Chương 6
8
Hôm sau, lúc tỉnh lại, đầu tôi đau như búa bổ.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua tôi chỉ cảm thấy không chấp nhận nổi và hối hận, tôi vậy mà lại uống say.
Tôi say đến mức không nhớ được gì cả, không nhớ được cả việc tối qua mình đã về ký túc xá bằng cách nào.
Tôi mở tài khoản wechat phụ ra, tôi thấy tin nhắn ngày hôm qua Tống Hi Thần đã trả lời.
“Chị đến phòng bao đi, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Chuyện quan trọng?
Bỏ đi, hôm qua tôi đã đến đó, nhưng anh đâu biết tôi là bạn gái qua mạng của anh.
Sau đó tôi say, cũng chẳng biết chuyện anh nói là chuyện gì.
Tôi cố chịu nỗi đau trong lòng, mở bản ghi chú tôi đã chuẩn bị từ lâu gửi cho anh.
Đây là lời chia tay mà tôi mất rất nhiều mấy giờ để viết, cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại sửa.
“Xin lỗi, chị đã lừa anh. Chúng ta kết thúc việc yêu qua mạng đi. Chị không thể gặp anh ở ngời đời được. Chị xóa tài khoản, chúng ta đừng liên lạc nữa. Chúc anh tìm được tình yêu đích thực.”
Nói xong, tôi nộp yêu cầu xóa tài khoản.
Trái tim tôi rất khó chịu, chuyện tình qua mạng của tôi đã kết thúc.
Mỗi ngày tôi đều chìm đắm trong dư vị ngọt ngào của tình yêu, thứ khiến tôi luyến tiếc là anh, là Tống Hi Thần, nhưng khoảng thời gian đó giống như thứ tôi trộm được, tôi lừa dối mới có được.
Hai ngày này là hai ngày cuối tuần, tôi xin giáo viên hướng dẫn nghỉ thêm hai ngày nữa, tôi về nhà, đóng kín cửa, ở lì trong phòng.
Bốn ngày sau tôi mới đi học lại.
Dù tôi muốn tránh Tống Hi Thần, nhưng chúng tôi lại là bạn cùng lớp, nên tôi có muốn tránh thì cũng tránh không được.
Tôi thấy mặt anh lạnh như băng, giống như một người xa lạ lạnh lùng lướt qua người tôi.
Tôi có hơi ngây người, ngoài đời thực, Tống Hi Thần coi tôi như bạn bè, sao lại đối xử lạnh lùng với tôi như thế?
Có lẽ nào •••••• hôm tôi uống say, mượn rượu phát điên, làm ra chuyện gì đó chọc giận Tống Hi Thần?
Hay là vì anh đã chia tay với bạn gái qua mạng, trước đây anh thân thiết với tôi, vì cảm thấy giọng cũng tôi giống nhau, bây giờ đã chia tay, nên chắc anh cũng chẳng muốn gặp tôi nữa.
Tuy trong lòng tôi cảm thấy mất mát, nhưng tôi cũng thấy như vậy cũng tốt, ít nhất thì tôi có thể không cần phải đối mặt với Tống Hi Thần, không cần phải tỏ vẻ mình không sao dù trong lòng đã đau muốn xỉu
Cứ vậy đi, chúng ta trở thành những người xa lạ.
Ngày hôm sau, không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, mà tôi cứ cảm thấy có người đang hung hăng nhìn tôi chằm chằm, không nhìn thì cũng là trừng mắt lườm!
Khi tôi quay đầu lại, lại chẳng thấy ai cả.
Có lẽ nào là do tôi đa nghi quá thật?
Tối hôm ấy, tôi đang nằm trong ký túc xá đắp mặt nạ đen.
Mặt nạ đen là do bạn cùng phòng Vương Vi mới mua gần đây, cô ấy nhất quyết muốn chia sẻ cùng tôi.
Đúng lúc này, hình nhưng tôi nghe loáng thoáng có người ở dưới ký túc xá gọi tên tôi.
“Hứa Thiển Thiển!”
Ban đầu tôi còn tưởng là đang gọi người khác, nhưng người kia cứ gọi tên tôi mãi.
Tôi và Vương Vi đi về phía cửa sổ, nhìn xuống dưới, xem đang xảy ra chuyện gì.
Khi tôi nhìn rõ người đứng dưới ký túc xá là ai, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Sao lại là Tống Hi Thần?
Vương Vi nghi ngờ hỏi: “Là Tống Hi Thần thật à? Sao cậu ấy lại đến đây? Cậu ấy đến tìm bà à?”
Tôi cũng ngây cả người.
Tôi nghe thấy Tống Hi Thần ở dưới ký túc xá, nói lớn: “Hứa Thiển Thiển, chị là cái đồ ••••••• phụ nữ hư hỏng, chị vứt bỏ anh! Rõ ràng chị đã đồng ý làm bạn gái anh rồi mà?”
Tôi phát điên rồi........
Tống Hi Thần rốt cuộc bị làm sao vậy!
Tôi thấy đã có rất nhiều người mở cửa sổ ra nhìn.
Dưới tình thế cấp bách, tôi vội vàng lao xuống dưới tìm Tống Hi Thần.
Khi tôi chạy đến trước mặt Tống Hi Thần, tôi ngửi được mùi rượu nồng nặc ở trên người anh.
Tống Hi Thần say à?
Chả trách, anh say nên mới nói ra những lời đó!
Tôi vội vàng muốn lôi Tống Hi Thần đi, cả người Tống Hi Thần đè lên trên người tôi, tôi gần như là vừa đỡ vừa kéo, kéo Tống Hi Thần rời khỏi chân tòa ký túc xá.
Anh giống như một chú cún bự, dựa vào người tôi, lẩm bẩm không ngừng.
“Sao chị lại không cần anh nữa •••••”
“Sao chị lại bỏ rơi anh?”
“Chị không yêu anh à?”
Trong lòng tôi cũng rất áy náy, Tống Hi Thần uống nhiều như vậy là do tôi và anh đã chia tay qua mạng à, uống đến say luôn ư?
Nhưng vì sao anh lại chạy đến dưới ký túc xá của tôi để nói những lời đó?
Đột nhiên, trong đầu tôi nhảy ra một suy đoán khó tin.....
Có khi nào Tống Hi Thần đã biết tôi là bạn gái qua mạng của anh rồi hay không?
Hôm sau, lúc tỉnh lại, đầu tôi đau như búa bổ.
Nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua tôi chỉ cảm thấy không chấp nhận nổi và hối hận, tôi vậy mà lại uống say.
Tôi say đến mức không nhớ được gì cả, không nhớ được cả việc tối qua mình đã về ký túc xá bằng cách nào.
Tôi mở tài khoản wechat phụ ra, tôi thấy tin nhắn ngày hôm qua Tống Hi Thần đã trả lời.
“Chị đến phòng bao đi, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Chuyện quan trọng?
Bỏ đi, hôm qua tôi đã đến đó, nhưng anh đâu biết tôi là bạn gái qua mạng của anh.
Sau đó tôi say, cũng chẳng biết chuyện anh nói là chuyện gì.
Tôi cố chịu nỗi đau trong lòng, mở bản ghi chú tôi đã chuẩn bị từ lâu gửi cho anh.
Đây là lời chia tay mà tôi mất rất nhiều mấy giờ để viết, cứ viết rồi lại xóa, xóa rồi lại sửa.
“Xin lỗi, chị đã lừa anh. Chúng ta kết thúc việc yêu qua mạng đi. Chị không thể gặp anh ở ngời đời được. Chị xóa tài khoản, chúng ta đừng liên lạc nữa. Chúc anh tìm được tình yêu đích thực.”
Nói xong, tôi nộp yêu cầu xóa tài khoản.
Trái tim tôi rất khó chịu, chuyện tình qua mạng của tôi đã kết thúc.
Mỗi ngày tôi đều chìm đắm trong dư vị ngọt ngào của tình yêu, thứ khiến tôi luyến tiếc là anh, là Tống Hi Thần, nhưng khoảng thời gian đó giống như thứ tôi trộm được, tôi lừa dối mới có được.
Hai ngày này là hai ngày cuối tuần, tôi xin giáo viên hướng dẫn nghỉ thêm hai ngày nữa, tôi về nhà, đóng kín cửa, ở lì trong phòng.
Bốn ngày sau tôi mới đi học lại.
Dù tôi muốn tránh Tống Hi Thần, nhưng chúng tôi lại là bạn cùng lớp, nên tôi có muốn tránh thì cũng tránh không được.
Tôi thấy mặt anh lạnh như băng, giống như một người xa lạ lạnh lùng lướt qua người tôi.
Tôi có hơi ngây người, ngoài đời thực, Tống Hi Thần coi tôi như bạn bè, sao lại đối xử lạnh lùng với tôi như thế?
Có lẽ nào •••••• hôm tôi uống say, mượn rượu phát điên, làm ra chuyện gì đó chọc giận Tống Hi Thần?
Hay là vì anh đã chia tay với bạn gái qua mạng, trước đây anh thân thiết với tôi, vì cảm thấy giọng cũng tôi giống nhau, bây giờ đã chia tay, nên chắc anh cũng chẳng muốn gặp tôi nữa.
Tuy trong lòng tôi cảm thấy mất mát, nhưng tôi cũng thấy như vậy cũng tốt, ít nhất thì tôi có thể không cần phải đối mặt với Tống Hi Thần, không cần phải tỏ vẻ mình không sao dù trong lòng đã đau muốn xỉu
Cứ vậy đi, chúng ta trở thành những người xa lạ.
Ngày hôm sau, không biết có phải do ảo giác của tôi hay không, mà tôi cứ cảm thấy có người đang hung hăng nhìn tôi chằm chằm, không nhìn thì cũng là trừng mắt lườm!
Khi tôi quay đầu lại, lại chẳng thấy ai cả.
Có lẽ nào là do tôi đa nghi quá thật?
Tối hôm ấy, tôi đang nằm trong ký túc xá đắp mặt nạ đen.
Mặt nạ đen là do bạn cùng phòng Vương Vi mới mua gần đây, cô ấy nhất quyết muốn chia sẻ cùng tôi.
Đúng lúc này, hình nhưng tôi nghe loáng thoáng có người ở dưới ký túc xá gọi tên tôi.
“Hứa Thiển Thiển!”
Ban đầu tôi còn tưởng là đang gọi người khác, nhưng người kia cứ gọi tên tôi mãi.
Tôi và Vương Vi đi về phía cửa sổ, nhìn xuống dưới, xem đang xảy ra chuyện gì.
Khi tôi nhìn rõ người đứng dưới ký túc xá là ai, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Sao lại là Tống Hi Thần?
Vương Vi nghi ngờ hỏi: “Là Tống Hi Thần thật à? Sao cậu ấy lại đến đây? Cậu ấy đến tìm bà à?”
Tôi cũng ngây cả người.
Tôi nghe thấy Tống Hi Thần ở dưới ký túc xá, nói lớn: “Hứa Thiển Thiển, chị là cái đồ ••••••• phụ nữ hư hỏng, chị vứt bỏ anh! Rõ ràng chị đã đồng ý làm bạn gái anh rồi mà?”
Tôi phát điên rồi........
Tống Hi Thần rốt cuộc bị làm sao vậy!
Tôi thấy đã có rất nhiều người mở cửa sổ ra nhìn.
Dưới tình thế cấp bách, tôi vội vàng lao xuống dưới tìm Tống Hi Thần.
Khi tôi chạy đến trước mặt Tống Hi Thần, tôi ngửi được mùi rượu nồng nặc ở trên người anh.
Tống Hi Thần say à?
Chả trách, anh say nên mới nói ra những lời đó!
Tôi vội vàng muốn lôi Tống Hi Thần đi, cả người Tống Hi Thần đè lên trên người tôi, tôi gần như là vừa đỡ vừa kéo, kéo Tống Hi Thần rời khỏi chân tòa ký túc xá.
Anh giống như một chú cún bự, dựa vào người tôi, lẩm bẩm không ngừng.
“Sao chị lại không cần anh nữa •••••”
“Sao chị lại bỏ rơi anh?”
“Chị không yêu anh à?”
Trong lòng tôi cũng rất áy náy, Tống Hi Thần uống nhiều như vậy là do tôi và anh đã chia tay qua mạng à, uống đến say luôn ư?
Nhưng vì sao anh lại chạy đến dưới ký túc xá của tôi để nói những lời đó?
Đột nhiên, trong đầu tôi nhảy ra một suy đoán khó tin.....
Có khi nào Tống Hi Thần đã biết tôi là bạn gái qua mạng của anh rồi hay không?