Chương 5
6
Bạn thân tôi gọi điện, hẹn mai gặp.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê.
Phương Như là bạn thân của tôi từ cái thời cởi chu*ng tắm mưa, chúng tôi học cùng nhau từ tiểu học đến tận cấp ba, mãi cho đến sau kỳ thi đại học, đỗ khác trường, chúng tôi mới không còn liên lạc nhiều nữa.
Phương Như cười, nói với tôi: “Thiển Thiển, tôi với bà thương lượng xíu, bà trả lại anh bạn trai cún con kia cho tôi đi, tôi trả lại 600 tệ cho bà.”
Tôi ngây người.
Tôi cố gắng kìm lại sự run rẩy của bàn tay đang đặt dưới bàn.
“Không phải là bà có bạn trai rồi à?” Tôi nhớ hôm qua, cô ta vẫn còn đang rải cơm chó với bạn trai ở trên trang cá nhân.
Phương Như khinh thường, nghịch tóc: “Vậy thì sao? Nếu tôi hẹn hò với cậu ấy, thì tôi sẽ đá người hiện tại. Mấy hôm trước tôi gặp được một anh siêu cấp đẹp trai, anh ấy giống hệt ảnh bạn trai cún con đã gửi, tôi hỏi thăm được, số wechat của anh ấy là số wechat của cún con luôn, hóa ra anh ấy không nói dối, trước tôi còn nghĩ anh ấy là đồ lừa đảo. Giờ tôi đã gặp anh ấy ở ngoài đời rồi, đúng gu tôi luôn. Thiển Thiển, hay là như này đi, tôi trả gấp đôi, 1200 tệ•••••• bà nhượng lại anh ấy cho tôi đi, tôi rất muốn có được anh ấy.”
Tôi chỉ cảm thấy chua xót và hoang đường, tôi còn cảm thấy mình là đứa cực kỳ đê tiện và xấu xa, chẳng qua là trước đây tôi luôn tự lừa mình dối người mà thôi.
Người như Tống Hi Thần không nên bị coi thành hàng hóa, bị đổi tới đổi lui, chuyện này không công bằng với anh.
Tôi nắm chặt tay: “Xin lỗi, Phương Như, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, đến tận bây giờ anh ấy vẫn chẳng biết gì cả. Tôi muốn chia tay anh ấy, mấy ngày tới, tôi sẽ xóa tài khoản. Chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Sắc mặt Phương Như lập tức sa sầm: “Không được! Hứa Thiển Thiển, bà bị ngốc à? Tốt nhất là bà nhượng lại tài khoản cho tôi đi! Để tôi hẹn hò với anh ấy!”
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục lừa gạt tình cảm của anh ấy, cũng không muốn trêu đùa anh ấy.”
Tôi cảm thấy nếu anh biết bộ mặt thật của tôi, được bạn thân nhượng lại anh, anh nhất định sẽ không tha thứ cho chúng tôi.
Phương Như dùng sức đập bàn: “Hứa Thiển Thiển, mau đưa lại tài khoản cho tôi! Đấy là tài khoản tôi cho bà!”
“Nhưng bà đã bán cho tôi rồi, trước bà từng nói bà sẽ không đổi ý. Phương Như, tôi không thể ••••••”
“Nếu bà không đưa cho tôi, chúng ta sẽ ••••••• tuyệt giao! Tôi coi như mình không có người bạn nào như bà.” Phương Như tức giận, uy hi*p.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội.
Không phải tôi ghen ghét, mà vì tôi chỉ cảm thấy Tống Hi Thần nên tìm được một tình yêu tha thiết và chân thành ở ngoài đời thực, chứ không phải bị lừa dối mãi như này.
Tuy Phương Như là bạn tôi, nhưng tôi cũng không đồng tình thái độ của cô ta với chuyện tình cảm, Tống Hi Thần cũng không nên bị gán mác là ‘'người thứ ba’.
“Xin lỗi!” Khi còn nhỏ, tôi là đứa có tính cách yếu đuối, còn Phương Như thì lanh lẹ, nên tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng Phương Như, chuyện cô ta quyết định thì tôi nghe là được.
Nhưng lần này thì không được.
Xin lỗi, tôi không muốn lừa dối tình cảm của Tống Hi Thần nữa.
Phương Như tức giận, mắng tôi một tràng, cô ta trào phúng nói: “Bà đừng tưởng là tôi không biết bà muốn độc chiếm anh bạn trai cún con ấy gì! Bà cũng không tự soi mình trong gương đi, tự nhìn lại mình xem, vừa xấu vừa lùn! Nếu anh ấy thấy mặt của bà, thì sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm, sao mà dám yêu qua mạng với bà nữa? Anh ấy nhất định sẽ cảm thấy hối hận vì đã từng cùng bà yêu đương qua mạng.”
