Chương 3
Sau khi hướng dẫn xong, hắn cho phép toàn bộ học viên trở lại phòng dọn dẹp hành lý. Cô cũng không mang theo nhiều đồ nên tạm thời để trong vali. Vì quy định cũng không cho để đồ lung tung. Cô rất hay bày bữa nên tốt nhất là để tất cả đồ nguyên tạivị trí ban đầu, khi nào cần thì mở vali cũng đơn giản. Lúc về cũng không cần dọn dẹp quá nhiều, vô cùng tiện lợi. Các bạn cùng phòng của cô cũng không soạn đồ gì nhiều nên cả bọn quyết định mang đồ ăn vặt ra ăn và làm quen với nhau.
Trong phòng có một vài người cô đã từng học cùng nên không khí cũng không tệ.
Giờ ăn trưa rất nhanh đã đến, cô háo hức muốn đến nhà ăn ngay nhưng lại bị gọi tập trung. Lâm Thanh Dã sinh hoạt thêm một số nội quy rồi mới cho phép đi ăn. Cô bắt đầu có chút bài xích với môi trường này, nhiều quy định như vậy, thật là không có tự do.
Mặc dù không thích nhưng cô vẫn cố gắng hòa hợp với tất cả mọi thứ. Mỗi ngày đều học ba buổi sáng chiều tối với rất nhiều bài tập từ thực hành đến lý thuyết, không có thời gian nghỉ ngơi. May là làm theo nhóm nên cũng không đến nỗi tệ. Dù vậy thì hai mắt cô vẫn thâm quần vì phải thức khuya dậy sớm. Toàn bộ sức lực đều đã cạn kiệt đến tình trạng báo động.
Hôm nay lại có tiết của hắn, dù rất cố gắng lắng nghe nhưng hai mắt cô vẫn không tài nào mở nổi. Đang lúc lim dim chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy âm thanh gõ bàn ở bên tai. Cô khó chịu muốn mắng nhưng buồn ngủ quá nên không thể động đậy được. Vậy mà tiếng gõ vẫn không dừng lại. Cô nhăn nhó phàn nàn.
- Làm cái gì vậy?
Vừa nhìn lại liền giật mình tỉnh mộng. Là khuôn mặt mấy ngày nay cô đều thầm mắng. Hắn không nhìn cô mà trầm giọng.
- Sau giờ học đến văn phòng gặp tôi.
Cô thầm than trách ông trời sao lại đối xử với mình như vậy. Đúng là bất công quá. Xung quanh cũng có nhiều người gật gù như vậy, hắn sao lại chỉ gọi cô lên văn phòng. Thật là biết trêu người người khác.
Cô rất rất muốn trốn chạy nhưng không dám cãi lời hắn nên sau giờ học vẫn đến văn phòng theo lời dặn. Cửa phòng để mở, cô khẽ nhìn vào bên trong nhưng không thấy ai cả nên ngồi đợi trên ghế. Trong phòng có lắp điều hòa nên rất mát mẻ, hoàn toàn không giống với quạt trong ký túc xá. Hơn nữa sô pha cũng rất êm. Cô không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Mãi đến lúc cô giật mình tỉnh giấc thì đã thấy hắn ngồi ở bàn làm việc. Hắn đang chăm chú nhìn vào máy tính, thực hiện thao tác gõ phím vô cùng chuyên nghiệp. Nghe thấy tiếng động từ phía cô liền lên tiếng, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ.
- Dậy rồi?
Giọng hắn rất nhẹ nhàng. Cô gật đầu.
- Giáo quan, em không cố ý ngủ, tại phòng mát quá. ?hử ?hách ?ì? ??ang gốc, géc gô -- ??u???u?? n.?n --
Cô vừa nói vừa đứng dậy, có ý định rời đi, tốt nhất là có thể chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hắn rời máy tính, thái độ không kiên nhẫn khẽ trách mắng cô.
- Em đúng là sâu ngủ.
