Chương 3
10.
Sấm ngôn truyền rằng: Long sa quấn quanh trời, Giang Nam xuất thần tiên. Ý là khi cát đất cùng bao trùm một vùng trời thì người ứng sấm sẽ hiện ra.
Ôn Kinh Chập nói loại dị tượng này thường có điềm báo, cứ mấy chục năm sẽ xuất hiện một đến hai lần.
Tống đại nhân là người đọc nhiều sách vở, chắc chắn sẽ không bắn tên mà không có mục đích nào, chỉ khi nắm chắc mới để cho Tống Hàn Oánh tạo thế.
Ôn Kinh Chập nói cho ta biết, muốn cứu Tống Hàn Oánh thì phải nhanh chóng hành động.
“Ta đã đọc qua ghi chép của tiền nhân, mỗi năm vào thời gian giao đông xuân rất có khả năng xuất hiện dị tượng này.” Hắn lo lắng nói: “Tiểu thư có tâm địa nghĩa hiệp, Ôn mỗ vô cùng bội phục. Nhưng Tống đại nhân thế lớn, tiểu thư cố gắng là được.”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Ngươi cứ yên tâm mà thi đi.”
Đúng lúc tháng hai năm nay đủ ngày, nhất định sẽ thi vào ngày ba mươi, chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ vào khoa cử.
Từ khi biết được tin tức từ chỗ Ôn Kinh Chập ta cảm thấy vô cùng may mắn. Nhưng chuyện của ta và Tống Hàn Oánh, không nên kéo hắn xuống nước.
Ta nói: “Công tử vất vả rồi. Hôm nay mời ngươi đồng hành còn có một chuyện.”
Ta đưa cho hắn một chiếc chìa khóa.
Miếu nhỏ hoang tàn khó nhìn, vào đông sẽ cực kỳ lạnh lẽo, nếu đã mượn người thì tất nhiên không thể để người ta ở chỗ như thế để ôn thi được.
“Nhà này cách trường thi không xa, công tử ở tạm trước đi. Tôi tớ ta đều đã sắp xếp ổn thỏa. Ngươi dọn dẹp mọi thứ rồi đi theo Lưu thúc qua đó là được.”
Ta không để cho hắn từ chối, nhét chìa khóa vào lòng bàn tay hắn.
“Ta còn có việc, không làm chậm trễ thời gian của công tử nữa.”
Ta đẩy cửa muốn rời đi.
Ôn Kinh Chập thở dài một tiếng: “Khoan đã!”
“Tiểu thư, ta có một kế.” Hắn xoay chiếc chìa khóa trên tay tiện đà nắm vào trong lòng.
Rũ mắt xuống cười cười: “Coi như ta giúp người khác đi.”
“Cuộc đời này của Ôn mỗ hận nhất là kẻ phụ lòng. Tiểu thư biết được việc này không những không muốn vãn hồi lãng quân mà còn có lòng muốn đi cứu một người đáng thương khác.”
Ôn Kinh Chập ngước mắt lên, ánh mắt kiên định đầy tán thưởng nhìn về phía ta, nói: “Ta cực kỳ kính nể tiểu thư, cũng nguyện ý trợ giúp ngươi.”
11.
Ngày hai mươi bảy, sáng sớm ta đã đi tới cửa Tống phủ bái phỏng.
Đến chạng vạng ta mới hồi phủ, thấy Hàn Quan đang đứng chờ ở bên ngoài cửa.
Vẻ mặt hắn ta bị cứng đờ do lạnh, mặt mày ẩn giấu vài phần nôn nóng.
Ta: “Đứng ở đây làm cái gì?”
Hắn ta cẩn thận nhìn lại, cười nói: “Ta nhớ muội. Muốn đứng ở ngoài cửa chờ để sớm nhìn muội chút.”
Chuyện hắn ta am hiểu nhất đó chính là nói lời ngon tiếng ngọt.
Từ khi tóc còn chỏm, hắn ta đã luôn đứng chắn trước người ta, giúp ta chắn nhóm gia nữ khuê tú xem thường ta chỉ là nữ nhi của thương gia, nói rằng: “Châu Nhi là tốt nhất!”
Đáng tiếc, tiểu thiếu niên có đôi mắt sáng trong quá khứ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Ta không nói gì, chỉ bảo: “Không có chuyện gì thì về ôn tập đi, còn hai ngày nữa là đến ngày thi đấy.”
“Cái này muội yên tâm, ta nhất định sẽ dành công danh về cho muội.” Hắn ta duỗi tay muốn niết mặt ta nhưng ta đã nghiêng đầu né tánh.
Nụ cười trên mặt Hàn Quan cứng đờ.
Giọng điệu không chắc chắn: “Hôm nay muội đi đâu vậy?”
“Tống gia.”
“Vậy muội đã gặp được bạn thơ ấu kia chưa?” Hắn ta nhìn chằm chằm.
