàng giảng giải cho cậu nhóc:“Được rồi, cái gì cũng thú vị. Nhưng nói một cái thôi nhé, đừng vậy hoài nha. Sợ một ngày con loạn ngữ mất thôi.”
Danny ỉu xìu, đành đồng ý.
Sau đó hai mẹ con luyên thuyên mấy phút nữa, rồi Hoắc Uyển Ngưng phải giữ máy để dỗ ngọt cho con trai ngủ. Đứa nhóc lanh lợi này biết cô ngày mai trở về quê nhà thì vòi vĩnh đòi theo, nói là muốn xem nơi mẹ sinh ra và lớn lên như thế nào. Dẫu gì cậu bé cũng chưa bao giờ đặt chân đến Trung Quốc Đại Lục lần nào.
Cự tuyệt không nổi trước trò làm nũng của bảo bối thì cô cũng đồng ý trong vô thức.
Nhận ra rồi cũng không kịp mà, hết cách.
___
Mười một giờ trưa tại sân bay Hoàng Anh của Đại Hải Ngụy Thành.
Hoắc Uyển Ngưng mặc áo thun ngắn, khoác ngoài chiếc áo sơ mi xanh năng động kèm quần jin dài. Tay phải kéo cái vali to lớn cồng kềnh, tay trái nắm chặt tay Danny.
Hai mẹ con vừa xuống máy bay tư của tổ chức, Hoắc Uyển Ngưng kéo kính râm xuống, lười biếng cảm thán:“Ồ, xem ra mấy năm nay thay đổi không ít ha.”
Đôi mắt của nhóc con Danny lấp lánh, cực kỳ phần khích, cứ loi nhoi không ngừng.
“Wow, nơi đây là Đại Hải Ngụy Thành sao? Thật tuyệt. Sân bay cũng thật rộng, chỉ là có hơi nhỏ hơn so với sân bay quốc tế Washington Dulles thôi.”
Cô xoa đầu con trai, dịu dàng nói:“Đây là một trong những sân bay của Tây Ngụy thôi. Còn sân bay chính của Đại Hải Ngụy Thành mã 099 có khi còn to lớn hơn cả sân bay quốc tế Washington Dulles đấy nhóc. Đợi khi nào có dịp rảnh, đưa con đi xem vài nơi thú vị.”
Danny mừng rỡ lao lên ôm mẹ, đu chặt như bị dán keo.
“Mẹ tuyệt nhất!”
“Được rồi, khéo nịnh thôi.”
Và, tôi đã về rồi - quê hương của tôi, Tây Ngụy của Đại Hải Ngụy Thành!
Dã Nhiên Hoài uống say, nằm gật gà gật gù trên vai Hoắc Uyển Ngưng. Cô bất lực, vốn cũng không uống nhiều vì ngồi máy bay đi lâu sẽ rất mệt, cô uống rượu còn hay nôn mửa nữa.
“Chị à, mau tỉnh táo đây một chút.”
Dã Nhiên Hoài trong cơn say mộng mị như con ma men mà. Bộ dạng này đã lâu cô không được thấy lại, bởi vì sau đợt ăn mừng của tổ chức Vincent đã chứng kiến Dã Nhiên Hoài bung xoã như thế nào, nguy cơ sợ mất tình yêu nhà mình nên từ đó quản chặt việc cô ấy đi uống rượu.
Quán bar tầm giờ khuya càng đông, làm Hoắc Uyển Ngưng nhức đầu, cô thích yên bình một chút thôi. Lay lay người Dã Nhiên Hoài, cô hoảng hốt vì nàng ma men này đã ngủ gục. Ngủ một cách ngon lành.
Hoắc Uyển Ngưng đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm rồi. Thấy tay lái mình không ổn nên cô đã gọi cho Vincent, khỏi phải nói anh chàng đến đón với vẻ mặt như thế nào. Đen xì khói lửa, Hoắc Uyển Ngưng chỉ biết cười gượng.
Vincent một phát bế thốc ngang Dã Nhiên Hoài lên, nhìn Hoắc Uyển Ngưng một lượt rồi nói:“Mau ra xe đi, tôi bế cô ấy đi sau.”
Đã yên ổn trên xe Vincent khởi động, chiếc xe băng băng rời khỏi quán bar, trở về căn cứ.
Trong lúc đi Vincent có hỏi Hoắc Uyển Ngưng một câu, “Helen, cô có chuyện gì buồn sao? Tôi nghe tiểu Dã nói.”
