Chương 23
Tôi sững sờ đứng dậy, chiếc ghế tựa sau lưng đổ chỏng chơ. Phan Đăng Hải đứng đó, sau lưng anh ta là ánh sáng chói lòa. Khuôn mặt Hải vẫn còn vương hơi bia nhưng ánh mắt kia không che giấu nỗi thất vọng. Tôi đang lén lút ăn cắp dữ liệu sau lưng anh ta, hoàn toàn nhận thức được hành động của tôi là vô cùng sai. Sững lại một giây, Phan Đăng Hải quát lên:
– Cô đang làm cái trò gì thế?
– Tôi…
Tôi ngưng lại, lúng túng không dám nhìn Hải, gò má nóng ran. Màn hình máy chủ đã nói thay những gì tôi cần nói. Hồ sơ điện tử của Thủy vẫn còn ở đó, cả chiếc điện thoại trên tay tôi cũng chưa kịp tối đi tố cáo hành vi của tôi. Chắc chắn… tôi chẳng còn cơ hội nào dối trá trước Hải nữa.
– Cô là ai? Tại sao lại làm vậy?
Phan Đăng Hải lạnh giọng, hắn đã trấn tĩnh lại sau cơn bực bội, lúc này ở hắn chỉ còn vẻ thất vọng khiến tôi bất giác đau lòng.
– Tôi…
Tôi nghẹn lại, không biết phải nói sao để bày tỏ những gì tôi cần nói, phải trình bày thế nào để hắn hiểu tôi căm thù Thắng Lợi đến mức nào, căm thù hắn đến mức nào. Tại sao trước Hải, trong giây phút này tôi lại không cảm thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy ấm ức. Có phải vì những gì anh ta đối xử với tôi khiến tôi tự cho mình cái quyền như vậy hay không?
– Đừng nói với tôi cô là người của bọn Tân Dương!
Phan Đăng Hải thở phì một tiếng, kéo lấy cái ghế xoay ngồi xuống. Hắn không hành hạ tôi như tôi nghĩ, chỉ chán nản thở dài.
Tân Dương…? Bọn họ là tổng công ty bia lớn mạnh bậc nhất trên thị trường, chỉ đứng sau Thắng Lợi. Có lẽ… thế lực mà Phan Đăng Hải e dè chỉ là bọn họ. Tôi vội lắc đầu:
– Không… tôi không vào đây để hãm hại ai hết. Tôi vào Thắng Lợi để đòi lại công bằng cho Ngọc Minh, cho ba tôi!
Phan Đăng Hải sững sờ đứng dậy, anh ta nhìn tôi đăm đăm, hai mắt long lên đầy thắc mắc. Vài giây sau anh ta mới cất lời:
– Cô là người của Ngọc Minh?
– Đúng, tôi là Lương Minh Nguyệt, con gái của ông Lương Ngọc Minh, giám đốc công ty trà thảo mộc Ngọc Minh.
Tôi cứng giọng, lúc này không một chút run sợ đối diện với kẻ độc ác trước mặt tôi. Tôi sụt sịt gạt nước mắt tiếp lời:
– Ngọc Minh đã bị các người cướp mất Thiên Ân, ba tôi lúc này đang đối diện với sinh t.ử, tất cả là vì các người!
Phan Đăng Hải đanh mặt phủ nhận:
– Cô nói linh tinh cái gì thế, cô nghĩ Thắng Lợi thèm quan tâm đến Ngọc Minh của cô sao?
– Anh đừng có chối, công thức trà Thanh Nhân là từ đâu? Tại sao… tại sao nó giống hoàn toàn trà Thiên Ân của Ngọc Minh, chính anh cũng thừa nhận điều này kia mà!
– Không phải cha cô đã b.án công thức trà Thiên Ân cho Phú Gia rồi sao? Thắng Lợi chỉ đơn giản m.ua lại từ Phú Gia mà thôi!