“Bạn thơ ấu? Nàng ta cũng xứng ư?” Từng câu từng chữ được tuôn ra: “Ngươi nói xem có đáng trách hay không? Ta chỉ tức giận mà tát nàng ta một bạt tai vậy mà nàng ta cũng không dám ra gặp!”
Hàn Quan không thể cười nổi, lúng ta lúng túng nói: “Có phải muội đã hiểu lầm cái gì hay không? Thanh danh của Tống tiểu thư vẫn luôn tốt, sao muội có thể động thủ đả thương người khác chứ?”
Ta không kiên nhẫn nói: “Không nhắc đến chuyện này nữa. Ngươi còn nhớ rõ hôm yết bảng mặc đồ gì không? Nếu không đến lúc đó có nhiều người, ta sợ sẽ bắt lầm.”
“Mặc áo choàng màu hồng thêu hoa hải đường.” Hắn ta nói.
“Ừ, ngươi đừng quên đó.”
Ta cười tới gần: “Nếu hai ta không thành đôi được, dựa theo khế ước, số tiền mấy năm nay ngươi tiêu đều phải trả lại cho nhà chúng ta hết đó.”
Hàn Quan hoảng hốt nhìn qua.
Ánh hoàng hôn rơi trên mắt, vẻ mặt phức tạp, đáng tiếc ta lười phải phân tích rõ cảm xúc ở trong đó.
Hắn ta giật giật khóe môi, cuối cùng cúi đầu nói: “Muội yên tâm, chúng ta sẽ thành hôn thôi.”
“Ta đồng ý với muội.” Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhưng đang giãy giụa gì đó.
Giãy giụa cái gì?
Giãy giụa nên cưới quý nữ dòng dõi thư hương cao quý hay là lấy nữ nhi thương gia giàu nhất một vùng à?
Đúng là ghê tởm!
12.
Ngày ba mươi, kỳ thi bắt đầu.
Ta lấy cớ có việc nên không đưa Hàn Quan đi, quay đầu kêu xe đi đón Ôn Kinh Chập.
Ôn Kinh Chập vén rèm lên, thấy ta tới, sững sờ giây lát sau đó nhẹ nhàng nói: “Kim tiểu thư tới đón ta đi thi sao? Đa tạ.”
Ta thấy mí mắt hắn cong cong, nghĩ thầm tên nhóc này đúng là dễ dàng thỏa mãn: “Chuyện nên làm thôi.”
Ôn Kinh Chập mỉm cười ngồi xuống: “Ôn mỗ còn lo lắng Kim tiểu thư chưa dứt tình cũ với Hàn Quan được nên đã đưa tên đó đi.”
“Ta chưa tiện đến mức đó.”
Ôn Kinh Chập nói: “Vậy thì tốt.”
Khi đến trường thi, hắn xốc mành chuẩn bị xuống xe, đột nhiên quay đầu nói: “Giúp người thì giúp tới cùng, ta sẽ đưa Trạng Nguyên về cho tiểu thư.”
Khí phách khắp người lan rộng, ánh mắt trong trẻo: “Ta nói sẽ không để tiểu thư làm vụ mua bán lỗ vốn.”
Có thể tham gia thi hội là những anh tài tuấn tú, thi xong hội còn có thi đình. Người này phải tự tin đến mức nào mới nói bản thân sẽ lấy được Trạng Nguyên?
Nhưng ma xui quỷ khiến ta lại cất tiếng: “Ta tin ngươi.”
Hắn cười, gật đầu, cẩn thận nói: “Lời đã nói đến mức này nếu ta còn không cầm được danh Trạng Nguyên thì đúng là không được lễ phép rồi.”
“Ngươi chờ đi!”
Hắn nhảy xuống xe vô cùng lưu loát, góc áo màu xanh lơ tạo ra vòng cung tiêu sái tự tại.
Thật là kỳ diệu!
Rõ ràng trước kia chúng ta xa cách như vậy, chỉ qua thời gian ngắn ngủi đã có thể trò chuyện vui vẻ với nhau.
Không lâu sau, kết quả đã có. Quả nhiên như lời Ôn Kinh Chập nói, hắn đứng đầu bảng.
Ngày ấy thi đình, khi ra khỏi cửa cung, thần sắc hắn tự nhiên, còn có tâm hỏi ta có ăn quả quýt được ngự cống không.
“Ngươi đi thi mà còn mang theo cái này?”
Hắn đắc ý cười cười: “Là bệ hạ thưởng. Ồ, chia cho ngươi một nửa đó.”
Hắn lấy ra quả quýt tròn vo từ trong lồng ngực ra. Quả quýt bị nhiệt độ cơ thể của hắn làm cho ấm lên không ít.
Ta hỏi: “Nếu ngươi đạt Trạng Nguyên vậy lời hợp tác trước kia của chúng ta còn hữu hiệu không?”
Hắn ra vẻ ngạc nhiên: “Được Trạng Nguyên là giảm tiền sao?”
