Chương 2
Câu hỏi về việc liệu có cùng hắn gặp gỡ lần nữa chỉ thoáng qua trong đầu nhưng cô cuối cùng cũng có lời giải đáp. Từ sau hôm đó, hắn cùng tiểu công chúa trở thành khách quen của tiệm. Mỗi lần đến hắn đều chỉ gọi cà phê đen và luôn ngồi cạnh cửa sổ. Bé con thì thường uống nước ép hoặc thỉnh thoảng được hắn cho phép ăn kem. Cô và bé con cũng ngày càng thân thiết hơn.
Cô đặc biệt có cảm tình với cô bé này nên thường chuẩn bị rất nhiều trò vui khi hắn đưa con gái đến. Mỗi lần cô bé đều chơi rất vui vẻ khiến tâm tình của cô cũng tốt hơn hẳn. Vốn dĩ những lúc vắng khách mà không có việc gì làm cũng rất buồn chán, nhân lúc có bé con vừa hay giúp cô quên đi những muộn phiền.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô đột nhiên hình thành thói quen mong chờ hắn đưa tiểu công chúa đến, nhưng hôm nay cô chỉ thấy hắn đến một mình. Cô vẫn mang cà phê đen đến bàn hắn như mọi khi.
Cô thấy Lâm Thanh Dã trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ không muốn nói chuyện lắm. Mặc dù bộ dáng thường ngày của hắn vẫn vậy nhưng khi có bé con bên cạnh thì cảm giác đỡ lạnh lùng hơn một chút.
Vì không thấy bé con đến cùng nên cô do dự muốn hỏi. Hắn thấy cô chần chừ liền chầm chậm lên tiếng.
- Muốn hỏi về tiểu Hạ sao?
Cô gật đầu.
- Hôm nay con bé đi cùng mẹ.
Cô có chút khó hiểu vì thường ngày chưa bao giờ thấy hắn đến cùng vợ. Cô nghĩ có lẽ người đó bậncông việc riêng không thể đến cùng hoặc có vấn đề gì đó nhưng cũng không tiện hỏi nên mang theo những thắc mắc trở lại quầy. Lâm Thanh Dã ngồi một lúc lâu mới rời đi.
Thời gian sau đó thì đột nhiên không thấy hắn đưa con gái đến nữa. Cô cũng không biết đã có chuyện gì nhưng không có cách liên lạc nên đành thôi.
* * *
Học kỳ mới bắt đầu, hiện tại cô đã là sinh viên năm 3. Thời gian này La Tiểu Ái tương đối bận với việc học ở trường nên số ca làm cũng giảm xuống nhiều. Hơn nữa, cô cũng chuẩn bị tham gia khóa huấn luyện quân sự trực tiếp tại cơ sở 2 của trường nên đã xin nghỉ dài hạn. May là chủ quán nể tình cô làm thời gian dài nên không buộc cô thôi việc.
Khóa huấn luyện bắt đầu, cô được trường đưa đến tận cơ sở học. Khóa học của cô khá đông với gần 500 người. Vì cô không quen đi xe nên đến nơi có chút mệt mỏi. Sau khi xuống xe thì cùng các bạn mang vali về phòng.
Phòng ở trong khu quân sự tương đối rộng rãi và thoáng mát. Cô chọn giường bên trên để tiện cho thói quen ngủ muộn của mình, nhưng vì lần đầu dùng giường tầng quả thật hơi bất tiện. Cơn khủng hoảng với kỳ quân sự bắt đầu từ những chi tiết nhỏ này, cô cũng lực bất tòng tâm cố gắng hòa hợp với mọi thứ.
Ngay khi cô ngồi xuống giường định nghỉ ngơi một chút thì tiếng còi vang lên. Cô bị dọa sợ nhanh chóng chạy xuống sân tập hợp cùng tiểu đội.
