Chương 54
Gần đến khu vực chính, Lãnh Minh Quân đưa tay che mắt Trần Hân Nghiên lại. Trần Hân Nghiên bị anh che mắt, không thấy đường nên đôi chân cũng dừng hẳn.
“Nào, đi theo anh.”
“Sao lại che mắt em? Anh định giở trò gì đấy?”
Lãnh Minh Quân không trả lời, tập trung dẫn cô đi vào bên trong. Đến nơi, anh thôi không che mắt cô nữa.
Trần Hân Nghiên bất ngờ trước những gì diễn ra trước mắt cô. Một không gian vừa lãng mạn vừa lung linh hiện ra trước mắt cô. Xung quang là tiếng nhạc du dương, bên trên có một quả bóng to với dòng chữ “Will you marry me?”.
Lãnh Minh Quân từ từ quỳ gối, anh cầm chiếc nhẫn trên tay: “Anh không biết phải diễn tả cảm xúc của bản thân hiện tại như thế nào nhưng anh biết mỗi khi ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất bình yên, rất hạnh phúc. Anh yêu em nên dù là ở đâu, dù là tương lai hay quá khứ, anh chỉ muốn gặp em và yêu thương em. Em không cần thay đổi bất cứ thứ gì cả, em cứ làm những gì em thích, anh sẽ thay đổi để thích hợp với cuộc sống của em.”
“Anh biết những lời nói hoa mỹ sẽ chẳng nói lên được điều gì cả nhưng em yên tâm nhé những gì anh nói ra anh nhất định sẽ làm được. Anh sẽ dùng hành động của mình để biến em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giang.”
“Nghiên Nghiên, anh yêu em.”
Giọng Lãnh Minh Quân run run: “Bảo bối… em đồng ý làm vợ anh nhé?”
Trần Hân Nghiên bị làm cho cảm động, mắt cô rưng rưng, cô nhìn anh mỉm cười thiệt tươi, nhẹ nhàng trả lời: “Em đồng ý.”
Lãnh Minh Quân đeo nhẫn vào tay cho cô, ôm trọn cô vào lòng, giọng thủ thỉ: “Cảm ơn em, anh yêu em.”
“Em yêu anh.”
Mọi người bên trong ùa ra chúc mừng cả hai khiến Trần Hân Nghiên có chút bất ngờ: “Sao… sao mọi người lại ở đây ạ?”
“Để chứng kiến mợ chính thức chấm dứt kiếp độc thân cho cậu út đó ạ?” Lâm Tư Duệ nhanh chóng trả lời.
“Thì ra mọi người đều biết cả, mỗi em không biết.” Trần Hân Nghiên bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi.
“Em là nhân vật chính, nếu để em biết thì còn gì là bất ngờ nữa đúng không? Yên tâm, ngoài chuyện này ra anh không giấu em chuyện gì nữa cả.” Lãnh Minh Quân nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Lãnh Minh Quân vừa dứt câu, đồng hồ điểm 12 giờ đêm, trên bầu trời bắn pháo hoa nổ vang cả một góc trời. Mọi người cùng nhau ra ngắm pháo hoa và đón giao thừa bên nhau. Hai bên gia đình đón giao thừa và đón năm mới cùng với nhau.
Mọi người trong nhà lì xì cho nhau trong ngày đầu năm mới. Lâm Tư Duệ nhận lấy phong bì từ Lãnh Minh Quân: “Dày như vậy ạ? Vẫn là cậu út thương con nhất, cảm ơn cậu út.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên cũng đưa một phong bao lì xỉ đỏ về phía Lâm Tư Duệ: “Nhưng trước khi em nhận nó, không phải em nên chúc năm mới chị sao?”
“Chúc mợ năm mới vui vẻ, sớm sanh quý tử.” Lâm Tư Duệ tinh nghịch đáp.
Trần Hân Nghiên đưa phong bao lì xì cho Lâm Tư Duệ: “Như thế còn không bịt được miệng của em.”
“Sao lại là em? Mợ đã đồng ý lời cầu hôn của cậu con rồi, mợ nên đổi cách xưng hô rồi mới phải.”
Trần Hân Nghiên có vẻ vẫn chưa thích nghi được cách xưng hô này, dù sao Lâm Tư Duệ chỉ kém cô có vài tuổi.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy vẻ khó xử của Trần Hân Nghiên liền lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi Tư Duệ, con để cô ấy từ từ làm quen, đừng có vồ vập như thế.”
Anh quay sang nói nhỏ vào tai cô: “Sao thế? Xấu hổ khi Tư Duệ gọi em là mợ sao?”
“Không xấu hổ, chỉ là có chút không quen.”
