Chương 5: Phiên ngoại: Tống hàn oánh
1.
Cả đời này của Tống Hàn Oánh, điều may mắn nhất đó chính là gặp được Kim Châu Châu.
Không có gì may mắn hơn.
2.
Khi còn nhỏ Tống Hàn Oánh không hiểu vì sao có người sau khi kim bảng đề danh lại thay đổi tính tình.
Sau đó mới biết được, có người học nhiều như vậy vốn chỉ muốn tiến vào Hàn Lâm Viện.
Khi nương sinh ra Tống Hàn Oánh bị thương cơ thể nghiêm trọng nên khó có thai lần nữa.
Lúc phu thê còn trẻ, trượng phu hứa hẹn nhất sinh nhất thế hồng trần nhưng sau khi đắc thế liền bắt đầu nạp một phòng đầy thiếp.
Ông ta không chút cố kỵ nào còn nói đúng tình hợp lý: “Do nàng không sinh cho ta được đứa con trai đấy thôi.”
Nhưng ông ta đã quên, cơ thể thê tử mình yếu là vì lúc sinh gắng gượng nối dõi tông đường cho ông ta, là vì bà thức khuya dậy sớm lo lắng phụng dưỡng cho phụ mẫu già.
Nương luôn lén lút xướng khúc ‘Khuê oán’.
Từ nhỏ Tống Hàn Oánh đã trưởng thành sớm.
Ngay từ đầu nàng ta hận bản thân không phải là nam nhi, muốn dùng hết tất cả biện pháp để bản thân ưu tú như nam hài.
Nàng ta muốn để cho phụ thân biết hài tử mà ông ta sinh ra với nương mới là đáng giá nhất, đáng chú ý nhất, đáng được yêu nhất.
Cho đến khi biết Kim Châu Châu.
Đứa nhỏ này ngu dốt, lười biếng, ham chơi, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa biết chữ, chứ đừng nói đến việc ngâm thơ đối câu. Nhưng cũng không gây trở ngại đến việc phụ mẫu yêu nàng.
Ồ, hóa ra, không phải cứ là con ngoan thì mới được thương.
Lúc ban đầu, Tống Hàn Oánh chán ghét Kim Châu Châu vô cùng nhưng sau đó, nàng ta không thể kiềm chế được mà yêu thích nàng.
Kim Châu Châu là người mà Tống Hàn Oánh muốn trở thành nhất, là cuộc sống lý tưởng của nàng ta.
Sau khi rời khỏi Giang Nam, mỗi một câu chữ Kim Châu Châu gửi cho Tống Hàn Oánh đọc, nàng ta đều không bỏ sót chữ nào, từ lúc nàng đi theo phụ mẫu tới đại mạc rộng lớn cho đến khúc sông dài trăng tròn vành vạnh, nàng ta đều nhớ kỹ trong lòng.
Dù thất vọng với phụ thân, tuyệt vọng với cuộc đời, hận thế giới như đêm tối nhưng Kim Châu Châu là niềm tin duy nhất mà Tống Hàn Oánh có thể dựa vào.
3.
Kỳ thi không hạn chế tuổi tác, cho nên giữa dòng tử sĩ có thể nhìn thấy người tóc trắng bạc là điều không hiếm.
Ở lứa tuổi còn quá trẻ, chưa lập gia đình lại ở giữa bảng là điều rất khó tìm.
Nhưng Tống Hàn Oánh cần tìm những kẻ như vậy nhất.
Không có danh khí, không có giá trị, không có cách nào cứu nàng ta ra khỏi hố lửa.
Tống Hàn Oánh lựa chọn Ôn Kinh Chập.
Đáng tiếc đây là người thông minh, liếc mắt một cái là né được bẫy đào hoa.
Hắn sẽ đưa đôi mắt đáng thương nhìn qua, nhưng không đến mức vì thế mà đồng ý cứu nàng ta.
Tống Hàn Oánh không còn cách nào khác, tìm thêm vài người nữa.
Lúc đầu, Hàn Quan không ở trong danh sách của Tống Hàn Oánh. Hắn ta là vật sở hữu của Kim Châu Châu.
Tống Hàn Oánh tuyệt đối không cho phép người nào phá hư hạnh phúc của Kim Châu Châu.
Nhưng nàng ta phát hiện ánh mắt của người này không an phận. Trái tim nàng ta lạnh đi, càng lúc càng bực bội.
Đúng là đồ đê tiện!
Nàng ta chỉ mới ngoắc tay vài cái hắn ta đã như con chó la liếm chạy tới.
Mới đầu còn có hơi rụt rè sau đó bởi vì cảnh đẹp vẽ nên trong đầu mà phản bội, không hề quan tâm đến Kim Châu Châu.
Đúng là đồ ích kỷ, tên nam nhân ti tiện không biết xấu hổ!
Chẳng khác nào phụ thân nàng ta.
Dưới đáy lòng Tống Hàn Oánh điên cuồng mắng hắn ta.
