Chương 1
Cơn gió thu dìu dịu, mát mẻ thổi qua, cuốn đi muộn phiền và tẻ nhạt của cuộc sống. Những áng mây trắng bồng bềnh không ngừng chuyển động trên bầu trời xanh thẳm. Thời tiết dễ chịu khiến lòng người khoan khoái.
La Tiểu Ái đang đứng bên quầy pha chế hoàn thành đơn nước cho khách hàng. Món nước trái cây thơm ngon rất nhanh đã được làm xong. Sau khi thanh toán cho khách xong, cô trở lại quầy bắt đầu vệ sinh máy pha chếtheo quy trình như thường ngày vẫn làm.
Buổi chiều có mưa lất phất nên khách vào quán không quá đông. Cô rất nhanh đã rửa xong máy ép và đang thơ thẩn nhìn ra bên ngoài đường phố, người qua lại thưa dần khiến không gian cũng trở nên vắng lặng.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, thanh âm quen thuộc đến kỳ lạ. Cô hướng về phía cửa lên tiếng một cách đầy chuyên nghiệp.
- Hoan nghênh quý khách.
Người trước mặt có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, ngũ quan cân đối khiến ai nhìn vào cũng phải âm thầm cảm thán. Cử chỉ gọn gàng cùng phong thái quân nhân không ngừng toát ra. Khí chất quả thật không phải dạng vừa. Cô vừa nhìn đã biết chắc chắn người này không phải cấp bậc thông thường. Ấn tượng của cô về hắn về cơ bản không tồi, hơn nữa còn có chút rung động.
Cô vẫn chưa kịp hỏi hắn muốn order món gì thì phía xa xa có âm thanh non nớt vang lên.
- Ba, sao ba không đợi con?
Theo sau âm thanh đó là một bé gái xinh xắn khoảng 4, 5 tuổi có nước da trắng trẻo, hai má ửng hồng do chạy vội. Cô bé mặc một chiếc váy hoa trông rất đáng yêu, chân đi đôi giày búp bê xinh xắn. Mặt cô bé biểu cảm không vui không ngừng hướng về phía hắn gọi.
Châu Thanh Dã quay người bế cô bé lên, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, vừa trách mắng vừa cưng chiều.
- Ai bảo con không chịu nghe lời, cứ muốn tự mình đi.
Cô bé bĩu môi đầy uất ức, khuôn mặt vô cùng đáng yêu. Cô khẽ mỉm cười hướng về phía hai người.
- Chú với bé uống gì ạ?
Mặc dù trông bề ngoài hắn không lớn tuổi nhưng nhìn thấy con gái hắn đã lớn như vậy thì chắc hẳn hắn cũng không nhỏ tuổi nên cô đã gọi chú cho phải phép. Cô bé nghe cô hỏi liền mỉm cười xinh như hoa.
- Em muốn uống Chocolate đá xay.
Cô bé chưa kịp vui mừng thì hắn đã dập tắt hi vọng.
- Em lấy cho con bé nước táo ép, còn tôi một ly cà phê đen.
- Ba, con muốn uống Chocolate.
Hắn im lặng không thỏa hiệp. Cô bé lại hướng về phía cô.
- Chị ơi, chị làm Chocolate cho em với.
Hắn nghiêm giọng, thái độ cương quyết.
- Không được, con béo lắm rồi.
Sau khi hắn trưng ra bộ dáng tức giận thì cô bé mới chịu im lặng. Cô cũng không nói gì tiếp tục ép nước hoa quả. Hai ly nước trang trí bắt mắt rất nhanh đã hoàn thành.
Cô mỉm cười đưa nước cho hắn.
- Chú có muốn uống ở đây không? Ngoài trời cũng bắt đầu mưa lớn hơn rồi.
Cô hướng về phía cửa kính, từng hạt mưa bắt đầu đọng lại. Thời tiết thay đổi chỉ trong tích tắc.
Hắn gật đầu bế con gái về phía bàn cạnh cửa sổ.
