Chương 53
Nguyên một đêm bị Lãnh Minh Quân đòi hỏi vô độ khiến Trần Hân Nghiên chẳng còn chút sức lực nào, cô ngủ mãi đến tận trưa mới chịu tỉnh giấc.
Trần Hân Nghiên dè dặt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Anh Quân.”
Thấy anh vẫn còn ngủ, Trần Hân Nghiên chầm chậm vén chăn, trông cô chẳng khác gì một tên ăn trộm sợ bị phát hiện nhưng không, cô vừa mở chăn thấy thân thể cả hai trần trụi liền hét lớn: “Lãnh Minh Quân, tên biến thái nhà anh.”
Lãnh Minh Quân nghe cô hét liền bật người tỉnh giấc, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Có chuyện gì vậy em?”
“Anh còn dám nói, anh để em ngủ như vậy cả đêm à?”
Lãnh Minh Quân hiểu ra, cười cười nói: “Có gì đâu mà em hét lên như vậy chứ?”
“Anh… tên vô sỉ nhà anh.” Trần Hân Nghiên hậm hực.
“Cục cưng, mắng nhiều thành nghiện à.”
“Ai là cục cưng của anh chứ?” Trần Hân Nghiên xụ mặt.
“Không mệt sao? Ngủ thêm một lát.”
Trần Hân Nghiên nhìn thẳng mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh… từ giờ cấm anh đụng vào người em. Đòi hỏi vô độ.”
Dứt câu, Trần Hân Nghiên rời khỏi giường, để lại một mình Lãnh Minh Quân với vẻ mặt không vui khi bị cô treo giò.
[…]
Ngày cuối năm, mọi người tất bật chuẩn bị cho đêm giao thừa. Lãnh Minh Quân về nhà chính để đón năm mới cùng người thân. Trần Hân Nghiên cũng không ngoại lệ, cô cùng Trần phu nhân vào bếp chuẩn bị vài món để mọi người có thể sum vầy cùng nhau đón giao thừa.
Năm nay, Trình Dao ở lại thành phố A đón năm mới cùng gia đình Trần Hân Nghiên. Nhà Trình Dao không còn ai, khi cô đến thành phố A làm việc thì quen và trở nên thân thiết với Trần Hân Nghiên. Trần Hân Nghiên và Trần phu nhân thấy vậy liền ngỏ lời để Trình Dao ở lại nhà họ Trần cho vui và Trình Dao đã đồng ý.
“Yeahh.” Trần Hân Nghiên nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Trình Dao ở lại nhà họ Trần có lẽ người vui mừng nhất không phải là Trần Hân Nghiên mà là Trần Nhược Đông. Trước đó, anh cũng nhiều lần ngỏ lời để cô ở lại nhưng đều bị cô từ chối.
“Hân Nghiên, cậu không đón giao thừa cùng Lãnh Minh Quân sao?”
“Mình cũng chưa biết nữa.”
“Hửm? Sao lại chưa biết? Lãnh Minh Quân không nói gì với cậu sao?”
“Nói gì chứ?” Trần Hân Nghiên hỏi ngược lại.
“À, không có gì đâu.”
Trình Dao cứ úp úp mở mở khiến Trần Hân Nghiên lại càng thêm phần tò mò: “Mọi người sao vậy chứ?”
Trần Hân Nghiên cũng thôi không để ý đến mọi người, cô phụ Trần phu nhân chuẩn bị thức ăn và trưng bày nhà cửa một tí. Dù là một trong những gia đình giàu có và quyền lực nhất nhì thành phố A người ăn kẻ ở đều đủ cả nhưng hầu như những dịp quan trọng như thế này Trần phu nhân đều muốn tự tay mình chuẩn bị mọi thứ.
Đến tầm xế chiều, cuối cùng Trần Hân Nghiên cũng có thể ngơi tay, cô lên phòng nằm dài ra giường. Trình Dao ở dưới nhà không thấy cô đâu bèn chạy một hơi lên phòng tìm cô.
“Hân Nghiên ơi.”
“Hân Nghiên. Cậu đâu rồi.”
Trần Hân Nghiên nghe Trình Dao bèn ngồi dậy ra mở cửa cho cô: “Mình đây.”
“Cậu làm cái gì mà gọi um cả lên thế?”
“Mình có cái này cho cậu.”
“Hửm? Gì vậy?”
“Này. Thử xem thích không?”