Tôi như không tin vào tai mình. Không… không đời nào ba tôi làm như vậy! Trà Thiên Ân là cốt tủy của Ngọc Minh, dù có phải hi sinh tất cả ba tôi cũng không đời nào bán Thiên Ân! Tôi lắc đầu nghi hoặc, hai mắt đỏ vằn nhìn Phan Đăng Hải nói:
– Nói dối, chính các người tìm cách ăn cướp công thức trà Thiên Ân của Ngọc Minh, không đời nào ba tôi làm như vậy! Trà Thiên Ân là tâm huyết, là máu, là nước mắt, là cốt tủy của ba tôi, không thể nào…
Tôi quỵ xuống, cảm giác trời đất quay cuồng. Tại sao… tại sao Phan Đăng Hải lại nói như vậy? Chẳng lẽ đến cuối cùng hắn vẫn còn lừa tôi sao?
– Cô bình tĩnh đi! Có thể ba cô không nói cho cô biết chuyện, tốt hơn cô nên hỏi ba cô thì hơn là chạy đến đây làm loạn!
– Hỏi ba tôi? Ba tôi đâu còn có thể nói gì được nữa. Ba tôi đang nằm kia không biết sống chết thế nào… chỉ vì… chỉ vì con Thủy, chính con đĩ đó đã hại ba tôi, hại mẹ tôi! Tất cả là âm mưu của các người đúng không, có đúng không? Chính nó đã ăn cắp công thức trà, chính nó đã lừa ba tôi! Huhuhu…
Tôi gào lên khóc trong căm hờn, hai tay buông thõng quỳ gối xuống nền gạch đầy bất lực. Đến cuối cùng, Phan Đăng Hải vẫn không chịu nhận tội. Còn tôi… tôi cũng đâu có bằng chứng gì để bắt hắn phải nhận. Tôi đã hoàn toàn thất bại trước hắn, hoàn toàn thất bại trong kế hoạch này!
Phan Đăng Hải tiến đến gần tôi, anh ta kéo tôi lên, khuôn mặt thất thần đầm đìa nước mắt của tôi đối diện với gương mặt đỏ gay của anh ta:
– Tại sao cô cứ khăng khăng đổ tội cho tôi? Cô nghe rõ đây, tôi chưa từng quan tâm gì đến Ngọc Minh, nó sống chết ra sao tôi cũng mặc xác, cô hiểu chưa? Tôi chỉ muốn mua nó như cách tôi mua Phú Gia, đơn giản như vậy thôi!
Tôi ngơ ngác nhìn Hải, nước mắt vẫn lăn dài. Chẳng lẽ… sự thật lại là như vậy? Không… tôi không tin đâu! Phú Gia bị Thắng Lợi mua lại sao? Tôi cũng không tin đâu! Chẳng một công ty nào muốn bị mua lại hết, chắc chắn hắn phải dùng mưu hèn kế bẩn ép chết người!
Bất chợt, vòng tay lớn ôm chặt lấy tôi, kìm hãm không cho tôi thoát ra. Tôi vùng vằng đòi thoát khỏi hắn mà không được, hai tay vùng vẫy đập vào lưng hắn.
Phan Đăng Hải nói bên tai tôi, âm thanh trầm tĩnh như nước thuyết phục tôi trong cơn điên loạn:
– Cô tin hay không thì tùy. Sự thật là như vậy. Phú Gia bất tài vô tướng, bọn họ chỉ cần có tiền. Nếu tôi quan tâm đến Ngọc Minh, cô nghĩ tôi bỏ qua cho sự xuất hiện của cô ở đây sao? Cô nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào!
Tôi không muốn tin, thế nhưng…trước những gì hắn nói, tôi không thể nào cãi được. Tôi đã luôn thắc mắc tại sao hắn không nghi ngờ gì tôi, tất cả chỉ vì… sự thật đúng là hắn không hề quan tâm gì đến một đối thủ quá nhỏ bé trước Thắng Lợi sao? Tôi vô lực, toàn thân như không thể trụ vững, cũng chẳng muốn chống đối lại Hải.
