Chương 24
Tôi dặn dò bác Loan y tá vài câu sau đó rời khỏi phòng ba. Trở về phòng mình, tôi nằm vật ra giường, hai mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà.
Chuyến đi đến Thắng Lợi giúp tôi hiểu hơn về tấn bi kịch của gia đình tôi, cũng như tôi đã tìm ra thân phận thật của Hà. Phan Đăng Hải không phải là kẻ đứng đằng sau. Hiểu ra điều này bất giác khiến lòng tôi nhẹ nhõm. Kể từ lúc này tôi và anh ta đã chính thức không còn thấy nhau. Tại sao… cảm giác trong tôi như có gì đó hụt hẫng? Hơi ấm của Phan Đăng Hải dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt tôi. Mùi hương nam tính của anh ta như vẫn còn đọng lại trong mũi tôi. Chỉ là, sau một cái ngoảnh mặt, chẳng còn nhìn thấy nhau. Cũng chẳng nghĩ lại rời xa Phan Đăng Hải nhanh đến như vậy, mới trưa nay anh ta còn gắp đồ ăn cho tôi, còn chủ động gọi nước lọc cho tôi vì biết tôi không uống được bia… Nụ cười, ánh mắt, sự quan tâm ấm áp của anh ta những ngày qua… Liệu có phải chỉ đơn thuần vì anh ta quan tâm đến nhân viên không? Tôi không biết nữa. Chỉ biết… từng chút từng chút… dường như Phan Đăng Hải đã có một vị trí trong lòng tôi… Nhưng như vậy thì để làm gì? Chẳng phải tôi và anh ta luôn bước đi trên những con đường khác nhau, nếu không muốn nói Phan Đăng Hải là đối thủ không đội trời chung đang muốn nuốt chửng Ngọc Minh? Tôi bị điên rồi. Tốt hơn tôi không nên nghĩ đến chuyện này thêm nữa!
Tôi thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Tôi đến Ngọc Minh, cố gắng lục tìm tập hợp đồng chết tiệt đó khắp nơi thêm một lần nữa. Không một lần nào tôi thấy nó. Lần tìm trong đống hóa đơn, vụ giao dịch ấy cũng không hề được ghi rõ, cứ mập mờ rồi lẩn khuất cùng rất nhiều hóa đơn khác. Cô kế toán trưởng của Ngọc Minh cũng ngỡ ngàng trước những gì tôi nói, dường như ba tôi đã qua mặt cả cô để tiến hành giao dịch. Có lẽ tất cả là trò của con Thủy. Nó đã ăn cắp luôn cả hợp đồng đem đi mất rồi, hoặc hợp đồng đó chỉ là thủ đoạn của nó chứ ba tôi không hề đồng thuận. Hơn lúc nào hết tôi muốn tìm ra nó!
Chờ đợi mấy ngày trong tâm trạng bực bội, đến sáng thứ ba, điện thoại của tôi reo vang. Tôi lập tức bắt máy khi người gọi là Nam.
– Nam, cậu đã tìm ra cô ta chưa?
– Thủy không còn ở địa chỉ cũ nhưng đúng là cô ta từng ở đó, số điện thoại cũng thay đổi. Hiện tại cô ta không còn làm cho Phú Gia lúc này đã là Thắng Lợi. Em dò hỏi thì người quen biết cô ta nói cô ta đã sang Mỹ cùng tay giám đốc Phú Gia rồi chị ạ.
Tôi sững người. Tìm bọn chúng giữa biển người thế này, quả thực là quá khó! Có lẽ những thương vụ giao dịch đó quá sức có lợi cho Phú Gia nên bọn chúng sớm đã lẩn trốn rồi!
Tôi sốt ruột hỏi Nam:
– Vậy giờ phải tìm cô ta thế nào?
– Em sẽ thử liên hệ trong các nhóm người Việt tại Mỹ trên mạng xã hội xem thế nào… nhưng… việc này không đơn giản đâu chị ạ. Em nghĩ chúng ta không nên trông chờ vào kết quả.
Tôi thẫn thờ, cả người vô lực ngồi thụp xuống. Lưu Thanh Thủy lẩn trốn như vậy… tôi có phải thần thánh đâu mà tìm được cô ta? Nếu không thể tìm được Thủy, tôi phải làm gì, phải làm gì đây? Chấp nhận tất cả sao? Không! Tôi không muốn!
