Chương 4
15.
Sắc trời đã tối, rất nhanh cửa thành đã đóng lại.
Thời gian trôi qua nhanh.
Ta tròng hỷ phục lên trên người Tống Hàn Oánh, để cho nàng ta và Ôn Kinh Chập lên xe ngựa đi ra khỏi thành, bên đường rải đầy tiền biếu để cho mọi người đều biết Trạng Nguyên đang đi ra khỏi thành bái tế vong mẫu.
Ta ngụy trang thành thương nhân, xen lẫn vào trong đội ngũ cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành, cùng bọn họ đi qua nguy hiểm.
Một đường đẩy tốc độ không ngừng, rốt cuộc xe ngựa đã đi ra khỏi cửa thành một khắc trước khi bị đóng cửa.
Tối nay vừa khéo là thời gian khởi hành của đội thương Kim gia.
Một đội đi Giang Nam mua hàng dệt tơ, một đội đi Tây Nam mua lá trà, một đội đi Lĩnh Nam để lấy được thành phẩm ‘quả vải chiên’ về Lạc Kinh.
Không kịp từ biệt, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành cái nắm tay, ta dùng sức lay lay hai cái: “Bảo trọng.”
Hai mắt Tống Hàn Oánh đẫm lệ, nàng ta nhẹ nhàng nức nở nói: “Bảo trọng.”
Chúng ta đều biết, lần từ biệt này không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Nhìn theo bóng dáng rời đi, ta thay y phục cưới. Ôn Kinh Chập đang đứng đợi cách đó không xa.
Ta hít sâu hai hơi, dùng khăn tay yên lặng bày tỏ.
“Đa tạ.”
“Không cần khách khí. Đi thôi, sắc trời đã tối, chúng ta nên về khách điếm trước.” Ôn Kinh Chập còn chưa nói xong đã thấy phía xa có đốm lửa sáng. Một đám người cưỡi ngựa đi tới.
Đột nhiên, người dẫn đầu ghìm dây cương, con ngựa dưới háng phát ra tiếng gào rống thật to.
“Sao Châu Nhi lại ở chỗ này?” Ông ta thân mật gọi nhũ danh của ta, ánh mắt sắc lạnh mang theo vài phần dò xét.
Là Tống đại nhân, ông ta đang đuổi theo Tống Hàn Oánh.
Ta xoay đầu không nhìn ông ta, ngữ điệu lãnh đạm: “Bá phụ tới đây làm gì?”
“Trong phủ có trộm lấy đi bảo vật, Thánh thượng rủ lòng thương cho ta mượn ngựa đuổi theo bắt về.” Ông ta nói: “Châu Nhi có gặp được ai không?”
“Không có, ta vẫn luôn ở bên cạnh hôn phu của mình.”
“Qua đêm tân hôn với hôn phu ở bến đò?” Ông ta phất tay, lập tức có binh sĩ bao vây quanh bọn ta.
Ta đưa mắt nhìn Ôn Kinh Chập.
Hắn bước lên che trước người ta, chắp tay với Tống đại nhân: “Mấy năm trước mẫu thân ta vì đuối nước mà qua đời. Hôm nay thành hôn quá vội vàng cho nên chỉ có thể tới bến đò tế bái mà thôi.”
Hắn cực kỳ trấn định: “Bọn ta thật sự chưa hề gặp kẻ trộm nào cả.”
Tống đại nhân thấy không thu thập được gì bèn xua tay cho bọn ta rời đi.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe ông ta nói: “Có rảnh thì tới phủ tìm A Oánh chơi nhiều hơn.”
Sống lưng của ta cứng đờ, không khống chế được vẻ mặt mà quay đầu căm tức nhìn ông ta: “Bá phụ, hôm đó ở trong phủ của ngươi ta đã làm loạn đến như thế mà ngươi còn giả vờ như không có việc gì?”
“Ta coi Tống Hàn Oánh là tỷ muội của mình, còn nàng ta thì sao?”
Ôn Kinh Chập ăn ý bóp một cái vào hông của ta.
Nước mắt lập tức dâng trào, giọng điệu thống khổ, nâng cao tông lên: “Nàng ta dám cướp đi người của ta!”
Sắc mặt Tống đại nhân đọng lại. Binh sĩ bên người nghe thấy nhanh chóng gục đầu xuống làm bộ bản thân không nghe thấy.
“Nếu không phải hôm nay ta may mắn cướp được phu quân thì ta….”
Tống đại nhân đưa mắt nhìn người bên mình, phân phó: “Cửa thành đã đóng. Ngươi cầm tín vật đưa cho Trạng Nguyên và Kim tiểu thư để trở về.”
“Buổi đêm gió lạnh, nếu bị bệnh thì thật không hay.” Ông ta cười tủm tỉm nói: “Châu Nhi, hiểu lầm này ngày khác chúng ta sẽ nói lại.”
16.
Được tướng sĩ hộ tống hồi phủ, ta cảm thấy như trải qua mấy đời.
Người Hàn gia đã rời đi gần hết, chỉ có mẫu thân của Hàn Quan và Hàn Quan vẫn đang đứng ở phủ chờ ta.