Đôi mắt cô lờ đờ nhìn ngắm đường phố, bị giọng nói trầm ấm của Vincent khêu gợi sự chú ý. Cô quay mặt nhìn anh, lắc đầu:“Không hẳn, tự nhiên trở về Tây Ngụy của Trung Quốc tôi lại nhớ đến một vài chuyện cũ.”
Vincent lạnh lùng nhìn vào cửa kính chiếu hậu trong xe, lại tập trung nhìn đường. Giây lát sau mới hỏi tiếp:“Chuyện không vui hay sao?”
“Vâng.”
“Tôi có thể biết hay không.”
Hoắc Uyển Ngưng hơi giật mình, trước đây chưa từng thấy anh hỏi chuyện cá nhân của như vậy bao giờ, cũng chưa nhìn ra anh là người hay quan tâm chuyện của người khác.
Khoé môi cô cử động, khẽ cong lên. Vincent nhìn ra gì đó, vội nói:“Nếu không thì thôi vậy, không ép buộc…”
“Không sao, tôi có thể nói.”
Hoắc Uyển Ngưng hơi đánh lãng tầm mắt đi, bắt đầu hàn huyên:“À thực ra thì, gia đình tôi là Hoắc gia ở Tây Ngụy của Đại Hải Ngụy Thành. Trước đây tôi có một cuộc liên hôn với con trai cả nhà Công Tôn, nhưng vì xung đột quá nhiều và một số chuyện không hợp lý nhau cho nên chúng tôi đã ly hôn. Sau đó phát hiện tôi có thai, sinh ra Danny bây giờ. Khi đó tôi đã ở Mỹ rồi.”
Vincent im lặng nghe, trên khuôn mặt lãnh khốc trải lắm bụi trần dường như không hề có một tia cảm xúc nào, đến cả một hơi ấm cũng không thiết có.
“Gia đình của tôi tôi thấy không thực sự hạnh phúc, còn hôn nhân thì đổ vỡ. Anh thấy thật nhàm chán phải không?”
Đột nhiên anh nở một nụ cười mềm mại rồi nói:“Không đâu, tôi thấy cô không nhàm chán chút nào. Nhưng mà giờ thì ổn rồi đấy cô gái, mấy năm ở Mộ Long bang cô thể hiện rất tốt.”
“Cảm ơn lời khen, cũng cảm ơn vì thời gian qua anh đã giúp đỡ và chiếu cố tôi rất nhiều.”
Vincent thầm nghĩ, người biết ăn nói và hiểu chuyện như vậy thực sự làm người ta yêu mến. Nhưng mà hoàn cảnh gia đình và hôn nhân trước kia thú thật có phần đáng thương. Anh mấy năm qua nhìn cô huấn luyện ở Mộ Long bang thấy cô mạnh mẽ và ngạo kiều như vậy, không biết cô đã trải qua quãng thời gian non trẻ ở Trung Quốc như nào.
“Nói chuyện thật dễ nghe đó, bảo sao ai cũng quý mến cô.”
Và cả Lục Tư Nại, chọn người không tồi đấy.
–
Vincent đưa cô về ký túc xá riêng của tổ chức, sau khi tạm biệt và dặn dò Vincent chuẩn bị canh giải rượu cho Dã Nhiên Hoài thì cô cũng tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đồ đạc về Trung Quốc làm nhiệm vụ.
Đang ngồi xếp quần áo thì cô có điện thoại gọi đến, Hoắc Uyển Ngưng bắt máy:“Alo, má Vương, giờ này gọi con có chuyện gì vậy?”
“À không có gì, Danny đang ngủ đột nhiên thức giấc, thằng bé khóc oà lên này giờ bảo nhớ mẹ đó.”
Nghe người bảo mẫu nói mà cô bàng hoàng, cảm giác dâng trào từng tấc từng tấc đau lòng. Khoé mắt cay cay.
“Sao thế, Danny có còn thức đó không má đưa cho con, con nói chuyện với đứa nhỏ một chút.”
Má Vương chuyển máy cho Danny, chưa kịp nói gì thì âm thanh đã nhoè đi vì tiếng khóc nấc của thằng bé.
“Sao vậy con trai, sao lại khóc bù lu bù loa thế?”
Đáp lại cô là giọng mũi rụt rè của Danny, vẫn không ngừng sụt sùi. “Hức, mommy, hức…”
“Mẹ ở đây.”
“Danny, Danny nhớ mommy.”
Vừa nói vừa khóc, mũi nhỏ đã bị cậu hít tới hít lui đến đỏ ửng. Nước mắt nước mũi chảy không ngừng, làm má Vương cuống quýt cầm khăn giấy lau cho cậu.