Tôi cố gắng trấn tĩnh, tìm cách liên lạc đến một văn phòng luật sư. Người tư vấn pháp luật giải thích đơn giản, trong chuyện này mọi điều đều không có lợi cho chúng tôi, nếu cố tình kiện cáo thì cũng chỉ đem lại thất vọng. Tôi như kẻ bơi một mình giữa dòng nước dữ, dòng xoáy của nó nhấn chìm tôi khiến tôi không sao thở nổi. Cảm giác bản thân quỵ ngã trước hiện thực oan ức, tôi không ăn không ngủ được suốt một tuần trời, nếu không vì suy nghĩ Ngọc Minh đang nguy cấp, ba tôi đang cần tôi có lẽ tôi không thể nào vực dậy được…
Chiều thứ sáu của tuần kế tiếp, phòng Kinh doanh gọi điện cho tôi, giọng anh ta đầy áy náy:
– Cô Nguyệt, doanh thu tháng này của trà Thiên Ân… đã giảm xuống 70%.
Tôi sững người, đau đớn đáp lời, giọng nghẹn đi:
– Tôi biết rồi. Chúng ta hãy tạm dừng sản xuất trà Thiên Ân.
– Cô nói sao? Vậy chúng ta sẽ làm gì?
– Không bán được nữa thì sản xuất làm cái gì? Chúng ta đã hạ mức giá xuống thấp nhất có thể, nhưng dây chuyền của Thắng Lợi sản xuất gấp hàng trăm lần chúng ta, giá thành của bọn họ còn thấp hơn cả giá chúng ta nhập nguyên liệu. Lúc này, chỉ có thể tung ra sản phẩm mới, đó là lựa chọn duy nhất chúng ta có thể làm.
– Sản phẩm mới sao? Tôi chưa từng nghe đến.
– Đó là một loại trà tăng lực mà ba tôi đã nghiên cứu nhưng chưa từng công bố. Rất may ông ấy đã nói với tôi, cũng chưa nói với ai khác ngoài hai bác phó giám đốc. Chúng ta hãy bắt tay vào sản xuất và quảng bá nó đi, giờ đã đến lúc rồi!
– Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ mở một cuộc họp, rất mong cô có mặt.
Những ngày tiếp theo, Ngọc Minh tập trung vào mặt hàng mới, đầy rủi ro cũng như đầy triển vọng. Thực tế thế nào, chúng tôi hoàn toàn không biết. Thị trường có chấp nhận nó không, không một ai có thể trả lời, nhưng trước mắt chắc chắn có nhiều khó khăn đang chờ đợi. Quan trọng hơn hết, nguồn vốn cho sản phẩm mới thực sự là một bài toán khó. Ngọc Minh cần nhập nguyên liệu mới, cần quảng bá rộng rãi… rất nhiều việc cần đến tiền, nhưng Ngọc Minh đang tơi tả thế này… Tôi vò đầu bứt tóc khi phòng kế toán báo cáo tình hình.
Nói đến tóc mới nhớ ra, những sợi tóc trên đầu tôi đã dài quá tai rồi… Đã một tháng kể từ lúc tôi rời Thắng Lợi. Thắng Lợi vẫn đang là mãnh hổ trong thị trường nước giải khát, hơn thế nữa, bọn họ đã đứng đầu trên mặt hàng trà thảo mộc. Cũng là một tháng… tôi không gặp lại Phan Đăng Hải. Tôi tự cười mình, kẻ thù mà tôi lại vương vấn mới đáng tội tôi chứ? Trong lúc rối ren thế này mà lại nhớ đến ánh mắt, nụ cười… cả vòng ôm vững chắc của hắn. Tôi là một kẻ điên, chắc chắn là một kẻ rồ dại mới đem lòng nhớ đến kẻ đang muốn tiêu diệt mình. Giờ này chắc chắn Phan Đăng Hải đang hả hê trước sự bó tay của tôi, trước nguy cơ sụy đổ bất cứ lúc nào của Ngọc Minh! Không… hiểu hơn về anh ta… tôi cho là, chính xác thì anh ta chẳng thèm quan tâm đến chúng tôi, muốn sống chết ra sao cũng mặc. Thậm chí đến lúc không thể nào chống đỡ, chính anh ta sẽ là đấng cứu thế thu mua lại chúng tôi. Không… có chết tôi cũng không bao giờ để điều đó xảy ra! Ngọc Minh nhất định sẽ sống, nhất định sẽ vượt qua, ít nhất chúng tôi cũng phải có một vị trí vững chắc trên thị trường như những năm qua!
