Chương 2
7.
Khi ta đi tìm Ôn Kinh Chập thì cũng là ngày hai mươi tháng hai.
Ngày cùng số cùng năm, được đoán là ngày lành.
Ôn Kinh Chập ở trong miếu nhỏ hương khói thưa thớt, tiền thuê cũng rất rẻ, một tháng chỉ có năm mươi văn tiền.
Lúc ta đến thấy hắn đang bắt chân lên cửa sổ ngồi, đánh cờ một mình.
Nhìn những con cờ bằng gỗ kia đã biết đây là đồ tự chế, vô cùng đơn giản.
“Kim tiểu thư tới chơi là có chuyện gì?” Ôn Kinh Chập dừng tay lại: “Nếu vì bồi thường tiền thuốc men cho vị hôn phu kia của ngươi thì không cần.”
Bọn họ bị thương là một chuyện, nhưng việc đó là do Hàn Quan sai trước.
Đột nhiên Ôn Kinh Chập đạt được Giải Nguyên nên Hàn Quan cảm thấy không cam lòng, cho nên hôm đó đã quấn lấy Ôn Kinh Chập muốn văn đấu.
Nhưng Ôn Kinh Chập thấy không được kiên nhẫn.
Hai người giằng co ở phía tây phố, đúng lúc trúng vào nhóm quý nữ đang ngồi xổm hai bên chọn rể.
Không biết có người nào bị che mắt mà ném quả tử và hoa chi trong tay lên phía hai người. Mấy quý nữ còn lại thấy thế cũng sôi nổi làm theo.
Tháng hai ở Lạc Kinh chỉ có hoa mai, nên những bông hoa ném qua cửa sổ chẳng khác nào ám khí bay mù mịt tới, sát thủ thấy có lẽ phải thốt lên câu vẻ đẹp chết chóc là thế này sao?
Hai người trốn không kịp cho nên cứ thế mà đi vào y quán nằm.
Cho đến hôm nay, vết thương trên trán của Ôn Kinh Chập mới kết vảy.
“Chuyện của Hàn Quan không có liên quan gì tới ta hết, hôm nay ta tới đây là muốn thương lượng với Ôn công tử một chuyện.” Ta nói thẳng: “Mượn một trăm ngày của công tử cần bao nhiêu tiền?”
“Mượn ta làm gì?”
“Làm phu quân của ta. Yên tâm, không cần tiếp xúc cơ thể, cũng không cần sửa đổi hộ tịch.”
Ôn Kinh Chập dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn ta: “Tiểu thư cứ nói đùa. Ôn mỗ dù nghèo nhưng không đến mức bán mình, huống hồ tiểu thư còn có hôn ước.”
“Một ngày hai lượng.”
“Mời tiểu thư về cho.”
“Mười lượng!” Ta thấy cổ họng của Ôn Kinh Chập giật giật.
“Nếu ta và tiểu thư liền cành, vậy không khác gì đi đoạt thê của người ta.” Hắn khó khăn tuôn lời: “Thanh danh của Ôn mỗ…”
“Hai mươi lượng.”
Bây giờ dinh thự ở kinh thành dù xa chút cũng phải ba đến bốn trăm lượng. Một ngày hai mươi lượng vậy trăm ngày là hai ngàn lượng, đủ cho hắn mua ba bốn cái bất động sản ở đây rồi.
Ta tiếp tục tăng giá cả: “Nếu kỳ thi mùa xuân ngươi có thể thắng được Hàn Quan, ta sẽ khen thưởng ngươi hai trăm lượng.”
Ôn Kinh Chập ngồi dậy, vái ta một cái, giọng điệu chân thành: “Thanh danh của Ôn mỗ thực sự không đáng nhắc tới!”
Hắn cầm con cờ, lấy ra đống sách cất dưới bàn lên đọc.
“Tiểu thư yên tâm, Ôn mỗ nhất định đọc sách thật chăm chỉ.”
Ta bị chọc cho cười lớn: “Học thức của công tử như thế nào thì ta hiểu rõ. Ta có thể đưa ngươi năm trăm lượng trước. Chắc công tử sẽ cần số tiền này cho kỳ thi mùa xuân nhỉ?”
Mặc dù khoa thi đã thực hành quy chế khác nhưng giám khảo vẫn có thể dựa vào mặt chữ mà đoán ra thân phận thí sinh, kiểu đoán chữ này vẫn rất thịnh hành ở thời nay. Đặc biệt là những bác học từ khoa.
Cứ mỗi lần thi là cửa dinh thự của Liễu thừa tướng đều bị sĩ tử đạp hỏng.
Còn người bần hàn như Ôn Kinh Chập thì tất nhiên không đủ tư cách để dâng tác phẩm của mình cho Liễu gia xem rồi.