“Nhưng biết làm sao được, lời cầu hôn của anh em cũng đã đồng ý, giờ hối hận cũng đã muộn.”
“Hối hận? Đúng là cũng có chút hối hận thật.”
“Hửm?” Lãnh Minh Quân nhíu mày.
“Hối hận vì đã không đồng ý ở bên cạnh anh sớm hơn.”
Lãnh Minh Quân nhéo mũi cô: “Bé con, bây giờ cũng không hề muộn.”
Trần Nhược Đông nhìn thấy dáng vẻ của hai người liền ho vài tiếng: “Ở nơi công cộng đừng có phát cơm lung tung, ở đây còn có con nít đó.”
[…]
Kể từ sau khi Lãnh Minh Quân cầu hôn Trần Hân Nghiên thành công, người lớn hai nhà cũng bàn bạc để ấn định ngày cưới cho cả hai.
Khoảng thời gian sau tết, cả hai đều cắt giảm lượng công việc của mình để dành thời gian chuẩn bị cho lễ cưới của mình. Tất cả các khâu đều được cả hai lên ý tưởng và chuẩn bị rất kỹ càng.
Trần Hân Nghiên lên ý tưởng về váy cưới và đương nhiên người đảm nhiệm không ai khác chính là Trình Dao. Cô và Trình Dao phải đau đầu mấy ngày liền để có thể lên ý tưởng và cho ra một mẫu váy cưới hoàn chỉnh nhất cho sự kiện trọng đại này.
Hôm nay Trần Hân Nghiên không có lịch quay, cô ở nhà học nấu ăn cùng Trần phu nhân còn Lãnh Minh Quân thì đến công ty làm việc. Mặc dù Lãnh Minh Quân rất ít khi để cô phải vào bếp nhưng Trần Hân Nghiên mong muốn sau khi cả hai về chung một nhà không chỉ anh có thể nấu ăn cho cô mà cô cũng có thể chuẩn bị những bữa ăn ngon cho anh.
Đến hơn tầm trưa, cô lấy hộp cho phần thức ăn mình vừa chuẩn bị vào, cẩn thận cho vào một chiếc túi giữ nhiệt.
“Mẹ ơi, con mang cơm cho anh Quân. Mọi người ăn cơm trước đi ạ, không cần đợi con đâu ạ.”
“Ừ.”
Trần Nhược Đông từ trên lầu đi xuống, nghe cô nói liền nhại lại theo lời nói của cô, giọng điệu vô cùng gợi đòn: “Mẹ ơi, con mang cơm cho anh Quân đây.”
“Anh im miệng.”
“Mang cơm cho chồng đấy à?”
“Không liên quan đến anh.”
“Ở với em hai mấy năm chẳng bao giờ thấy đứa em gái như em nấu cho bữa ăn nào nhỉ, vừa biết nấu ăn đã nấu mang cho con trai người ta rồi. Đúng là khôn nhà dại trai.”
“Cơm lát anh ăn là do em nấu đấy. Thế nhé, khỏi phân bì nữa. Em đi đây.”
Vừa dứt câu, Trần Hân Nghiên cầm lấy túi và chìa khóa xe đi mất.
Trần Nhược Đông nói vọng theo: “Lái xe cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi.”
Trần Hân Nghiên lái xe thẳng đến công ty Lãnh Minh Quân. Cô bấm thang máy lên thẳng tầng làm việc của anh. Trợ lý Đặng Dương báo anh đang họp nên cô vào phòng làm việc ngồi đợi anh.
Nghe Đặng Dương bảo cô đến tìm nên khi vừa họp xong, Lãnh Minh Quân đã tức tốc trở về phòng làm việc tìm cô. Vừa nhìn thấy cô đã nhoẻn miệng cười, cất giọng gọi cô: “Hân Nghiên.”
“Anh họp xong rồi ạ? Anh chắc là chưa ăn cơm trưa nhỉ, em có mang cơm cho anh này.”
“Em nấu?”
“Đúng vậy. Sao thế? Anh không tin tưởng em à?”
“Đâu có, chỉ là hơi ngạc nhiên một xíu.”
“Em nấu có sự giám sát của mẹ, yên tâm nhất định sẽ ăn được.”
Trần Hân Nghiên lấy cơm và thức ăn từ trong túi giữ nhiệt ra bày biện lên bàn: “Anh ăn thử đi.”
“Em đã ăn gì chưa? Không ăn cùng anh à?”
“Có chứ, em cố tình mang cơm đến ăn trưa cùng anh đó.”
Lãnh Minh Quân ngồi sang bên cạnh Trần Hân Nghiên, cùng cô dùng cơm trưa. Cảm giác này từ trước đến nay chưa bao giờ anh có được, nên nhất thời không biết diễn tả như thế nào.