Cô im lặng không dám phản bác. Hắn đứng dậy tiến về phía tủ đựng đồ rồi lấy gì đó. Cô nhìn theo cử chỉ của hắn. Lâm Thanh Dã quả thật vô cùng cao lớn, cô dù được đánh giá là khá cao nhưng đứng trước người này thì vẫn còn thua hơn một cái đầu. Vóc dáng do luyện tập nhiều năm nên vô cùng cân đối.
Hắn chỉ thực hiện mấy hành động thôi sao vẫn có sức hút thế nhỉ, là do quân trang đẹp sao? Cô ngây ngốc suy ngẫm mất một lúc.
Hắn trở lại với một túi cà phê.
- Phạt em từ nay đến cuối khóa mỗi ngày đều pha cà phê cho tôi.
Cô nghe lời hắn nói. Cô biết mình phạm lỗi nhưng hình phạt này có gì đó kỳ quái. Mặc dù rất muốn phản bác nhưng lời nói đến miệng vẫn không thốt ra được. Cô đành ngậm ngùi gật đầu.
- Không còn gì nữa, về đi.
Cô lại chần chừ một lúc chưa chịu đi. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt như muốn xuyên thủng người trước mặt, khẽ cất giọng.
- Còn ý kiến gì sao?
Cô nhăn nhó, lí nhí thắc mắc.
- Chú à, à không, giáo quan, thầy không nhận ra em sao?
Hắn thản nhiên.
- Nhận ra.
Cô câm nín. Nhận ra mà còn đối xử với cô như vậy sao?
- Càng thân quen càng cần chỉnh đốn.
Cô thật sự không nói nên lời, dứt khoát rời đi. Hắn vẫn tập trung làm việc.
Trở về đến phòng thì cũng đã là buổi chiều, cô chuẩn bị tập trung đi ăn. Buổi chiều thường hắn sẽ không mặc quân phục thay vào đó là áo thun vừa vặn. Những người khác mặc áo thun đều khiến cô cảm thấy rất bình thường nhưng người này mặc áo thun sao lại cho người ta cảm giác khác biệt như vậy chứ? Cô lại âm thầm cảm thán, quả thật tâm trí đều bị hắn làm cho đảo lộn. La Tiểu Ái tự nhủ, không thể tiếp tục như vậy được, phải xóa đi mấy suy nghĩ ngu ngốc này thôi.
Trong phòng có một vài người cô đã từng học cùng nên không khí cũng không tệ.
Giờ ăn trưa rất nhanh đã đến, cô háo hức muốn đến nhà ăn ngay nhưng lại bị gọi tập trung. Lâm Thanh Dã sinh hoạt thêm một số nội quy rồi mới cho phép đi ăn. Cô bắt đầu có chút bài xích với môi trường này, nhiều quy định như vậy, thật là không có tự do.
Mặc dù không thích nhưng cô vẫn cố gắng hòa hợp với tất cả mọi thứ. Mỗi ngày đều học ba buổi sáng chiều tối với rất nhiều bài tập từ thực hành đến lý thuyết, không có thời gian nghỉ ngơi. May là làm theo nhóm nên cũng không đến nỗi tệ. Dù vậy thì hai mắt cô vẫn thâm quần vì phải thức khuya dậy sớm. Toàn bộ sức lực đều đã cạn kiệt đến tình trạng báo động.
Hôm nay lại có tiết của hắn, dù rất cố gắng lắng nghe nhưng hai mắt cô vẫn không tài nào mở nổi. Đang lúc lim dim chìm vào giấc ngủ thì nghe thấy âm thanh gõ bàn ở bên tai. Cô khó chịu muốn mắng nhưng buồn ngủ quá nên không thể động đậy được. Vậy mà tiếng gõ vẫn không dừng lại. Cô nhăn nhó phàn nàn.
- Làm cái gì vậy?
Vừa nhìn lại liền giật mình tỉnh mộng. Là khuôn mặt mấy ngày nay cô đều thầm mắng. Hắn không nhìn cô mà trầm giọng.
- Sau giờ học đến văn phòng gặp tôi.