Tôi không ngờ Phương Như sẽ dùng những từ ngữ như vậy để công kích tôi, chắc chắn chúng tôi không thể làm bạn bè được nữa.
“Tôi sẽ chia tay anh ấy, tôi sẽ xóa tài khoản.”
“Ha! Tôi tin bà mới là lạ! Bà chờ đó cho tôi!” Phương Như rời đi.
Sau khi tôi về đến ký túc xá, tôi lấy điện thoại ra, nhìn wechat của anh.
Tống Hi Thần lại gửi đến một tin nhắn wechat mới.
“Chị ơi, mai là sinh nhật anh, chị nhất định phải chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật anh tổ chức tại phòng bao ở KTV, anh gửi địa chỉ cho chị. Chị đến tìm anh đi.”
“Chị có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh không?”
“Chị đã chuẩn bị cho anh rất nhiều quà.”
“Chị ơi, anh nhớ chị.”
Nghe giọng nói dịu dàng của anh, nước mắt tôi rơi.
Tống Hi Thần đối xử với tôi quá tốt, là tôi không xứng với anh, do tôi vẫn luôn lừa dối Tống Hi Thần.
Tôi không thể tiếp tục lừa gạt anh như này nữa.
Tôi muốn chia tay anh, nhưng nghĩ đến việc mai là sinh nhật anh, tôi vẫn không nỡ nói chuyện chia tay vào ngày hôm nay, sẽ phá hỏng tâm trạng vui vẻ trong ngày sinh nhật của anh.
Nên để đến ngày kia rồi chia tay.
7
Tôi gửi tin nhắn wechat cho anh, tôi nói tôi có việc phải về quê, không thể đến KTV để chúc mừng sinh nhật anh được, nhưng tôi sẽ gửi quà ở quầy lễ tân của KTV, bảo anh nhớ lấy.
Sau khi gửi tin nhắn, tôi thoát tài khoản wechat phụ, tôi không dám đọc tin nhắn anh gửi cho tôi nữa.
Ngày hôm sau.
Tôi đi học với tâm trạng bất ổn.
Việc khiến tôi không ngờ được là sau khi tan học, Tống Hi Thần đã chặn tôi lại.
“Thiển Thiển, hôm nay là sinh nhật anh, anh mời mấy người bạn cùng đi hát, chị cũng đi cùng đo.” Tống Hi Thần mỉm cười nói.
Tôi: ••••••
Tống Hi Thần không cho tôi cơ hội nói lời từ chối: “Lần trước anh đã cứu chị, mà sinh nhật anh chị lại không đến à? Chị không cho anh mặt mũi à?”
Tôi đành phải gật đầu đồng ý, anh mời tôi vì anh coi tôi là bạn mà.
Trong lòng tôi nghĩ, coi như đây sẽ là lần cuối cùng tôi chúc mừng sinh nhật anh dưới vai trò bạn gái, dù anh không biết tôi là bạn gái qua mạng của anh.
Sau khi đến phòng bao KTV, tôi thấy 6 nam 4 nữ ngồi trên sopha nói chuyện phiếm.
Hôm nay Lý Vi Vi trang điểm rất đẹp, tóc uốn sóng, và bộ móng mới làm.
Trên khuôn mặt cậu ta lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Tôi nhìn Tống Hi Thần chau mày, tôi không biết anh đang nói một mình, hay là nói với tôi: “Anh không mời cô ta •••••• không biết vì sao cô ta lại đến.”
Tâm tình tôi rất phúc tạp, tôi ngồi xuống sopha.
Tống Hi Thần liền ngồi xuống ngay cạnh tôi.
Anh lấy một chai Wahaha từ trong ba lô ra đặt xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn chai Wahaha, trong lòng vừa ngọt lại vừa chua.
Lý Vi Vi vừa nói chuyện với anh, vừa muốn cầm lấy chai Wahaha.
Anh vốn vẫn luôn chẳng để ý đến Lý Vi Vi, lại đột nhiên chau mày: “Không phải cho cô, cho chị ấy mà. Trên bàn đầy đồ uống.”
Bằng mắt thường tôi cũng thấy được vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng của Lý Vi Vi.
Lý Vi Vi chỉ có thể lấy một loại đồ uống khác.
Tôi yên lặng uống wahaha.
Tôi nghĩ chắc Tống Hi Thần coi tôi như một người bạn, nhưng thái độ của anh với những người anh không thân khác một tời một vực, vừa lạnh lùng vừa bất cần, bảo ghét là ghét luôn.
