Chương 52
Những ngày cuối năm, thành phố A khá lạnh, có những ngày nhiệt độ xuống rất thấp lại còn có tuyết rơi khiến con người ta chỉ muốn ở nhà cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp.
Trần Hân Nghiên không thể để anh nằm ngủ ngoài sofa, cô lay lay người anh: “Anh Quân…”
“Hửm?”
“Về phòng ngủ thôi anh, nằm ngoài này rất lạnh, sẽ bệnh mất.”
Không biết anh có nghe thấy những gì cô nói hay không. Trần Hân Nghiên thấy anh vẫn nằm yên. Lãnh Minh Quân hai tay vẫn ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
Trần Hân Nghiên nhíu mày: “Thế anh ngủ một mình ở đây đi nhé, em về phòng đây.”
Trần Hân Nghiên gỡ tay Lãnh Minh Quân đang đặt ở eo mình ra, toang định bước đi liền bị lực kéo ở tay anh giữ lại, Trần Hân Nghiên mất thăng bằng, một lần nữa ngã xuống, nằm gọn trong lòng anh.
“Em định đi đâu?"
“Về phòng ngủ.”
“Em nỡ bỏ anh ở đây một mình?”
“Anh không ngoan.”
“Hửm?”
“Anh không để ý đến lời em nói. Anh ngó lơ em.” Trần Hân Nghiên thẳng thừng buộc tội anh.
Lãnh Minh Quân một tay giữa sau đầu cô, bất ngờ áp môi tới hôn cô. Trong hơi thở của anh vẫn nồng mùi rượu, Trần Hân Nghiên chẳng hề ghét bỏ, ngoan ngoãn để anh hôn.
“Muốn về phòng sao?”
“Ừm.”
“Được, chiều theo ý em.”
Chẳng ai biết được Lãnh Minh Quân có say hay không, anh bế bổng Trần Hân Nghiên lên lầu một cách dễ dàng đến nỗi Trần Hân Nghiên nghi ngờ có phải anh đang giả vờ say hay không.
Cả hai nhã nhào xuống giường, cả thân thể nhỏ bé của Trần Hân Nghiên nằm gọn trên người anh. Lãnh Minh Quân lật người, đổi thành anh nằm trên.
Trần Hân Nghiên nhìn giọng nói chẳng còn rõ ràng kia của anh cùng với đôi mắt ửng đỏ cô biết chắc chắn Lãnh Minh Quân đã say, với lượng rượu kia, dù tửu lượng có tốt đến mấy cũng đều sẽ bị chúng đánh gục.
“Em đang nghĩ gì đấy?”
“Đang nghĩ xem liệu anh có đang say hay không?”
“Em nghĩ sao?”
Trần Hân Nghiên lắc đầu: “Em không biết.”
Quả thật Trần Hân Nghiên chẳng thể nhìn ra anh có đang say không, lúc lại mè nheo như con nít lúc lại tỉnh táo đến không ngờ.
Lãnh Minh Quân ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp thủ thỉ: “Cục cưng. Anh muốn…”
Cả người cô run lên, gương mặt cũng theo lời nói của anh mà đỏ như quả cà chua chín. Cô mở to hai mắt nhìn anh: “Anh gạt em.”
“Anh gạt em chuyện gì?”
“Anh không hề say.”
“Thế em nghĩ anh say thật sao?” Giọng anh rất nhẹ, ngữ khí cũng không nghiêm túc, thậm chí còn mang theo ý cười, nghe như anh đang cố tình trêu chọc cô.
Tay Lãnh Minh Quân miết nhẹ trên môi cô, một tay khác thò vào trong áo cô, cởi móc khóa áo con.
Nhiệt độ bên ngoài đã xuống rất thấp nhưng cơ thể cả hai đã nóng lên hơn bao giờ hết. Trần Hân Nghiên ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh.
Dù tỉnh hay say thì Lãnh Minh Quân tuyệt đối không bỏ qua nơi tư mật kia, anh miết nhẹ tay lên từng cánh hoa khiến cả người Trần Hân Nghiên vặn vẹo, uốn éo theo từng hành động của anh. Trần Hân Nghiên phản ứng khép chặt hai chân, không để anh nhìn.
Lãnh Minh Quân đưa tay tách hai đùi cô ra, giọng dụ dỗ: “Ngoan, cho anh nhìn.”
“Đừng… Đừng nhìn…”
Lãnh Minh Quân không hề để ý đến sự phản kháng yếu ớt của cô, anh cúi người hôn xuống nơi tư mật của cô, đầu lưỡi miết nhẹ cánh hoa khiến Trần Hân Nghiên không ngừng rên rỉ yêu kiều.
