Chương 35: Thoát khỏi vỏ bọc
Hoắc Uyển Ngưng sâu đó nhanh chóng bay trở về Mỹ, vừa xuống máy bay tư nhân đã thấy Lục Tư Nại chờ sẵn đón. Trông sắc mặt anh ta rất khó coi, còn có vội vã.
“Uyển Ngưng, em… về rồi, có bị thương không?”
Anh lao đến, một tay kéo cô vào lòng, hỏi han đủ chuyện. Hoắc Uyển Ngưng bị kéo bất ngờ, cảm thấy anh đang run rẩy vì lo lắng nên cũng không vội vàng đẩy ra, chỉ nhàn nhạt nói một câu:“Em không sao hết.”
Tay trái Lục Tư Nại bận ôm Danny, thằng bé thấy mẹ thì kêu lên lên:“Mommy, Mommy về rồi.”
Nghe tiếng con trai gọi, cô rời khỏi vòng tay Lục Tư Nại, vươn tay ôm con, hít hà mùi thơm trẻ con trên người nó, mọi căng thẳng từ lúc ở Ý đến giờ hoàn toàn tiêu tan. Cô dịu giọng vỗ về Danny:“Bảo bối của mẹ, ở nhà có ngoãn không?”
“Ngoan.” Mốt tiếng đáp ngọt ngào.
Thấy một màn mẹ con quyến luyến, ôm ấp nhau mà Lục Tư Nại thấy thật ấm áp. Đôi mắt thâm tình ấy hiện lên một tia cưng chiều và yêu thương.
Người ngoài nhìn vào chẳng khác gì một nhà ba người hạnh phúc có ba và còn trai nhỏ đi đón mẹ vậy.
“Đi về nhà thôi, Uyển Ngưng…”
“Từ từ đã, không cần gấp gáp vậy chứ.”
Một giọng nam lạnh lùng xen vào, Lục Tư Nại quay qua nhìn, Vincent khuôn mặt thờ ơ đối chiếu anh, chỉ thấy ngứa mắt.
“Gì hả?”
Vincent đi đến bên ba người họ, không có Dã Nhiên Hoài theo sau.
“Lâu không gặp.”
Chào hỏi một người bạn lâu năm bằng một bộ mặt lười nhác và gợi đòn như Vincent thực sự là một cách tốt để người ta bắt bẻ.
“Ừ lâu không gặp, chỉ thấy cậu đáng ghét thêm nhỉ?”
Vincent không chịu thua, nhưng mà lười biếng nói. Anh mặc kệ Lục Tư Nại, liếc nhìn Hoắc Uyển Ngưng rồi đưa cho cô một cái túi.
“Đây, cái này Dã Nhiên Hoài muốn đưa cho cô.”
Hoắc Uyển Ngưng không biết là cái gì, nhưng vẫn nhận lấy. “Ồ…Cảm ơn, phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Lục Tư Nại thấy thằng bạn bơ đẹp mình để chuyển sang nói chuyện với người mình yêu thì lập tức xù gai như con nhím nhỏ, “Cái gì đấy?”
“Không phải chuyện của cậu, riêng tư của mấy cô gái, muốn nhiều chuyện?”
Lục Tư Nại nhíu mày, ừ thôi nếu đã nói vậy rồi thì anh ta mặt dày kiểu gì.
Mấy người đứng ở sân bay tư nhân, trò chuyện thấy không mấy thích hợp nên hẹn vào một quán cà phê cách đó không xa
Hoắc Uyển Ngưng ôm Danny ngồi nhâm nhi một ly Cupuchino, đút bánh kem nhỏ cho con trai. Kệ hai người đàn ông đấu khẩu.
Lục Tư Nại tuy đã chấp nhận lời đề nghị ngồi nói chuyện quán cafe rồi nhưng vẫn không quên trách móc Vincent:“Tên khốn cậu đấy, nhờ bảo vệ cô gái của tôi mà cũng không làm tốt, từ lúc nào trở nên vô dụng vậy hả?”
Vincent biếng nhác, bưng ly cà phê đá uống một hớp, thản nhiên giả vờ nói:“Cậu nói cái gì? Tôi không nghe.”