Nháy mắt Ôn Kinh Chập đã hiểu ý ta, hắn thở dài tự giễu: “Học tập gian khổ cuối cùng vẫn khó mà địch lại môn cao tú hộ.”
“Tình thế mạnh hơn người. Ôn công tử không phải là kẻ cổ hủ, trước tiên cứ cho bản thân cơ hội cạnh tranh công bằng đi đã.” Ta an ủi.
Ôn Kinh Chập nhấc mí mắt lên, lúc này mới để lộ ra ngạo khí kiêu căng của thiếu niên: “Tiểu thư có tin không, rồi sẽ có một ngày Ôn mỗ sẽ làm cho sĩ tử hàn môn không cần lo lắng vì tài vật.”
Hắn liếc mắt nhìn ngân lượng ta mang tới, trịnh trọng cất lời: “Ngày nào đó khi được làm quan, Ôn mỗ sẽ thay đổi danh chế, thống nhất phê sửa bài thi, để cho tất cả thí sinh đều đạt được công bằng.”
“Tiểu thư mượn ta là vì tư tâm nhưng tuyệt đối sẽ không bị thiệt. Năm trăm lượng này tiểu thư đang dùng để mua tương lai cho vô số đệ tử hàn môn.”
Ánh mắt của hắn sáng quắc, chiếu lên tấm lòng đang chột dạ của ta.
Dù mẫu thân làm kinh doanh nhiều năm, ta cũng cho vô số người nghèo bánh trái nên cũng hiểu được để người ta mang cao mũ mới có thể sống thư thái được.
Nhưng Ôn Kinh Chập nói ra những lời đó vẫn khiến lòng ta chấn động vô cùng, có lẽ là bởi vì mỗi câu hắn nói đều rất chân thành.
Chân thành là sát khí lớn nhất.
Cái này làm ta muốn nói cho hắn biết, một phần mười số tiền ta kiếm được là từ tin tức của sĩ tử.
Trong số những tin tức, Ôn Kinh Chập là người được hoan nghênh nhất, cũng mang đến cho ta nhiều tiền lời nhất.
Với lại, trước đó vài ngày, hắn và Hàn Quan bị ném hoa tới mức bị thương khiến cho ta có linh cảm mới. Ta liên hệ tiệm vải nhanh chóng chế tạo một loại lụa hoa mô phỏng, tạo thế xuất bài cho mười hai sĩ tử hoa thần bảng.
Sau đó lệnh người bịa đặt Ôn Kinh Chập là người trong sạch, không có ai có thể chạm tới, nếu xem trọng hắn thì hãy dùng vị trí đầu bảng để làm mánh lới, kiếm vào trong tay, vì thế bận rộn cho đến hôm nay mới đi tới thăm.
Nhưng cuối cùng, ta không nói gì cả, nhanh chóng rời ánh mắt cảm kích khỏi người Ôn Kinh Chập.
Đã ăn đau ở chỗ Hàn Quan một lần rồi nên ta sẽ không tái phạm sai lầm đó lần nữa đâu.
8.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, sáng sớm tinh mơ ta đã đi đến Nhạn Phong Lâu, ở bên gian bên cạnh ôm cây đợi thỏ Hàn Quan.
Tống Hàn Oánh không chịu nói với ta gì hết, mà ta lại không thể để mặc nàng ta được.
Lần trước, khi ta nghe lén nàng ta và Lưu công tử Thành Bắc nói chuyện, thế mà nàng ta còn lấy cớ uy hiếp ta không được quan tâm, cũng dặn dò ta mau chóng rời khỏi Lạc Kinh.
Trong ánh mắt của Tống Hàn Oánh cất giấu ánh sáng khó hiểu.
Như đêm tạm biệt năm đó, cô độc tuyệt vọng, khiến lòng ta đau đớn.
Ta kéo Ôn Kinh Chập đi, nghĩ rằng người thông minh cũng không lỗ lắm.
Ôn Kinh Chập không biết nội tình.
Hắn ngượng ngùng ngồi cách ta rất xa.
Ta chưa nói gì hắn đã tự giác thái độ, do dự tiến lại gần.
Hắn hỏi: “Tiểu thư muốn gặp ai sao? Có cần Ôn mỗ phối hợp gì không?”
Ta liếc hắn với ánh mắt kỳ quái.
Hắn nhấp môi, nhìn có vẻ căng thẳng.
“Ngươi chưa từng tiếp xúc với nữ tử sao? Căng thẳng thế làm gì?”
Ôn Kinh Chập không nói chuyện.
Hiểu rồi, là chưa từng tiếp xúc.
Ngây thơ vậy ư?