Năm đó chính là bà ta, nắm tay đứa nhi tử nhỏ tuổi tới Kim phủ, co quắp muốn dùng hôn ước để thực hiện tiền đồ của nhi tử ngoan.
Thấy chúng ta trở về, bà ta không nói hai lời đã quăng cho Hàn Quan hai cái tát.
“Hai cái tát này là ta đánh thay Châu Nhi. Thật nực cười, ta còn tưởng rằng hai nhà sửa hôn ước, là vì Châu Nhi không muốn nhập thương tịch.”
Bổn triều quy định thương nhân không thể tham gia thi cử, cũng xác nhận là không có người nào nguyện ý nhập thương tịch.
Hóa ra, con mẹ nó Hàn Quan nói thế này.
Trong trí nhớ, bá mẫu luôn là người sống nội liễm, giống như cái bóng ở đằng sau nhi tử nhưng hôm nay bà ta đứng thẳng lưng, nói câu: “Đã làm sai thì phải trả giá đắt. Mỗi một phân tiền chúng ta đã tiêu của Kim gia sẽ trả lại thật đầy đủ.”
Bà ta cúi người bái, lúc này mới lôi kéo Hàn Quan rời đi.
Sắc mặt Hàn Quan tái nhợt, đường nét hoảng hốt.
Khi bị nương ta hỏi một câu, hắn ta đã nói ra hết tất cả.
Không có thân phận hiền tế, chỉ có thư sinh nói lời cáo già khách sáo như trên thương trường.
Ta cúi đầu không nhìn.
Hàn Quan bước tới bên cạnh, cầu xin nói: “Châu Nhi, ta sai rồi. Nhưng ta đã chọn muội. Hôm nay khi đi được nửa đường tới Tống phủ đã hối hận. Ta liều mạng chạy về không ngờ….”
“Khi ngươi có suy nghĩ lựa chọn thì đã bị loại trừ vĩnh viễn khỏi lòng ta rồi.” Ta bình tĩnh nói.
Hắn ta nói nữ nhi thương gia làm sao xứng với tân khoa tiến sĩ, nhưng không phải ngày đầu tiên hắn ta đã biết ta là nữ nhi thương gia hay sao?
Nếu không có của cải và tài nguyên của Kim gia thì hắn ta vĩnh viễn là con vợ lẽ vô danh của Hàn gia.
Ta có thể chấp nhận người yêu thay lòng đổi dạ, nhưng không thể chấp nhận việc hắn ta đạp lên nhà mình dùng tài nguyên để thăng chức rồi quay lại vứt bỏ.
Tuyệt đối không thể tha thứ.
17.
Cuối cùng cũng tới đêm động phòng hoa chúc.
Hôm nay ta cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn phu quân đang ngồi trên giường, cặp mắt to thanh lãnh ngước nhìn ta.
Hắn vươn tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn được khớp xương họa lên vô cùng rõ ràng.
Thật đẹp! Nếu không phải đòi tiền thì càng tốt hơn.
Ta nhịn đau móc ra mười tấm ngân phiếu.
Làm gì có mối lương duyên tiền định chứ? Chẳng qua là do chưa bỏ tiền ra tiêu thôi.
Ôn Kinh Chập bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy cầm chén trà đến bên cạnh ta: “Ta giúp nàng nhiều ngày như vậy, không lẽ ngay cả một ngụm nước cũng không thể cho được sao?”
Ta cười mỉa, ân cần cầm lấy ấm nước đưa cho hắn.
Hôm nay sự việc nhìn thì hỗn loạn hấp tấp nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ôn Kinh Chập.
Hôm đó hắn nói muốn giúp ta thì đã nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
Ôn Kinh Chập nói nếu đã muốn cứu Tống Hàn Oánh nên đưa ta và Kim gia né sang một bên, không thể bị Tống đại nhân bắt được nhược điểm.
Trước tiên hắn để ta đi bái phỏng Tống phủ, báo cho Tống Hàn Oánh về kế hoạch cứu viện, thứ hai ở trong Tống phủ lộ ra vẻ bất hòa với Tống Hàn Oánh.
Ngày ấy ta không lừa Hàn Quan, ta đúng là đã náo loạn ở Tống phủ, tát Tống Hàn Oánh một cái.
Khiến sự việc trở nên cực đoan như thế là muốn bại lộ chuyện nàng ta lén gặp ngoại nam, làm thanh danh trở nên khó nghe. Nhưng ta sợ về sau Tống Hàn Oánh sẽ khó mà trốn đi
Về chuyện này, Ôn Kinh Chập tỏ vẻ không cần xem thường Tống Hàn Oánh: “Nếu Tống tiểu thư không có bản lĩnh thì chúng ta có cứu cũng như không.”
Cả đường đi của ba đội cũng phân công rõ ràng cùng nhau rời khỏi bế đò, cũng do một tay hắn thiết kế.
Điều quan trọng nhất là, cho dù Tống đại nhân quyền thế ngập trời có ngăn đường đi của ba đội thì ông ta cũng không tìm được Tống Hàn Oánh.
Bến đò và đội thương đều có cờ hiệu.