Một buổi chiều, vừa ra khỏi cổng công ty Ngọc Minh, đang thẫn thờ bước bỗng tôi khựng lại. .
Người đứng trước mặt tôi kia… không phải là Phan Đăng Hải sao? Anh ta… đến đây tìm tôi?
Tôi không biết phải đối diện với việc này thế nào. Rõ ràng lòng tôi như có dòng suối róc rách reo vui nhưng tôi biết mình không được phép như vậy. Tôi chấn chỉnh nét mặt, lạnh lùng ngẩng lên nhìn gương mặt hoàn mỹ không một tì vết kia, cất lời:
– Anh đến đây có việc gì?
– Công ty Ngọc Minh đây sao?
Anh ta đưa mắt nhìn xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch. Tôi vừa đau đớn lại vừa tức giận, không thèm đáp, mặc kệ anh ta đứng đó, quyết định vẫy taxi. An lâu đến quá, tôi không cần anh ta nữa!
Có bàn tay lập tức kéo một lực, cơ thể tôi sát kề cơ thể to lớn ấm áp của Phan Đăng Hải. Hắn thật là… đây là cổng công ty Ngọc Minh, không phải là Thắng Lợi của hắn! Tôi giật tay hắn ra, quắc mắt nhìn hắn, đanh giọng:
– Anh muốn gì? Chiếm lĩnh thị trường trà thảo mộc chưa đủ với anh sao?
– Lâu ngày không gặp, cô gầy đi nhiều, tóc dài ra nhưng vẫn tràn đầy khí thế như ngày nào.
Tôi cắn chặt môi nhìn điệu cười như có như không của kẻ đứng trước mặt. Phan Đăng Hải cúi xuống, nhẹ giọng:
– Tôi đến đây bàn công việc. Thế nào?
Có thể loại một mình tổng giám đốc đến gặp quyền giám đốc của công ty đối thủ để bàn bạc thế này sao? Cứ có vẻ gì đó không được nghiêm túc, nhưng sau vài giây tôi cũng trấn tĩnh trở lại. Ít nhất hắn cũng không có ý thù địch khi đến đây.
– Tôi không hiểu anh muốn bàn bạc cái gì? Tôi không bán Ngọc Minh cho anh đâu.
– Đi với tôi!
Phan Đăng Hải kéo tay tôi, lúc này một chiếc xe con đen bóng từ đâu trờ đến. Anh ta mở cửa sau xe, đẩy tôi vào đó rồi chui vào sau, đóng sập cửa. Tôi… thực lòng tôi tin anh ta nên không phản đối, chỉ hậm hực, không thèm quay sang nhìn anh ta.
– Anh muốn đưa tôi đi đâu?
Tôi lạnh giọng, chưa đầy hai giây tên đáng ghét bên cạnh đã quàng tay, kéo tôi sát vào lòng anh ta. Tai tôi đang đậu trên vòm ngực vững chắc của anh ta! Tôi đỏ mặt tía tai định thoát ra, có điều Phan Đăng Hải vẫn giữ chặt không buông.
– Yên nào…
Có phải… đây là cưỡng bức không? Tôi không biết, chỉ biết tôi nhớ mùi hương này quá, tôi nhớ cảm giác chạm vào anh ta, cảm giác được anh ta xiết chặt như thế. Bất giác tôi thả lỏng, để bàn thân chìm đắm vào sự bức ép của Phan Đăng Hải. Không gian yên tĩnh dường như nghe được cả tiếng tim đập của anh ta. Tôi nói nhỏ:
– Buông tôi ra!
– Một tháng qua, cô đã làm gì?
Phan Đăng Hải lấy tư cách gì để hỏi tôi? Đúng là, anh ta nghĩ mình còn là sếp của tôi sao?
– Đó là việc của tôi. Thế còn anh, anh đang vui lắm phải không? Vui vì Thắng Lợi đã đứng đầu thị trường trà thảo mộc!
– Ừ.
Mẹ kiếp! Tôi đẩy hắn ra, lau nước mắt vừa rơi. Tôi bị điên nên mới cho hắn ôm như thế.
– Một tháng qua tôi đã tìm cách kiện Thắng Lợi.
– Không có đơn kiện nào hết.
– Đó là vì… tôi không thể kiện.