Sau khi hai bố con ngồi xuống ghế thì cô cũng trở lại quầy tiếp tục dọn dẹp. Nhưng chỉ một lúc sau đã thấy cô bé tiến về phía quầy.
- Chị ơi, em muốn uống Choocolate.
Cô mỉm cười nhìn cô bé.
- Ba em không cho đâu.
Cô bé giơ tay ra hiệu im lặng rồi chỉ về phía bàn của mình.
- Ba em ngủ rồi, sẽ không biết đâu.
Cô nhìn về phía bàn của hai bố con thì thấy hắn quả thật đã ngủ say, dáng vẻ trong có chút mệt mỏi lắm.
Tiểu Ái nhìn lại cô nhóc con, cảm thấy rất đáng yêu. Cô cũng không nỡ không cho cô bé uống nên nhanh chóng pha một ly Chocolate đá. Cô bé rất chờ mong hướng cô mà quan sát.
- Của em đây.
Cô bé thích thú uống mấy ngụm, vừa uống vừa hướng phía ba mình mà cẩn thận đề phòng. Hắn ngủ cũng khá lâu. Thời gian đủ để cô bé uống khoảng nửa ly Chocolate.
Khi hắn vừa cựa mình thì cô bé đã lập tức quay về bàn. Cô mỉm cười nhìn dáng vẻ lén lút đáng yêu của cô bé.
Hắn thức dậy thì mở máy tính làm một số việc gì đó. Mãi đến lúc mưa tạnh hắn mới đóng laptop. Bé con đã ngủ từ lâu, hắn ôm cô bé lên, tiến về phía quầy thanh toán.
- Của chú tổng cộng 50 tệ.
Hắn trầm giọng.
- Em tính cả ly Chocolate lúc nãy vào.
Cô giật thót, chột dạ nhìn hắn, thì ra người này không hề ngủ say. Cô gật đầu vâng lời, tính cả ly Chocolate kia vào rồi đưa biên lại cho hắn.
- Thể trạng con bé không tốt lắm, cần hạn chế đường, sau này em đừng nuông chiều nó như vậy.
Hắn nói rồi một mạch đi về phía cửa. Cô có chút ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ. "Còn có sau này sao?"
La Tiểu Ái đang đứng bên quầy pha chế hoàn thành đơn nước cho khách hàng. Món nước trái cây thơm ngon rất nhanh đã được làm xong. Sau khi thanh toán cho khách xong, cô trở lại quầy bắt đầu vệ sinh máy pha chếtheo quy trình như thường ngày vẫn làm.
Buổi chiều có mưa lất phất nên khách vào quán không quá đông. Cô rất nhanh đã rửa xong máy ép và đang thơ thẩn nhìn ra bên ngoài đường phố, người qua lại thưa dần khiến không gian cũng trở nên vắng lặng.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, thanh âm quen thuộc đến kỳ lạ. Cô hướng về phía cửa lên tiếng một cách đầy chuyên nghiệp.
- Hoan nghênh quý khách.
Người trước mặt có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, ngũ quan cân đối khiến ai nhìn vào cũng phải âm thầm cảm thán. Cử chỉ gọn gàng cùng phong thái quân nhân không ngừng toát ra. Khí chất quả thật không phải dạng vừa. Cô vừa nhìn đã biết chắc chắn người này không phải cấp bậc thông thường. Ấn tượng của cô về hắn về cơ bản không tồi, hơn nữa còn có chút rung động.
Cô vẫn chưa kịp hỏi hắn muốn order món gì thì phía xa xa có âm thanh non nớt vang lên.
- Ba, sao ba không đợi con?
Theo sau âm thanh đó là một bé gái xinh xắn khoảng 4, 5 tuổi có nước da trắng trẻo, hai má ửng hồng do chạy vội. Cô bé mặc một chiếc váy hoa trông rất đáng yêu, chân đi đôi giày búp bê xinh xắn. Mặt cô bé biểu cảm không vui không ngừng hướng về phía hắn gọi.