Ta đã sớm nhờ một đám hiệp sĩ giang hồ quen biết hộ tống Tống Hàn Oánh rời đi bằng đường bộ. Từ nay về sau, muốn đi nơi nào chỉ cần Tống Hàn Oánh quyết định là được.
Lần từ biệt này, tuyệt đối không có khả năng bị bắt về.
Trời cao biển rộng, tặng quân tự do.
18.
Sau đó, phụ mẫu ta về Giang Nam, còn ta ở lại Kinh Thành mở rộng sự nghiệp.
Nhưng ta biết nương của ta chỉ thèm muốn năng lực sinh sản của Ôn Kinh Chập.
Bà ấy đã biết ta mượn hắn về, nhưng nói Ôn Kinh Chập có khí khái phóng khoái, nếu sinh con với hắn chắc chắn đứa nhỏ sẽ rất thông minh.
Ta nói bản thân phải dùng hai mươi lượng mỗi ngày để thuê, không bao gồm dịch vụ phục vụ đặc thù, cũng không có ý định phục vụ dục vọng.
Ta sợ hắn nâng giá cao lên.
Làm ơn đi, nhìn dáng vẻ không gần nữ sắc của hắn ta đã biết kinh nghiệm thưa thớt, kỹ thuật không được, chưa biết ai là người mệt hơn đâu.
Ngày tháng sống cùng Ôn Kinh Chập rất vui sướng.
Ước định trăm ngày đã đến.
Ôn Kinh Chập nói hắn vừa mới nhậm chức, nếu hòa ly thì thanh danh không được dễ nghe.
“Kim tiểu thư ra giá đi. Ta thuê nàng làm thê tử của mình như thế nào?” Hắn căng thẳng hỏi.
Thuê ta? Hắn có biết giá trị con người của ta là bao nhiêu không?
Nhưng có một điều không thể hiểu được đó là ta chỉ cần một vật không có bất cứ giá trị gì để gia hạn hợp đồng.
Hoa đào đầu xuân, hạt sen ngày hè, lá phong mùa thu….
Ôn Kinh Chập ở trong quan trường thăng tiến rất nhanh, hắn thường xuyên chia sẻ cho ta biết những chuyện ở trên triều, không hề có ý nghĩ nữ nhân không nên tham gia chuyện bên ngoài.
Sau đó ta càng lúc càng hiểu Ôn Kinh Chập hơn.
Ta biết mẫu thân hắn là người si tình, sau khi bị phụ thân hắn vứt bỏ thì nhảy xuống sông tự sát, bỏ lại một mình hắn cơ khổ giữa đời người.
Người tài nhưng chỉ có thể ngồi ngoài cửa sổ nghe người khác giảng bài, vào đông lạnh giá chỉ chăm chăm con chữ.
Biết lúc ấy đến kinh thành tham gia thi cử, ta tùy ý đưa hắn đi một đoạn đường mà hắn đã hạ quyết tâm sau này sẽ phải báo đáp….
Nhưng lúc đó ta cảm thấy thiên hạ có nhiều thí sinh như thế, hắn cũng không chỉ có một đối thủ là Hàn Quan. Thời gian thi kết thúc, hắn có thể đi tới kinh thành sao không giúp kết một phần thiện duyên?
Ôn Kinh Chập cười nói, nguyên nhân chính vì thế nên lúc đó hắn mới cảm thấy Hàn Quan không xứng với ta.
Đã lâu rồi ta chưa thấy Hàn Quan.
Nghe nói lúc nhậm chức, chức quan của hắn ta không được như ý, rất nhanh đã bị điều đi khỏi kinh thành.
Ôn Kinh Chập suy đoán có lẽ sau lưng có sự chỉ thị của Tống đại nhân, Tống Hàn Oánh chạy, ông ta ghét Hàn Quan nên ghét cả tông chi họ hàng cũng không phải là điều gì lạ.
Nghe nương ta nói mỗi tháng nương Hàn Quan đều gửi một khoản tiền, tên người gửi là Hàn Trương thị. Bà ta đi theo Hàn Quan nhậm chức, nhưng nghĩ đến cuộc sống cũng không dư dả, đa số trong bức thư đều đựng những đồng tiền chỉnh tề.
Mỗi một văn tiền được tính rất rõ ràng, viết rõ còn thiếu bao nhiêu.
Ta nói thôi bỏ đi, Hàn Quan khốn nạn nhưng nương hắn ta rất đáng thương. Mấy năm nay đối xử với ta khá tốt.
Nhưng sau khi viết thư qua, tần suất gửi tiền của bên kia càng lúc càng cao, có điều tên người gửi chuyển thành Hàn Quan.
Hắn ta nói, một bước đi sai tiền duyên đã đứt, nghiệt nợ vẫn còn.
Hắn ta khắc một cành trúc chuồn chuồn.
Khi còn nhỏ, cả hai chúng ta thích chơi trò này nhất, mỗi tay một cái đựng chuồn chuồn bay xa.
Hai con chuồn chuồn nhỏ cất cánh, mỗi con một phương trời.
19.
Bốn năm sau, Ôn Kinh Chập được thăng chức lên quan tam phẩm.