Tôi cũng từng ảo tưởng, Tống Hi Thần có khi nào đã thích tôi không.......
Nhưng ảo tưởng mãi mãi chỉ ảo tưởng.
Tống Hi Thần chọn một bài hát của Châu Kiệt Luân.
Khi anh bắt đầu hát, tôi khẽ bật cười.
Tôi cũng chẳng ngờ người đẹp trai như anh, lại có tiếng hát ••• lệch tông, lệch nhịp*.
(五音不全 - Ngũ âm không đầy đủ: âm nhạc cổ của Trung được chia làm 5 âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm, câu này chỉ người hát lệch nhịp, lệch âm, lệch tông, hát tệ)
Nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra nụ cười.
Trái tim tôi nhảy lên bình bịch, xong phim, tôi không cưỡng lại được sự quy*n rũ này của cún con.
Tống Hi Thần đã đi nghe điện thoại, rời khỏi phòng bao.
Nhưng mặt tôi vẫn cứ đỏ bừng, đầu óc cũng nóng bừng, tôi khẩn trương, vội vã uống nước, nhưng sau khi cầm nước lên uống xong, tôi mới nhận ra đó là Vodka.
Đầu lưỡi tôi nóng rát, nhưng rất kích thích.
Trong lòng tôi cảm thấy khổ sở, bạn của Tống Hi Thần lại rót thêm cho tôi một chén rượu nữa, tôi hào sảng dùng một hơi uống cạn.
Vì tôi biết rõ, ngày mai chúng tôi sẽ phải chia tay.
Thất tình thực sự rất đau đớn, dù tôi đã biết mình sẽ thất tình từ trước.
Sau đó •••
Tôi không nhớ mình đã về ký túc xá bằng cách nào.
Hình như tôi đã nghe thấy Tống Hi Thần nói gì đó vào tai tôi, kiểu muốn tôi làm bạn bè linh tinh gì đó của anh.
Tôi nói “Được” một cách tùy ý.
Tôi đã nghe thấy tiếng cười phấn khích của anh: “Hứa Thiển Thiển •••••• ngày mai gặp•••••của tôi •••”
Bạn thân tôi gọi điện, hẹn mai gặp.
Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê.
Phương Như là bạn thân của tôi từ cái thời cởi chu*ng tắm mưa, chúng tôi học cùng nhau từ tiểu học đến tận cấp ba, mãi cho đến sau kỳ thi đại học, đỗ khác trường, chúng tôi mới không còn liên lạc nhiều nữa.
Phương Như cười, nói với tôi: “Thiển Thiển, tôi với bà thương lượng xíu, bà trả lại anh bạn trai cún con kia cho tôi đi, tôi trả lại 600 tệ cho bà.”
Tôi ngây người.
Tôi cố gắng kìm lại sự run rẩy của bàn tay đang đặt dưới bàn.
“Không phải là bà có bạn trai rồi à?” Tôi nhớ hôm qua, cô ta vẫn còn đang rải cơm chó với bạn trai ở trên trang cá nhân.
Phương Như khinh thường, nghịch tóc: “Vậy thì sao? Nếu tôi hẹn hò với cậu ấy, thì tôi sẽ đá người hiện tại. Mấy hôm trước tôi gặp được một anh siêu cấp đẹp trai, anh ấy giống hệt ảnh bạn trai cún con đã gửi, tôi hỏi thăm được, số wechat của anh ấy là số wechat của cún con luôn, hóa ra anh ấy không nói dối, trước tôi còn nghĩ anh ấy là đồ lừa đảo. Giờ tôi đã gặp anh ấy ở ngoài đời rồi, đúng gu tôi luôn. Thiển Thiển, hay là như này đi, tôi trả gấp đôi, 1200 tệ•••••• bà nhượng lại anh ấy cho tôi đi, tôi rất muốn có được anh ấy.”
Tôi chỉ cảm thấy chua xót và hoang đường, tôi còn cảm thấy mình là đứa cực kỳ đê tiện và xấu xa, chẳng qua là trước đây tôi luôn tự lừa mình dối người mà thôi.
Người như Tống Hi Thần không nên bị coi thành hàng hóa, bị đổi tới đổi lui, chuyện này không công bằng với anh.
Tôi nắm chặt tay: “Xin lỗi, Phương Như, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa, đến tận bây giờ anh ấy vẫn chẳng biết gì cả. Tôi muốn chia tay anh ấy, mấy ngày tới, tôi sẽ xóa tài khoản. Chúng ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
Sắc mặt Phương Như lập tức sa sầm: “Không được! Hứa Thiển Thiển, bà bị ngốc à? Tốt nhất là bà nhượng lại tài khoản cho tôi đi! Để tôi hẹn hò với anh ấy!”