– Cô hiểu chưa? Đừng trách móc ai nữa. Nếu có trách thì chỉ trách tại sao ba cô lại b.án Thiên Ân cho Phú Gia mà thôi!
– Tôi không tin ba tôi b.án Thiên Ân!
Tôi nuốt nghẹn nước mắt, đẩy Hải khỏi người mình. Cảm nhận tôi đã bình tĩnh trở lại, Hải buông tôi ra. Tôi lạnh lùng gật đầu:
– Tôi tạm tin anh không là kẻ hại Ngọc Minh. Có điều, công thức trà Thanh Nhân… Thắng Lợi không được phép sử dụng nữa!
Tôi gay gắt nói. Phan Đăng Hải cau mặt:
– Hợp đồng m.ua b.án tôi đang giữ, cô đừng trẻ con như thế!
– Hợp đồng đó… nếu không phải anh thì chắc chắn bọn Phú Gia đã làm giả, tôi không công nhận!
Phan Đăng Hải lắc đầu. Dường như hắn chẳng ngại gì tôi, sau vài giây lục tìm trong tủ hồ sơ hắn đưa ra một tập hợp đồng ném lên bàn, bực bội nói:
– Đây là hợp đồng giữa Ngọc Minh và Phú Gia, cô xem đi! Có phải chữ ký của ba cô không?
Tôi run run cầm tập hợp đồng lên tay, mở to mắt nhìn. Đó chính xác là chữ ký của ba tôi! Tôi muốn vò nát tờ hợp đồng. Chắc chắn Thủy đã dụ dỗ ba tôi rồi, chắc chắn là thế rồi. Dù bao nhiêu t.iền tôi cũng không tin ba tôi sẵn sàng b.án Thiên Ân! Nhưng… số tiền ba chấp nhận b.án Thiên Ân… tại sao lại r.ẻ mạt như vậy? Ba tôi làm gì cần t.iền đến mức đó chứ?
– Cô đã tin chưa?
– Chắc chắn khi đó ba tôi không tỉnh táo. Ít nhất ba tôi cũng phải bàn bạc chứ! Tại sao không ai ở Ngọc Minh biết điều này? Tại con Thủy, chắc chắn là tại nó! Tôi… tôi không chấp nhận! Tôi phải tìm ra con khốn đó, phải bắt nó khai ra! – Tôi lắc lắc đầu ném lại tập hợp đồng lên bàn.
– Tôi không quan tâm, cô muốn tìm ai thì tìm. Thắng Lợi đã m.ua lại công thức này với số t.iền không nhỏ hơn trên hợp đồng kia nếu không muốn nói là gấp nhiều lần, trà Thanh Nhân hiện tại là của Thắng Lợi.
Phan Đăng Hải thở hắt ra. Hắn lướt mắt qua tôi một giây rồi lắc nhẹ đầu nói:
– Tôi bỏ cả bữa tiệc về đây vì sợ cô đau bụng ở một mình. Đúng là… tôi cũng chịu cô!
Hải mặc kệ tôi cắn chặt môi đứng đó. Anh ta cất lại tập hợp đồng vào tủ, dựng lại cái ghế, nhìn vào màn hình máy chủ anh ta gật gù, khóe miệng khẽ nhếch:
– Cô cũng giỏi đấy! Xem ra tôi nên đổi lại mật khẩu máy chủ.
– Tôi sẽ tìm ra con Thủy. Sẽ xóa bỏ cái hợp đồng chết tiệt kia! Tôi về đây. Từ mai tôi sẽ không đến Thắng Lợi nữa.