Chốn quan trường đi tới đi lui khó tránh khỏi phải dùng tiền tài, ta không so đo mà đưa tiền cho hắn quay vòng nhưng mỗi lần hắn đều ghi nhớ, khi phát bổng lộc sẽ tính toán hết cả.
Chỉ sợ nhóm đồng liêu cũng không tin rằng, trước mắt thiên tử, cưới được nữ nhi nhà giàu mà trong túi còn sạch sẽ hơn cả mặt.
Hôm nay, Ôn Kinh Chập vui vẻ đi tới tửu lầu tìm ta.
Hắn sung sướng vô cùng, vừa thấy ta đã chạy tới, ngọc bội trên người phát ra tiếng leng keng.
“Cái này đâu hợp với lối diễn xuất quân tử của chàng đâu.” Ta khảy bàn tính rồi cười nhìn hắn.
Hắn làm bộ như cầu khen ngợi khi làm được chuyện lớn: “Thánh Thượng đồng ý rồi!”
“Cái gì?”
Ôn Kinh Chập nói Thánh Thượng đã đồng ý phương án cải cách thi cử của hắn.
“Châu Châu, từ nay về sau, thiên hạ hàn môn không còn đức hạnh khổ đau nữa! Hồ danh, sao chép, công kỳ…. Mỗi một bước đi đều đường đường chính chính.” Trên mặt hắn nở nụ cười tươi: “Chuyện đồng ý với nàng ta đã làm được!”
Bàn tay ta vẫn còn đặt trên bàn tính, nhưng lỗ tai đã phản bội lại nó, âm thanh tính toán chẳng còn lọt vào chỉ còn mỗi tiếng tim đập thình thịch.
Hắn không nói đùa?
Hắn thật sự nghiêm túc thực hiện mỗi một câu hứa hẹn.
Ôn Kinh Chập vẫn đang đắc ý: “Ta lớn tiếng nói ở Kim Loan điện, năm đó ta dựa vào việc bán mình cho phu nhân mới có tiền đi thi. Nàng không biết được vẻ mặt của Thánh Thượng khi đó đâu.”
“Vừa thổn thức vừa thương lại…. Là đang nhỏ máu trước hoàn cảnh của ta đó nha!”
Đừng nói nữa, càng nói thì trái tim của ta lại thêm phản bội lý trí mất.
Nhiều năm qua nương hỏi vì sao ta và Ôn Kinh Chập vẫn chưa có con, cho rằng hắn không được nên đã chọn một người ở rể bảo ta về nhà thừa kế gia sản rồi sống với người ta.
Là cuộc sống phú bà mà ta luôn tha thiết ước mơ.
Nhưng mà…. Nhưng….
Ta nhìn Ôn đại nhân thật kỹ.
Sau khi thành hôn với hắn, cuộc sống của ta không hề bị hạn chế chút nào, những xã giao giữa phu nhân quan lại đều được hắn đẩy đi hết, để ta toàn tâm toàn ý kinh doanh sản nghiệp của mình.
Ôn Kinh Chập bất mãn nói: “Châu Châu, sao nàng không khen ta?”
“Giỏi giỏi!” Ta nói cho có lệ.
“Khi ta nói chuyện với nàng, nàng cũng không vui lắm.”
Ôn Kinh Chập nhướng mày lên.
Ta: “Nương bảo ta về nhà nạp thêm người mới.”
Ôn Kinh Chập:?
“Lỗ tai của ta có vấn đề sao?” Hắn lễ phép đặt lại câu hỏi.
20.
“Ta có chỗ nào không bằng dã nam nhân kia?” Ôn đại nhân rít gào, trí thức bị ném cho chó ăn hết.
“Đi, ngày mai ta sẽ đi xem cái tên dã nam nhân đó hơn ta chỗ nào.” Hắn tức giận đến mức tay run lên: “Phải tận mắt chứng kiến rốt cuộc là thần thánh phương nào mới được.”
Ta nhắc nhở hắn: “Vốn dĩ chúng ta là phu thê theo khế ước.”
Ôn Kinh Chập sững sờ, hắn đứng ngây người tại chỗ trong chốc lát.
“Toàn bộ kinh thành đều biết ta là của nàng, nàng bội tình bạc nghĩa! Ta nói cho nàng biết Kim Châu Châu, nàng không thể như vậy!”
“Ta muốn xin kết thúc khế ước, chuyển lên chính thức, có được không?” Hắn cất lời, ánh mắt ngấn nước như muốn khóc.
Giờ khắc này ta hy vọng tương lai hài tử của bọn ta cũng sẽ thông minh giống như hắn.
Ta nói: “Được.”
Ôn đại nhân vui sướng ôm chầm lấy ta xoay vòng vòng.
Buổi tối hôm đó, chúng ta trở thành phu thê chân chính.
Giống như ta dự đoán, kỹ thuật của Ôn đại nhân đúng là…
Ha hả.
May mắn bây giờ không cần tiền.
Ôn đại nhân biết xấu hổ mà tiến tới, hứa hẹn sẽ chăm chỉ học tập khổ luyện thành tài.
Mọi người đều biết, Ôn đại nhân nói là làm.
Sắc trời đã tối, rất nhanh cửa thành đã đóng lại.