“Được rồi được rồi, nín khóc đi nào. Mẹ nghe ngoại Vương nói con đang ngủ thì dậy khóc, rốt cuộc làm sao thế bé con?”
Danny dụi mắt hai cái, cố lấy lại bình tĩnh nói chuyện với mẹ:“Con ngủ mơ, thấy mẹ đi ra bên ngoài bị người xấu hãm hại, con sợ.”
Hoắc Uyển Ngưng đỡ trán, ôi thật là. Cô vội vàng dỗ dành con trai:“Không sao không sao, mơ chỉ là mơ, không thể nào là sự thật được. Mẹ của con đi huấn luyện rất khoẻ mạnh nha, sẽ chống lại hết người xấu được đó.”
Đứa nhỏ mơ hồ, ậm ừ một hồi lại nói:“Không nha, kẻ xấu này con mơ thấy rất là thâm hiểm. Mẹ vẫn là không chống nổi…Hay, hay mẹ đi tìm một ‘husband’ đi.”
Hoắc Uyển Ngưng thấy thực bất lực,bảo bối nhỏ lại xem những chương trình gì rồi nói được cái này vậy ta. Nhớ cậu mới có 5 tuổi, ay dồ thật là nhọc lòng mà.
“Danny, con lại nói chuyện bằng tiếng Trung đan xen tiếng Anh đấy à?”
Danny hồn nhiên gật đầu, vâng một tiếng.
Hoắc Uyển Ngưng lên giọng, giả vờ mắng yêu:“Con đấy nhóc thúi, mẹ nói con nói một ngôn ngữ thôi mà. Trung thì Trung, Anh thì Anh chứ. Nói như vậy có khi nào con nghĩ mình sẽ bị loạn ngữ không hả?”
“A, con không biết. Chỉ thấy nói hai cái như vậy cũng rất thú vị.”
Cô nhân hai sự bất lực lên, ấn ấn mi tâm, nhẹ nhàng giảng giải cho cậu nhóc:“Được rồi, cái gì cũng thú vị. Nhưng nói một cái thôi nhé, đừng vậy hoài nha. Sợ một ngày con loạn ngữ mất thôi.”
Danny ỉu xìu, đành đồng ý.
Sau đó hai mẹ con luyên thuyên mấy phút nữa, rồi Hoắc Uyển Ngưng phải giữ máy để dỗ ngọt cho con trai ngủ. Đứa nhóc lanh lợi này biết cô ngày mai trở về quê nhà thì vòi vĩnh đòi theo, nói là muốn xem nơi mẹ sinh ra và lớn lên như thế nào. Dẫu gì cậu bé cũng chưa bao giờ đặt chân đến Trung Quốc Đại Lục lần nào.
Cự tuyệt không nổi trước trò làm nũng của bảo bối thì cô cũng đồng ý trong vô thức.
Nhận ra rồi cũng không kịp mà, hết cách.
___
Mười một giờ trưa tại sân bay Hoàng Anh của Đại Hải Ngụy Thành.
Hoắc Uyển Ngưng mặc áo thun ngắn, khoác ngoài chiếc áo sơ mi xanh năng động kèm quần jin dài. Tay phải kéo cái vali to lớn cồng kềnh, tay trái nắm chặt tay Danny.
Hai mẹ con vừa xuống máy bay tư của tổ chức, Hoắc Uyển Ngưng kéo kính râm xuống, lười biếng cảm thán:“Ồ, xem ra mấy năm nay thay đổi không ít ha.”
Đôi mắt của nhóc con Danny lấp lánh, cực kỳ phần khích, cứ loi nhoi không ngừng.
“Wow, nơi đây là Đại Hải Ngụy Thành sao? Thật tuyệt. Sân bay cũng thật rộng, chỉ là có hơi nhỏ hơn so với sân bay quốc tế Washington Dulles thôi.”
Cô xoa đầu con trai, dịu dàng nói:“Đây là một trong những sân bay của Tây Ngụy thôi. Còn sân bay chính của Đại Hải Ngụy Thành mã 099 có khi còn to lớn hơn cả sân bay quốc tế Washington Dulles đấy nhóc. Đợi khi nào có dịp rảnh, đưa con đi xem vài nơi thú vị.”
Danny mừng rỡ lao lên ôm mẹ, đu chặt như bị dán keo.
“Mẹ tuyệt nhất!”
“Được rồi, khéo nịnh thôi.”
Và, tôi đã về rồi - quê hương của tôi, Tây Ngụy của Đại Hải Ngụy Thành!