“Ưm… anh… hưc…”
Lãnh Minh Quân thuận thế hôn lên chiếc xương quai xanh trắng nõn nà của cô, một tay còn lại mân mê đôi gò bòng của Trần Hân Nghiên. Có vẻ Lãnh Minh Quân rất thích nơi mềm mại này, mỗi lần đều sẽ trêu chọc chỗ đó rất lâu, bây giờ cũng đang há miệng ngậm lấy nụ hoa.
Trần Hân Nghiên bị anh làm đến đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa. Lãnh Minh Quân không ngừng xoa xoa hạt đậu nhỏ, đưa cô đi từ làn sóng khoái cảm này đến khoái cảm khác, khiến nơi tư mật của cô nhanh chóng ra nước, có như vậy khi anh vào trong cô mới không bị đau.
Trần Hân Nghiên không ngừng thở gấp: “Anh nhẹ một chút… hic…”
Lời còn chưa nới hết, Lãnh Minh Quân đã gác hai chân cô lên vai, sau đó ôm lấy eo cô, anh thẳng eo ấn sâu vào bên trong cô.
Trần Hân Nghiên rên thành tiếng, hai tay vốn đang chống lên bề ngực rắn chắc của anh không chịu nổi nhịp độ của anh mà vòng ra sau, ôm lấy cổ anh để giữ ổn định cơ thể.
“Thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy. Anh đau…”
“Quân… ưm… anh nhẹ chút. Đừng sâu như vậy… hic…” Giọng Trần Hân Nghiên mang chút nức nở.
“Cục cưng, thả lỏng đi em.” Lãnh Minh Quân không ngừng dỗ dành cô nhưng bên dưới vẫn nhiệt tình ra vào.
“Thả lỏng người, sẽ thoải mái.”
Ánh mắt Trần Hân Nghiên tê dại, vặn vẹo hông: “Anh lại lừa em.”
“Lãnh Minh Quân… Anh bắt nạt em.”
Tư thế này khiến Lãnh Minh Quân đâm sâu vào bên trong người Trần Hân Nghiên khiến cô bị đau, nhất thời không nguyện ý chiều theo mong muốn của anh.
Trần Hân Nghiên gục đầu bên vai anh, thở hổn hển. Mà tiếng thở gấp của Lãnh Minh Quân cũng vang bên tai cô, mang theo hơi thở ướt át của cuộc hoan ái.
Cả người Trần Hân Nghiên bị anh làm đến nỗi mềm nhũn, ánh mắt bắt được nhịp điệu di chuyển bên dưới của anh, càm gác lên bờ vai rắn chắc của anh, giọng rên rỉ.
“Ưm… anh… Quân…”
Lồng ngực Lãnh Minh Quân phập phòng, cọ vào đôi gò bồng của cô như có dòng điện chạt xẹt qua người, bên dưới vẫn không ngừng luân động.
Lãnh Minh Quân nhạy bén, anh biết cô sắp lên đỉnh liền ra vào liên tục trong người cô. Giọng anh trầm khàn, rên lên một tiếng, người cả hai run lên, xuất ra rồi.
Cơ thể cường tráng của Lãnh Minh Quân vẫn đang đè lên cơ thể mềm nhũn của cô. Lãnh Minh Quân bế cố vào nhà tắm để rửa người cho cô. Trần Hân Nghiên bị anh rút cạn sức lực, chẳng còn để ý được gì nữa, tùy ý để anh rửa người cho mình.
Lãnh Minh Quân không kiềm chế được dục vọng mà đòi hỏi cô một lần nữa. Trần Hân Nghiên bây giờ mới chắc chắn là anh không say, anh không hề say ngược lại còn rất tỉnh táo. Ấy thế mà cô lại bị anh lừa một cách trắng trợn.
“Lãnh Minh Quân, tên lừa đảo nhà anh.”
“Rõ ràng anh không hề say.”
“Anh cũng không hề nói là mình say.”
“Bảo bối ngoan, chiều anh.”
“Không, em muốn ngủ.” Trần Hân Nghiên gạt phăng mọi ý đồ của Lãnh Minh Quân.
“Một lần nữa thôi sẽ để em đi ngủ, nhé?”
Thế là một lần nữa Trần Hân Nghiên lại bị anh hung hăn đòi hỏi, mãi đến tận khuya Lãnh Minh Quân mới bế cô ra giường, cũng chẳng thèm bận đồ lại cho cô, cứ như vậy để hai cơ thể trần trụi, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.