Thời gian trôi qua nhanh.
Ta tròng hỷ phục lên trên người Tống Hàn Oánh, để cho nàng ta và Ôn Kinh Chập lên xe ngựa đi ra khỏi thành, bên đường rải đầy tiền biếu để cho mọi người đều biết Trạng Nguyên đang đi ra khỏi thành bái tế vong mẫu.
Ta ngụy trang thành thương nhân, xen lẫn vào trong đội ngũ cưỡi ngựa chạy ra khỏi thành, cùng bọn họ đi qua nguy hiểm.
Một đường đẩy tốc độ không ngừng, rốt cuộc xe ngựa đã đi ra khỏi cửa thành một khắc trước khi bị đóng cửa.
Tối nay vừa khéo là thời gian khởi hành của đội thương Kim gia.
Một đội đi Giang Nam mua hàng dệt tơ, một đội đi Tây Nam mua lá trà, một đội đi Lĩnh Nam để lấy được thành phẩm ‘quả vải chiên’ về Lạc Kinh.
Không kịp từ biệt, thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành cái nắm tay, ta dùng sức lay lay hai cái: “Bảo trọng.”
Hai mắt Tống Hàn Oánh đẫm lệ, nàng ta nhẹ nhàng nức nở nói: “Bảo trọng.”
Chúng ta đều biết, lần từ biệt này không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Nhìn theo bóng dáng rời đi, ta thay y phục cưới. Ôn Kinh Chập đang đứng đợi cách đó không xa.
Ta hít sâu hai hơi, dùng khăn tay yên lặng bày tỏ.
“Đa tạ.”
“Không cần khách khí. Đi thôi, sắc trời đã tối, chúng ta nên về khách điếm trước.” Ôn Kinh Chập còn chưa nói xong đã thấy phía xa có đốm lửa sáng. Một đám người cưỡi ngựa đi tới.
Đột nhiên, người dẫn đầu ghìm dây cương, con ngựa dưới háng phát ra tiếng gào rống thật to.
“Sao Châu Nhi lại ở chỗ này?” Ông ta thân mật gọi nhũ danh của ta, ánh mắt sắc lạnh mang theo vài phần dò xét.
Là Tống đại nhân, ông ta đang đuổi theo Tống Hàn Oánh.
Ta xoay đầu không nhìn ông ta, ngữ điệu lãnh đạm: “Bá phụ tới đây làm gì?”
“Trong phủ có trộm lấy đi bảo vật, Thánh thượng rủ lòng thương cho ta mượn ngựa đuổi theo bắt về.” Ông ta nói: “Châu Nhi có gặp được ai không?”
“Không có, ta vẫn luôn ở bên cạnh hôn phu của mình.”
“Qua đêm tân hôn với hôn phu ở bến đò?” Ông ta phất tay, lập tức có binh sĩ bao vây quanh bọn ta.
Ta đưa mắt nhìn Ôn Kinh Chập.
Hắn bước lên che trước người ta, chắp tay với Tống đại nhân: “Mấy năm trước mẫu thân ta vì đuối nước mà qua đời. Hôm nay thành hôn quá vội vàng cho nên chỉ có thể tới bến đò tế bái mà thôi.”
Hắn cực kỳ trấn định: “Bọn ta thật sự chưa hề gặp kẻ trộm nào cả.”
Tống đại nhân thấy không thu thập được gì bèn xua tay cho bọn ta rời đi.
Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe ông ta nói: “Có rảnh thì tới phủ tìm A Oánh chơi nhiều hơn.”
Sống lưng của ta cứng đờ, không khống chế được vẻ mặt mà quay đầu căm tức nhìn ông ta: “Bá phụ, hôm đó ở trong phủ của ngươi ta đã làm loạn đến như thế mà ngươi còn giả vờ như không có việc gì?”
“Ta coi Tống Hàn Oánh là tỷ muội của mình, còn nàng ta thì sao?”
Ôn Kinh Chập ăn ý bóp một cái vào hông của ta.
Nước mắt lập tức dâng trào, giọng điệu thống khổ, nâng cao tông lên: “Nàng ta dám cướp đi người của ta!”
Sắc mặt Tống đại nhân đọng lại. Binh sĩ bên người nghe thấy nhanh chóng gục đầu xuống làm bộ bản thân không nghe thấy.
“Nếu không phải hôm nay ta may mắn cướp được phu quân thì ta….”
Tống đại nhân đưa mắt nhìn người bên mình, phân phó: “Cửa thành đã đóng. Ngươi cầm tín vật đưa cho Trạng Nguyên và Kim tiểu thư để trở về.”
“Buổi đêm gió lạnh, nếu bị bệnh thì thật không hay.” Ông ta cười tủm tỉm nói: “Châu Nhi, hiểu lầm này ngày khác chúng ta sẽ nói lại.”
16.
Được tướng sĩ hộ tống hồi phủ, ta cảm thấy như trải qua mấy đời.
Người Hàn gia đã rời đi gần hết, chỉ có mẫu thân của Hàn Quan và Hàn Quan vẫn đang đứng ở phủ chờ ta.