“Nào, đi theo anh.”
“Sao lại che mắt em? Anh định giở trò gì đấy?”
Lãnh Minh Quân không trả lời, tập trung dẫn cô đi vào bên trong. Đến nơi, anh thôi không che mắt cô nữa.
Trần Hân Nghiên bất ngờ trước những gì diễn ra trước mắt cô. Một không gian vừa lãng mạn vừa lung linh hiện ra trước mắt cô. Xung quang là tiếng nhạc du dương, bên trên có một quả bóng to với dòng chữ “Will you marry me?”.
Lãnh Minh Quân từ từ quỳ gối, anh cầm chiếc nhẫn trên tay: “Anh không biết phải diễn tả cảm xúc của bản thân hiện tại như thế nào nhưng anh biết mỗi khi ở bên cạnh em, anh cảm thấy rất bình yên, rất hạnh phúc. Anh yêu em nên dù là ở đâu, dù là tương lai hay quá khứ, anh chỉ muốn gặp em và yêu thương em. Em không cần thay đổi bất cứ thứ gì cả, em cứ làm những gì em thích, anh sẽ thay đổi để thích hợp với cuộc sống của em.”
“Anh biết những lời nói hoa mỹ sẽ chẳng nói lên được điều gì cả nhưng em yên tâm nhé những gì anh nói ra anh nhất định sẽ làm được. Anh sẽ dùng hành động của mình để biến em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giang.”
“Nghiên Nghiên, anh yêu em.”
Giọng Lãnh Minh Quân run run: “Bảo bối… em đồng ý làm vợ anh nhé?”
Trần Hân Nghiên bị làm cho cảm động, mắt cô rưng rưng, cô nhìn anh mỉm cười thiệt tươi, nhẹ nhàng trả lời: “Em đồng ý.”
Lãnh Minh Quân đeo nhẫn vào tay cho cô, ôm trọn cô vào lòng, giọng thủ thỉ: “Cảm ơn em, anh yêu em.”
“Em yêu anh.”
Mọi người bên trong ùa ra chúc mừng cả hai khiến Trần Hân Nghiên có chút bất ngờ: “Sao… sao mọi người lại ở đây ạ?”
“Để chứng kiến mợ chính thức chấm dứt kiếp độc thân cho cậu út đó ạ?” Lâm Tư Duệ nhanh chóng trả lời.
“Thì ra mọi người đều biết cả, mỗi em không biết.” Trần Hân Nghiên bĩu môi tỏ vẻ hờn dỗi.
“Em là nhân vật chính, nếu để em biết thì còn gì là bất ngờ nữa đúng không? Yên tâm, ngoài chuyện này ra anh không giấu em chuyện gì nữa cả.” Lãnh Minh Quân nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Lãnh Minh Quân vừa dứt câu, đồng hồ điểm 12 giờ đêm, trên bầu trời bắn pháo hoa nổ vang cả một góc trời. Mọi người cùng nhau ra ngắm pháo hoa và đón giao thừa bên nhau. Hai bên gia đình đón giao thừa và đón năm mới cùng với nhau.
Mọi người trong nhà lì xì cho nhau trong ngày đầu năm mới. Lâm Tư Duệ nhận lấy phong bì từ Lãnh Minh Quân: “Dày như vậy ạ? Vẫn là cậu út thương con nhất, cảm ơn cậu út.”
“Ừ.”
Trần Hân Nghiên cũng đưa một phong bao lì xỉ đỏ về phía Lâm Tư Duệ: “Nhưng trước khi em nhận nó, không phải em nên chúc năm mới chị sao?”
“Chúc mợ năm mới vui vẻ, sớm sanh quý tử.” Lâm Tư Duệ tinh nghịch đáp.
Trần Hân Nghiên đưa phong bao lì xì cho Lâm Tư Duệ: “Như thế còn không bịt được miệng của em.”
“Sao lại là em? Mợ đã đồng ý lời cầu hôn của cậu con rồi, mợ nên đổi cách xưng hô rồi mới phải.”
Trần Hân Nghiên có vẻ vẫn chưa thích nghi được cách xưng hô này, dù sao Lâm Tư Duệ chỉ kém cô có vài tuổi.
Lãnh Minh Quân nhìn thấy vẻ khó xử của Trần Hân Nghiên liền lên tiếng nhắc nhở: “Được rồi Tư Duệ, con để cô ấy từ từ làm quen, đừng có vồ vập như thế.”
Anh quay sang nói nhỏ vào tai cô: “Sao thế? Xấu hổ khi Tư Duệ gọi em là mợ sao?”
“Không xấu hổ, chỉ là có chút không quen.”