Trình Dao đưa một túi đồ nhỏ cho Trần Hân Nghiên, bên trong có một chiếc váy màu trắng được chính tay Trình Dao thiết kế. Chiếc váy dáng dài với những đường may tinh xảo khoe triệt để xương quai xanh của cô, bên dưới cắt xẻ khoe đôi chân dài thon thả của Trần Hân Nghiên.
“Sao lại thiết kế váy cho tớ chứ?” Trần Hân Nghiên ngạc nhiên khi Trình Dao đột nhiên tặng váy cho cô.
Trình Dao chẳng biết lấy lý do gì để Trần Hân Nghiên khỏi nghi ngờ, cô ậm ừ: “Quà cho cậu.”
“Quà cho tớ á?”
“Ừ.”
“Nhưng giờ đã là cuối năm, tớ có đi sự kiện nữa đâu chứ?”
“Có đó. Sự kiện quan trọng nhất đời.”
Trần Hân Nghiên:???
“Thế nhé, tớ với anh Đông ra ngoài mua chút đồ cho dì Ánh đây.”
“Ồ.”
Trần Hân Nghiên cũng không nghĩ nhiều, cô nhận lấy túi đồ mang vào phòng, đưa mắt nhìn chiếc váy, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thôi.
[…]
Trình Dao và Trần Nhược Đông lái xe đến địa điểm đã hẹn trước với Lãnh Minh Quân để giúp anh chuẩn bị một số công đoạn. Khi hai người đến nơi, Lãnh Minh Quân và Lâm Tư Duệ đã có mặt từ trước. Mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi đến thời điểm thích hợp nữa là sẽ thành công mỹ mãn.
Tối đến, mọi người cùng nhau xem các chương trình cuối năm, cảm giác bên ngoài se lạnh bên trong nhà lại tràn ngập tiếng cười, thật hạnh phúc biết bao.
Điện thoại Trần Hân Nghiên vang lên, là Lãnh Minh Quân gọi điện thoại đến. Cô cầm điện thoại ra ngoài, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Em đây.”
“Em đang làm gì đấy?”
“Cùng mọi người xem chương trình cuối năm. Còn anh?”
“Đang nhớ em.”
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười: “Thế anh đoán xem em có đang nhớ anh không?”
“Có muốn gặp anh không?”
“Hửm, anh đang ở nhà em sao?”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên đảo mắt nhìn ra đường tìm kiếm bóng dáng anh nhưng chẳng thấy Lãnh Minh Quân đâu cả.
“Anh gạt em?”
“Anh không.”
“Em mới không thèm tin anh.”
“Em mặc chiếc váy ban sáng Trình Dao đưa cho em nhé. Anh sang đón em.”
“Bây giờ sao?”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên thấy có gì đó sai sai nhưng lại chẳng biết sai ở đâu, cô ngắt điện thoại sau đó chạy thẳng lên phòng chuẩn bị. Cô nhìn ngắm chiếc váy mãi, tại sao Lãnh Minh Quân lại biết Trình Dao tặng váy cho cô chứ?
Trần Hân Nghiên trang điểm nhẹ một tí sau đó cầm túi xách đi xuống nhà: “Con ra ngoài một tí nha ba mẹ.”
“Tối rồi con còn đi đâu đấy?”
“Con… con ra ngoài với anh Quân một lát.”
“Ừ.” Trần phu nhân cũng không làm khó cô.
Trần Hân Nghiên ra cổng đã thấy Lãnh Minh Quân đợi sẵn.
“Anh đến lâu chưa?”
“Anh vừa mới đến. Em lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân mở cửa xe cho cô ngồi vào. Anh lái xe đưa cô đến địa điểm đã được chuẩn bị trước, lại còn cố tình đi đường vòng để mọi người có thể đến nơi trước bọn họ.
Bên kia, cả nhà họ Trần và nhà họ Lãnh cũng nhanh chóng cũng bị để đến nơi, giúp Lãnh Minh Quân thực hiện kế hoạch cầu hôn Trần Hân Nghiên. Anh hy vọng những khoảnh khắc đẹp đẽ này sẽ được những người thân yêu chứng kiến.
Chiếc xe dừng ở bên ngoài một khu resort đã được Lãnh Minh Quân bao trọn, bên trong được trang trí vô cùng tỉ mỉ với bong bóng và hoa tươi cùng một bàn tiệc, tất cả lung linh cả một góc trời.
“Sao anh lại đưa em đến đây?” Trần Hân Nghiên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
“Bí mật. Một lát em sẽ biết.”
Mọi người bên trong cũng hồi hộp không kém gì Lãnh Minh Quân. Anh từ từ dắt tay Trần Hân Nghiên đi vào bên trong, từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
Trần Hân Nghiên dè dặt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Anh Quân.”