Năm đó chính là bà ta, nắm tay đứa nhi tử nhỏ tuổi tới Kim phủ, co quắp muốn dùng hôn ước để thực hiện tiền đồ của nhi tử ngoan.
Thấy chúng ta trở về, bà ta không nói hai lời đã quăng cho Hàn Quan hai cái tát.
“Hai cái tát này là ta đánh thay Châu Nhi. Thật nực cười, ta còn tưởng rằng hai nhà sửa hôn ước, là vì Châu Nhi không muốn nhập thương tịch.”
Bổn triều quy định thương nhân không thể tham gia thi cử, cũng xác nhận là không có người nào nguyện ý nhập thương tịch.
Hóa ra, con mẹ nó Hàn Quan nói thế này.
Trong trí nhớ, bá mẫu luôn là người sống nội liễm, giống như cái bóng ở đằng sau nhi tử nhưng hôm nay bà ta đứng thẳng lưng, nói câu: “Đã làm sai thì phải trả giá đắt. Mỗi một phân tiền chúng ta đã tiêu của Kim gia sẽ trả lại thật đầy đủ.”
Bà ta cúi người bái, lúc này mới lôi kéo Hàn Quan rời đi.
Sắc mặt Hàn Quan tái nhợt, đường nét hoảng hốt.
Khi bị nương ta hỏi một câu, hắn ta đã nói ra hết tất cả.
Không có thân phận hiền tế, chỉ có thư sinh nói lời cáo già khách sáo như trên thương trường.
Ta cúi đầu không nhìn.
Hàn Quan bước tới bên cạnh, cầu xin nói: “Châu Nhi, ta sai rồi. Nhưng ta đã chọn muội. Hôm nay khi đi được nửa đường tới Tống phủ đã hối hận. Ta liều mạng chạy về không ngờ….”
“Khi ngươi có suy nghĩ lựa chọn thì đã bị loại trừ vĩnh viễn khỏi lòng ta rồi.” Ta bình tĩnh nói.
Hắn ta nói nữ nhi thương gia làm sao xứng với tân khoa tiến sĩ, nhưng không phải ngày đầu tiên hắn ta đã biết ta là nữ nhi thương gia hay sao?
Nếu không có của cải và tài nguyên của Kim gia thì hắn ta vĩnh viễn là con vợ lẽ vô danh của Hàn gia.
Ta có thể chấp nhận người yêu thay lòng đổi dạ, nhưng không thể chấp nhận việc hắn ta đạp lên nhà mình dùng tài nguyên để thăng chức rồi quay lại vứt bỏ.
Tuyệt đối không thể tha thứ.
17.
Cuối cùng cũng tới đêm động phòng hoa chúc.
Hôm nay ta cực kỳ mệt mỏi.
Nhìn phu quân đang ngồi trên giường, cặp mắt to thanh lãnh ngước nhìn ta.
Hắn vươn tay lên, ngón tay thon dài trắng nõn được khớp xương họa lên vô cùng rõ ràng.
Thật đẹp! Nếu không phải đòi tiền thì càng tốt hơn.
Ta nhịn đau móc ra mười tấm ngân phiếu.
Làm gì có mối lương duyên tiền định chứ? Chẳng qua là do chưa bỏ tiền ra tiêu thôi.
Ôn Kinh Chập bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy cầm chén trà đến bên cạnh ta: “Ta giúp nàng nhiều ngày như vậy, không lẽ ngay cả một ngụm nước cũng không thể cho được sao?”
Ta cười mỉa, ân cần cầm lấy ấm nước đưa cho hắn.
Hôm nay sự việc nhìn thì hỗn loạn hấp tấp nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của Ôn Kinh Chập.
Hôm đó hắn nói muốn giúp ta thì đã nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
Ôn Kinh Chập nói nếu đã muốn cứu Tống Hàn Oánh nên đưa ta và Kim gia né sang một bên, không thể bị Tống đại nhân bắt được nhược điểm.
Trước tiên hắn để ta đi bái phỏng Tống phủ, báo cho Tống Hàn Oánh về kế hoạch cứu viện, thứ hai ở trong Tống phủ lộ ra vẻ bất hòa với Tống Hàn Oánh.
Ngày ấy ta không lừa Hàn Quan, ta đúng là đã náo loạn ở Tống phủ, tát Tống Hàn Oánh một cái.
Khiến sự việc trở nên cực đoan như thế là muốn bại lộ chuyện nàng ta lén gặp ngoại nam, làm thanh danh trở nên khó nghe. Nhưng ta sợ về sau Tống Hàn Oánh sẽ khó mà trốn đi
Về chuyện này, Ôn Kinh Chập tỏ vẻ không cần xem thường Tống Hàn Oánh: “Nếu Tống tiểu thư không có bản lĩnh thì chúng ta có cứu cũng như không.”
Cả đường đi của ba đội cũng phân công rõ ràng cùng nhau rời khỏi bế đò, cũng do một tay hắn thiết kế.
Điều quan trọng nhất là, cho dù Tống đại nhân quyền thế ngập trời có ngăn đường đi của ba đội thì ông ta cũng không tìm được Tống Hàn Oánh.
Bến đò và đội thương đều có cờ hiệu.