Nàng ta biết bản thân sẽ không bao giờ cho phép Kim Châu Châu ở bên người như vậy. Vì thế nàng cố ý cho đặt địa điểm hẹn ở sản nghiệp của nhà Kim Châu Châu, cố ý để chưởng quầy biết ít tin tức của nàng ta, cố ý để Kim Châu Châu đi tới bắt gian.
Mau nhìn rõ đi Châu Châu, đừng ở bên cạnh tên tra nam này.
Nhìn rõ đi Châu Châu, ta cũng hạ tiện như thế, cũng ghê tởm vô cùng.
Ngươi cứ hận ta đi, đừng cứu ta.
Tống Hàn Oánh đã vạch sẵn kết cục của mình.
Tìm người đến cửa cầu hôn xác suất thành công là không lớn, Tống đại nhân sẽ không có khả năng buông tay ra.
Nàng ta chỉ muốn mượn cơ hội nháo lên một trận, phá hoại thanh danh của bản thân và của Tống đại nhân.
Cá chết lưới rách đi.
Thật ra Tống Hàn Oánh không lo lắng khi Kim Châu Châu sẽ biết được hết chân tướng.
Nhưng nàng vẫn phát hiện ra.
Giống như khi còn nhỏ, phát hiện nàng ta ngủ không yên giấc luôn lén lút ngụy trang mình thành một thiên tài.
Kim Châu Châu mắng nàng ta ngốc.
Ai mới là người ngốc đây?
4.
Sau khi rời khỏi Lạc Kinh, Tống Hàn Oánh đi về phía tây.
Nàng ta thấy Kim Châu Châu nói đại mạc rất đẹp, con đường dài ngoằng.
Nàng vẽ ra những cảnh đẹp rồi đưa cho Kim Châu Châu kèm theo lời miêu tả phong phú.
Nhưng chúng nó sẽ không được gửi ra ngoài.
Tống đại nhân vẫn là quan to trong triều, Tống Hàn Oánh không cho phép bản thân mang đến nguy hiểm trong cuộc sống của Kim Châu Châu.
Từ hướng Đông Nam đi tới Lĩnh Nam, nhận được bức thư đã đợi nàng ta từ lâu.
Bên trong đó không có tên người gửi, chỉ có một câu: “Chúng ta sẽ hẹn gặp lại.”
Từ nay về sau, mỗi địa phương có sản nghiệp Kim gia, nàng ta đều nhận được một bức thư.
Tống Hàn Oánh bừng tỉnh nhận ra, nàng ta đã thực hiện được chấp niệm của cuộc đời.
Là cất cánh chim bay lên không trung.
Để gió yêu lấy mình.
_HOÀN_
Cả đời này của Tống Hàn Oánh, điều may mắn nhất đó chính là gặp được Kim Châu Châu.
Không có gì may mắn hơn.
2.
Khi còn nhỏ Tống Hàn Oánh không hiểu vì sao có người sau khi kim bảng đề danh lại thay đổi tính tình.
Sau đó mới biết được, có người học nhiều như vậy vốn chỉ muốn tiến vào Hàn Lâm Viện.
Khi nương sinh ra Tống Hàn Oánh bị thương cơ thể nghiêm trọng nên khó có thai lần nữa.
Lúc phu thê còn trẻ, trượng phu hứa hẹn nhất sinh nhất thế hồng trần nhưng sau khi đắc thế liền bắt đầu nạp một phòng đầy thiếp.
Ông ta không chút cố kỵ nào còn nói đúng tình hợp lý: “Do nàng không sinh cho ta được đứa con trai đấy thôi.”
Nhưng ông ta đã quên, cơ thể thê tử mình yếu là vì lúc sinh gắng gượng nối dõi tông đường cho ông ta, là vì bà thức khuya dậy sớm lo lắng phụng dưỡng cho phụ mẫu già.
Nương luôn lén lút xướng khúc ‘Khuê oán’.
Từ nhỏ Tống Hàn Oánh đã trưởng thành sớm.
Ngay từ đầu nàng ta hận bản thân không phải là nam nhi, muốn dùng hết tất cả biện pháp để bản thân ưu tú như nam hài.
Nàng ta muốn để cho phụ thân biết hài tử mà ông ta sinh ra với nương mới là đáng giá nhất, đáng chú ý nhất, đáng được yêu nhất.
Cho đến khi biết Kim Châu Châu.
Đứa nhỏ này ngu dốt, lười biếng, ham chơi, đến tuổi này rồi mà vẫn chưa biết chữ, chứ đừng nói đến việc ngâm thơ đối câu. Nhưng cũng không gây trở ngại đến việc phụ mẫu yêu nàng.
Ồ, hóa ra, không phải cứ là con ngoan thì mới được thương.
Lúc ban đầu, Tống Hàn Oánh chán ghét Kim Châu Châu vô cùng nhưng sau đó, nàng ta không thể kiềm chế được mà yêu thích nàng.
Kim Châu Châu là người mà Tống Hàn Oánh muốn trở thành nhất, là cuộc sống lý tưởng của nàng ta.