Hoắc Uyển Ngưng ngước qua đã thấy lửa đốt trong đôi mắt Lục Tư Nại thì lập tức ngăn cản hai người đàn ông trẻ con này. “Hai người thôi đi, cứ phải đấu khẩu nhau làm gì?”
“Cô không biết đâu Hoắc Uyển Ngưng, tên này rất thích châm chọc như vậy, còn rất nhiều chuyện.”
Lục Tư Nại nghe càng không chịu được, liếc xéo Vincent:“Cứ thích đi kể lể mấy cái không có thật cho một cô gái, cậu có phải đàn ông đích thực không đấy? Thảo nào Dã Nhiên Hoài chưa chịu chấp nhận anh.”
Khoé miệng Vincent đã bắt đầu giật giật, sắc mặt tối sầm đi. “Nên cảm thấy may mắn vì đây là Washington đi chứ không phải Los Angeles nhé.”
Lục Tư Nại nghe bỏ ngoài tai, đây là cách nói chuyện của bọn họ nha, nếu không thì Vincent đã tức khắc động thủ rồi, không có chuyện nói chuyện êm đềm như vậy.
Anh nhếch mày, chăm chú uống phần mình, còn đút quả mọng trong ly nước mình cho Danny. Cảnh tượng êm ấm, ngọt ngào này làm cho Vincent chướng mắt, uống xong ly cafe anh ta vội tạm biệt rồi về. Về với tiểu Dã tốt hơn là ngồi ngắm Lục Tư Nại rải cẩu lương lung tung.
…----------------…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh như vậy Danny đã lên 2 tuổi, Hoắc Uyển Ngưng quyết định gia nhập vào bang của Vincent để đào tạo chuyên nghiệp. Cô thực sự xem súng và việc học kĩ thuật bắn súng là một thú vui. Cô thích súng, sự đam mê ấy làm Vincent vô cùng hài lòng, tận tâm tận lực chỉ dạy. Ở bang xã hội đen đó kỉ cương đoan chính, nghiêm khắc, nhưng bản tính cô ngoan cường và dễ thích nghi nên không vấn đề gì khó khăn cả. Có Dã Nhiên Hoài bầu bạn, hai người thành tỷ muội thân thiết như người thân ruột thịt, cô cũng kết giao thêm rất nhiều huynh đệ tỷ muội trong đấy.
Cùng thời gian đi huấn luyện ở Los Angeles, cô đã gầy dựng nên một sự nghiệp tốt. Hoạt động trong nghành thiết kế trang sức dần dà đẩy mạnh danh tiếng, nghệ danh Taylor nổi tiếng khắp giới thời trang Mỹ. Tài nghệ của cô dưới trướng Lục Tư Nại đã sớm có thể tự tay lập công ty riêng và phát triển nhưng vì vô thích tự do tự tại, nên vẫn muốn tiếp tục làm cho Lục Tư Nại. Có chỗ dựa tinh thần to lớn là anh nên cô mặc sức tung bay với bầu trời của mình.
Cô gái trẻ tên Hoắc Uyển Ngưng từ một tiểu thư của Hoắc gia Tây Ngụy, tuy sống trong giàu sang từ bé nhưng năng lực cá nhân không tồi, thậm chí có thể gọi là xuất sắc. Thoát khỏi vỏ bọc của một tiểu thư chua ngoa, đài cát, cô đã trở thành phiên bản hoàn hảo nhất mà chính cô muốn.
Không có bóng dáng của cái gọi là gia đình thân thương, Hoắc Uyển Ngưng đối với cuộc sống khắc nghiệt cố gắng mài dũa để mình mạnh mẽ hơn. Ban đầu luyến lưu về sự thân thuộc ấy, nhưng lâu dần cô thấy thoát khỏi sự kiềm kẹp của Hoắc gia mới là lựa chọn tốt. Giờ cô tự do ở đất Mỹ, muốn làm gì thì làm, không lo chuyện gia đình hay công ty.
Lục Tư Nại quan sát cô mấy năm, càng thấy cô gái mình chấm đã trở nên tuyệt vời hơn hết. Tình yêu anh dành cho cô càng mãnh liệt, một cô gái anh từng cho rằng chân thực và dịu dàng nay đã mạnh mẽ, cá tính. Dù thế nào, thời thế ra sao thì cô gái ấy trong lòng anh vẫn là một người khó có thể tả được.