Tôi lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể tiếp tục lừa gạt tình cảm của anh ấy, cũng không muốn trêu đùa anh ấy.”
Tôi cảm thấy nếu anh biết bộ mặt thật của tôi, được bạn thân nhượng lại anh, anh nhất định sẽ không tha thứ cho chúng tôi.
Phương Như dùng sức đập bàn: “Hứa Thiển Thiển, mau đưa lại tài khoản cho tôi! Đấy là tài khoản tôi cho bà!”
“Nhưng bà đã bán cho tôi rồi, trước bà từng nói bà sẽ không đổi ý. Phương Như, tôi không thể ••••••”
“Nếu bà không đưa cho tôi, chúng ta sẽ ••••••• tuyệt giao! Tôi coi như mình không có người bạn nào như bà.” Phương Như tức giận, uy hi*p.
Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội.
Không phải tôi ghen ghét, mà vì tôi chỉ cảm thấy Tống Hi Thần nên tìm được một tình yêu tha thiết và chân thành ở ngoài đời thực, chứ không phải bị lừa dối mãi như này.
Tuy Phương Như là bạn tôi, nhưng tôi cũng không đồng tình thái độ của cô ta với chuyện tình cảm, Tống Hi Thần cũng không nên bị gán mác là ‘'người thứ ba’.
“Xin lỗi!” Khi còn nhỏ, tôi là đứa có tính cách yếu đuối, còn Phương Như thì lanh lẹ, nên tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng Phương Như, chuyện cô ta quyết định thì tôi nghe là được.
Nhưng lần này thì không được.
Xin lỗi, tôi không muốn lừa dối tình cảm của Tống Hi Thần nữa.
Phương Như tức giận, mắng tôi một tràng, cô ta trào phúng nói: “Bà đừng tưởng là tôi không biết bà muốn độc chiếm anh bạn trai cún con ấy gì! Bà cũng không tự soi mình trong gương đi, tự nhìn lại mình xem, vừa xấu vừa lùn! Nếu anh ấy thấy mặt của bà, thì sẽ chỉ cảm thấy ghê tởm, sao mà dám yêu qua mạng với bà nữa? Anh ấy nhất định sẽ cảm thấy hối hận vì đã từng cùng bà yêu đương qua mạng.”
Tôi không ngờ Phương Như sẽ dùng những từ ngữ như vậy để công kích tôi, chắc chắn chúng tôi không thể làm bạn bè được nữa.
“Tôi sẽ chia tay anh ấy, tôi sẽ xóa tài khoản.”
“Ha! Tôi tin bà mới là lạ! Bà chờ đó cho tôi!” Phương Như rời đi.
Sau khi tôi về đến ký túc xá, tôi lấy điện thoại ra, nhìn wechat của anh.
Tống Hi Thần lại gửi đến một tin nhắn wechat mới.
“Chị ơi, mai là sinh nhật anh, chị nhất định phải chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Sinh nhật anh tổ chức tại phòng bao ở KTV, anh gửi địa chỉ cho chị. Chị đến tìm anh đi.”
“Chị có chuẩn bị quà sinh nhật cho anh không?”
“Chị đã chuẩn bị cho anh rất nhiều quà.”
“Chị ơi, anh nhớ chị.”
Nghe giọng nói dịu dàng của anh, nước mắt tôi rơi.
Tống Hi Thần đối xử với tôi quá tốt, là tôi không xứng với anh, do tôi vẫn luôn lừa dối Tống Hi Thần.
Tôi không thể tiếp tục lừa gạt anh như này nữa.
Tôi muốn chia tay anh, nhưng nghĩ đến việc mai là sinh nhật anh, tôi vẫn không nỡ nói chuyện chia tay vào ngày hôm nay, sẽ phá hỏng tâm trạng vui vẻ trong ngày sinh nhật của anh.
Nên để đến ngày kia rồi chia tay.
7
Tôi gửi tin nhắn wechat cho anh, tôi nói tôi có việc phải về quê, không thể đến KTV để chúc mừng sinh nhật anh được, nhưng tôi sẽ gửi quà ở quầy lễ tân của KTV, bảo anh nhớ lấy.
Sau khi gửi tin nhắn, tôi thoát tài khoản wechat phụ, tôi không dám đọc tin nhắn anh gửi cho tôi nữa.
Ngày hôm sau.
Tôi đi học với tâm trạng bất ổn.