“Nhưng biết làm sao được, lời cầu hôn của anh em cũng đã đồng ý, giờ hối hận cũng đã muộn.”
“Hối hận? Đúng là cũng có chút hối hận thật.”
“Hửm?” Lãnh Minh Quân nhíu mày.
“Hối hận vì đã không đồng ý ở bên cạnh anh sớm hơn.”
Lãnh Minh Quân nhéo mũi cô: “Bé con, bây giờ cũng không hề muộn.”
Trần Nhược Đông nhìn thấy dáng vẻ của hai người liền ho vài tiếng: “Ở nơi công cộng đừng có phát cơm lung tung, ở đây còn có con nít đó.”
[…]
Kể từ sau khi Lãnh Minh Quân cầu hôn Trần Hân Nghiên thành công, người lớn hai nhà cũng bàn bạc để ấn định ngày cưới cho cả hai.
Khoảng thời gian sau tết, cả hai đều cắt giảm lượng công việc của mình để dành thời gian chuẩn bị cho lễ cưới của mình. Tất cả các khâu đều được cả hai lên ý tưởng và chuẩn bị rất kỹ càng.
Trần Hân Nghiên lên ý tưởng về váy cưới và đương nhiên người đảm nhiệm không ai khác chính là Trình Dao. Cô và Trình Dao phải đau đầu mấy ngày liền để có thể lên ý tưởng và cho ra một mẫu váy cưới hoàn chỉnh nhất cho sự kiện trọng đại này.
Hôm nay Trần Hân Nghiên không có lịch quay, cô ở nhà học nấu ăn cùng Trần phu nhân còn Lãnh Minh Quân thì đến công ty làm việc. Mặc dù Lãnh Minh Quân rất ít khi để cô phải vào bếp nhưng Trần Hân Nghiên mong muốn sau khi cả hai về chung một nhà không chỉ anh có thể nấu ăn cho cô mà cô cũng có thể chuẩn bị những bữa ăn ngon cho anh.
Đến hơn tầm trưa, cô lấy hộp cho phần thức ăn mình vừa chuẩn bị vào, cẩn thận cho vào một chiếc túi giữ nhiệt.
“Mẹ ơi, con mang cơm cho anh Quân. Mọi người ăn cơm trước đi ạ, không cần đợi con đâu ạ.”
“Ừ.”
Trần Nhược Đông từ trên lầu đi xuống, nghe cô nói liền nhại lại theo lời nói của cô, giọng điệu vô cùng gợi đòn: “Mẹ ơi, con mang cơm cho anh Quân đây.”
“Anh im miệng.”
“Mang cơm cho chồng đấy à?”
“Không liên quan đến anh.”
“Ở với em hai mấy năm chẳng bao giờ thấy đứa em gái như em nấu cho bữa ăn nào nhỉ, vừa biết nấu ăn đã nấu mang cho con trai người ta rồi. Đúng là khôn nhà dại trai.”
“Cơm lát anh ăn là do em nấu đấy. Thế nhé, khỏi phân bì nữa. Em đi đây.”
Vừa dứt câu, Trần Hân Nghiên cầm lấy túi và chìa khóa xe đi mất.
Trần Nhược Đông nói vọng theo: “Lái xe cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi.”
Trần Hân Nghiên lái xe thẳng đến công ty Lãnh Minh Quân. Cô bấm thang máy lên thẳng tầng làm việc của anh. Trợ lý Đặng Dương báo anh đang họp nên cô vào phòng làm việc ngồi đợi anh.
Nghe Đặng Dương bảo cô đến tìm nên khi vừa họp xong, Lãnh Minh Quân đã tức tốc trở về phòng làm việc tìm cô. Vừa nhìn thấy cô đã nhoẻn miệng cười, cất giọng gọi cô: “Hân Nghiên.”
“Anh họp xong rồi ạ? Anh chắc là chưa ăn cơm trưa nhỉ, em có mang cơm cho anh này.”
“Em nấu?”
“Đúng vậy. Sao thế? Anh không tin tưởng em à?”
“Đâu có, chỉ là hơi ngạc nhiên một xíu.”
“Em nấu có sự giám sát của mẹ, yên tâm nhất định sẽ ăn được.”
Trần Hân Nghiên lấy cơm và thức ăn từ trong túi giữ nhiệt ra bày biện lên bàn: “Anh ăn thử đi.”
“Em đã ăn gì chưa? Không ăn cùng anh à?”
“Có chứ, em cố tình mang cơm đến ăn trưa cùng anh đó.”
Lãnh Minh Quân ngồi sang bên cạnh Trần Hân Nghiên, cùng cô dùng cơm trưa. Cảm giác này từ trước đến nay chưa bao giờ anh có được, nên nhất thời không biết diễn tả như thế nào.