Sau khi rời khỏi Giang Nam, mỗi một câu chữ Kim Châu Châu gửi cho Tống Hàn Oánh đọc, nàng ta đều không bỏ sót chữ nào, từ lúc nàng đi theo phụ mẫu tới đại mạc rộng lớn cho đến khúc sông dài trăng tròn vành vạnh, nàng ta đều nhớ kỹ trong lòng.
Dù thất vọng với phụ thân, tuyệt vọng với cuộc đời, hận thế giới như đêm tối nhưng Kim Châu Châu là niềm tin duy nhất mà Tống Hàn Oánh có thể dựa vào.
3.
Kỳ thi không hạn chế tuổi tác, cho nên giữa dòng tử sĩ có thể nhìn thấy người tóc trắng bạc là điều không hiếm.
Ở lứa tuổi còn quá trẻ, chưa lập gia đình lại ở giữa bảng là điều rất khó tìm.
Nhưng Tống Hàn Oánh cần tìm những kẻ như vậy nhất.
Không có danh khí, không có giá trị, không có cách nào cứu nàng ta ra khỏi hố lửa.
Tống Hàn Oánh lựa chọn Ôn Kinh Chập.
Đáng tiếc đây là người thông minh, liếc mắt một cái là né được bẫy đào hoa.
Hắn sẽ đưa đôi mắt đáng thương nhìn qua, nhưng không đến mức vì thế mà đồng ý cứu nàng ta.
Tống Hàn Oánh không còn cách nào khác, tìm thêm vài người nữa.
Lúc đầu, Hàn Quan không ở trong danh sách của Tống Hàn Oánh. Hắn ta là vật sở hữu của Kim Châu Châu.
Tống Hàn Oánh tuyệt đối không cho phép người nào phá hư hạnh phúc của Kim Châu Châu.
Nhưng nàng ta phát hiện ánh mắt của người này không an phận. Trái tim nàng ta lạnh đi, càng lúc càng bực bội.
Đúng là đồ đê tiện!
Nàng ta chỉ mới ngoắc tay vài cái hắn ta đã như con chó la liếm chạy tới.
Mới đầu còn có hơi rụt rè sau đó bởi vì cảnh đẹp vẽ nên trong đầu mà phản bội, không hề quan tâm đến Kim Châu Châu.
Đúng là đồ ích kỷ, tên nam nhân ti tiện không biết xấu hổ!
Chẳng khác nào phụ thân nàng ta.
Dưới đáy lòng Tống Hàn Oánh điên cuồng mắng hắn ta.
Nàng ta biết bản thân sẽ không bao giờ cho phép Kim Châu Châu ở bên người như vậy. Vì thế nàng cố ý cho đặt địa điểm hẹn ở sản nghiệp của nhà Kim Châu Châu, cố ý để chưởng quầy biết ít tin tức của nàng ta, cố ý để Kim Châu Châu đi tới bắt gian.
Mau nhìn rõ đi Châu Châu, đừng ở bên cạnh tên tra nam này.
Nhìn rõ đi Châu Châu, ta cũng hạ tiện như thế, cũng ghê tởm vô cùng.
Ngươi cứ hận ta đi, đừng cứu ta.
Tống Hàn Oánh đã vạch sẵn kết cục của mình.
Tìm người đến cửa cầu hôn xác suất thành công là không lớn, Tống đại nhân sẽ không có khả năng buông tay ra.
Nàng ta chỉ muốn mượn cơ hội nháo lên một trận, phá hoại thanh danh của bản thân và của Tống đại nhân.
Cá chết lưới rách đi.
Thật ra Tống Hàn Oánh không lo lắng khi Kim Châu Châu sẽ biết được hết chân tướng.
Nhưng nàng vẫn phát hiện ra.
Giống như khi còn nhỏ, phát hiện nàng ta ngủ không yên giấc luôn lén lút ngụy trang mình thành một thiên tài.
Kim Châu Châu mắng nàng ta ngốc.
Ai mới là người ngốc đây?
4.
Sau khi rời khỏi Lạc Kinh, Tống Hàn Oánh đi về phía tây.
Nàng ta thấy Kim Châu Châu nói đại mạc rất đẹp, con đường dài ngoằng.
Nàng vẽ ra những cảnh đẹp rồi đưa cho Kim Châu Châu kèm theo lời miêu tả phong phú.
Nhưng chúng nó sẽ không được gửi ra ngoài.
Tống đại nhân vẫn là quan to trong triều, Tống Hàn Oánh không cho phép bản thân mang đến nguy hiểm trong cuộc sống của Kim Châu Châu.
Từ hướng Đông Nam đi tới Lĩnh Nam, nhận được bức thư đã đợi nàng ta từ lâu.
Bên trong đó không có tên người gửi, chỉ có một câu: “Chúng ta sẽ hẹn gặp lại.”
Từ nay về sau, mỗi địa phương có sản nghiệp Kim gia, nàng ta đều nhận được một bức thư.
Tống Hàn Oánh bừng tỉnh nhận ra, nàng ta đã thực hiện được chấp niệm của cuộc đời.
Là cất cánh chim bay lên không trung.
Để gió yêu lấy mình.
_HOÀN_