Trần Hân Nghiên không thể để anh nằm ngủ ngoài sofa, cô lay lay người anh: “Anh Quân…”
“Hửm?”
“Về phòng ngủ thôi anh, nằm ngoài này rất lạnh, sẽ bệnh mất.”
Không biết anh có nghe thấy những gì cô nói hay không. Trần Hân Nghiên thấy anh vẫn nằm yên. Lãnh Minh Quân hai tay vẫn ôm chặt lấy eo cô, đôi mắt vẫn nhắm chặt.
Trần Hân Nghiên nhíu mày: “Thế anh ngủ một mình ở đây đi nhé, em về phòng đây.”
Trần Hân Nghiên gỡ tay Lãnh Minh Quân đang đặt ở eo mình ra, toang định bước đi liền bị lực kéo ở tay anh giữ lại, Trần Hân Nghiên mất thăng bằng, một lần nữa ngã xuống, nằm gọn trong lòng anh.
“Em định đi đâu?"
“Về phòng ngủ.”
“Em nỡ bỏ anh ở đây một mình?”
“Anh không ngoan.”
“Hửm?”
“Anh không để ý đến lời em nói. Anh ngó lơ em.” Trần Hân Nghiên thẳng thừng buộc tội anh.
Lãnh Minh Quân một tay giữa sau đầu cô, bất ngờ áp môi tới hôn cô. Trong hơi thở của anh vẫn nồng mùi rượu, Trần Hân Nghiên chẳng hề ghét bỏ, ngoan ngoãn để anh hôn.
“Muốn về phòng sao?”
“Ừm.”
“Được, chiều theo ý em.”
Chẳng ai biết được Lãnh Minh Quân có say hay không, anh bế bổng Trần Hân Nghiên lên lầu một cách dễ dàng đến nỗi Trần Hân Nghiên nghi ngờ có phải anh đang giả vờ say hay không.
Cả hai nhã nhào xuống giường, cả thân thể nhỏ bé của Trần Hân Nghiên nằm gọn trên người anh. Lãnh Minh Quân lật người, đổi thành anh nằm trên.
Trần Hân Nghiên nhìn giọng nói chẳng còn rõ ràng kia của anh cùng với đôi mắt ửng đỏ cô biết chắc chắn Lãnh Minh Quân đã say, với lượng rượu kia, dù tửu lượng có tốt đến mấy cũng đều sẽ bị chúng đánh gục.
“Em đang nghĩ gì đấy?”
“Đang nghĩ xem liệu anh có đang say hay không?”
“Em nghĩ sao?”
Trần Hân Nghiên lắc đầu: “Em không biết.”
Quả thật Trần Hân Nghiên chẳng thể nhìn ra anh có đang say không, lúc lại mè nheo như con nít lúc lại tỉnh táo đến không ngờ.
Lãnh Minh Quân ghé sát vào tai cô, giọng trầm thấp thủ thỉ: “Cục cưng. Anh muốn…”
Cả người cô run lên, gương mặt cũng theo lời nói của anh mà đỏ như quả cà chua chín. Cô mở to hai mắt nhìn anh: “Anh gạt em.”
“Anh gạt em chuyện gì?”
“Anh không hề say.”
“Thế em nghĩ anh say thật sao?” Giọng anh rất nhẹ, ngữ khí cũng không nghiêm túc, thậm chí còn mang theo ý cười, nghe như anh đang cố tình trêu chọc cô.
Tay Lãnh Minh Quân miết nhẹ trên môi cô, một tay khác thò vào trong áo cô, cởi móc khóa áo con.
Nhiệt độ bên ngoài đã xuống rất thấp nhưng cơ thể cả hai đã nóng lên hơn bao giờ hết. Trần Hân Nghiên ôm chặt lấy tấm lưng rắn chắc của anh, ngoan ngoãn đáp lại nụ hôn của anh.
Dù tỉnh hay say thì Lãnh Minh Quân tuyệt đối không bỏ qua nơi tư mật kia, anh miết nhẹ tay lên từng cánh hoa khiến cả người Trần Hân Nghiên vặn vẹo, uốn éo theo từng hành động của anh. Trần Hân Nghiên phản ứng khép chặt hai chân, không để anh nhìn.
Lãnh Minh Quân đưa tay tách hai đùi cô ra, giọng dụ dỗ: “Ngoan, cho anh nhìn.”
“Đừng… Đừng nhìn…”
Lãnh Minh Quân không hề để ý đến sự phản kháng yếu ớt của cô, anh cúi người hôn xuống nơi tư mật của cô, đầu lưỡi miết nhẹ cánh hoa khiến Trần Hân Nghiên không ngừng rên rỉ yêu kiều.