Tôi bước nhanh khỏi Thắng Lợi. Mọi chuyện tôi cần ở Thắng Lợi đã kết thúc, cả… mối quan hệ với Phan Đăng Hải. Tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, đầu tôi rối như mớ bòng bong. Lúc này tôi cần được trấn tĩnh để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
An lái xe đưa tôi về nhà. Đối diện với ba tôi lúc này đang nằm trong phòng ba mẹ, tôi chỉ biết khóc, trong lòng không cam tâm. Tại sao… tại sao ba lại ký vào cái hợp đồng chết tiệt đó! Liệu ba tôi có bị ai bắt ép không, hay chỉ vì ba mê muội trước ả yêu tinh đó? Tại sao ba không bàn bạc với ai? Có khi nào… chữ ký đó là giả không? Bản hợp đồng đó… Tại sao không hề có trong văn phòng của ba? Cả tiền b.án Thiên Ân, trên hợp đồng có ghi số tài khoản của công ty Ngọc Minh, thế nhưng món t.iền đó quá nhỏ, chỉ như một hợp đồng m.ua b.án thông thường nên có lẽ tôi đã không soi kỹ. Tôi nhất định phải tìm ra Thủy, nhất định phải bắt cô ta khai ra mọi chuyện!
Tôi bấm số gọi cho Nam:
– Cậu đang ở đâu thế?
– Em vừa đi s.h.ip một thùng trà Thanh Nhân về đây, mẹ kiếp, tức muốn chết!
– Không cần cậu ở đó nữa, về Ngọc Minh đi.
– Chị đã nắm được tin gì rồi à?
– Cậu tìm cho tôi Lưu Thanh Thủy, cô ta chính là Nguyễn Ngọc Hà mà chúng ta đang tìm. Thông tin về cô ta tôi sẽ gửi cho cậu. Tìm được cô ta cứ theo dõi, đừng bứt dây động rừng!
– Em biết rồi, chị cứ yên tâm. Tìm được cô ta em sẽ báo cho chị.
– Cảm ơn Nam.
Tôi vứt điện thoại ra bàn, chán nản thở dài, đưa tay day day mi tâm. Mọi chuyện xảy đến ngoài dự tính của tôi. Con Thủy là người của Phú Gia, có lẽ cô ta cố tình dùng túi của Thắng Lợi để đánh lạc hướng những người ở Ngọc Minh. Bọn Phú Gia kia… lúc này tôi tạm kết luận bọn chúng là kẻ thù trực tiếp của tôi. Dù bọn chúng đã bị Thắng Lợi m.ua lại nhưng nhất định tôi sẽ không để yên cho chúng nhởn nhơ trên nỗi đau của kẻ khác!
– Cô đang làm cái trò gì thế?
– Tôi…
Tôi ngưng lại, lúng túng không dám nhìn Hải, gò má nóng ran. Màn hình máy chủ đã nói thay những gì tôi cần nói. Hồ sơ điện tử của Thủy vẫn còn ở đó, cả chiếc điện thoại trên tay tôi cũng chưa kịp tối đi tố cáo hành vi của tôi. Chắc chắn… tôi chẳng còn cơ hội nào dối trá trước Hải nữa.
– Cô là ai? Tại sao lại làm vậy?
Phan Đăng Hải lạnh giọng, hắn đã trấn tĩnh lại sau cơn bực bội, lúc này ở hắn chỉ còn vẻ thất vọng khiến tôi bất giác đau lòng.
– Tôi…
Tôi nghẹn lại, không biết phải nói sao để bày tỏ những gì tôi cần nói, phải trình bày thế nào để hắn hiểu tôi căm thù Thắng Lợi đến mức nào, căm thù hắn đến mức nào. Tại sao trước Hải, trong giây phút này tôi lại không cảm thấy sợ hãi mà chỉ cảm thấy ấm ức. Có phải vì những gì anh ta đối xử với tôi khiến tôi tự cho mình cái quyền như vậy hay không?
– Đừng nói với tôi cô là người của bọn Tân Dương!
Phan Đăng Hải thở phì một tiếng, kéo lấy cái ghế xoay ngồi xuống. Hắn không hành hạ tôi như tôi nghĩ, chỉ chán nản thở dài.