Châu Thanh Dã quay người bế cô bé lên, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, vừa trách mắng vừa cưng chiều.
- Ai bảo con không chịu nghe lời, cứ muốn tự mình đi.
Cô bé bĩu môi đầy uất ức, khuôn mặt vô cùng đáng yêu. Cô khẽ mỉm cười hướng về phía hai người.
- Chú với bé uống gì ạ?
Mặc dù trông bề ngoài hắn không lớn tuổi nhưng nhìn thấy con gái hắn đã lớn như vậy thì chắc hẳn hắn cũng không nhỏ tuổi nên cô đã gọi chú cho phải phép. Cô bé nghe cô hỏi liền mỉm cười xinh như hoa.
- Em muốn uống Chocolate đá xay.
Cô bé chưa kịp vui mừng thì hắn đã dập tắt hi vọng.
- Em lấy cho con bé nước táo ép, còn tôi một ly cà phê đen.
- Ba, con muốn uống Chocolate.
Hắn im lặng không thỏa hiệp. Cô bé lại hướng về phía cô.
- Chị ơi, chị làm Chocolate cho em với.
Hắn nghiêm giọng, thái độ cương quyết.
- Không được, con béo lắm rồi.
Sau khi hắn trưng ra bộ dáng tức giận thì cô bé mới chịu im lặng. Cô cũng không nói gì tiếp tục ép nước hoa quả. Hai ly nước trang trí bắt mắt rất nhanh đã hoàn thành.
Cô mỉm cười đưa nước cho hắn.
- Chú có muốn uống ở đây không? Ngoài trời cũng bắt đầu mưa lớn hơn rồi.
Cô hướng về phía cửa kính, từng hạt mưa bắt đầu đọng lại. Thời tiết thay đổi chỉ trong tích tắc.
Hắn gật đầu bế con gái về phía bàn cạnh cửa sổ.
Sau khi hai bố con ngồi xuống ghế thì cô cũng trở lại quầy tiếp tục dọn dẹp. Nhưng chỉ một lúc sau đã thấy cô bé tiến về phía quầy.
- Chị ơi, em muốn uống Choocolate.
Cô mỉm cười nhìn cô bé.
- Ba em không cho đâu.
Cô bé giơ tay ra hiệu im lặng rồi chỉ về phía bàn của mình.
- Ba em ngủ rồi, sẽ không biết đâu.
Cô nhìn về phía bàn của hai bố con thì thấy hắn quả thật đã ngủ say, dáng vẻ trong có chút mệt mỏi lắm.
Tiểu Ái nhìn lại cô nhóc con, cảm thấy rất đáng yêu. Cô cũng không nỡ không cho cô bé uống nên nhanh chóng pha một ly Chocolate đá. Cô bé rất chờ mong hướng cô mà quan sát.
- Của em đây.
Cô bé thích thú uống mấy ngụm, vừa uống vừa hướng phía ba mình mà cẩn thận đề phòng. Hắn ngủ cũng khá lâu. Thời gian đủ để cô bé uống khoảng nửa ly Chocolate.
Khi hắn vừa cựa mình thì cô bé đã lập tức quay về bàn. Cô mỉm cười nhìn dáng vẻ lén lút đáng yêu của cô bé.
Hắn thức dậy thì mở máy tính làm một số việc gì đó. Mãi đến lúc mưa tạnh hắn mới đóng laptop. Bé con đã ngủ từ lâu, hắn ôm cô bé lên, tiến về phía quầy thanh toán.
- Của chú tổng cộng 50 tệ.
Hắn trầm giọng.
- Em tính cả ly Chocolate lúc nãy vào.
Cô giật thót, chột dạ nhìn hắn, thì ra người này không hề ngủ say. Cô gật đầu vâng lời, tính cả ly Chocolate kia vào rồi đưa biên lại cho hắn.
- Thể trạng con bé không tốt lắm, cần hạn chế đường, sau này em đừng nuông chiều nó như vậy.
Hắn nói rồi một mạch đi về phía cửa. Cô có chút ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ. "Còn có sau này sao?"