Ta đã sớm nhờ một đám hiệp sĩ giang hồ quen biết hộ tống Tống Hàn Oánh rời đi bằng đường bộ. Từ nay về sau, muốn đi nơi nào chỉ cần Tống Hàn Oánh quyết định là được.
Lần từ biệt này, tuyệt đối không có khả năng bị bắt về.
Trời cao biển rộng, tặng quân tự do.
18.
Sau đó, phụ mẫu ta về Giang Nam, còn ta ở lại Kinh Thành mở rộng sự nghiệp.
Nhưng ta biết nương của ta chỉ thèm muốn năng lực sinh sản của Ôn Kinh Chập.
Bà ấy đã biết ta mượn hắn về, nhưng nói Ôn Kinh Chập có khí khái phóng khoái, nếu sinh con với hắn chắc chắn đứa nhỏ sẽ rất thông minh.
Ta nói bản thân phải dùng hai mươi lượng mỗi ngày để thuê, không bao gồm dịch vụ phục vụ đặc thù, cũng không có ý định phục vụ dục vọng.
Ta sợ hắn nâng giá cao lên.
Làm ơn đi, nhìn dáng vẻ không gần nữ sắc của hắn ta đã biết kinh nghiệm thưa thớt, kỹ thuật không được, chưa biết ai là người mệt hơn đâu.
Ngày tháng sống cùng Ôn Kinh Chập rất vui sướng.
Ước định trăm ngày đã đến.
Ôn Kinh Chập nói hắn vừa mới nhậm chức, nếu hòa ly thì thanh danh không được dễ nghe.
“Kim tiểu thư ra giá đi. Ta thuê nàng làm thê tử của mình như thế nào?” Hắn căng thẳng hỏi.
Thuê ta? Hắn có biết giá trị con người của ta là bao nhiêu không?
Nhưng có một điều không thể hiểu được đó là ta chỉ cần một vật không có bất cứ giá trị gì để gia hạn hợp đồng.
Hoa đào đầu xuân, hạt sen ngày hè, lá phong mùa thu….
Ôn Kinh Chập ở trong quan trường thăng tiến rất nhanh, hắn thường xuyên chia sẻ cho ta biết những chuyện ở trên triều, không hề có ý nghĩ nữ nhân không nên tham gia chuyện bên ngoài.
Sau đó ta càng lúc càng hiểu Ôn Kinh Chập hơn.
Ta biết mẫu thân hắn là người si tình, sau khi bị phụ thân hắn vứt bỏ thì nhảy xuống sông tự sát, bỏ lại một mình hắn cơ khổ giữa đời người.
Người tài nhưng chỉ có thể ngồi ngoài cửa sổ nghe người khác giảng bài, vào đông lạnh giá chỉ chăm chăm con chữ.
Biết lúc ấy đến kinh thành tham gia thi cử, ta tùy ý đưa hắn đi một đoạn đường mà hắn đã hạ quyết tâm sau này sẽ phải báo đáp….
Nhưng lúc đó ta cảm thấy thiên hạ có nhiều thí sinh như thế, hắn cũng không chỉ có một đối thủ là Hàn Quan. Thời gian thi kết thúc, hắn có thể đi tới kinh thành sao không giúp kết một phần thiện duyên?
Ôn Kinh Chập cười nói, nguyên nhân chính vì thế nên lúc đó hắn mới cảm thấy Hàn Quan không xứng với ta.
Đã lâu rồi ta chưa thấy Hàn Quan.
Nghe nói lúc nhậm chức, chức quan của hắn ta không được như ý, rất nhanh đã bị điều đi khỏi kinh thành.
Ôn Kinh Chập suy đoán có lẽ sau lưng có sự chỉ thị của Tống đại nhân, Tống Hàn Oánh chạy, ông ta ghét Hàn Quan nên ghét cả tông chi họ hàng cũng không phải là điều gì lạ.
Nghe nương ta nói mỗi tháng nương Hàn Quan đều gửi một khoản tiền, tên người gửi là Hàn Trương thị. Bà ta đi theo Hàn Quan nhậm chức, nhưng nghĩ đến cuộc sống cũng không dư dả, đa số trong bức thư đều đựng những đồng tiền chỉnh tề.
Mỗi một văn tiền được tính rất rõ ràng, viết rõ còn thiếu bao nhiêu.
Ta nói thôi bỏ đi, Hàn Quan khốn nạn nhưng nương hắn ta rất đáng thương. Mấy năm nay đối xử với ta khá tốt.
Nhưng sau khi viết thư qua, tần suất gửi tiền của bên kia càng lúc càng cao, có điều tên người gửi chuyển thành Hàn Quan.
Hắn ta nói, một bước đi sai tiền duyên đã đứt, nghiệt nợ vẫn còn.
Hắn ta khắc một cành trúc chuồn chuồn.
Khi còn nhỏ, cả hai chúng ta thích chơi trò này nhất, mỗi tay một cái đựng chuồn chuồn bay xa.
Hai con chuồn chuồn nhỏ cất cánh, mỗi con một phương trời.
19.
Bốn năm sau, Ôn Kinh Chập được thăng chức lên quan tam phẩm.