Thấy anh vẫn còn ngủ, Trần Hân Nghiên chầm chậm vén chăn, trông cô chẳng khác gì một tên ăn trộm sợ bị phát hiện nhưng không, cô vừa mở chăn thấy thân thể cả hai trần trụi liền hét lớn: “Lãnh Minh Quân, tên biến thái nhà anh.”
Lãnh Minh Quân nghe cô hét liền bật người tỉnh giấc, giọng vẫn còn ngái ngủ: “Có chuyện gì vậy em?”
“Anh còn dám nói, anh để em ngủ như vậy cả đêm à?”
Lãnh Minh Quân hiểu ra, cười cười nói: “Có gì đâu mà em hét lên như vậy chứ?”
“Anh… tên vô sỉ nhà anh.” Trần Hân Nghiên hậm hực.
“Cục cưng, mắng nhiều thành nghiện à.”
“Ai là cục cưng của anh chứ?” Trần Hân Nghiên xụ mặt.
“Không mệt sao? Ngủ thêm một lát.”
Trần Hân Nghiên nhìn thẳng mặt anh, nghiêm túc nói: “Anh… từ giờ cấm anh đụng vào người em. Đòi hỏi vô độ.”
Dứt câu, Trần Hân Nghiên rời khỏi giường, để lại một mình Lãnh Minh Quân với vẻ mặt không vui khi bị cô treo giò.
[…]
Ngày cuối năm, mọi người tất bật chuẩn bị cho đêm giao thừa. Lãnh Minh Quân về nhà chính để đón năm mới cùng người thân. Trần Hân Nghiên cũng không ngoại lệ, cô cùng Trần phu nhân vào bếp chuẩn bị vài món để mọi người có thể sum vầy cùng nhau đón giao thừa.
Năm nay, Trình Dao ở lại thành phố A đón năm mới cùng gia đình Trần Hân Nghiên. Nhà Trình Dao không còn ai, khi cô đến thành phố A làm việc thì quen và trở nên thân thiết với Trần Hân Nghiên. Trần Hân Nghiên và Trần phu nhân thấy vậy liền ngỏ lời để Trình Dao ở lại nhà họ Trần cho vui và Trình Dao đã đồng ý.
“Yeahh.” Trần Hân Nghiên nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Trình Dao ở lại nhà họ Trần có lẽ người vui mừng nhất không phải là Trần Hân Nghiên mà là Trần Nhược Đông. Trước đó, anh cũng nhiều lần ngỏ lời để cô ở lại nhưng đều bị cô từ chối.
“Hân Nghiên, cậu không đón giao thừa cùng Lãnh Minh Quân sao?”
“Mình cũng chưa biết nữa.”
“Hửm? Sao lại chưa biết? Lãnh Minh Quân không nói gì với cậu sao?”
“Nói gì chứ?” Trần Hân Nghiên hỏi ngược lại.
“À, không có gì đâu.”
Trình Dao cứ úp úp mở mở khiến Trần Hân Nghiên lại càng thêm phần tò mò: “Mọi người sao vậy chứ?”
Trần Hân Nghiên cũng thôi không để ý đến mọi người, cô phụ Trần phu nhân chuẩn bị thức ăn và trưng bày nhà cửa một tí. Dù là một trong những gia đình giàu có và quyền lực nhất nhì thành phố A người ăn kẻ ở đều đủ cả nhưng hầu như những dịp quan trọng như thế này Trần phu nhân đều muốn tự tay mình chuẩn bị mọi thứ.
Đến tầm xế chiều, cuối cùng Trần Hân Nghiên cũng có thể ngơi tay, cô lên phòng nằm dài ra giường. Trình Dao ở dưới nhà không thấy cô đâu bèn chạy một hơi lên phòng tìm cô.
“Hân Nghiên ơi.”
“Hân Nghiên. Cậu đâu rồi.”
Trần Hân Nghiên nghe Trình Dao bèn ngồi dậy ra mở cửa cho cô: “Mình đây.”
“Cậu làm cái gì mà gọi um cả lên thế?”
“Mình có cái này cho cậu.”
“Hửm? Gì vậy?”
“Này. Thử xem thích không?”
Trình Dao đưa một túi đồ nhỏ cho Trần Hân Nghiên, bên trong có một chiếc váy màu trắng được chính tay Trình Dao thiết kế. Chiếc váy dáng dài với những đường may tinh xảo khoe triệt để xương quai xanh của cô, bên dưới cắt xẻ khoe đôi chân dài thon thả của Trần Hân Nghiên.