Ta bị chọc cười. Đương nhiên đạt Trạng Nguyên sẽ không giảm tiền chỉ là đến lúc đó không biết hắn có làm được hay không thôi.
Tiền tài đi đôi với cám dỗ, nhưng từ xưa sĩ tử nông công thương, thương nhân ở chỗ hạ đẳng nhất. Có càng nhiều tiền chứng tỏ càng có tiền đồ, vì cái gì mà muốn liên lụy với một nữ nhi thương gia chứ? Càng đừng nói đến tiết mục cướp người trước đó, ít nhiều gì cũng khiến cho hắn mất đi thể diện.
Nói cách khác, bây giờ ta đã không còn là lựa chọn tốt nhất của hắn nữa.
Ôn Kinh Chập thong thả lột quả quýt ra: “Kim tiểu thư yên tâm, không phải mỗi lần này ta mới cảm thấy bản thân sẽ là Trạng Nguyên.”
“Nói chung, mỗi thí sinh trước khi tiến vào đều xem bản thân là Trạng Nguyên tương lai.”
Hắn nhét quả quýt đã bóc vỏ vào tay ta: “Cho nên, lúc ấy ngài đã ra giá cả với Trạng Nguyên rồi.”
Ta không còn lời nào để nói.
Quả nhiên người với người không bao giờ giống nhau.
Năm đó, Hàn Quan là con vợ lẽ của Hàn gia, ta là nữ nhi thương gia không được đi vào vòng khuê tú.
Hàn Quan nói sẽ có một ngày hắn ta sẽ được phong hầu bái tướng rồi xử lý những kẻ khinh thường chúng ta. Khi đó, nhà mẹ đẻ hắn ta nói sẽ để hắn ta ở rể ở nhà ta.
Sau đó Hàn Quan bộc lộ tài năng, đứng đầu cuộc thi hương rồi thành danh, cho nên đã muốn đổi hôn ước từ ở rể thành cưới vợ.
Bây giờ, cho dù phụ mẫu ta sửa miệng đồng ý gả nữ thì hắn ta cũng không còn muốn cưới nữa.
Thi xong đã nhiều ngày như vậy nhưng chưa tới cửa bái phỏng lần nào.
13.
Ngày yết bảng đó, dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, ta đưa theo hạ nhân đi bắt phu quân.
Dòng người hỗn loạn thành đoàn, ta tìm hơn nửa ngày mới thấy Ôn Kinh Chập đang chật vật chạy trốn.
Mái tóc hắn tán loạn, vẻ mặt kinh hồn khó giấu: “Sao tiểu thư tới chậm vậy? Có mấy người cực kỳ dã man.”
Hắn vừa oán giận vừa quạt mát cho mình, giơ đôi tay lên hỏi: “Có cần trói không?”
Có cần phối hợp quá đến vậy không?
Nói bắt phu quân là biện pháp dã man đâu rồi?
Ta yên lặng mở bao tải ra.
Ôn Kinh Chập lưu loát chui vào, còn dùng tay sờ bao tải, ngạc nhiên hỏi: “Có đính đá quý ư?”
“Đúng vậy.”
Bao tải nạm bảy màu đá quý thêm tơ vàng rất xứng đối với giá trị con người Trạng Nguyên của hắn.
Ta ra lệnh cho hạ nhân ném bao tải lên xe ngựa, sau đó đi về Kim phủ.
Bất thình lình Ôn Kinh Chập hỏi: “Bảo tải này là tiểu thư chuẩn bị cho Hàn Quan sao?”
“Ngươi quan tâm nhiều chuyện thế làm gì?” m thanh không kiên nhẫn vang lên: “Cho ngươi đã không tồi rồi, còn lắm chuyện.”
“Tống tiểu thư cần gì phải táo bạo thế.” Ôn Kinh Chập kiên nhẫn nói. Tìm t???ệ? ha? tại ﹟ T?ùmT??? ệ?.V? ﹟
Đúng vậy, Tống tiểu thư, trước mắt trong xe ngựa này còn cất giấu một bao tải khác, chính là đệ nhất tài nữ ở kinh thành — Tống Hàn Oánh.
Hôm nay yết bảng, ngày mai có Quỳnh Lâm Yến, Tống đại nhân đang bận tối mắt tối mũi ở Lễ Bộ, cho nên Tống Hàn Oánh đã lợi dụng thật tốt cơ hội này.
Nàng ta thay nam trang, được ta sắp xếp người trà trộn vào trong đối tượng bị bắt về làm phu quân.
Tất nhiên trên xe ngựa thì không có đánh dấu gì.
Khi sắp đến Kim phủ, xác nhận xung quanh đã an toàn, cả ba chúng ta mới hội hợp.
Ta ngồi trên ghế, hai người họ ở trong bao tải.
Không bao lâu sau, Ôn Kinh Chập chậm rãi cất lời: “Tống tiểu thư, xe ngựa chật chội, mong tiểu thư có thể khống chế tay chân của mình thật tốt.” Trong lời nói còn mang theo ý hận: “Ngài đá ta.”