Chốn quan trường đi tới đi lui khó tránh khỏi phải dùng tiền tài, ta không so đo mà đưa tiền cho hắn quay vòng nhưng mỗi lần hắn đều ghi nhớ, khi phát bổng lộc sẽ tính toán hết cả.
Chỉ sợ nhóm đồng liêu cũng không tin rằng, trước mắt thiên tử, cưới được nữ nhi nhà giàu mà trong túi còn sạch sẽ hơn cả mặt.
Hôm nay, Ôn Kinh Chập vui vẻ đi tới tửu lầu tìm ta.
Hắn sung sướng vô cùng, vừa thấy ta đã chạy tới, ngọc bội trên người phát ra tiếng leng keng.
“Cái này đâu hợp với lối diễn xuất quân tử của chàng đâu.” Ta khảy bàn tính rồi cười nhìn hắn.
Hắn làm bộ như cầu khen ngợi khi làm được chuyện lớn: “Thánh Thượng đồng ý rồi!”
“Cái gì?”
Ôn Kinh Chập nói Thánh Thượng đã đồng ý phương án cải cách thi cử của hắn.
“Châu Châu, từ nay về sau, thiên hạ hàn môn không còn đức hạnh khổ đau nữa! Hồ danh, sao chép, công kỳ…. Mỗi một bước đi đều đường đường chính chính.” Trên mặt hắn nở nụ cười tươi: “Chuyện đồng ý với nàng ta đã làm được!”
Bàn tay ta vẫn còn đặt trên bàn tính, nhưng lỗ tai đã phản bội lại nó, âm thanh tính toán chẳng còn lọt vào chỉ còn mỗi tiếng tim đập thình thịch.
Hắn không nói đùa?
Hắn thật sự nghiêm túc thực hiện mỗi một câu hứa hẹn.
Ôn Kinh Chập vẫn đang đắc ý: “Ta lớn tiếng nói ở Kim Loan điện, năm đó ta dựa vào việc bán mình cho phu nhân mới có tiền đi thi. Nàng không biết được vẻ mặt của Thánh Thượng khi đó đâu.”
“Vừa thổn thức vừa thương lại…. Là đang nhỏ máu trước hoàn cảnh của ta đó nha!”
Đừng nói nữa, càng nói thì trái tim của ta lại thêm phản bội lý trí mất.
Nhiều năm qua nương hỏi vì sao ta và Ôn Kinh Chập vẫn chưa có con, cho rằng hắn không được nên đã chọn một người ở rể bảo ta về nhà thừa kế gia sản rồi sống với người ta.
Là cuộc sống phú bà mà ta luôn tha thiết ước mơ.
Nhưng mà…. Nhưng….
Ta nhìn Ôn đại nhân thật kỹ.
Sau khi thành hôn với hắn, cuộc sống của ta không hề bị hạn chế chút nào, những xã giao giữa phu nhân quan lại đều được hắn đẩy đi hết, để ta toàn tâm toàn ý kinh doanh sản nghiệp của mình.
Ôn Kinh Chập bất mãn nói: “Châu Châu, sao nàng không khen ta?”
“Giỏi giỏi!” Ta nói cho có lệ.
“Khi ta nói chuyện với nàng, nàng cũng không vui lắm.”
Ôn Kinh Chập nhướng mày lên.
Ta: “Nương bảo ta về nhà nạp thêm người mới.”
Ôn Kinh Chập:?
“Lỗ tai của ta có vấn đề sao?” Hắn lễ phép đặt lại câu hỏi.
20.
“Ta có chỗ nào không bằng dã nam nhân kia?” Ôn đại nhân rít gào, trí thức bị ném cho chó ăn hết.
“Đi, ngày mai ta sẽ đi xem cái tên dã nam nhân đó hơn ta chỗ nào.” Hắn tức giận đến mức tay run lên: “Phải tận mắt chứng kiến rốt cuộc là thần thánh phương nào mới được.”
Ta nhắc nhở hắn: “Vốn dĩ chúng ta là phu thê theo khế ước.”
Ôn Kinh Chập sững sờ, hắn đứng ngây người tại chỗ trong chốc lát.
“Toàn bộ kinh thành đều biết ta là của nàng, nàng bội tình bạc nghĩa! Ta nói cho nàng biết Kim Châu Châu, nàng không thể như vậy!”
“Ta muốn xin kết thúc khế ước, chuyển lên chính thức, có được không?” Hắn cất lời, ánh mắt ngấn nước như muốn khóc.
Giờ khắc này ta hy vọng tương lai hài tử của bọn ta cũng sẽ thông minh giống như hắn.
Ta nói: “Được.”
Ôn đại nhân vui sướng ôm chầm lấy ta xoay vòng vòng.
Buổi tối hôm đó, chúng ta trở thành phu thê chân chính.
Giống như ta dự đoán, kỹ thuật của Ôn đại nhân đúng là…
Ha hả.
May mắn bây giờ không cần tiền.
Ôn đại nhân biết xấu hổ mà tiến tới, hứa hẹn sẽ chăm chỉ học tập khổ luyện thành tài.
Mọi người đều biết, Ôn đại nhân nói là làm.