“Sao lại thiết kế váy cho tớ chứ?” Trần Hân Nghiên ngạc nhiên khi Trình Dao đột nhiên tặng váy cho cô.
Trình Dao chẳng biết lấy lý do gì để Trần Hân Nghiên khỏi nghi ngờ, cô ậm ừ: “Quà cho cậu.”
“Quà cho tớ á?”
“Ừ.”
“Nhưng giờ đã là cuối năm, tớ có đi sự kiện nữa đâu chứ?”
“Có đó. Sự kiện quan trọng nhất đời.”
Trần Hân Nghiên:???
“Thế nhé, tớ với anh Đông ra ngoài mua chút đồ cho dì Ánh đây.”
“Ồ.”
Trần Hân Nghiên cũng không nghĩ nhiều, cô nhận lấy túi đồ mang vào phòng, đưa mắt nhìn chiếc váy, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thôi.
[…]
Trình Dao và Trần Nhược Đông lái xe đến địa điểm đã hẹn trước với Lãnh Minh Quân để giúp anh chuẩn bị một số công đoạn. Khi hai người đến nơi, Lãnh Minh Quân và Lâm Tư Duệ đã có mặt từ trước. Mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ đợi đến thời điểm thích hợp nữa là sẽ thành công mỹ mãn.
Tối đến, mọi người cùng nhau xem các chương trình cuối năm, cảm giác bên ngoài se lạnh bên trong nhà lại tràn ngập tiếng cười, thật hạnh phúc biết bao.
Điện thoại Trần Hân Nghiên vang lên, là Lãnh Minh Quân gọi điện thoại đến. Cô cầm điện thoại ra ngoài, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Em đây.”
“Em đang làm gì đấy?”
“Cùng mọi người xem chương trình cuối năm. Còn anh?”
“Đang nhớ em.”
Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười: “Thế anh đoán xem em có đang nhớ anh không?”
“Có muốn gặp anh không?”
“Hửm, anh đang ở nhà em sao?”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên đảo mắt nhìn ra đường tìm kiếm bóng dáng anh nhưng chẳng thấy Lãnh Minh Quân đâu cả.
“Anh gạt em?”
“Anh không.”
“Em mới không thèm tin anh.”
“Em mặc chiếc váy ban sáng Trình Dao đưa cho em nhé. Anh sang đón em.”
“Bây giờ sao?”
“Ừm.”
Trần Hân Nghiên thấy có gì đó sai sai nhưng lại chẳng biết sai ở đâu, cô ngắt điện thoại sau đó chạy thẳng lên phòng chuẩn bị. Cô nhìn ngắm chiếc váy mãi, tại sao Lãnh Minh Quân lại biết Trình Dao tặng váy cho cô chứ?
Trần Hân Nghiên trang điểm nhẹ một tí sau đó cầm túi xách đi xuống nhà: “Con ra ngoài một tí nha ba mẹ.”
“Tối rồi con còn đi đâu đấy?”
“Con… con ra ngoài với anh Quân một lát.”
“Ừ.” Trần phu nhân cũng không làm khó cô.
Trần Hân Nghiên ra cổng đã thấy Lãnh Minh Quân đợi sẵn.
“Anh đến lâu chưa?”
“Anh vừa mới đến. Em lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Dạ.”
Lãnh Minh Quân mở cửa xe cho cô ngồi vào. Anh lái xe đưa cô đến địa điểm đã được chuẩn bị trước, lại còn cố tình đi đường vòng để mọi người có thể đến nơi trước bọn họ.
Bên kia, cả nhà họ Trần và nhà họ Lãnh cũng nhanh chóng cũng bị để đến nơi, giúp Lãnh Minh Quân thực hiện kế hoạch cầu hôn Trần Hân Nghiên. Anh hy vọng những khoảnh khắc đẹp đẽ này sẽ được những người thân yêu chứng kiến.
Chiếc xe dừng ở bên ngoài một khu resort đã được Lãnh Minh Quân bao trọn, bên trong được trang trí vô cùng tỉ mỉ với bong bóng và hoa tươi cùng một bàn tiệc, tất cả lung linh cả một góc trời.
“Sao anh lại đưa em đến đây?” Trần Hân Nghiên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
“Bí mật. Một lát em sẽ biết.”
Mọi người bên trong cũng hồi hộp không kém gì Lãnh Minh Quân. Anh từ từ dắt tay Trần Hân Nghiên đi vào bên trong, từng bước thực hiện kế hoạch của mình.