Cô thầm than trách ông trời sao lại đối xử với mình như vậy. Đúng là bất công quá. Xung quanh cũng có nhiều người gật gù như vậy, hắn sao lại chỉ gọi cô lên văn phòng. Thật là biết trêu người người khác.
Cô rất rất muốn trốn chạy nhưng không dám cãi lời hắn nên sau giờ học vẫn đến văn phòng theo lời dặn. Cửa phòng để mở, cô khẽ nhìn vào bên trong nhưng không thấy ai cả nên ngồi đợi trên ghế. Trong phòng có lắp điều hòa nên rất mát mẻ, hoàn toàn không giống với quạt trong ký túc xá. Hơn nữa sô pha cũng rất êm. Cô không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.
Mãi đến lúc cô giật mình tỉnh giấc thì đã thấy hắn ngồi ở bàn làm việc. Hắn đang chăm chú nhìn vào máy tính, thực hiện thao tác gõ phím vô cùng chuyên nghiệp. Nghe thấy tiếng động từ phía cô liền lên tiếng, thái độ vẫn lạnh lùng như cũ.
- Dậy rồi?
Giọng hắn rất nhẹ nhàng. Cô gật đầu.
- Giáo quan, em không cố ý ngủ, tại phòng mát quá. ?hử ?hách ?ì? ??ang gốc, géc gô -- ??u???u?? n.?n --
Cô vừa nói vừa đứng dậy, có ý định rời đi, tốt nhất là có thể chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt. Hắn rời máy tính, thái độ không kiên nhẫn khẽ trách mắng cô.
- Em đúng là sâu ngủ.
Cô im lặng không dám phản bác. Hắn đứng dậy tiến về phía tủ đựng đồ rồi lấy gì đó. Cô nhìn theo cử chỉ của hắn. Lâm Thanh Dã quả thật vô cùng cao lớn, cô dù được đánh giá là khá cao nhưng đứng trước người này thì vẫn còn thua hơn một cái đầu. Vóc dáng do luyện tập nhiều năm nên vô cùng cân đối.
Hắn chỉ thực hiện mấy hành động thôi sao vẫn có sức hút thế nhỉ, là do quân trang đẹp sao? Cô ngây ngốc suy ngẫm mất một lúc.
Hắn trở lại với một túi cà phê.
- Phạt em từ nay đến cuối khóa mỗi ngày đều pha cà phê cho tôi.
Cô nghe lời hắn nói. Cô biết mình phạm lỗi nhưng hình phạt này có gì đó kỳ quái. Mặc dù rất muốn phản bác nhưng lời nói đến miệng vẫn không thốt ra được. Cô đành ngậm ngùi gật đầu.
- Không còn gì nữa, về đi.
Cô lại chần chừ một lúc chưa chịu đi. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt như muốn xuyên thủng người trước mặt, khẽ cất giọng.
- Còn ý kiến gì sao?
Cô nhăn nhó, lí nhí thắc mắc.
- Chú à, à không, giáo quan, thầy không nhận ra em sao?
Hắn thản nhiên.
- Nhận ra.
Cô câm nín. Nhận ra mà còn đối xử với cô như vậy sao?
- Càng thân quen càng cần chỉnh đốn.
Cô thật sự không nói nên lời, dứt khoát rời đi. Hắn vẫn tập trung làm việc.
Trở về đến phòng thì cũng đã là buổi chiều, cô chuẩn bị tập trung đi ăn. Buổi chiều thường hắn sẽ không mặc quân phục thay vào đó là áo thun vừa vặn. Những người khác mặc áo thun đều khiến cô cảm thấy rất bình thường nhưng người này mặc áo thun sao lại cho người ta cảm giác khác biệt như vậy chứ? Cô lại âm thầm cảm thán, quả thật tâm trí đều bị hắn làm cho đảo lộn. La Tiểu Ái tự nhủ, không thể tiếp tục như vậy được, phải xóa đi mấy suy nghĩ ngu ngốc này thôi.