Tống Hàn Oánh nói: “Châu Châu, hắn ta nói xe ngựa của nhà ngươi nhỏ.” Nàng ta cười khẽ thành tiếng: “Có lẽ Ôn công tử không biết nhỉ? Nếu so về trình độ xa xỉ của Châu Nhi nhà chúng ta thì toàn bộ kinh thành không có mấy ai so được.”
Hơi thở của Ôn Kinh Chập tăng thêm vài phần.
Đột nhiên hắn cười thảm một tiếng tự giễu nói: “Từ nhỏ Kinh Chập đã sống trong bần hèn, không bằng Tống tiểu thư có kiến thức rộng rãi, khiến Kim tiểu thư chê cười rồi.”
Tống Hàn Oánh: ………
Ta không dám nói nặng lời, trình độ trà xanh này đúng là cao cường.
14.
Dặn dò hạ nhân nhét Tống Hàn Oánh vào phòng hỷ, ta che đầu nắm lấy Ôn Kinh Chập đi vào cửa chính.
Người thân đã ngồi đầy đủ.
Mặc dù hai nhà đều ở Giang Nam nhưng những tông thân quan trọng đều tự mình tới kinh thành dự lễ. Đặc biệt là nhà ta.
Buổi hôn lễ này đúng là làm cho mọi người xem.
“Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!”
“Kết thúc buổi lễ!”
Người Hàn gia đứng nhìn, ai cũng biết chuyện ở rể nên đã làm chiếc khăn voan cho tân lang đội, còn lại thì không nói gì.
Vóc người của Ôn Kinh Chập và Hàn Quan khá giống nhau, động tác cực kỳ phối hợp cho nên không ai nghi ngờ ta đã âm thầm đổi tân lang.
Tiếng kêu ‘Đưa vào động phòng’ vừa dứt, ta dắt tay Ôn Kinh Chập đi vào, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Khoan đã!”
Ta quay đầu đã thấy.
Hàn Quan đang đứng ở cửa, mồ hôi chảy ròng ròng, dáng vẻ vô cùng chật vật: “Sai người rồi!”
Ha!
Ta tức giận đến mức huyệt thái dương cũng nảy lên vài cái.
Vốn ta nghĩ thằng nhãi này sẽ đi tới Tống phủ, sau đến đây nói từ hôn, nào ngờ….
Ôn Kinh Chập nhéo nhéo lòng bàn tay của ta, ý bảo đừng căng thẳng.
Hắn sửa sang lại y phục, không chút hoang mang mà cãi tay đôi với Hàn Quan.
Hàn Quan nói đây là trời xui đất khiến, bảo Ôn Kinh Chập là đồ không biết xấu hổ mau trả thê tử lại cho hắn ta.
Ôn Kinh Chập nói hôm nay Hàn huynh lại bị bệnh mù màu rồi, người ta đã bảo mặc y phục màu hồng còn mình thì mặc màu xanh.
Sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, chỉ thiếu câu nói: “Là do ngươi cố ý.”
Các vị khách quan dần đưa đôi mắt vi diệu nhìn qua.
Hàn Quan tự biết mình đuối lý, hắn ta quay đầu đã ăn nói khép nép: “Châu Nhi, ta sai rồi. Muội tha thứ cho ta lần này đi. Muội nhìn ta không có hoàng bảng, ta….”
Ôn Kinh Chập cầm lấy tay Hàn Quan nói: “Hàn huynh, chắc ngươi cũng biết ta là Trạng Nguyên nhỉ? Cùng tồn tại trên bảng với nhau, ta ở đầu bảng quân ở cuối bảng, đầu đuôi tương xứng đúng là có duyên.”
Hàn Quan chưa kịp phản bác đã thấy nương ta vui mừng ra mặt.
Bà quát lớn: “Tiểu tử Hàn gia, lần trước ngươi đã nói điều kiện với nhà chúng ta, nói nhà chúng ta không đồng ý thì sẽ không thành hôn được.”
“Sao nào? Bây giờ chúng ta không trèo cao lên Hàn gia các người nữa, ngươi lại tới đây nháo cái gì?”
Nương ta đưa mắt qua, nhóm hạ nhân lập tức hiểu ý xông tới.
“Mau mau mau đưa hiền tế của ta vào động phòng, đừng để lỡ giờ lành.” Nương cười cười, còn đặc biệt quan tâm tới người Hàn gia, nói với mẫu thân của Hàn Quan: “Đi đến hôm nay, Kim gia bọn ta chưa từng sai, chỉ có lòng tham của các ngươi là không đáy.”
Bà đưa mắt nhìn ta, ý là ở đây đã có nương, con mau đi thu phục hiền tế của nương đi, đừng để người chạy mất.
Ta rất thức thời mà kéo Ôn Kinh Chập trốn đi.