Chuyến đi đến Thắng Lợi giúp tôi hiểu hơn về tấn bi kịch của gia đình tôi, cũng như tôi đã tìm ra thân phận thật của Hà. Phan Đăng Hải không phải là kẻ đứng đằng sau. Hiểu ra điều này bất giác khiến lòng tôi nhẹ nhõm. Kể từ lúc này tôi và anh ta đã chính thức không còn thấy nhau. Tại sao… cảm giác trong tôi như có gì đó hụt hẫng? Hơi ấm của Phan Đăng Hải dường như vẫn còn lưu lại trên da thịt tôi. Mùi hương nam tính của anh ta như vẫn còn đọng lại trong mũi tôi. Chỉ là, sau một cái ngoảnh mặt, chẳng còn nhìn thấy nhau. Cũng chẳng nghĩ lại rời xa Phan Đăng Hải nhanh đến như vậy, mới trưa nay anh ta còn gắp đồ ăn cho tôi, còn chủ động gọi nước lọc cho tôi vì biết tôi không uống được bia… Nụ cười, ánh mắt, sự quan tâm ấm áp của anh ta những ngày qua… Liệu có phải chỉ đơn thuần vì anh ta quan tâm đến nhân viên không? Tôi không biết nữa. Chỉ biết… từng chút từng chút… dường như Phan Đăng Hải đã có một vị trí trong lòng tôi… Nhưng như vậy thì để làm gì? Chẳng phải tôi và anh ta luôn bước đi trên những con đường khác nhau, nếu không muốn nói Phan Đăng Hải là đối thủ không đội trời chung đang muốn nuốt chửng Ngọc Minh? Tôi bị điên rồi. Tốt hơn tôi không nên nghĩ đến chuyện này thêm nữa!
Tôi thiếp đi lúc nào không hay, khi tỉnh lại đã là ba giờ chiều. Tôi đến Ngọc Minh, cố gắng lục tìm tập hợp đồng chết tiệt đó khắp nơi thêm một lần nữa. Không một lần nào tôi thấy nó. Lần tìm trong đống hóa đơn, vụ giao dịch ấy cũng không hề được ghi rõ, cứ mập mờ rồi lẩn khuất cùng rất nhiều hóa đơn khác. Cô kế toán trưởng của Ngọc Minh cũng ngỡ ngàng trước những gì tôi nói, dường như ba tôi đã qua mặt cả cô để tiến hành giao dịch. Có lẽ tất cả là trò của con Thủy. Nó đã ăn cắp luôn cả hợp đồng đem đi mất rồi, hoặc hợp đồng đó chỉ là thủ đoạn của nó chứ ba tôi không hề đồng thuận. Hơn lúc nào hết tôi muốn tìm ra nó!
Chờ đợi mấy ngày trong tâm trạng bực bội, đến sáng thứ ba, điện thoại của tôi reo vang. Tôi lập tức bắt máy khi người gọi là Nam.
– Nam, cậu đã tìm ra cô ta chưa?
– Thủy không còn ở địa chỉ cũ nhưng đúng là cô ta từng ở đó, số điện thoại cũng thay đổi. Hiện tại cô ta không còn làm cho Phú Gia lúc này đã là Thắng Lợi. Em dò hỏi thì người quen biết cô ta nói cô ta đã sang Mỹ cùng tay giám đốc Phú Gia rồi chị ạ.
Tôi sững người. Tìm bọn chúng giữa biển người thế này, quả thực là quá khó! Có lẽ những thương vụ giao dịch đó quá sức có lợi cho Phú Gia nên bọn chúng sớm đã lẩn trốn rồi!
Tôi sốt ruột hỏi Nam:
– Vậy giờ phải tìm cô ta thế nào?
– Em sẽ thử liên hệ trong các nhóm người Việt tại Mỹ trên mạng xã hội xem thế nào… nhưng… việc này không đơn giản đâu chị ạ. Em nghĩ chúng ta không nên trông chờ vào kết quả.
Tôi thẫn thờ, cả người vô lực ngồi thụp xuống. Lưu Thanh Thủy lẩn trốn như vậy… tôi có phải thần thánh đâu mà tìm được cô ta? Nếu không thể tìm được Thủy, tôi phải làm gì, phải làm gì đây? Chấp nhận tất cả sao? Không! Tôi không muốn!