“Ưm… anh… hưc…”
Lãnh Minh Quân thuận thế hôn lên chiếc xương quai xanh trắng nõn nà của cô, một tay còn lại mân mê đôi gò bòng của Trần Hân Nghiên. Có vẻ Lãnh Minh Quân rất thích nơi mềm mại này, mỗi lần đều sẽ trêu chọc chỗ đó rất lâu, bây giờ cũng đang há miệng ngậm lấy nụ hoa.
Trần Hân Nghiên bị anh làm đến đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa. Lãnh Minh Quân không ngừng xoa xoa hạt đậu nhỏ, đưa cô đi từ làn sóng khoái cảm này đến khoái cảm khác, khiến nơi tư mật của cô nhanh chóng ra nước, có như vậy khi anh vào trong cô mới không bị đau.
Trần Hân Nghiên không ngừng thở gấp: “Anh nhẹ một chút… hic…”
Lời còn chưa nới hết, Lãnh Minh Quân đã gác hai chân cô lên vai, sau đó ôm lấy eo cô, anh thẳng eo ấn sâu vào bên trong cô.
Trần Hân Nghiên rên thành tiếng, hai tay vốn đang chống lên bề ngực rắn chắc của anh không chịu nổi nhịp độ của anh mà vòng ra sau, ôm lấy cổ anh để giữ ổn định cơ thể.
“Thả lỏng, đừng kẹp chặt như vậy. Anh đau…”
“Quân… ưm… anh nhẹ chút. Đừng sâu như vậy… hic…” Giọng Trần Hân Nghiên mang chút nức nở.
“Cục cưng, thả lỏng đi em.” Lãnh Minh Quân không ngừng dỗ dành cô nhưng bên dưới vẫn nhiệt tình ra vào.
“Thả lỏng người, sẽ thoải mái.”
Ánh mắt Trần Hân Nghiên tê dại, vặn vẹo hông: “Anh lại lừa em.”
“Lãnh Minh Quân… Anh bắt nạt em.”
Tư thế này khiến Lãnh Minh Quân đâm sâu vào bên trong người Trần Hân Nghiên khiến cô bị đau, nhất thời không nguyện ý chiều theo mong muốn của anh.
Trần Hân Nghiên gục đầu bên vai anh, thở hổn hển. Mà tiếng thở gấp của Lãnh Minh Quân cũng vang bên tai cô, mang theo hơi thở ướt át của cuộc hoan ái.
Cả người Trần Hân Nghiên bị anh làm đến nỗi mềm nhũn, ánh mắt bắt được nhịp điệu di chuyển bên dưới của anh, càm gác lên bờ vai rắn chắc của anh, giọng rên rỉ.
“Ưm… anh… Quân…”
Lồng ngực Lãnh Minh Quân phập phòng, cọ vào đôi gò bồng của cô như có dòng điện chạt xẹt qua người, bên dưới vẫn không ngừng luân động.
Lãnh Minh Quân nhạy bén, anh biết cô sắp lên đỉnh liền ra vào liên tục trong người cô. Giọng anh trầm khàn, rên lên một tiếng, người cả hai run lên, xuất ra rồi.
Cơ thể cường tráng của Lãnh Minh Quân vẫn đang đè lên cơ thể mềm nhũn của cô. Lãnh Minh Quân bế cố vào nhà tắm để rửa người cho cô. Trần Hân Nghiên bị anh rút cạn sức lực, chẳng còn để ý được gì nữa, tùy ý để anh rửa người cho mình.
Lãnh Minh Quân không kiềm chế được dục vọng mà đòi hỏi cô một lần nữa. Trần Hân Nghiên bây giờ mới chắc chắn là anh không say, anh không hề say ngược lại còn rất tỉnh táo. Ấy thế mà cô lại bị anh lừa một cách trắng trợn.
“Lãnh Minh Quân, tên lừa đảo nhà anh.”
“Rõ ràng anh không hề say.”
“Anh cũng không hề nói là mình say.”
“Bảo bối ngoan, chiều anh.”
“Không, em muốn ngủ.” Trần Hân Nghiên gạt phăng mọi ý đồ của Lãnh Minh Quân.
“Một lần nữa thôi sẽ để em đi ngủ, nhé?”
Thế là một lần nữa Trần Hân Nghiên lại bị anh hung hăn đòi hỏi, mãi đến tận khuya Lãnh Minh Quân mới bế cô ra giường, cũng chẳng thèm bận đồ lại cho cô, cứ như vậy để hai cơ thể trần trụi, ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ.