Chương 4
5
Các bạn muốn cùng nhau nâng cốc chúc mừng lớp phó, tôi cũng cầm một cốc bia.
Nhưng tôi còn chưa kịp uống, thì đã có người nhét một chai wahaha* vào tay tôi.
(Wahaha – tên một công ty sản xuất nước giải khát, sản phẩm điển hình là sữa chua uống vị trái cây Wahaha)
Tôi khờ luôn.
Tôi nhìn Tống Hi Thần ngồi bên cạnh.
Trong mắt Tống Hi Thần lộ rõ sự bất mãn: “Em bé không được uống rượu, uống cái này đi.”
Tôi:…
Dù tôi không cao bằng anh, dù tôi mới cao đến ngực anh, nhưng em trai à, chị lớn hơn anh đấy!
Mặt tôi vẫn còn đang ửng đỏ, cầm lấy chai Wahaha để uống, bỏ cốc bia xuống.
Sau khi buổi liên hoan kết thúc, bọn chúng tôi lại kéo nhau đến quán bar để nhảy.
Tôi chưa từng đến đó, nên có chút tò mò.
Khi tôi đến quá bar, tôi thấy mọi người đang điên cuồng nhảy múa*......
(群魔乱舞: thành ngữ - Quần ma loạn vũ)
Âm thanh ầm ĩ đến mức inh tai nhức óc.
Đủ rồi, tạm biệt!
Lúc tôi đang chuẩn bị ra ngoài, thì Tống Hi Thần đã đuổi theo tôi.
“Đi thôi, anh về cùng chị, anh cũng có chút việc phải về xử lý, cùng đường.”.
Tôi gật đầu, trái tim đập rất nhanh.
Quán bar cách trường không xa, nên chúng tôi cùng nhau đi bộ về.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Tống Hi Thần đi vào.
Anh mua một đống kẹo mút, còn mua thêm một chai wahaha, anh đưa chai wahaha cho tôi.
“Cho chị.”
“Sao lại cho tớ?”
“Anh thấy chị thích.” Anh cười nói: “Chị uống hết chai vừa nãy anh đưa chị rồi.”
Trái tim tôi lại mất sạch liêm sỉ, nhảy lên bình bịch.
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề: “Cậu thích kẹo mút à?”
Anh đáp: “Không thích, nhưng bạn gái anh nói hút thuốc không tốt, nên anh cai thuốc, dùng đường thay thuốc.”
Trái tim tôi không ổn rồi.
Anh ngoan quá đi mất!
Tôi từng nhắn trên wechat, bảo anh là hút thuốc không tốt, nhưng không ngờ anh lại cai thuốc thật.
Bảo sao trong hơi thở của anh lúc nào cũng thoang thoảng mùi kẹo chanh.
“Thiển Thiển ••••” Anh đột nhiên cúi đầu, má lúm đồng tiền xinh đẹp qu///yến r//ũ muốn xỉu, giọng anh vang vọng bên tai tôi, ngọt đến nỗi làm tai tôi tan chảy.
Tôi giả vờ tỏ ra bình tĩnh: “Sao thế?”
“Chị có bạn trai không?” Anh hỏi.
Tôi chớp chớp mắt, buột miệng thốt lên: “Không có!” tôi cứ cảm thấy vô cùng chột dạ.
Bằng mắt thường tôi cũng thấy được sự không vui trên mặt anh: “Ồ, Thiển Thiển đáng yêu như này, vậy mà lại không có bạn trai à?”
Tôi cười xấu hổ, tôi bình thường đến mức nếu để trong đám đông cũng chẳng ai để ý đến.
“Ừ, phải, tớ không có.”
Tống Hi Thần nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ánh sáng lấp lánh: “Anh có bạn gái. Chị ấy giống chị •••••• siêu đáng yêu, giọng cũng rất giống.”
Tôi lập lức cảm thấy chột dạ, nói nhăng nói cuội: “Vậy à.”
Tôi cũng hiểu, vì sao Tống Hi Thần lại đối xử tốt với tôi, hóa ra là vì anh cảm thấy giọng tôi giống với giọng bạn gái qua mạng của anh, nên anh mới coi tôi như bạn bè, thân thiết với tôi.
Chỉ là anh không biết, tôi chính là bạn gái qua mạng của anh.
Chúng tôi về đến trường, anh đưa tôi về đến tận ký túc xá nữ.
Tôi vẫn đi thẳng về phía trước, không biết vì sao tôi cứ có cảm giác anh chưa vội rời đi, mà anh như thể vẫn đang luôn nhìn tôi.
Các bạn muốn cùng nhau nâng cốc chúc mừng lớp phó, tôi cũng cầm một cốc bia.
Nhưng tôi còn chưa kịp uống, thì đã có người nhét một chai wahaha* vào tay tôi.
(Wahaha – tên một công ty sản xuất nước giải khát, sản phẩm điển hình là sữa chua uống vị trái cây Wahaha)
Tôi khờ luôn.
Tôi nhìn Tống Hi Thần ngồi bên cạnh.
Trong mắt Tống Hi Thần lộ rõ sự bất mãn: “Em bé không được uống rượu, uống cái này đi.”
Tôi:…
Dù tôi không cao bằng anh, dù tôi mới cao đến ngực anh, nhưng em trai à, chị lớn hơn anh đấy!
Mặt tôi vẫn còn đang ửng đỏ, cầm lấy chai Wahaha để uống, bỏ cốc bia xuống.
Sau khi buổi liên hoan kết thúc, bọn chúng tôi lại kéo nhau đến quán bar để nhảy.
Tôi chưa từng đến đó, nên có chút tò mò.
Khi tôi đến quá bar, tôi thấy mọi người đang điên cuồng nhảy múa*......
(群魔乱舞: thành ngữ - Quần ma loạn vũ)
Âm thanh ầm ĩ đến mức inh tai nhức óc.
Đủ rồi, tạm biệt!
Lúc tôi đang chuẩn bị ra ngoài, thì Tống Hi Thần đã đuổi theo tôi.
“Đi thôi, anh về cùng chị, anh cũng có chút việc phải về xử lý, cùng đường.”.
Tôi gật đầu, trái tim đập rất nhanh.
Quán bar cách trường không xa, nên chúng tôi cùng nhau đi bộ về.
Khi đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Tống Hi Thần đi vào.
Anh mua một đống kẹo mút, còn mua thêm một chai wahaha, anh đưa chai wahaha cho tôi.
“Cho chị.”
“Sao lại cho tớ?”
“Anh thấy chị thích.” Anh cười nói: “Chị uống hết chai vừa nãy anh đưa chị rồi.”
Trái tim tôi lại mất sạch liêm sỉ, nhảy lên bình bịch.
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề: “Cậu thích kẹo mút à?”
Anh đáp: “Không thích, nhưng bạn gái anh nói hút thuốc không tốt, nên anh cai thuốc, dùng đường thay thuốc.”
Trái tim tôi không ổn rồi.
Anh ngoan quá đi mất!
Tôi từng nhắn trên wechat, bảo anh là hút thuốc không tốt, nhưng không ngờ anh lại cai thuốc thật.
Bảo sao trong hơi thở của anh lúc nào cũng thoang thoảng mùi kẹo chanh.
“Thiển Thiển ••••” Anh đột nhiên cúi đầu, má lúm đồng tiền xinh đẹp qu///yến r//ũ muốn xỉu, giọng anh vang vọng bên tai tôi, ngọt đến nỗi làm tai tôi tan chảy.
Tôi giả vờ tỏ ra bình tĩnh: “Sao thế?”
“Chị có bạn trai không?” Anh hỏi.
Tôi chớp chớp mắt, buột miệng thốt lên: “Không có!” tôi cứ cảm thấy vô cùng chột dạ.
Bằng mắt thường tôi cũng thấy được sự không vui trên mặt anh: “Ồ, Thiển Thiển đáng yêu như này, vậy mà lại không có bạn trai à?”
Tôi cười xấu hổ, tôi bình thường đến mức nếu để trong đám đông cũng chẳng ai để ý đến.
“Ừ, phải, tớ không có.”
Tống Hi Thần nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ánh sáng lấp lánh: “Anh có bạn gái. Chị ấy giống chị •••••• siêu đáng yêu, giọng cũng rất giống.”
Tôi lập lức cảm thấy chột dạ, nói nhăng nói cuội: “Vậy à.”
Tôi cũng hiểu, vì sao Tống Hi Thần lại đối xử tốt với tôi, hóa ra là vì anh cảm thấy giọng tôi giống với giọng bạn gái qua mạng của anh, nên anh mới coi tôi như bạn bè, thân thiết với tôi.
Chỉ là anh không biết, tôi chính là bạn gái qua mạng của anh.
Chúng tôi về đến trường, anh đưa tôi về đến tận ký túc xá nữ.
Tôi vẫn đi thẳng về phía trước, không biết vì sao tôi cứ có cảm giác anh chưa vội rời đi, mà anh như thể vẫn đang luôn nhìn tôi.