Tôi cố gắng trấn tĩnh, tìm cách liên lạc đến một văn phòng luật sư. Người tư vấn pháp luật giải thích đơn giản, trong chuyện này mọi điều đều không có lợi cho chúng tôi, nếu cố tình kiện cáo thì cũng chỉ đem lại thất vọng. Tôi như kẻ bơi một mình giữa dòng nước dữ, dòng xoáy của nó nhấn chìm tôi khiến tôi không sao thở nổi. Cảm giác bản thân quỵ ngã trước hiện thực oan ức, tôi không ăn không ngủ được suốt một tuần trời, nếu không vì suy nghĩ Ngọc Minh đang nguy cấp, ba tôi đang cần tôi có lẽ tôi không thể nào vực dậy được…
Chiều thứ sáu của tuần kế tiếp, phòng Kinh doanh gọi điện cho tôi, giọng anh ta đầy áy náy:
– Cô Nguyệt, doanh thu tháng này của trà Thiên Ân… đã giảm xuống 70%.
Tôi sững người, đau đớn đáp lời, giọng nghẹn đi:
– Tôi biết rồi. Chúng ta hãy tạm dừng sản xuất trà Thiên Ân.
– Cô nói sao? Vậy chúng ta sẽ làm gì?
– Không bán được nữa thì sản xuất làm cái gì? Chúng ta đã hạ mức giá xuống thấp nhất có thể, nhưng dây chuyền của Thắng Lợi sản xuất gấp hàng trăm lần chúng ta, giá thành của bọn họ còn thấp hơn cả giá chúng ta nhập nguyên liệu. Lúc này, chỉ có thể tung ra sản phẩm mới, đó là lựa chọn duy nhất chúng ta có thể làm.
– Sản phẩm mới sao? Tôi chưa từng nghe đến.
– Đó là một loại trà tăng lực mà ba tôi đã nghiên cứu nhưng chưa từng công bố. Rất may ông ấy đã nói với tôi, cũng chưa nói với ai khác ngoài hai bác phó giám đốc. Chúng ta hãy bắt tay vào sản xuất và quảng bá nó đi, giờ đã đến lúc rồi!
– Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ mở một cuộc họp, rất mong cô có mặt.
Những ngày tiếp theo, Ngọc Minh tập trung vào mặt hàng mới, đầy rủi ro cũng như đầy triển vọng. Thực tế thế nào, chúng tôi hoàn toàn không biết. Thị trường có chấp nhận nó không, không một ai có thể trả lời, nhưng trước mắt chắc chắn có nhiều khó khăn đang chờ đợi. Quan trọng hơn hết, nguồn vốn cho sản phẩm mới thực sự là một bài toán khó. Ngọc Minh cần nhập nguyên liệu mới, cần quảng bá rộng rãi… rất nhiều việc cần đến tiền, nhưng Ngọc Minh đang tơi tả thế này… Tôi vò đầu bứt tóc khi phòng kế toán báo cáo tình hình.
Nói đến tóc mới nhớ ra, những sợi tóc trên đầu tôi đã dài quá tai rồi… Đã một tháng kể từ lúc tôi rời Thắng Lợi. Thắng Lợi vẫn đang là mãnh hổ trong thị trường nước giải khát, hơn thế nữa, bọn họ đã đứng đầu trên mặt hàng trà thảo mộc. Cũng là một tháng… tôi không gặp lại Phan Đăng Hải. Tôi tự cười mình, kẻ thù mà tôi lại vương vấn mới đáng tội tôi chứ? Trong lúc rối ren thế này mà lại nhớ đến ánh mắt, nụ cười… cả vòng ôm vững chắc của hắn. Tôi là một kẻ điên, chắc chắn là một kẻ rồ dại mới đem lòng nhớ đến kẻ đang muốn tiêu diệt mình. Giờ này chắc chắn Phan Đăng Hải đang hả hê trước sự bó tay của tôi, trước nguy cơ sụy đổ bất cứ lúc nào của Ngọc Minh! Không… hiểu hơn về anh ta… tôi cho là, chính xác thì anh ta chẳng thèm quan tâm đến chúng tôi, muốn sống chết ra sao cũng mặc. Thậm chí đến lúc không thể nào chống đỡ, chính anh ta sẽ là đấng cứu thế thu mua lại chúng tôi. Không… có chết tôi cũng không bao giờ để điều đó xảy ra! Ngọc Minh nhất định sẽ sống, nhất định sẽ vượt qua, ít nhất chúng tôi cũng phải có một vị trí vững chắc trên thị trường như những năm qua!