Tân Dương…? Bọn họ là tổng công ty bia lớn mạnh bậc nhất trên thị trường, chỉ đứng sau Thắng Lợi. Có lẽ… thế lực mà Phan Đăng Hải e dè chỉ là bọn họ. Tôi vội lắc đầu:
– Không… tôi không vào đây để hãm hại ai hết. Tôi vào Thắng Lợi để đòi lại công bằng cho Ngọc Minh, cho ba tôi!
Phan Đăng Hải sững sờ đứng dậy, anh ta nhìn tôi đăm đăm, hai mắt long lên đầy thắc mắc. Vài giây sau anh ta mới cất lời:
– Cô là người của Ngọc Minh?
– Đúng, tôi là Lương Minh Nguyệt, con gái của ông Lương Ngọc Minh, giám đốc công ty trà thảo mộc Ngọc Minh.
Tôi cứng giọng, lúc này không một chút run sợ đối diện với kẻ độc ác trước mặt tôi. Tôi sụt sịt gạt nước mắt tiếp lời:
– Ngọc Minh đã bị các người cướp mất Thiên Ân, ba tôi lúc này đang đối diện với sinh t.ử, tất cả là vì các người!
Phan Đăng Hải đanh mặt phủ nhận:
– Cô nói linh tinh cái gì thế, cô nghĩ Thắng Lợi thèm quan tâm đến Ngọc Minh của cô sao?
– Anh đừng có chối, công thức trà Thanh Nhân là từ đâu? Tại sao… tại sao nó giống hoàn toàn trà Thiên Ân của Ngọc Minh, chính anh cũng thừa nhận điều này kia mà!
– Không phải cha cô đã b.án công thức trà Thiên Ân cho Phú Gia rồi sao? Thắng Lợi chỉ đơn giản m.ua lại từ Phú Gia mà thôi!
Tôi như không tin vào tai mình. Không… không đời nào ba tôi làm như vậy! Trà Thiên Ân là cốt tủy của Ngọc Minh, dù có phải hi sinh tất cả ba tôi cũng không đời nào bán Thiên Ân! Tôi lắc đầu nghi hoặc, hai mắt đỏ vằn nhìn Phan Đăng Hải nói:
– Nói dối, chính các người tìm cách ăn cướp công thức trà Thiên Ân của Ngọc Minh, không đời nào ba tôi làm như vậy! Trà Thiên Ân là tâm huyết, là máu, là nước mắt, là cốt tủy của ba tôi, không thể nào…
Tôi quỵ xuống, cảm giác trời đất quay cuồng. Tại sao… tại sao Phan Đăng Hải lại nói như vậy? Chẳng lẽ đến cuối cùng hắn vẫn còn lừa tôi sao?
– Cô bình tĩnh đi! Có thể ba cô không nói cho cô biết chuyện, tốt hơn cô nên hỏi ba cô thì hơn là chạy đến đây làm loạn!
– Hỏi ba tôi? Ba tôi đâu còn có thể nói gì được nữa. Ba tôi đang nằm kia không biết sống chết thế nào… chỉ vì… chỉ vì con Thủy, chính con đĩ đó đã hại ba tôi, hại mẹ tôi! Tất cả là âm mưu của các người đúng không, có đúng không? Chính nó đã ăn cắp công thức trà, chính nó đã lừa ba tôi! Huhuhu…
Tôi gào lên khóc trong căm hờn, hai tay buông thõng quỳ gối xuống nền gạch đầy bất lực. Đến cuối cùng, Phan Đăng Hải vẫn không chịu nhận tội. Còn tôi… tôi cũng đâu có bằng chứng gì để bắt hắn phải nhận. Tôi đã hoàn toàn thất bại trước hắn, hoàn toàn thất bại trong kế hoạch này!
Phan Đăng Hải tiến đến gần tôi, anh ta kéo tôi lên, khuôn mặt thất thần đầm đìa nước mắt của tôi đối diện với gương mặt đỏ gay của anh ta:
– Tại sao cô cứ khăng khăng đổ tội cho tôi? Cô nghe rõ đây, tôi chưa từng quan tâm gì đến Ngọc Minh, nó sống chết ra sao tôi cũng mặc xác, cô hiểu chưa? Tôi chỉ muốn mua nó như cách tôi mua Phú Gia, đơn giản như vậy thôi!