Ta nhìn qua một chút, đột nhiên bên cách vách truyền tới âm thanh mở cửa. Ta ra hiệu bảo Ôn Kinh Chập im lặng.
Góc tường giấy bị ta chọc thủng một lỗ, dùng bồn cây che lấp, rất dễ cho ta nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Đáng tiếc lần này ta chỉ nghe được một đống lời vô nghĩa.
Thái độ Hàn Quan cực kỳ ái muội, giọng điệu khắc chế, cũng không si tình giống tình báo cho lắm.
Hắn và Tống Hàn Oánh như cao thủ so chiêu, ngươi một câu ta một câu, hàm súc phong nhã. Như có như không, cất giấu ánh trăng dưới chữ cái mỏng manh, nhưng không ai chịu nói rõ.
Cho đến khi Tống Hàn Oánh như con thiêu thân xông vào đuốc lớn, rơi lệ.
Hàn Quan mới mềm lòng hạ giọng dỗ dành.
“Ngày yết bảng, ngoại trừ tiểu thư thì không có ai bắt được ta cả.”
Hắn ta thề thốt nói.
Tống Hàn Oánh nói: “Nhà ta không có tục bắt chồng. Nếu Hàn lang có ý, trực tiếp tới Tống phủ cầu thú là được.”
“Có thể gả cho Hàn lang là vinh hạnh của ta.”
Hai người lưu luyến chia tay, một lúc sau mới từng người rời đi.
Có tiếng bước chân đến gần, dừng ở bên ngoài, cuối cùng là nhẹ nhàng gõ cửa.
Là Tống Hàn Oánh.
Nàng ta không đi vào, có lẽ là sợ xấu hổ.
Trong lòng ta có dự cảm xấu càng lúc càng nghiêm trọng, đang định hỏi Ôn Kinh Chập một chút.
Nhưng Ôn Kinh Chập đã nói: “Là vì Hàn Quan thay lòng đổi dạ nên tiểu thư mới thuê Ôn mỗ đúng không?”
Ánh mắt của hắn lộ vẻ khinh thường, cười lạnh: “Nếu ta đoán không sai, vị cô nương kia là đích nữ Tống Hàn Oánh của Tống gia. Tiểu thư yên tâm, Hàn Quan không trèo lên nổi đâu.”
“Vị Tống tiểu thư kia là hố lửa. Chưa tới mấy ngày Hàn công tử sẽ phải hối hận vì đã cô phụ ngươi thôi.”
Ta sợ hãi vô cùng.
Quả nhiên, người thông minh cái gì cũng đoán đúng.
“Ngươi biết sao?” Ta nhấp một ngụm trà rồi nói.
9.
Ôn Kinh Chập nói: “Ngươi cũng biết thanh danh của Tống tiểu thư ở kinh thành ư?”
Ta nháy mắt ra vẻ đắc ý nói: “Tiểu tiên nữ trên đời này là người có trái tim nhân hậu nhất, là trích tiên hạ phàm!”
Đương nhiên ta đã hỏi thăm về Tống Hàn Oánh. Thanh danh của nàng ta tốt đến mức thậm chí có người từng nói đã nhìn thấy Tống đại tiểu thư chạm vào gỗ mốc khiến nó sống trở lại.
Ôn Kinh Chập dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta, nói: “Nàng ta cướp người ngươi yêu, sao ngươi không để bụng?”
Ta bất mãn cất tiếng: “Người ta có nỗi khổ riêng. Ta là bạn thân của Oánh Oánh nên đương nhiên ta hiểu được.”
Vẻ mặt Ôn Kinh Chập sững lại: “Hóa ra là bị khuê mật cướp hôn phu.”
Ta:........
Ta: “Ngươi nói xem, thanh danh của Tống Hàn Oánh tốt không phải là chuyện hay sao?”
Ôn Kinh Chập nói cho ta về một điển cổ.
Hắn nói truyền thuyết về [Linh Kiếm Tử] có nói, ngày xưa khi Hứa Tôn chân quân hợp với Tây Bình Kiến Xương ở nhân gian cùng nhau chém giết đại xà, để lại lời sấm thứ nhất, đề cập tới Dự Vi chi cảnh, trong vòng năm trăm năm sẽ có tám trăm người đắc đạo thành tiên.
Ôn Kinh Chập nói: “Ngươi có biết nguyên quán của Tống gia ở nơi nào không?”
Ta lắc đầu.
Ta chỉ biết quê quán của Tống Hàn Oánh ở Đồng Thành, còn tiền bối đến từ nơi nào thì không nghe nàng ta nhắc đến.
“Tống đại nhân tự xưng là đến từ Dự Chương quận.” Ôn Kinh Chập ám chỉ: “Bây giờ toàn bộ kinh thành đều biết Tống gia là nhân sĩ Dự Chương.”