Trong khoảnh khắc, cô bắt gặp bóng hình quen thuộc mà suốt thời gian qua không nhìn thấy. Lâm Thanh Dã uy nghiêm đứng giữa sân khu quân sự. Một thân quân phục bỗng trở nên thu hút đến lạ, mỗi lần cô nhìn thấy hắn mặc quân phục đều có cảm giác này. Sự uy nghiêm không chỉ toát ra từ bộ quần áo mà dường như trong chính con người hắn đã có loại hình tượng này. Khí chất này của hắn khiến người khác có chút kiêng dè mà không dám đến gần, chỉ khi ở cùng bé con hắn mới dịu dàng hơn đôi chút.
Hắn cau mày nhìn đồng hồ. Xung quanh vẫn còn một số bạn đang chạy xuống. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên như gần như xa, khiến cô tưởng mình đang ở trong một giấc mộng.
- Muộn 5 phút. Từ đây về sau nếu còn muộn sẽ bị phạt.
Hắn nói rồi bắt đầu giới thiệu về bản thân.
- Chào các bạn, tôi là Lâm Thanh Dã, giáo quan của các bạn trong đợt huấn luyện quân sự này.
Tiếng vỗ tay vang lên bên dưới. Hắn tiếp tục.
- Tôi sẽ bắt đầu phổ biến cho các bạn về một số quy định trong khu quân sự và toàn bộ khóa học. Các bạn vui lòng lắng nghe cẩn thận và chấp hành đúng quy định giúp tôi.
Lâm Thanh Dã bắt đầu hướng dẫn các nhiệm vụ cụ thể cũng như thời gian học tập. Cô lắng nghe và note lại khá cẩn thận. Đang lúc cô tập trung ghi chú trong điện thoại thì đột nhiên nghe thấy giọng hắn.
- Bạn học, tôi ghét nhất là khi tôi nói nhưng có người dùng điện thoại, tác phong không nghiêm túc.
Cô bất ngờ khi bị hắn điểm danh. Không phải chứ, chỉ một thời gian không gặp mà đã quên cô rồi sao? Cô còn từng thân thiết với con gái hắn như vậy, chơi với cô bé vui như vậy. Cô giải thích.
- Giáo quan, em ghi chú một chút ạ.
Hắn lắc đầu, thái độ lạnh lùng phản bác lời cô.
- Không cần thiết, có gì thắc mắc cứ đến gặp tôi.
Cô bĩu môi gật đầu. Hắn lại tiếp tục hướng dẫn. Ngày đầu tiên trong kỳ quân sự, cô rơi vào khủng hoảng toàn tập.
Cô đặc biệt có cảm tình với cô bé này nên thường chuẩn bị rất nhiều trò vui khi hắn đưa con gái đến. Mỗi lần cô bé đều chơi rất vui vẻ khiến tâm tình của cô cũng tốt hơn hẳn. Vốn dĩ những lúc vắng khách mà không có việc gì làm cũng rất buồn chán, nhân lúc có bé con vừa hay giúp cô quên đi những muộn phiền.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô đột nhiên hình thành thói quen mong chờ hắn đưa tiểu công chúa đến, nhưng hôm nay cô chỉ thấy hắn đến một mình. Cô vẫn mang cà phê đen đến bàn hắn như mọi khi.
Cô thấy Lâm Thanh Dã trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ không muốn nói chuyện lắm. Mặc dù bộ dáng thường ngày của hắn vẫn vậy nhưng khi có bé con bên cạnh thì cảm giác đỡ lạnh lùng hơn một chút.
Vì không thấy bé con đến cùng nên cô do dự muốn hỏi. Hắn thấy cô chần chừ liền chầm chậm lên tiếng.
- Muốn hỏi về tiểu Hạ sao?
Cô gật đầu.
- Hôm nay con bé đi cùng mẹ.
Cô có chút khó hiểu vì thường ngày chưa bao giờ thấy hắn đến cùng vợ. Cô nghĩ có lẽ người đó bậncông việc riêng không thể đến cùng hoặc có vấn đề gì đó nhưng cũng không tiện hỏi nên mang theo những thắc mắc trở lại quầy. Lâm Thanh Dã ngồi một lúc lâu mới rời đi.
Thời gian sau đó thì đột nhiên không thấy hắn đưa con gái đến nữa. Cô cũng không biết đã có chuyện gì nhưng không có cách liên lạc nên đành thôi.