Tôi ngơ ngác nhìn Hải, nước mắt vẫn lăn dài. Chẳng lẽ… sự thật lại là như vậy? Không… tôi không tin đâu! Phú Gia bị Thắng Lợi mua lại sao? Tôi cũng không tin đâu! Chẳng một công ty nào muốn bị mua lại hết, chắc chắn hắn phải dùng mưu hèn kế bẩn ép chết người!
Bất chợt, vòng tay lớn ôm chặt lấy tôi, kìm hãm không cho tôi thoát ra. Tôi vùng vằng đòi thoát khỏi hắn mà không được, hai tay vùng vẫy đập vào lưng hắn.
Phan Đăng Hải nói bên tai tôi, âm thanh trầm tĩnh như nước thuyết phục tôi trong cơn điên loạn:
– Cô tin hay không thì tùy. Sự thật là như vậy. Phú Gia bất tài vô tướng, bọn họ chỉ cần có tiền. Nếu tôi quan tâm đến Ngọc Minh, cô nghĩ tôi bỏ qua cho sự xuất hiện của cô ở đây sao? Cô nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào!
Tôi không muốn tin, thế nhưng…trước những gì hắn nói, tôi không thể nào cãi được. Tôi đã luôn thắc mắc tại sao hắn không nghi ngờ gì tôi, tất cả chỉ vì… sự thật đúng là hắn không hề quan tâm gì đến một đối thủ quá nhỏ bé trước Thắng Lợi sao? Tôi vô lực, toàn thân như không thể trụ vững, cũng chẳng muốn chống đối lại Hải.
– Cô hiểu chưa? Đừng trách móc ai nữa. Nếu có trách thì chỉ trách tại sao ba cô lại b.án Thiên Ân cho Phú Gia mà thôi!
– Tôi không tin ba tôi b.án Thiên Ân!
Tôi nuốt nghẹn nước mắt, đẩy Hải khỏi người mình. Cảm nhận tôi đã bình tĩnh trở lại, Hải buông tôi ra. Tôi lạnh lùng gật đầu:
– Tôi tạm tin anh không là kẻ hại Ngọc Minh. Có điều, công thức trà Thanh Nhân… Thắng Lợi không được phép sử dụng nữa!
Tôi gay gắt nói. Phan Đăng Hải cau mặt:
– Hợp đồng m.ua b.án tôi đang giữ, cô đừng trẻ con như thế!
– Hợp đồng đó… nếu không phải anh thì chắc chắn bọn Phú Gia đã làm giả, tôi không công nhận!
Phan Đăng Hải lắc đầu. Dường như hắn chẳng ngại gì tôi, sau vài giây lục tìm trong tủ hồ sơ hắn đưa ra một tập hợp đồng ném lên bàn, bực bội nói:
– Đây là hợp đồng giữa Ngọc Minh và Phú Gia, cô xem đi! Có phải chữ ký của ba cô không?
Tôi run run cầm tập hợp đồng lên tay, mở to mắt nhìn. Đó chính xác là chữ ký của ba tôi! Tôi muốn vò nát tờ hợp đồng. Chắc chắn Thủy đã dụ dỗ ba tôi rồi, chắc chắn là thế rồi. Dù bao nhiêu t.iền tôi cũng không tin ba tôi sẵn sàng b.án Thiên Ân! Nhưng… số tiền ba chấp nhận b.án Thiên Ân… tại sao lại r.ẻ mạt như vậy? Ba tôi làm gì cần t.iền đến mức đó chứ?
– Cô đã tin chưa?
– Chắc chắn khi đó ba tôi không tỉnh táo. Ít nhất ba tôi cũng phải bàn bạc chứ! Tại sao không ai ở Ngọc Minh biết điều này? Tại con Thủy, chắc chắn là tại nó! Tôi… tôi không chấp nhận! Tôi phải tìm ra con khốn đó, phải bắt nó khai ra! – Tôi lắc lắc đầu ném lại tập hợp đồng lên bàn.