Ta khó khăn mở miệng: “Ý của ngươi là Tống đại nhân muốn dựa vào hộ khẩu để phi thăng?”
Ông ấy đang muốn tu thành tiên ư?
Ta không hiểu cho lắm.
Có điều chuyện này thì liên quan gì tới Tống Hàn Oánh, một người sửa hộ khẩu là cả nhà có thể phi thăng à?
Nói đi cũng phải nói lại, sao tu tiên lại kỳ thị khu vực thế?.
Ôn Kinh Chập bị câu hỏi của ta làm cho ngớ người, trăm triệu lần không ngờ được: “Từ trước đến nay ngươi không nghi ngờ về độ thật giả của sấm ngôn à?”
Từ xưa đến nay ta không quan trọng đến lời tiên đoán gì cả.
Ôn Kinh Chập thán phục: “Kim tiểu thư đúng là người vô tư.”
Ta im lặng.
Có phải hắn đang mắng ta bị ngốc hay không?
Không được, phải nghe lại mới được.
Lúc ta đang nhìn chằm chằm, Ôn Kinh Chập đã một năm một mười nói ra suy đoán của hắn.
Hắn nói chỉ dựa vào hộ khẩu để tu tiên là không có khả năng, có lẽ Tống đại nhân đang muốn lợi dụng danh khí sấm ngôn ở Giang Nam để tạo thần.
Sấm ngôn đã chỉ ra, tám trăm người thành tiên này sẽ có một vị dẫn đầu. Người này không chỉ phi thăng được mà còn quyết định danh sách những ai có thể phi thăng.
Ôn Kinh Chập nhỏ giọng nói: “Trước mắt xem ra, Tống đại nhân đã lựa chọn người ứng với sấm ngôn chính là Tống tiểu thư.”
Ta khiếp sợ ngồi nghe lời kết luận từ tin tức rải rác của Ôn Kinh Chập, cả người bỗng lạnh đi.
“Oánh Oánh là nữ nhi của ông ấy mà.” Ta nói.
Ôn Kinh Chập lộ vẻ không đành lòng.
Nếu suy đoán của Ôn Kinh Chập là đúng vậy Tống Hàn Oánh sẽ phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Ở thời đại này, tạo thần cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Từ khi bắt đầu triều đại, dù có phồn hoa phát triển thế nào thì phần lớn thế nhân vẫn giữ tín ngưỡng thần đạo của mình, tin tưởng rằng trên thế gian vẫn còn tồn tại thần linh, tồn tại người có thể tương thông với thần tiên.
Chuyện Tống đại nhân muốn làm trước đây cũng đã có tiền lệ.
Quan viên ở trong nhà lựa chọn thiếu nữ vừa đúng tuổi, xưng là người xứng với sấm ngôn, thậm chí tự mình quỳ xuống bái nữ nhi là ‘tiên sư’, lợi dụng lời nói của người dân tạo thế cuối cùng chế tạo thành công hệ thống tín ngưỡng cho nữ nhi, lấy nữ nhi ra làm trung tâm của ngưỡng vọng.
Mà loại thiết lập thành công này là dựa trên cơ sở thuận lợi cho nữ nhi ‘phi thăng’.
Chỉ cần nàng ta ‘phi thăng’ thì dân chúng mới hoàn toàn tin phục, thân nhân mới có thể giải thích được quyền lực là do tiên nhân ban tặng.
Phi thăng là có thể giải quyết mọi chuyện.
Nói cách khác, chỉ cần nữ nhi đó chết là được.
Đến lúc đó, toàn bộ mọi người sẽ tụ tập lại, bọn họ thành kính khẩn cầu nàng ta, thúc giục nàng ta mau chết đi.
Dưới cơn nóng thiêu đốt của lửa, hay dòng nước chìm sâu, hoặc là dao đâm vào tim thì cũng chỉ là mời người sớm ngày đi tới cõi cực lạc, làm sự chờ đợi của người sống, để mọi người gửi gắm tín ngưỡng, quyền lực dục vọng.
Da gà của ta nổi lên.
Ôn Kinh Chập nói, hắn nghe nói đã có không ít đại nho viết văn ca tụng Tống Hàn Oánh đã có tiên duyên từ nhỏ, Tống đại nhân đã sắp xếp bố cục tận mười bảy mười tám năm, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng gả nàng ta đi đâu.
Hắn do dự nói: “Hàn Quan không ngu, chắc sẽ có nghi ngờ trong lòng. Nếu Kim tiểu thư báo tình hình thực tế cho Hàn Quan biết thì có lẽ….”
“Ta muốn cứu Oánh Oánh.” Giọng điệu của ta vô cùng kiên định.
Ôn Kinh Chập kinh ngạc.