Sấm ngôn truyền rằng: Long sa quấn quanh trời, Giang Nam xuất thần tiên. Ý là khi cát đất cùng bao trùm một vùng trời thì người ứng sấm sẽ hiện ra.
Ôn Kinh Chập nói loại dị tượng này thường có điềm báo, cứ mấy chục năm sẽ xuất hiện một đến hai lần.
Tống đại nhân là người đọc nhiều sách vở, chắc chắn sẽ không bắn tên mà không có mục đích nào, chỉ khi nắm chắc mới để cho Tống Hàn Oánh tạo thế.
Ôn Kinh Chập nói cho ta biết, muốn cứu Tống Hàn Oánh thì phải nhanh chóng hành động.
“Ta đã đọc qua ghi chép của tiền nhân, mỗi năm vào thời gian giao đông xuân rất có khả năng xuất hiện dị tượng này.” Hắn lo lắng nói: “Tiểu thư có tâm địa nghĩa hiệp, Ôn mỗ vô cùng bội phục. Nhưng Tống đại nhân thế lớn, tiểu thư cố gắng là được.”
Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết: “Ngươi cứ yên tâm mà thi đi.”
Đúng lúc tháng hai năm nay đủ ngày, nhất định sẽ thi vào ngày ba mươi, chỉ còn mấy ngày nữa là sẽ vào khoa cử.
Từ khi biết được tin tức từ chỗ Ôn Kinh Chập ta cảm thấy vô cùng may mắn. Nhưng chuyện của ta và Tống Hàn Oánh, không nên kéo hắn xuống nước.
Ta nói: “Công tử vất vả rồi. Hôm nay mời ngươi đồng hành còn có một chuyện.”
Ta đưa cho hắn một chiếc chìa khóa.
Miếu nhỏ hoang tàn khó nhìn, vào đông sẽ cực kỳ lạnh lẽo, nếu đã mượn người thì tất nhiên không thể để người ta ở chỗ như thế để ôn thi được.
“Nhà này cách trường thi không xa, công tử ở tạm trước đi. Tôi tớ ta đều đã sắp xếp ổn thỏa. Ngươi dọn dẹp mọi thứ rồi đi theo Lưu thúc qua đó là được.”
Ta không để cho hắn từ chối, nhét chìa khóa vào lòng bàn tay hắn.
“Ta còn có việc, không làm chậm trễ thời gian của công tử nữa.”
Ta đẩy cửa muốn rời đi.
Ôn Kinh Chập thở dài một tiếng: “Khoan đã!”
“Tiểu thư, ta có một kế.” Hắn xoay chiếc chìa khóa trên tay tiện đà nắm vào trong lòng.
Rũ mắt xuống cười cười: “Coi như ta giúp người khác đi.”
“Cuộc đời này của Ôn mỗ hận nhất là kẻ phụ lòng. Tiểu thư biết được việc này không những không muốn vãn hồi lãng quân mà còn có lòng muốn đi cứu một người đáng thương khác.”
Ôn Kinh Chập ngước mắt lên, ánh mắt kiên định đầy tán thưởng nhìn về phía ta, nói: “Ta cực kỳ kính nể tiểu thư, cũng nguyện ý trợ giúp ngươi.”
11.
Ngày hai mươi bảy, sáng sớm ta đã đi tới cửa Tống phủ bái phỏng.
Đến chạng vạng ta mới hồi phủ, thấy Hàn Quan đang đứng chờ ở bên ngoài cửa.
Vẻ mặt hắn ta bị cứng đờ do lạnh, mặt mày ẩn giấu vài phần nôn nóng.
Ta: “Đứng ở đây làm cái gì?”
Hắn ta cẩn thận nhìn lại, cười nói: “Ta nhớ muội. Muốn đứng ở ngoài cửa chờ để sớm nhìn muội chút.”
Chuyện hắn ta am hiểu nhất đó chính là nói lời ngon tiếng ngọt.
Từ khi tóc còn chỏm, hắn ta đã luôn đứng chắn trước người ta, giúp ta chắn nhóm gia nữ khuê tú xem thường ta chỉ là nữ nhi của thương gia, nói rằng: “Châu Nhi là tốt nhất!”
Đáng tiếc, tiểu thiếu niên có đôi mắt sáng trong quá khứ bây giờ đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Ta không nói gì, chỉ bảo: “Không có chuyện gì thì về ôn tập đi, còn hai ngày nữa là đến ngày thi đấy.”
“Cái này muội yên tâm, ta nhất định sẽ dành công danh về cho muội.” Hắn ta duỗi tay muốn niết mặt ta nhưng ta đã nghiêng đầu né tánh.
Nụ cười trên mặt Hàn Quan cứng đờ.
Giọng điệu không chắc chắn: “Hôm nay muội đi đâu vậy?”
“Tống gia.”
“Vậy muội đã gặp được bạn thơ ấu kia chưa?” Hắn ta nhìn chằm chằm.