Việc khiến tôi không ngờ được là sau khi tan học, Tống Hi Thần đã chặn tôi lại.
“Thiển Thiển, hôm nay là sinh nhật anh, anh mời mấy người bạn cùng đi hát, chị cũng đi cùng đo.” Tống Hi Thần mỉm cười nói.
Tôi: ••••••
Tống Hi Thần không cho tôi cơ hội nói lời từ chối: “Lần trước anh đã cứu chị, mà sinh nhật anh chị lại không đến à? Chị không cho anh mặt mũi à?”
Tôi đành phải gật đầu đồng ý, anh mời tôi vì anh coi tôi là bạn mà.
Trong lòng tôi nghĩ, coi như đây sẽ là lần cuối cùng tôi chúc mừng sinh nhật anh dưới vai trò bạn gái, dù anh không biết tôi là bạn gái qua mạng của anh.
Sau khi đến phòng bao KTV, tôi thấy 6 nam 4 nữ ngồi trên sopha nói chuyện phiếm.
Hôm nay Lý Vi Vi trang điểm rất đẹp, tóc uốn sóng, và bộ móng mới làm.
Trên khuôn mặt cậu ta lộ ra một nụ cười thẹn thùng.
Tôi nhìn Tống Hi Thần chau mày, tôi không biết anh đang nói một mình, hay là nói với tôi: “Anh không mời cô ta •••••• không biết vì sao cô ta lại đến.”
Tâm tình tôi rất phúc tạp, tôi ngồi xuống sopha.
Tống Hi Thần liền ngồi xuống ngay cạnh tôi.
Anh lấy một chai Wahaha từ trong ba lô ra đặt xuống trước mặt tôi.
Tôi nhìn chai Wahaha, trong lòng vừa ngọt lại vừa chua.
Lý Vi Vi vừa nói chuyện với anh, vừa muốn cầm lấy chai Wahaha.
Anh vốn vẫn luôn chẳng để ý đến Lý Vi Vi, lại đột nhiên chau mày: “Không phải cho cô, cho chị ấy mà. Trên bàn đầy đồ uống.”
Bằng mắt thường tôi cũng thấy được vẻ mặt xấu hổ ngại ngùng của Lý Vi Vi.
Lý Vi Vi chỉ có thể lấy một loại đồ uống khác.
Tôi yên lặng uống wahaha.
Tôi nghĩ chắc Tống Hi Thần coi tôi như một người bạn, nhưng thái độ của anh với những người anh không thân khác một tời một vực, vừa lạnh lùng vừa bất cần, bảo ghét là ghét luôn.
Tôi cũng từng ảo tưởng, Tống Hi Thần có khi nào đã thích tôi không.......
Nhưng ảo tưởng mãi mãi chỉ ảo tưởng.
Tống Hi Thần chọn một bài hát của Châu Kiệt Luân.
Khi anh bắt đầu hát, tôi khẽ bật cười.
Tôi cũng chẳng ngờ người đẹp trai như anh, lại có tiếng hát ••• lệch tông, lệch nhịp*.
(五音不全 - Ngũ âm không đầy đủ: âm nhạc cổ của Trung được chia làm 5 âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm, câu này chỉ người hát lệch nhịp, lệch âm, lệch tông, hát tệ)
Nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra nụ cười.
Trái tim tôi nhảy lên bình bịch, xong phim, tôi không cưỡng lại được sự quy*n rũ này của cún con.
Tống Hi Thần đã đi nghe điện thoại, rời khỏi phòng bao.
Nhưng mặt tôi vẫn cứ đỏ bừng, đầu óc cũng nóng bừng, tôi khẩn trương, vội vã uống nước, nhưng sau khi cầm nước lên uống xong, tôi mới nhận ra đó là Vodka.
Đầu lưỡi tôi nóng rát, nhưng rất kích thích.
Trong lòng tôi cảm thấy khổ sở, bạn của Tống Hi Thần lại rót thêm cho tôi một chén rượu nữa, tôi hào sảng dùng một hơi uống cạn.
Vì tôi biết rõ, ngày mai chúng tôi sẽ phải chia tay.
Thất tình thực sự rất đau đớn, dù tôi đã biết mình sẽ thất tình từ trước.
Sau đó •••
Tôi không nhớ mình đã về ký túc xá bằng cách nào.
Hình như tôi đã nghe thấy Tống Hi Thần nói gì đó vào tai tôi, kiểu muốn tôi làm bạn bè linh tinh gì đó của anh.
Tôi nói “Được” một cách tùy ý.
Tôi đã nghe thấy tiếng cười phấn khích của anh: “Hứa Thiển Thiển •••••• ngày mai gặp•••••của tôi •••”