Khi ta đi tìm Ôn Kinh Chập thì cũng là ngày hai mươi tháng hai.
Ngày cùng số cùng năm, được đoán là ngày lành.
Ôn Kinh Chập ở trong miếu nhỏ hương khói thưa thớt, tiền thuê cũng rất rẻ, một tháng chỉ có năm mươi văn tiền.
Lúc ta đến thấy hắn đang bắt chân lên cửa sổ ngồi, đánh cờ một mình.
Nhìn những con cờ bằng gỗ kia đã biết đây là đồ tự chế, vô cùng đơn giản.
“Kim tiểu thư tới chơi là có chuyện gì?” Ôn Kinh Chập dừng tay lại: “Nếu vì bồi thường tiền thuốc men cho vị hôn phu kia của ngươi thì không cần.”
Bọn họ bị thương là một chuyện, nhưng việc đó là do Hàn Quan sai trước.
Đột nhiên Ôn Kinh Chập đạt được Giải Nguyên nên Hàn Quan cảm thấy không cam lòng, cho nên hôm đó đã quấn lấy Ôn Kinh Chập muốn văn đấu.
Nhưng Ôn Kinh Chập thấy không được kiên nhẫn.
Hai người giằng co ở phía tây phố, đúng lúc trúng vào nhóm quý nữ đang ngồi xổm hai bên chọn rể.
Không biết có người nào bị che mắt mà ném quả tử và hoa chi trong tay lên phía hai người. Mấy quý nữ còn lại thấy thế cũng sôi nổi làm theo.
Tháng hai ở Lạc Kinh chỉ có hoa mai, nên những bông hoa ném qua cửa sổ chẳng khác nào ám khí bay mù mịt tới, sát thủ thấy có lẽ phải thốt lên câu vẻ đẹp chết chóc là thế này sao?
Hai người trốn không kịp cho nên cứ thế mà đi vào y quán nằm.
Cho đến hôm nay, vết thương trên trán của Ôn Kinh Chập mới kết vảy.
“Chuyện của Hàn Quan không có liên quan gì tới ta hết, hôm nay ta tới đây là muốn thương lượng với Ôn công tử một chuyện.” Ta nói thẳng: “Mượn một trăm ngày của công tử cần bao nhiêu tiền?”
“Mượn ta làm gì?”
“Làm phu quân của ta. Yên tâm, không cần tiếp xúc cơ thể, cũng không cần sửa đổi hộ tịch.”
Ôn Kinh Chập dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn ta: “Tiểu thư cứ nói đùa. Ôn mỗ dù nghèo nhưng không đến mức bán mình, huống hồ tiểu thư còn có hôn ước.”
“Một ngày hai lượng.”
“Mời tiểu thư về cho.”
“Mười lượng!” Ta thấy cổ họng của Ôn Kinh Chập giật giật.
“Nếu ta và tiểu thư liền cành, vậy không khác gì đi đoạt thê của người ta.” Hắn khó khăn tuôn lời: “Thanh danh của Ôn mỗ…”
“Hai mươi lượng.”
Bây giờ dinh thự ở kinh thành dù xa chút cũng phải ba đến bốn trăm lượng. Một ngày hai mươi lượng vậy trăm ngày là hai ngàn lượng, đủ cho hắn mua ba bốn cái bất động sản ở đây rồi.
Ta tiếp tục tăng giá cả: “Nếu kỳ thi mùa xuân ngươi có thể thắng được Hàn Quan, ta sẽ khen thưởng ngươi hai trăm lượng.”
Ôn Kinh Chập ngồi dậy, vái ta một cái, giọng điệu chân thành: “Thanh danh của Ôn mỗ thực sự không đáng nhắc tới!”
Hắn cầm con cờ, lấy ra đống sách cất dưới bàn lên đọc.
“Tiểu thư yên tâm, Ôn mỗ nhất định đọc sách thật chăm chỉ.”
Ta bị chọc cho cười lớn: “Học thức của công tử như thế nào thì ta hiểu rõ. Ta có thể đưa ngươi năm trăm lượng trước. Chắc công tử sẽ cần số tiền này cho kỳ thi mùa xuân nhỉ?”
Mặc dù khoa thi đã thực hành quy chế khác nhưng giám khảo vẫn có thể dựa vào mặt chữ mà đoán ra thân phận thí sinh, kiểu đoán chữ này vẫn rất thịnh hành ở thời nay. Đặc biệt là những bác học từ khoa.
Cứ mỗi lần thi là cửa dinh thự của Liễu thừa tướng đều bị sĩ tử đạp hỏng.
Còn người bần hàn như Ôn Kinh Chập thì tất nhiên không đủ tư cách để dâng tác phẩm của mình cho Liễu gia xem rồi.