“Bạn thơ ấu? Nàng ta cũng xứng ư?” Từng câu từng chữ được tuôn ra: “Ngươi nói xem có đáng trách hay không? Ta chỉ tức giận mà tát nàng ta một bạt tai vậy mà nàng ta cũng không dám ra gặp!”
Hàn Quan không thể cười nổi, lúng ta lúng túng nói: “Có phải muội đã hiểu lầm cái gì hay không? Thanh danh của Tống tiểu thư vẫn luôn tốt, sao muội có thể động thủ đả thương người khác chứ?”
Ta không kiên nhẫn nói: “Không nhắc đến chuyện này nữa. Ngươi còn nhớ rõ hôm yết bảng mặc đồ gì không? Nếu không đến lúc đó có nhiều người, ta sợ sẽ bắt lầm.”
“Mặc áo choàng màu hồng thêu hoa hải đường.” Hắn ta nói.
“Ừ, ngươi đừng quên đó.”
Ta cười tới gần: “Nếu hai ta không thành đôi được, dựa theo khế ước, số tiền mấy năm nay ngươi tiêu đều phải trả lại cho nhà chúng ta hết đó.”
Hàn Quan hoảng hốt nhìn qua.
Ánh hoàng hôn rơi trên mắt, vẻ mặt phức tạp, đáng tiếc ta lười phải phân tích rõ cảm xúc ở trong đó.
Hắn ta giật giật khóe môi, cuối cùng cúi đầu nói: “Muội yên tâm, chúng ta sẽ thành hôn thôi.”
“Ta đồng ý với muội.” Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhưng đang giãy giụa gì đó.
Giãy giụa cái gì?
Giãy giụa nên cưới quý nữ dòng dõi thư hương cao quý hay là lấy nữ nhi thương gia giàu nhất một vùng à?
Đúng là ghê tởm!
12.
Ngày ba mươi, kỳ thi bắt đầu.
Ta lấy cớ có việc nên không đưa Hàn Quan đi, quay đầu kêu xe đi đón Ôn Kinh Chập.
Ôn Kinh Chập vén rèm lên, thấy ta tới, sững sờ giây lát sau đó nhẹ nhàng nói: “Kim tiểu thư tới đón ta đi thi sao? Đa tạ.”
Ta thấy mí mắt hắn cong cong, nghĩ thầm tên nhóc này đúng là dễ dàng thỏa mãn: “Chuyện nên làm thôi.”
Ôn Kinh Chập mỉm cười ngồi xuống: “Ôn mỗ còn lo lắng Kim tiểu thư chưa dứt tình cũ với Hàn Quan được nên đã đưa tên đó đi.”
“Ta chưa tiện đến mức đó.”
Ôn Kinh Chập nói: “Vậy thì tốt.”
Khi đến trường thi, hắn xốc mành chuẩn bị xuống xe, đột nhiên quay đầu nói: “Giúp người thì giúp tới cùng, ta sẽ đưa Trạng Nguyên về cho tiểu thư.”
Khí phách khắp người lan rộng, ánh mắt trong trẻo: “Ta nói sẽ không để tiểu thư làm vụ mua bán lỗ vốn.”
Có thể tham gia thi hội là những anh tài tuấn tú, thi xong hội còn có thi đình. Người này phải tự tin đến mức nào mới nói bản thân sẽ lấy được Trạng Nguyên?
Nhưng ma xui quỷ khiến ta lại cất tiếng: “Ta tin ngươi.”
Hắn cười, gật đầu, cẩn thận nói: “Lời đã nói đến mức này nếu ta còn không cầm được danh Trạng Nguyên thì đúng là không được lễ phép rồi.”
“Ngươi chờ đi!”
Hắn nhảy xuống xe vô cùng lưu loát, góc áo màu xanh lơ tạo ra vòng cung tiêu sái tự tại.
Thật là kỳ diệu!
Rõ ràng trước kia chúng ta xa cách như vậy, chỉ qua thời gian ngắn ngủi đã có thể trò chuyện vui vẻ với nhau.
Không lâu sau, kết quả đã có. Quả nhiên như lời Ôn Kinh Chập nói, hắn đứng đầu bảng.
Ngày ấy thi đình, khi ra khỏi cửa cung, thần sắc hắn tự nhiên, còn có tâm hỏi ta có ăn quả quýt được ngự cống không.
“Ngươi đi thi mà còn mang theo cái này?”
Hắn đắc ý cười cười: “Là bệ hạ thưởng. Ồ, chia cho ngươi một nửa đó.”
Hắn lấy ra quả quýt tròn vo từ trong lồng ngực ra. Quả quýt bị nhiệt độ cơ thể của hắn làm cho ấm lên không ít.
Ta hỏi: “Nếu ngươi đạt Trạng Nguyên vậy lời hợp tác trước kia của chúng ta còn hữu hiệu không?”
Hắn ra vẻ ngạc nhiên: “Được Trạng Nguyên là giảm tiền sao?”