“Uyển Ngưng, em… về rồi, có bị thương không?”
Anh lao đến, một tay kéo cô vào lòng, hỏi han đủ chuyện. Hoắc Uyển Ngưng bị kéo bất ngờ, cảm thấy anh đang run rẩy vì lo lắng nên cũng không vội vàng đẩy ra, chỉ nhàn nhạt nói một câu:“Em không sao hết.”
Tay trái Lục Tư Nại bận ôm Danny, thằng bé thấy mẹ thì kêu lên lên:“Mommy, Mommy về rồi.”
Nghe tiếng con trai gọi, cô rời khỏi vòng tay Lục Tư Nại, vươn tay ôm con, hít hà mùi thơm trẻ con trên người nó, mọi căng thẳng từ lúc ở Ý đến giờ hoàn toàn tiêu tan. Cô dịu giọng vỗ về Danny:“Bảo bối của mẹ, ở nhà có ngoãn không?”
“Ngoan.” Mốt tiếng đáp ngọt ngào.
Thấy một màn mẹ con quyến luyến, ôm ấp nhau mà Lục Tư Nại thấy thật ấm áp. Đôi mắt thâm tình ấy hiện lên một tia cưng chiều và yêu thương.
Người ngoài nhìn vào chẳng khác gì một nhà ba người hạnh phúc có ba và còn trai nhỏ đi đón mẹ vậy.
“Đi về nhà thôi, Uyển Ngưng…”
“Từ từ đã, không cần gấp gáp vậy chứ.”
Một giọng nam lạnh lùng xen vào, Lục Tư Nại quay qua nhìn, Vincent khuôn mặt thờ ơ đối chiếu anh, chỉ thấy ngứa mắt.
“Gì hả?”
Vincent đi đến bên ba người họ, không có Dã Nhiên Hoài theo sau.
“Lâu không gặp.”
Chào hỏi một người bạn lâu năm bằng một bộ mặt lười nhác và gợi đòn như Vincent thực sự là một cách tốt để người ta bắt bẻ.
“Ừ lâu không gặp, chỉ thấy cậu đáng ghét thêm nhỉ?”
Vincent không chịu thua, nhưng mà lười biếng nói. Anh mặc kệ Lục Tư Nại, liếc nhìn Hoắc Uyển Ngưng rồi đưa cho cô một cái túi.
“Đây, cái này Dã Nhiên Hoài muốn đưa cho cô.”
Hoắc Uyển Ngưng không biết là cái gì, nhưng vẫn nhận lấy. “Ồ…Cảm ơn, phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Lục Tư Nại thấy thằng bạn bơ đẹp mình để chuyển sang nói chuyện với người mình yêu thì lập tức xù gai như con nhím nhỏ, “Cái gì đấy?”
“Không phải chuyện của cậu, riêng tư của mấy cô gái, muốn nhiều chuyện?”
Lục Tư Nại nhíu mày, ừ thôi nếu đã nói vậy rồi thì anh ta mặt dày kiểu gì.
Mấy người đứng ở sân bay tư nhân, trò chuyện thấy không mấy thích hợp nên hẹn vào một quán cà phê cách đó không xa
Hoắc Uyển Ngưng ôm Danny ngồi nhâm nhi một ly Cupuchino, đút bánh kem nhỏ cho con trai. Kệ hai người đàn ông đấu khẩu.
Lục Tư Nại tuy đã chấp nhận lời đề nghị ngồi nói chuyện quán cafe rồi nhưng vẫn không quên trách móc Vincent:“Tên khốn cậu đấy, nhờ bảo vệ cô gái của tôi mà cũng không làm tốt, từ lúc nào trở nên vô dụng vậy hả?”
Vincent biếng nhác, bưng ly cà phê đá uống một hớp, thản nhiên giả vờ nói:“Cậu nói cái gì? Tôi không nghe.”
Hoắc Uyển Ngưng ngước qua đã thấy lửa đốt trong đôi mắt Lục Tư Nại thì lập tức ngăn cản hai người đàn ông trẻ con này. “Hai người thôi đi, cứ phải đấu khẩu nhau làm gì?”