Nháy mắt Ôn Kinh Chập đã hiểu ý ta, hắn thở dài tự giễu: “Học tập gian khổ cuối cùng vẫn khó mà địch lại môn cao tú hộ.”
“Tình thế mạnh hơn người. Ôn công tử không phải là kẻ cổ hủ, trước tiên cứ cho bản thân cơ hội cạnh tranh công bằng đi đã.” Ta an ủi.
Ôn Kinh Chập nhấc mí mắt lên, lúc này mới để lộ ra ngạo khí kiêu căng của thiếu niên: “Tiểu thư có tin không, rồi sẽ có một ngày Ôn mỗ sẽ làm cho sĩ tử hàn môn không cần lo lắng vì tài vật.”
Hắn liếc mắt nhìn ngân lượng ta mang tới, trịnh trọng cất lời: “Ngày nào đó khi được làm quan, Ôn mỗ sẽ thay đổi danh chế, thống nhất phê sửa bài thi, để cho tất cả thí sinh đều đạt được công bằng.”
“Tiểu thư mượn ta là vì tư tâm nhưng tuyệt đối sẽ không bị thiệt. Năm trăm lượng này tiểu thư đang dùng để mua tương lai cho vô số đệ tử hàn môn.”
Ánh mắt của hắn sáng quắc, chiếu lên tấm lòng đang chột dạ của ta.
Dù mẫu thân làm kinh doanh nhiều năm, ta cũng cho vô số người nghèo bánh trái nên cũng hiểu được để người ta mang cao mũ mới có thể sống thư thái được.
Nhưng Ôn Kinh Chập nói ra những lời đó vẫn khiến lòng ta chấn động vô cùng, có lẽ là bởi vì mỗi câu hắn nói đều rất chân thành.
Chân thành là sát khí lớn nhất.
Cái này làm ta muốn nói cho hắn biết, một phần mười số tiền ta kiếm được là từ tin tức của sĩ tử.
Trong số những tin tức, Ôn Kinh Chập là người được hoan nghênh nhất, cũng mang đến cho ta nhiều tiền lời nhất.
Với lại, trước đó vài ngày, hắn và Hàn Quan bị ném hoa tới mức bị thương khiến cho ta có linh cảm mới. Ta liên hệ tiệm vải nhanh chóng chế tạo một loại lụa hoa mô phỏng, tạo thế xuất bài cho mười hai sĩ tử hoa thần bảng.
Sau đó lệnh người bịa đặt Ôn Kinh Chập là người trong sạch, không có ai có thể chạm tới, nếu xem trọng hắn thì hãy dùng vị trí đầu bảng để làm mánh lới, kiếm vào trong tay, vì thế bận rộn cho đến hôm nay mới đi tới thăm.
Nhưng cuối cùng, ta không nói gì cả, nhanh chóng rời ánh mắt cảm kích khỏi người Ôn Kinh Chập.
Đã ăn đau ở chỗ Hàn Quan một lần rồi nên ta sẽ không tái phạm sai lầm đó lần nữa đâu.
8.
Ngày hai mươi lăm tháng hai, sáng sớm tinh mơ ta đã đi đến Nhạn Phong Lâu, ở bên gian bên cạnh ôm cây đợi thỏ Hàn Quan.
Tống Hàn Oánh không chịu nói với ta gì hết, mà ta lại không thể để mặc nàng ta được.
Lần trước, khi ta nghe lén nàng ta và Lưu công tử Thành Bắc nói chuyện, thế mà nàng ta còn lấy cớ uy hiếp ta không được quan tâm, cũng dặn dò ta mau chóng rời khỏi Lạc Kinh.
Trong ánh mắt của Tống Hàn Oánh cất giấu ánh sáng khó hiểu.
Như đêm tạm biệt năm đó, cô độc tuyệt vọng, khiến lòng ta đau đớn.
Ta kéo Ôn Kinh Chập đi, nghĩ rằng người thông minh cũng không lỗ lắm.
Ôn Kinh Chập không biết nội tình.
Hắn ngượng ngùng ngồi cách ta rất xa.
Ta chưa nói gì hắn đã tự giác thái độ, do dự tiến lại gần.
Hắn hỏi: “Tiểu thư muốn gặp ai sao? Có cần Ôn mỗ phối hợp gì không?”
Ta liếc hắn với ánh mắt kỳ quái.
Hắn nhấp môi, nhìn có vẻ căng thẳng.
“Ngươi chưa từng tiếp xúc với nữ tử sao? Căng thẳng thế làm gì?”
Ôn Kinh Chập không nói chuyện.
Hiểu rồi, là chưa từng tiếp xúc.
Ngây thơ vậy ư?