Ta bị chọc cười. Đương nhiên đạt Trạng Nguyên sẽ không giảm tiền chỉ là đến lúc đó không biết hắn có làm được hay không thôi.
Tiền tài đi đôi với cám dỗ, nhưng từ xưa sĩ tử nông công thương, thương nhân ở chỗ hạ đẳng nhất. Có càng nhiều tiền chứng tỏ càng có tiền đồ, vì cái gì mà muốn liên lụy với một nữ nhi thương gia chứ? Càng đừng nói đến tiết mục cướp người trước đó, ít nhiều gì cũng khiến cho hắn mất đi thể diện.
Nói cách khác, bây giờ ta đã không còn là lựa chọn tốt nhất của hắn nữa.
Ôn Kinh Chập thong thả lột quả quýt ra: “Kim tiểu thư yên tâm, không phải mỗi lần này ta mới cảm thấy bản thân sẽ là Trạng Nguyên.”
“Nói chung, mỗi thí sinh trước khi tiến vào đều xem bản thân là Trạng Nguyên tương lai.”
Hắn nhét quả quýt đã bóc vỏ vào tay ta: “Cho nên, lúc ấy ngài đã ra giá cả với Trạng Nguyên rồi.”
Ta không còn lời nào để nói.
Quả nhiên người với người không bao giờ giống nhau.
Năm đó, Hàn Quan là con vợ lẽ của Hàn gia, ta là nữ nhi thương gia không được đi vào vòng khuê tú.
Hàn Quan nói sẽ có một ngày hắn ta sẽ được phong hầu bái tướng rồi xử lý những kẻ khinh thường chúng ta. Khi đó, nhà mẹ đẻ hắn ta nói sẽ để hắn ta ở rể ở nhà ta.
Sau đó Hàn Quan bộc lộ tài năng, đứng đầu cuộc thi hương rồi thành danh, cho nên đã muốn đổi hôn ước từ ở rể thành cưới vợ.
Bây giờ, cho dù phụ mẫu ta sửa miệng đồng ý gả nữ thì hắn ta cũng không còn muốn cưới nữa.
Thi xong đã nhiều ngày như vậy nhưng chưa tới cửa bái phỏng lần nào.
13.
Ngày yết bảng đó, dựa theo kế hoạch đã vạch sẵn, ta đưa theo hạ nhân đi bắt phu quân.
Dòng người hỗn loạn thành đoàn, ta tìm hơn nửa ngày mới thấy Ôn Kinh Chập đang chật vật chạy trốn.
Mái tóc hắn tán loạn, vẻ mặt kinh hồn khó giấu: “Sao tiểu thư tới chậm vậy? Có mấy người cực kỳ dã man.”
Hắn vừa oán giận vừa quạt mát cho mình, giơ đôi tay lên hỏi: “Có cần trói không?”
Có cần phối hợp quá đến vậy không?
Nói bắt phu quân là biện pháp dã man đâu rồi?
Ta yên lặng mở bao tải ra.
Ôn Kinh Chập lưu loát chui vào, còn dùng tay sờ bao tải, ngạc nhiên hỏi: “Có đính đá quý ư?”
“Đúng vậy.”
Bao tải nạm bảy màu đá quý thêm tơ vàng rất xứng đối với giá trị con người Trạng Nguyên của hắn.
Ta ra lệnh cho hạ nhân ném bao tải lên xe ngựa, sau đó đi về Kim phủ.
Bất thình lình Ôn Kinh Chập hỏi: “Bảo tải này là tiểu thư chuẩn bị cho Hàn Quan sao?”
“Ngươi quan tâm nhiều chuyện thế làm gì?” m thanh không kiên nhẫn vang lên: “Cho ngươi đã không tồi rồi, còn lắm chuyện.”
“Tống tiểu thư cần gì phải táo bạo thế.” Ôn Kinh Chập kiên nhẫn nói. Tìm t???ệ? ha? tại ﹟ T?ùmT??? ệ?.V? ﹟
Đúng vậy, Tống tiểu thư, trước mắt trong xe ngựa này còn cất giấu một bao tải khác, chính là đệ nhất tài nữ ở kinh thành — Tống Hàn Oánh.
Hôm nay yết bảng, ngày mai có Quỳnh Lâm Yến, Tống đại nhân đang bận tối mắt tối mũi ở Lễ Bộ, cho nên Tống Hàn Oánh đã lợi dụng thật tốt cơ hội này.
Nàng ta thay nam trang, được ta sắp xếp người trà trộn vào trong đối tượng bị bắt về làm phu quân.
Tất nhiên trên xe ngựa thì không có đánh dấu gì.
Khi sắp đến Kim phủ, xác nhận xung quanh đã an toàn, cả ba chúng ta mới hội hợp.
Ta ngồi trên ghế, hai người họ ở trong bao tải.
Không bao lâu sau, Ôn Kinh Chập chậm rãi cất lời: “Tống tiểu thư, xe ngựa chật chội, mong tiểu thư có thể khống chế tay chân của mình thật tốt.” Trong lời nói còn mang theo ý hận: “Ngài đá ta.”