Một buổi chiều, vừa ra khỏi cổng công ty Ngọc Minh, đang thẫn thờ bước bỗng tôi khựng lại. .
Người đứng trước mặt tôi kia… không phải là Phan Đăng Hải sao? Anh ta… đến đây tìm tôi?
Tôi không biết phải đối diện với việc này thế nào. Rõ ràng lòng tôi như có dòng suối róc rách reo vui nhưng tôi biết mình không được phép như vậy. Tôi chấn chỉnh nét mặt, lạnh lùng ngẩng lên nhìn gương mặt hoàn mỹ không một tì vết kia, cất lời:
– Anh đến đây có việc gì?
– Công ty Ngọc Minh đây sao?
Anh ta đưa mắt nhìn xung quanh, khóe miệng khẽ nhếch. Tôi vừa đau đớn lại vừa tức giận, không thèm đáp, mặc kệ anh ta đứng đó, quyết định vẫy taxi. An lâu đến quá, tôi không cần anh ta nữa!
Có bàn tay lập tức kéo một lực, cơ thể tôi sát kề cơ thể to lớn ấm áp của Phan Đăng Hải. Hắn thật là… đây là cổng công ty Ngọc Minh, không phải là Thắng Lợi của hắn! Tôi giật tay hắn ra, quắc mắt nhìn hắn, đanh giọng:
– Anh muốn gì? Chiếm lĩnh thị trường trà thảo mộc chưa đủ với anh sao?
– Lâu ngày không gặp, cô gầy đi nhiều, tóc dài ra nhưng vẫn tràn đầy khí thế như ngày nào.
Tôi cắn chặt môi nhìn điệu cười như có như không của kẻ đứng trước mặt. Phan Đăng Hải cúi xuống, nhẹ giọng:
– Tôi đến đây bàn công việc. Thế nào?
Có thể loại một mình tổng giám đốc đến gặp quyền giám đốc của công ty đối thủ để bàn bạc thế này sao? Cứ có vẻ gì đó không được nghiêm túc, nhưng sau vài giây tôi cũng trấn tĩnh trở lại. Ít nhất hắn cũng không có ý thù địch khi đến đây.
– Tôi không hiểu anh muốn bàn bạc cái gì? Tôi không bán Ngọc Minh cho anh đâu.
– Đi với tôi!
Phan Đăng Hải kéo tay tôi, lúc này một chiếc xe con đen bóng từ đâu trờ đến. Anh ta mở cửa sau xe, đẩy tôi vào đó rồi chui vào sau, đóng sập cửa. Tôi… thực lòng tôi tin anh ta nên không phản đối, chỉ hậm hực, không thèm quay sang nhìn anh ta.
– Anh muốn đưa tôi đi đâu?
Tôi lạnh giọng, chưa đầy hai giây tên đáng ghét bên cạnh đã quàng tay, kéo tôi sát vào lòng anh ta. Tai tôi đang đậu trên vòm ngực vững chắc của anh ta! Tôi đỏ mặt tía tai định thoát ra, có điều Phan Đăng Hải vẫn giữ chặt không buông.
– Yên nào…
Có phải… đây là cưỡng bức không? Tôi không biết, chỉ biết tôi nhớ mùi hương này quá, tôi nhớ cảm giác chạm vào anh ta, cảm giác được anh ta xiết chặt như thế. Bất giác tôi thả lỏng, để bàn thân chìm đắm vào sự bức ép của Phan Đăng Hải. Không gian yên tĩnh dường như nghe được cả tiếng tim đập của anh ta. Tôi nói nhỏ:
– Buông tôi ra!
– Một tháng qua, cô đã làm gì?
Phan Đăng Hải lấy tư cách gì để hỏi tôi? Đúng là, anh ta nghĩ mình còn là sếp của tôi sao?
– Đó là việc của tôi. Thế còn anh, anh đang vui lắm phải không? Vui vì Thắng Lợi đã đứng đầu thị trường trà thảo mộc!
– Ừ.
Mẹ kiếp! Tôi đẩy hắn ra, lau nước mắt vừa rơi. Tôi bị điên nên mới cho hắn ôm như thế.
– Một tháng qua tôi đã tìm cách kiện Thắng Lợi.
– Không có đơn kiện nào hết.
– Đó là vì… tôi không thể kiện.