* * *
Học kỳ mới bắt đầu, hiện tại cô đã là sinh viên năm 3. Thời gian này La Tiểu Ái tương đối bận với việc học ở trường nên số ca làm cũng giảm xuống nhiều. Hơn nữa, cô cũng chuẩn bị tham gia khóa huấn luyện quân sự trực tiếp tại cơ sở 2 của trường nên đã xin nghỉ dài hạn. May là chủ quán nể tình cô làm thời gian dài nên không buộc cô thôi việc.
Khóa huấn luyện bắt đầu, cô được trường đưa đến tận cơ sở học. Khóa học của cô khá đông với gần 500 người. Vì cô không quen đi xe nên đến nơi có chút mệt mỏi. Sau khi xuống xe thì cùng các bạn mang vali về phòng.
Phòng ở trong khu quân sự tương đối rộng rãi và thoáng mát. Cô chọn giường bên trên để tiện cho thói quen ngủ muộn của mình, nhưng vì lần đầu dùng giường tầng quả thật hơi bất tiện. Cơn khủng hoảng với kỳ quân sự bắt đầu từ những chi tiết nhỏ này, cô cũng lực bất tòng tâm cố gắng hòa hợp với mọi thứ.
Ngay khi cô ngồi xuống giường định nghỉ ngơi một chút thì tiếng còi vang lên. Cô bị dọa sợ nhanh chóng chạy xuống sân tập hợp cùng tiểu đội.
Trong khoảnh khắc, cô bắt gặp bóng hình quen thuộc mà suốt thời gian qua không nhìn thấy. Lâm Thanh Dã uy nghiêm đứng giữa sân khu quân sự. Một thân quân phục bỗng trở nên thu hút đến lạ, mỗi lần cô nhìn thấy hắn mặc quân phục đều có cảm giác này. Sự uy nghiêm không chỉ toát ra từ bộ quần áo mà dường như trong chính con người hắn đã có loại hình tượng này. Khí chất này của hắn khiến người khác có chút kiêng dè mà không dám đến gần, chỉ khi ở cùng bé con hắn mới dịu dàng hơn đôi chút.
Hắn cau mày nhìn đồng hồ. Xung quanh vẫn còn một số bạn đang chạy xuống. Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên như gần như xa, khiến cô tưởng mình đang ở trong một giấc mộng.
- Muộn 5 phút. Từ đây về sau nếu còn muộn sẽ bị phạt.
Hắn nói rồi bắt đầu giới thiệu về bản thân.
- Chào các bạn, tôi là Lâm Thanh Dã, giáo quan của các bạn trong đợt huấn luyện quân sự này.
Tiếng vỗ tay vang lên bên dưới. Hắn tiếp tục.
- Tôi sẽ bắt đầu phổ biến cho các bạn về một số quy định trong khu quân sự và toàn bộ khóa học. Các bạn vui lòng lắng nghe cẩn thận và chấp hành đúng quy định giúp tôi.
Lâm Thanh Dã bắt đầu hướng dẫn các nhiệm vụ cụ thể cũng như thời gian học tập. Cô lắng nghe và note lại khá cẩn thận. Đang lúc cô tập trung ghi chú trong điện thoại thì đột nhiên nghe thấy giọng hắn.
- Bạn học, tôi ghét nhất là khi tôi nói nhưng có người dùng điện thoại, tác phong không nghiêm túc.
Cô bất ngờ khi bị hắn điểm danh. Không phải chứ, chỉ một thời gian không gặp mà đã quên cô rồi sao? Cô còn từng thân thiết với con gái hắn như vậy, chơi với cô bé vui như vậy. Cô giải thích.
- Giáo quan, em ghi chú một chút ạ.
Hắn lắc đầu, thái độ lạnh lùng phản bác lời cô.
- Không cần thiết, có gì thắc mắc cứ đến gặp tôi.
Cô bĩu môi gật đầu. Hắn lại tiếp tục hướng dẫn. Ngày đầu tiên trong kỳ quân sự, cô rơi vào khủng hoảng toàn tập.