Tống Hàn Oánh nói: “Châu Châu, hắn ta nói xe ngựa của nhà ngươi nhỏ.” Nàng ta cười khẽ thành tiếng: “Có lẽ Ôn công tử không biết nhỉ? Nếu so về trình độ xa xỉ của Châu Nhi nhà chúng ta thì toàn bộ kinh thành không có mấy ai so được.”
Hơi thở của Ôn Kinh Chập tăng thêm vài phần.
Đột nhiên hắn cười thảm một tiếng tự giễu nói: “Từ nhỏ Kinh Chập đã sống trong bần hèn, không bằng Tống tiểu thư có kiến thức rộng rãi, khiến Kim tiểu thư chê cười rồi.”
Tống Hàn Oánh: ………
Ta không dám nói nặng lời, trình độ trà xanh này đúng là cao cường.
14.
Dặn dò hạ nhân nhét Tống Hàn Oánh vào phòng hỷ, ta che đầu nắm lấy Ôn Kinh Chập đi vào cửa chính.
Người thân đã ngồi đầy đủ.
Mặc dù hai nhà đều ở Giang Nam nhưng những tông thân quan trọng đều tự mình tới kinh thành dự lễ. Đặc biệt là nhà ta.
Buổi hôn lễ này đúng là làm cho mọi người xem.
“Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! Phu thê giao bái!”
“Kết thúc buổi lễ!”
Người Hàn gia đứng nhìn, ai cũng biết chuyện ở rể nên đã làm chiếc khăn voan cho tân lang đội, còn lại thì không nói gì.
Vóc người của Ôn Kinh Chập và Hàn Quan khá giống nhau, động tác cực kỳ phối hợp cho nên không ai nghi ngờ ta đã âm thầm đổi tân lang.
Tiếng kêu ‘Đưa vào động phòng’ vừa dứt, ta dắt tay Ôn Kinh Chập đi vào, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Khoan đã!”
Ta quay đầu đã thấy.
Hàn Quan đang đứng ở cửa, mồ hôi chảy ròng ròng, dáng vẻ vô cùng chật vật: “Sai người rồi!”
Ha!
Ta tức giận đến mức huyệt thái dương cũng nảy lên vài cái.
Vốn ta nghĩ thằng nhãi này sẽ đi tới Tống phủ, sau đến đây nói từ hôn, nào ngờ….
Ôn Kinh Chập nhéo nhéo lòng bàn tay của ta, ý bảo đừng căng thẳng.
Hắn sửa sang lại y phục, không chút hoang mang mà cãi tay đôi với Hàn Quan.
Hàn Quan nói đây là trời xui đất khiến, bảo Ôn Kinh Chập là đồ không biết xấu hổ mau trả thê tử lại cho hắn ta.
Ôn Kinh Chập nói hôm nay Hàn huynh lại bị bệnh mù màu rồi, người ta đã bảo mặc y phục màu hồng còn mình thì mặc màu xanh.
Sắc mặt hắn cực kỳ bình tĩnh, chỉ thiếu câu nói: “Là do ngươi cố ý.”
Các vị khách quan dần đưa đôi mắt vi diệu nhìn qua.
Hàn Quan tự biết mình đuối lý, hắn ta quay đầu đã ăn nói khép nép: “Châu Nhi, ta sai rồi. Muội tha thứ cho ta lần này đi. Muội nhìn ta không có hoàng bảng, ta….”
Ôn Kinh Chập cầm lấy tay Hàn Quan nói: “Hàn huynh, chắc ngươi cũng biết ta là Trạng Nguyên nhỉ? Cùng tồn tại trên bảng với nhau, ta ở đầu bảng quân ở cuối bảng, đầu đuôi tương xứng đúng là có duyên.”
Hàn Quan chưa kịp phản bác đã thấy nương ta vui mừng ra mặt.
Bà quát lớn: “Tiểu tử Hàn gia, lần trước ngươi đã nói điều kiện với nhà chúng ta, nói nhà chúng ta không đồng ý thì sẽ không thành hôn được.”
“Sao nào? Bây giờ chúng ta không trèo cao lên Hàn gia các người nữa, ngươi lại tới đây nháo cái gì?”
Nương ta đưa mắt qua, nhóm hạ nhân lập tức hiểu ý xông tới.
“Mau mau mau đưa hiền tế của ta vào động phòng, đừng để lỡ giờ lành.” Nương cười cười, còn đặc biệt quan tâm tới người Hàn gia, nói với mẫu thân của Hàn Quan: “Đi đến hôm nay, Kim gia bọn ta chưa từng sai, chỉ có lòng tham của các ngươi là không đáy.”
Bà đưa mắt nhìn ta, ý là ở đây đã có nương, con mau đi thu phục hiền tế của nương đi, đừng để người chạy mất.
Ta rất thức thời mà kéo Ôn Kinh Chập trốn đi.