“Cô không biết đâu Hoắc Uyển Ngưng, tên này rất thích châm chọc như vậy, còn rất nhiều chuyện.”
Lục Tư Nại nghe càng không chịu được, liếc xéo Vincent:“Cứ thích đi kể lể mấy cái không có thật cho một cô gái, cậu có phải đàn ông đích thực không đấy? Thảo nào Dã Nhiên Hoài chưa chịu chấp nhận anh.”
Khoé miệng Vincent đã bắt đầu giật giật, sắc mặt tối sầm đi. “Nên cảm thấy may mắn vì đây là Washington đi chứ không phải Los Angeles nhé.”
Lục Tư Nại nghe bỏ ngoài tai, đây là cách nói chuyện của bọn họ nha, nếu không thì Vincent đã tức khắc động thủ rồi, không có chuyện nói chuyện êm đềm như vậy.
Anh nhếch mày, chăm chú uống phần mình, còn đút quả mọng trong ly nước mình cho Danny. Cảnh tượng êm ấm, ngọt ngào này làm cho Vincent chướng mắt, uống xong ly cafe anh ta vội tạm biệt rồi về. Về với tiểu Dã tốt hơn là ngồi ngắm Lục Tư Nại rải cẩu lương lung tung.
…----------------…
Thời gian thấm thoát thoi đưa, nhanh như vậy Danny đã lên 2 tuổi, Hoắc Uyển Ngưng quyết định gia nhập vào bang của Vincent để đào tạo chuyên nghiệp. Cô thực sự xem súng và việc học kĩ thuật bắn súng là một thú vui. Cô thích súng, sự đam mê ấy làm Vincent vô cùng hài lòng, tận tâm tận lực chỉ dạy. Ở bang xã hội đen đó kỉ cương đoan chính, nghiêm khắc, nhưng bản tính cô ngoan cường và dễ thích nghi nên không vấn đề gì khó khăn cả. Có Dã Nhiên Hoài bầu bạn, hai người thành tỷ muội thân thiết như người thân ruột thịt, cô cũng kết giao thêm rất nhiều huynh đệ tỷ muội trong đấy.
Cùng thời gian đi huấn luyện ở Los Angeles, cô đã gầy dựng nên một sự nghiệp tốt. Hoạt động trong nghành thiết kế trang sức dần dà đẩy mạnh danh tiếng, nghệ danh Taylor nổi tiếng khắp giới thời trang Mỹ. Tài nghệ của cô dưới trướng Lục Tư Nại đã sớm có thể tự tay lập công ty riêng và phát triển nhưng vì vô thích tự do tự tại, nên vẫn muốn tiếp tục làm cho Lục Tư Nại. Có chỗ dựa tinh thần to lớn là anh nên cô mặc sức tung bay với bầu trời của mình.
Cô gái trẻ tên Hoắc Uyển Ngưng từ một tiểu thư của Hoắc gia Tây Ngụy, tuy sống trong giàu sang từ bé nhưng năng lực cá nhân không tồi, thậm chí có thể gọi là xuất sắc. Thoát khỏi vỏ bọc của một tiểu thư chua ngoa, đài cát, cô đã trở thành phiên bản hoàn hảo nhất mà chính cô muốn.
Không có bóng dáng của cái gọi là gia đình thân thương, Hoắc Uyển Ngưng đối với cuộc sống khắc nghiệt cố gắng mài dũa để mình mạnh mẽ hơn. Ban đầu luyến lưu về sự thân thuộc ấy, nhưng lâu dần cô thấy thoát khỏi sự kiềm kẹp của Hoắc gia mới là lựa chọn tốt. Giờ cô tự do ở đất Mỹ, muốn làm gì thì làm, không lo chuyện gia đình hay công ty.
Lục Tư Nại quan sát cô mấy năm, càng thấy cô gái mình chấm đã trở nên tuyệt vời hơn hết. Tình yêu anh dành cho cô càng mãnh liệt, một cô gái anh từng cho rằng chân thực và dịu dàng nay đã mạnh mẽ, cá tính. Dù thế nào, thời thế ra sao thì cô gái ấy trong lòng anh vẫn là một người khó có thể tả được.