Ta nhìn qua một chút, đột nhiên bên cách vách truyền tới âm thanh mở cửa. Ta ra hiệu bảo Ôn Kinh Chập im lặng.
Góc tường giấy bị ta chọc thủng một lỗ, dùng bồn cây che lấp, rất dễ cho ta nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Đáng tiếc lần này ta chỉ nghe được một đống lời vô nghĩa.
Thái độ Hàn Quan cực kỳ ái muội, giọng điệu khắc chế, cũng không si tình giống tình báo cho lắm.
Hắn và Tống Hàn Oánh như cao thủ so chiêu, ngươi một câu ta một câu, hàm súc phong nhã. Như có như không, cất giấu ánh trăng dưới chữ cái mỏng manh, nhưng không ai chịu nói rõ.
Cho đến khi Tống Hàn Oánh như con thiêu thân xông vào đuốc lớn, rơi lệ.
Hàn Quan mới mềm lòng hạ giọng dỗ dành.
“Ngày yết bảng, ngoại trừ tiểu thư thì không có ai bắt được ta cả.”
Hắn ta thề thốt nói.
Tống Hàn Oánh nói: “Nhà ta không có tục bắt chồng. Nếu Hàn lang có ý, trực tiếp tới Tống phủ cầu thú là được.”
“Có thể gả cho Hàn lang là vinh hạnh của ta.”
Hai người lưu luyến chia tay, một lúc sau mới từng người rời đi.
Có tiếng bước chân đến gần, dừng ở bên ngoài, cuối cùng là nhẹ nhàng gõ cửa.
Là Tống Hàn Oánh.
Nàng ta không đi vào, có lẽ là sợ xấu hổ.
Trong lòng ta có dự cảm xấu càng lúc càng nghiêm trọng, đang định hỏi Ôn Kinh Chập một chút.
Nhưng Ôn Kinh Chập đã nói: “Là vì Hàn Quan thay lòng đổi dạ nên tiểu thư mới thuê Ôn mỗ đúng không?”
Ánh mắt của hắn lộ vẻ khinh thường, cười lạnh: “Nếu ta đoán không sai, vị cô nương kia là đích nữ Tống Hàn Oánh của Tống gia. Tiểu thư yên tâm, Hàn Quan không trèo lên nổi đâu.”
“Vị Tống tiểu thư kia là hố lửa. Chưa tới mấy ngày Hàn công tử sẽ phải hối hận vì đã cô phụ ngươi thôi.”
Ta sợ hãi vô cùng.
Quả nhiên, người thông minh cái gì cũng đoán đúng.
“Ngươi biết sao?” Ta nhấp một ngụm trà rồi nói.
9.
Ôn Kinh Chập nói: “Ngươi cũng biết thanh danh của Tống tiểu thư ở kinh thành ư?”
Ta nháy mắt ra vẻ đắc ý nói: “Tiểu tiên nữ trên đời này là người có trái tim nhân hậu nhất, là trích tiên hạ phàm!”
Đương nhiên ta đã hỏi thăm về Tống Hàn Oánh. Thanh danh của nàng ta tốt đến mức thậm chí có người từng nói đã nhìn thấy Tống đại tiểu thư chạm vào gỗ mốc khiến nó sống trở lại.
Ôn Kinh Chập dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta, nói: “Nàng ta cướp người ngươi yêu, sao ngươi không để bụng?”
Ta bất mãn cất tiếng: “Người ta có nỗi khổ riêng. Ta là bạn thân của Oánh Oánh nên đương nhiên ta hiểu được.”
Vẻ mặt Ôn Kinh Chập sững lại: “Hóa ra là bị khuê mật cướp hôn phu.”
Ta:........
Ta: “Ngươi nói xem, thanh danh của Tống Hàn Oánh tốt không phải là chuyện hay sao?”
Ôn Kinh Chập nói cho ta về một điển cổ.
Hắn nói truyền thuyết về [Linh Kiếm Tử] có nói, ngày xưa khi Hứa Tôn chân quân hợp với Tây Bình Kiến Xương ở nhân gian cùng nhau chém giết đại xà, để lại lời sấm thứ nhất, đề cập tới Dự Vi chi cảnh, trong vòng năm trăm năm sẽ có tám trăm người đắc đạo thành tiên.
Ôn Kinh Chập nói: “Ngươi có biết nguyên quán của Tống gia ở nơi nào không?”
Ta lắc đầu.
Ta chỉ biết quê quán của Tống Hàn Oánh ở Đồng Thành, còn tiền bối đến từ nơi nào thì không nghe nàng ta nhắc đến.
“Tống đại nhân tự xưng là đến từ Dự Chương quận.” Ôn Kinh Chập ám chỉ: “Bây giờ toàn bộ kinh thành đều biết Tống gia là nhân sĩ Dự Chương.”