– Tôi không quan tâm, cô muốn tìm ai thì tìm. Thắng Lợi đã m.ua lại công thức này với số t.iền không nhỏ hơn trên hợp đồng kia nếu không muốn nói là gấp nhiều lần, trà Thanh Nhân hiện tại là của Thắng Lợi.
Phan Đăng Hải thở hắt ra. Hắn lướt mắt qua tôi một giây rồi lắc nhẹ đầu nói:
– Tôi bỏ cả bữa tiệc về đây vì sợ cô đau bụng ở một mình. Đúng là… tôi cũng chịu cô!
Hải mặc kệ tôi cắn chặt môi đứng đó. Anh ta cất lại tập hợp đồng vào tủ, dựng lại cái ghế, nhìn vào màn hình máy chủ anh ta gật gù, khóe miệng khẽ nhếch:
– Cô cũng giỏi đấy! Xem ra tôi nên đổi lại mật khẩu máy chủ.
– Tôi sẽ tìm ra con Thủy. Sẽ xóa bỏ cái hợp đồng chết tiệt kia! Tôi về đây. Từ mai tôi sẽ không đến Thắng Lợi nữa.
Tôi bước nhanh khỏi Thắng Lợi. Mọi chuyện tôi cần ở Thắng Lợi đã kết thúc, cả… mối quan hệ với Phan Đăng Hải. Tôi chẳng muốn nghĩ gì nữa, đầu tôi rối như mớ bòng bong. Lúc này tôi cần được trấn tĩnh để suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
An lái xe đưa tôi về nhà. Đối diện với ba tôi lúc này đang nằm trong phòng ba mẹ, tôi chỉ biết khóc, trong lòng không cam tâm. Tại sao… tại sao ba lại ký vào cái hợp đồng chết tiệt đó! Liệu ba tôi có bị ai bắt ép không, hay chỉ vì ba mê muội trước ả yêu tinh đó? Tại sao ba không bàn bạc với ai? Có khi nào… chữ ký đó là giả không? Bản hợp đồng đó… Tại sao không hề có trong văn phòng của ba? Cả tiền b.án Thiên Ân, trên hợp đồng có ghi số tài khoản của công ty Ngọc Minh, thế nhưng món t.iền đó quá nhỏ, chỉ như một hợp đồng m.ua b.án thông thường nên có lẽ tôi đã không soi kỹ. Tôi nhất định phải tìm ra Thủy, nhất định phải bắt cô ta khai ra mọi chuyện!
Tôi bấm số gọi cho Nam:
– Cậu đang ở đâu thế?
– Em vừa đi s.h.ip một thùng trà Thanh Nhân về đây, mẹ kiếp, tức muốn chết!
– Không cần cậu ở đó nữa, về Ngọc Minh đi.
– Chị đã nắm được tin gì rồi à?
– Cậu tìm cho tôi Lưu Thanh Thủy, cô ta chính là Nguyễn Ngọc Hà mà chúng ta đang tìm. Thông tin về cô ta tôi sẽ gửi cho cậu. Tìm được cô ta cứ theo dõi, đừng bứt dây động rừng!
– Em biết rồi, chị cứ yên tâm. Tìm được cô ta em sẽ báo cho chị.
– Cảm ơn Nam.
Tôi vứt điện thoại ra bàn, chán nản thở dài, đưa tay day day mi tâm. Mọi chuyện xảy đến ngoài dự tính của tôi. Con Thủy là người của Phú Gia, có lẽ cô ta cố tình dùng túi của Thắng Lợi để đánh lạc hướng những người ở Ngọc Minh. Bọn Phú Gia kia… lúc này tôi tạm kết luận bọn chúng là kẻ thù trực tiếp của tôi. Dù bọn chúng đã bị Thắng Lợi m.ua lại nhưng nhất định tôi sẽ không để yên cho chúng nhởn nhơ trên nỗi đau của kẻ khác!