Ta khó khăn mở miệng: “Ý của ngươi là Tống đại nhân muốn dựa vào hộ khẩu để phi thăng?”
Ông ấy đang muốn tu thành tiên ư?
Ta không hiểu cho lắm.
Có điều chuyện này thì liên quan gì tới Tống Hàn Oánh, một người sửa hộ khẩu là cả nhà có thể phi thăng à?
Nói đi cũng phải nói lại, sao tu tiên lại kỳ thị khu vực thế?.
Ôn Kinh Chập bị câu hỏi của ta làm cho ngớ người, trăm triệu lần không ngờ được: “Từ trước đến nay ngươi không nghi ngờ về độ thật giả của sấm ngôn à?”
Từ xưa đến nay ta không quan trọng đến lời tiên đoán gì cả.
Ôn Kinh Chập thán phục: “Kim tiểu thư đúng là người vô tư.”
Ta im lặng.
Có phải hắn đang mắng ta bị ngốc hay không?
Không được, phải nghe lại mới được.
Lúc ta đang nhìn chằm chằm, Ôn Kinh Chập đã một năm một mười nói ra suy đoán của hắn.
Hắn nói chỉ dựa vào hộ khẩu để tu tiên là không có khả năng, có lẽ Tống đại nhân đang muốn lợi dụng danh khí sấm ngôn ở Giang Nam để tạo thần.
Sấm ngôn đã chỉ ra, tám trăm người thành tiên này sẽ có một vị dẫn đầu. Người này không chỉ phi thăng được mà còn quyết định danh sách những ai có thể phi thăng.
Ôn Kinh Chập nhỏ giọng nói: “Trước mắt xem ra, Tống đại nhân đã lựa chọn người ứng với sấm ngôn chính là Tống tiểu thư.”
Ta khiếp sợ ngồi nghe lời kết luận từ tin tức rải rác của Ôn Kinh Chập, cả người bỗng lạnh đi.
“Oánh Oánh là nữ nhi của ông ấy mà.” Ta nói.
Ôn Kinh Chập lộ vẻ không đành lòng.
Nếu suy đoán của Ôn Kinh Chập là đúng vậy Tống Hàn Oánh sẽ phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Ở thời đại này, tạo thần cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Từ khi bắt đầu triều đại, dù có phồn hoa phát triển thế nào thì phần lớn thế nhân vẫn giữ tín ngưỡng thần đạo của mình, tin tưởng rằng trên thế gian vẫn còn tồn tại thần linh, tồn tại người có thể tương thông với thần tiên.
Chuyện Tống đại nhân muốn làm trước đây cũng đã có tiền lệ.
Quan viên ở trong nhà lựa chọn thiếu nữ vừa đúng tuổi, xưng là người xứng với sấm ngôn, thậm chí tự mình quỳ xuống bái nữ nhi là ‘tiên sư’, lợi dụng lời nói của người dân tạo thế cuối cùng chế tạo thành công hệ thống tín ngưỡng cho nữ nhi, lấy nữ nhi ra làm trung tâm của ngưỡng vọng.
Mà loại thiết lập thành công này là dựa trên cơ sở thuận lợi cho nữ nhi ‘phi thăng’.
Chỉ cần nàng ta ‘phi thăng’ thì dân chúng mới hoàn toàn tin phục, thân nhân mới có thể giải thích được quyền lực là do tiên nhân ban tặng.
Phi thăng là có thể giải quyết mọi chuyện.
Nói cách khác, chỉ cần nữ nhi đó chết là được.
Đến lúc đó, toàn bộ mọi người sẽ tụ tập lại, bọn họ thành kính khẩn cầu nàng ta, thúc giục nàng ta mau chết đi.
Dưới cơn nóng thiêu đốt của lửa, hay dòng nước chìm sâu, hoặc là dao đâm vào tim thì cũng chỉ là mời người sớm ngày đi tới cõi cực lạc, làm sự chờ đợi của người sống, để mọi người gửi gắm tín ngưỡng, quyền lực dục vọng.
Da gà của ta nổi lên.
Ôn Kinh Chập nói, hắn nghe nói đã có không ít đại nho viết văn ca tụng Tống Hàn Oánh đã có tiên duyên từ nhỏ, Tống đại nhân đã sắp xếp bố cục tận mười bảy mười tám năm, chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng gả nàng ta đi đâu.
Hắn do dự nói: “Hàn Quan không ngu, chắc sẽ có nghi ngờ trong lòng. Nếu Kim tiểu thư báo tình hình thực tế cho Hàn Quan biết thì có lẽ….”
“Ta muốn cứu Oánh Oánh.” Giọng điệu của ta vô cùng kiên định.
Ôn Kinh Chập kinh ngạc.